Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước nay Vương Nhất Bác chưa từng tham lam mong muốn Tiêu Chiến vẫn có thể nhớ ngày bọn họ gặp nhau ba năm trước, một câu "Kỷ niệm ba năm vui vẻ" của anh còn tuyệt vời hơn tất cả những món quà cao cấp anh tặng cho cậu.

Năm đó bọn họ vừa mới quen nhau, mùa đông đến sớm hơn mọi năm, lúc đó tuyết đã rơi rồi. Sự nghiệp diễn xuất của cậu cũng giống như thời tiết, bước vào đợt rét lạnh sớm hơn. Lúc đó cậu vừa vào cái giới giải trí này hơn một năm, không có bất kỳ tiếng tăm nào, ngay cả một tác phẩm đàng hoàng cũng không lấy về trong tay được. Bên phía ông nội biết được cậu đã ký hợp đồng với công ty người mẫu thì nổi trận lôi đình, kiên quyết không đồng ý để cậu tiếp tục ở lại giới giải trí, vợ của Trần Nam Thành cũng phản đối kịch liệt. Ở trong giới giải trí, tức là phải xuất hiện trên các truyền hình lớn, mỗi phút mỗi giây nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của cậu.

Vẫn còn có nguy hiểm, gia đình của bà có thể sẽ bị đảo lộn. Bọn họ sợ hãi bí mật không dễ dàng gì mới giấu diếm được trong hơn hai mươi năm nay bị phơi bày, không có ai muốn nhìn thấy cậu. Tất cả mọi người đều hy vọng cậu vĩnh viễn ở nước ngoài đừng trở về. Đừng ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên hạnh phúc của bọn họ. Cậu vẫn không chùn bước mà ở lại trong cái giới này, bọn họ bí mật bằng mọi cách cản trở cậu. Cậu đã rất vất vả mới đi được trên con đường này, khi không nhận được kịch bản, thậm chí cậu không còn muốn ôm hy vọng nữa. Con người luôn có thể sống lại khi tuyệt vọng nhất. Khi cậu khó khăn nhất đã gặp được Tiêu Chiến.

"Sao lại không nói chuyện vậy?" Tiêu Chiến thấy bên kia điện thoại không có tiếng nói, hỏi một câu.

Suy nghĩ bị cắt đứt suy nghĩ, Vương Nhất Bác cắm nến lên: "Đang nghĩ đến lần đầu tiên gặp được anh, chiếc áo khoác anh đưa cho em mặc rất ấm áp."

Đêm đó cậu mặc bộ quần áo biểu diễn áo trắng lụa mỏng, thời tiết bên ngoài âm độ, anh đã cởi áo khoác của mình đưa cho cậu.

"Em phải đốt nến rồi, nhưng mà..." Vương Nhất Bác tìm một vòng: "Không có bật lửa."

Tiêu Chiến: "Có diêm mà, em tìm kỹ xem, trong bánh kem có để diêm, lúc anh đặt bánh anh đã lưu ý kĩ rồi."

Thật sự có diêm. Diêm và dao cắt bánh kem được đặt cùng với nhau, hộp diêm hình hoạt hình dễ thương, không xem kỹ sẽ không biết là thứ gì, bây giờ ngay cả hộp diêm cũng được làm tinh tế như vậy.

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Có muốn gọi video với anh không? Anh chúc mừng với em."

Vương Nhất Bác còn chưa nghĩ, làm nũng giống như đứa trẻ: "Muốn ạ."

Tiêu Chiến cúp điện thoại, sau đó gọi video đến cho cậu. Ánh đèn trong phòng quá sáng, Vương Nhất Bác thích thắp nến trong bầu không khí mờ ảo hơn, cậu đứng dậy đi tắt đèn. Bên Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy bàn và ghế, cậu không ở trong màn hình. Bỗng nhiên trước mắt tối đi, giống như điện thoại bị tắt màn hình.

"Tiểu Bác!"

"Em đây." Cậu cười: "Em có thể nhìn thấy anh."

Ánh sáng đèn xe bên anh lúc sáng lúc tối, nhưng khi gọi video anh đã mở đèn trần trên ôtô. Trước đây Vương Nhất Bác chưa từng gọi video với Tiêu Chiến, bây giờ anh đang ở trước mặt cậu, ánh mắt thâm sâu nhưng khi nhìn cậu lại có thêm một chút dịu dàng.

Đêm đó cũng bỗng nhiên nhớ anh như vậy, sao lại không nghĩ ra gọi video với anh chứ. Lúc sau khi đoàn phim tụ tập ăn cơm rồi tản ra, cậu đi một đoạn đường cũng nhớ anh cả một đoạn đường. Tiêu Chiến đợi hai phút, màn hình điện thoại vẫn là một mảng đen thui, mơ hồ nhìn thấy một hình bóng, còn không biết có phải là cậu hay không.

"Điềm Điềm, đừng nghịch nữa. Anh không nhìn rõ gì hết, bật đèn lên đi."

Vương Nhất Bác đang duỗi tay sờ bao diêm, động tác trên tay ngừng lại. Một tiếng "Điềm Điềm" kia của anh, chạm thẳng đến trái tim của cậu. Cho dù trái tim có lạnh lùng cứng rắn đến bao nhiêu, đều sẽ không cẩn thận mà lộ ra một chút mỏng manh yếu đuối.

"Đừng vội mà." Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác chạm vào hộp diêm, nắm vào lòng bàn tay, dường như do dự một lát: "Tiêu Chiến, em nhớ anh rồi, muốn nhìn anh thêm hai phút nữa."

Vốn dĩ Tiêu Chiến đang chống trán gọi video với cậu, cậu vừa nói câu nhớ anh xong, nhìn thấy tầm mắt của Tiêu Chiến chuyển động một cái, giống như nhìn ra ngoài cửa sổ một chút nhưng rất nhanh lại quay đầu nhìn màn hình.

Anh nói: "Rốt cuộc em thật sự nhớ anh, hay là nhân lúc tối đang lén lút ăn bánh kem vậy?"

Vương Nhất Bác: "haha" Cậu cười thành tiếng.

"Trong lòng anh, hình tượng của em là một người ham ăn như vậy sao?"

Tiêu Chiến: "Bình thường em ăn đồ ăn đều giống như ăn trộm, sợ người đại diện của em bắt gặp. Yên tâm, anh sẽ không mách lẻo đâu."

Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác đẩy hộp diêm, sờ lấy một que diêm. "Vụt" một tiếng, thắp sáng cả căn phòng. Nến được thắp lên, ánh sáng màu vàng ấm áp khiến khuôn mặt Vương Nhất Bác trở nên mềm mại lạ thường. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng nhìn rõ người trong màn hình, cậu quỳ trước bàn trà, lấy một miếng kem ăn.

Anh nói với cậu: "Mau ước đi."

"Cũng không phải đón sinh nhật, ước gì đây."

Vương Nhất Bác lấy dĩa xúc một miếng kem giơ lên phía trước camera: "Anh cứ giả vờ cách màn hình ăn một miếng, cũng là ba năm của hai chúng ta, không thể để một mình em ăn bánh kem thế được." Nói xong, cậu đưa bánh vào miệng mình.

Ngọn nến thỉnh thoảng đung đưa, ánh sáng trong màn hình không rõ sáng hay tối, Tiêu Chiến không nhìn rõ cậu.

"Mau bật đèn đi."Anh nhắc nhở lần nữa.

"Anh muốn nhìn em, trên mạng không phải có rất nhiều sao. Ảnh chụp, các loại video, anh muốn xem bao nhiêu mà không có chứ?"

"Vậy sao có thể giống nhau chứ?"

"Có cái gì không giống nhau đâu?" Nói thì nói, Vương Nhất Bác vẫn nghe lời bật đèn trong phòng lên.

Lập tức màn hình điện thoại của Tiêu Chiến sáng lên không ít, cậu đang mặc đồ ngủ, để mặt mộc. Còn đẹp hơn khi trang điểm. Vương Nhất Bác lại xúc một miếng bánh kem, nhịn không ăn mà chỉ đưa lên chóp mũi ngửi một cái, vừa nãy đã ăn mấy miếng rồi, bây giờ cậu đã cảm thấy tội lỗi nặng nề.

Đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn màn hình: "Bình thường anh có xem tin tức giới giải trí liên quan đến em không?"

Tiêu Chiến nói thật: "Ngày nào điện thoại cũng làm mới, trên trang chủ đều là những tin có liên quan đến em."

Vương Nhất Bác cười: "Vậy chắc chắn anh đã tìm kiếm em rồi."

Tiêu Chiến không phủ nhận. Trước khi ngủ sẽ tìm kiếm một chút những tin mới của giới giải trí có liên quan tới cậu, không biết từ lúc nào đã bắt đầu biến thành một thói quen. Thấm thoát hai người đã sắp nói chuyện mất bốn mươi phút rồi. Điện thoại của Vương Nhất Bác phát ra cảnh báo pin yếu, cậu tìm sạc điện thoại cắm vào: "Anh sắp đến câu lạc bộ rồi chứ?"

Tiêu Chiến nhìn bên ngoài một cái, ôtô đã rẽ vào trong sân câu lạc bộ: "Sắp rồi." Anh nói. Tài xế dừng xe, vệ sĩ đi xuống mở cửa cho anh.

Vương Nhất Bác lật kịch bản ra, Tiêu Chiến cầm áo khoác xuống xe, anh không nhanh không chậm bước vào bên trong phòng. Có một người quen đứng trên bậc thềm bên cửa, là người trong nhóm của Tiêu Chiến bọn họ, người gác cửa đã đẩy cửa ra trước, anh không muốn đi vào, dường như đang đợi anh.

Cậu không xem số trang, vẫn luôn lật về phía sau: "Một tiếng trước khi biết được mình có tin vui, vẫn còn đang vật lộn..." với đối thủ một trận.

Còn chưa đợi cậu nói xong đã bị một giọng nói bên Tiêu Chiến bỗng nhiên xen vào cắt đứt.

"Thanh Mai." Một tay người kia chống eo, tay còn lại vẫn đang cầm điếu thuốc, cau mày: "Thanh Mai! Cô có thể đi nhanh hơn một chút không? Anh Chiến đều đã đến rồi, cổ tay người gác cổng cũng mỏi rồi này."

"Anh hét cái gì mà hét." Thanh Mai không kiên nhẫn, chạy chậm từ phía sau đến.

Trong số những người Tiêu Chiến hẹn đêm nay có Thanh Mai, vẫn là vì dự án hợp tác với Lộc Đổng kia.

Anh nói với Vương Nhất Bác: "Anh đến câu lạc bộ rồi."

Vương Nhất Bác hiểu rõ ý của anh, muốn kết thúc cuộc trò chuyện: "Vậy anh làm việc đi." Cậu tắt video.

Cái tên Thanh Mai này, cậu có ấn tượng sâu đậm. Khi ở thôn mẫu đơn, Thanh Mai còn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, hỏi anh có đến hay không.
...
Ngày hôm sau, khi Vương Nhất Bác quay cảnh mới, chậm chạp không thể nhập vai diễn được, cậu đã quay lại sáu lần. Mỗi lần đạt đến mấu chốt để bùng nổ cảm xúc, bên tai lại vang lên cái tên " Thanh Mai ". Hạnh Nguyên đã cố gắng hết sức đưa cậu nhập vai, nhưng có lòng mà sức lực không đủ. Thế nhưng việc này lại khiến Quang Hải vui sướng muốn chết, khóe miệng hắn sắp chạm đến chân mày rồi, trên mặt viết hai chữ "đáng đời" thật to rồi cười trên nỗi đau của người khác.

Đạo diễn cau mày, để những người khác nghỉ ngơi, gọi Vương Nhất Bác qua một bên. Ông ta cho rằng trong lòng Vương Nhất Bác vẫn đang không vui vì chuyện ly trà hôm qua nên mới kéo dài thời gian không thể nhập vai diễn: "Rõ ràng cậu biết gia cảnh của Quang Hải không bình thường, hắn lại còn là kiểu người tính toán chi li, dùng tình cảm làm việc, cho dù làm cái gì cũng đều không dùng..." không dùng đầu óc, ông ta nuốt xuống mấy chữ này.

Làm một đạo diễn, quả thực không nên nói ra những lời phán xét sau lưng diễn viên: "Vậy sao cậu phải nhất quyết muốn đối đầu với hắn làm gì? Cảnh Triệu đã tự mình đến thăm hỏi, cậu vẫn chưa nhìn ra nhà đầu tư sau lưng Quang Hải sao? Không phải chỉ là một cốc trà thôi sao? Vì một chút chuyện này, đáng để cậu trở nên dễ xúc động như vậy không?"

Vương Nhất Bác: "Không liên quan đến chuyện tối qua, tôi đi uống chút nước ấm."

Cậu cũng hỏi mình, chỉ vì một cái tên Thanh Mai, đáng để cậu ảnh hưởng đến công việc của mình sao? Một Tiêu Chiến, xứng đáng khiến cậu lo được lo mất sao?

Quay đến lần thứ chín, trạng thái đã được phát ra. Thành công hoàn thành cảnh quay. Khóe miệng Quang Hải nhếch lên một cái, cười lạnh. Đêm đó, đạo diễn bỏ tiền túi mời cả đoàn phim ăn cơm, muốn mượn chuyện này xoa dịu mâu thuẫn giữa cậu và Quang Hải. Trên bàn cơm bọn họ cũng đã cho đạo diễn thể diện. Tuy nhiên, vẫn âm thầm đối đầu nhau như cũ.
----

Bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Thịnh Thế năm nay được tổ chức tại Thượng Hải, Vương Nhất Bác và Quang Hải đều là khách quý của bữa tiệc, tổ phim cho bọn họ hai ngày nghỉ. Bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Thịnh Thế do Cảnh Triệu khởi xướng, năm nay đã là năm thứ mười rồi, từ những ngôi sao đến ban cổ vũ đều không thua kém gì liên hoan phim. Một ngày trước bữa tiệc, tuyết rơi dày ở Thượng Hải. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đến sớm như vậy, đến ngay cả dự báo thời tiết cũng không kịp phòng bị.

Hoạt động lần này A Hiên cũng bay đến Thượng Hải gặp mặt với Vương Nhất Bác. Lần này Vương Nhất Bác đến ở trong căn hộ của Tiêu Chiến. Gần tối, A Hiên đến đón cậu.

"Xem ra đêm qua ngủ rất ngon, tình trạng rất tốt nè." A Hiên nhìn cậu qua gương. Vương Nhất Bác đang ngồi để tạo hình, đổi một thương hiệu cao cấp nào đó lúc đầu xuân năm sau, khí chất tươi mát ập tới.

Trong cùng một dòng lễ phục, A Hiên hỏi mượn bên thương hiệu một bộ, nhưng bộ trên người Vương Nhất Bác là cậu tự mình chọn, món quà thương hiệu lớn mà Tiêu Chiến tặng cho cậu. Nhãn hiệu cao cấp này không phải có tiền là có thể mua được: "Bộ lễ phục anh mượn em cũng mặc lên đi, đi thảm đỏ xong em lại đổi lại."

Lễ phục hoạt động đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Vương Nhất Bác gật đầu: "Được."

A Hiên tìm chiếc hộp đến, cùng với trợ lý đặt một bộ lễ phục khác vào trong. Trang sức và giày phối hợp cũng để vào trong hộp. Trợ lý xách hộp bỏ vào trong xe trước, hai tay A Hiên khoanh trước ngực, dựa vào bên bàn trang điểm: "Từ khi em vào tổ quay đã không gặp mặt Tiêu Chiến sao?"

"Không"

"Em vẫn để bụng à, người như anh ấy không biết bên cạnh có bao nhiêu người nhớ nhung đâu."

Làm một người đại diện, cậu ấy rất ít khi can thiệp vào chuyện tình cảm riêng của nghệ sĩ, nhưng Tiêu Chiến không giống vậy, anh có thể che mưa chắn gió cho sự nghiệp diễn xuất của Vương Nhất Bác, trên một mức độ nào đó, cũng là quý nhân của cậu ấy.

"Bình thường em cũng không chủ động liên lạc nhiều chút thì sao mà được, người tốt giống như qua thôn nhỏ sẽ không còn cửa hàng. Nếu như em nắm được trái tim của anh ấy, kết hôn với anh ấy..."

"Cho dù anh ấy kết hôn, người anh ấy cưới cũng sẽ không phải là em." Vương Nhất Bác ngắt lời A Hiên, nghiêm nghị không muốn nhắc tới chuyện hôn nhân của Tiêu Chiến.

Nhà tạo mẫu lén lút nhìn Vương Nhất Bác trong gương một chút, sống đến sáng suốt như vậy không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu. A Hiên bị một đòn đánh thức, cũng phải, hôn nhân của gia đình như Tiêu Chiến, trước nay chưa từng liên quan tới tình yêu. Cậu ấy chuyển qua nói về "Mùa hè năm ấy": "Em thử vai đã sắp qua một tháng rưỡi rồi, một chút động tĩnh cũng không có. Chu Khiêm cũng không liên lạc với em sao?"

Vương Nhất Bác: "Không". Cuối cùng có dùng đến cậu không, Chu Khiêm không thể làm chủ. Phải xem ý kiến của Trần Nam Thành thế nào.
...
Hôm nay là ngày lạnh nhất kể từ ngày bắt đầu vào mùa đông, lại gặp phải bữa tiệc từ thiện. Mới sáng sớm tuyết đã tạnh rồi, trong bụi cây, trên bãi cỏ, tuyết đã tan một nửa. Ai ngờ buổi chiều lại bắt đầu, rơi rất lưu loát. Bữa tiệc từ thiện được tổ chức tại khách sạn Thịnh thế thuộc tập đoàn Thịnh thế, khách sạn Thịnh thế nằm ở trung tâm phồn hoa, vừa lúc hôm nay gặp phải tuyết rơi, con đường trước cửa khách sạn đã bị tuyết chặn lại.

A Hiên dặn dò tài xế đi bằng đường sau của khách sạn: "Chúng ta vào từ cửa sau đi, có lẽ không có nhiều người." Cửa và bãi đỗ xe ngoài trời phía sau của khách sạn Thịnh thế không dành cho người ngoài, còn có cả thang máy chuyên dụng.

Đây là lối đi chuyên dụng cho quản lý cấp cao của tập đoàn Thịnh thế, không nhiều người biết đến. Đúng như dự đoàn, bãi đỗ xe phía sau không bị chặn, cũng không có phương tiện truyền thông, yên tĩnh lạ thường. Nhưng bảo vệ đã xin lỗi, nói xe của bọn họ không phải xe thuộc tập đoàn Thịnh thế, bọn họ không thể chạy xe vào đó.

Xe của Quang Hải vừa lái vào bãi đỗ xe, không chỉ Quang Hải, mấy chiếc xe của nghệ sĩ tuyến một thuộc Giải trí Thịnh thế đều lần lượt tiến vào bãi đỗ xe.

Vương Nhất Bác nói với A Hiên: "Tìm chỗ khác đỗ xe đi, em xuống xe đi vào cửa sau."

A Hiên nhận được điện thoại, cậu ấy không vội xuống xe. Trợ lý lấy ô, xuống xe mở ô ra trước. Khoảnh khắc Vương Nhất Bác đi xuống từ chiếc xe, hàm răng khẽ run lên, gió lạnh đâm vào từng lỗ chân lông, cắt từng mảng da thịt. Những bông hoa tuyết như lớp băng mỏng bay lên mặt, cảm giác hơi đau đớn mỏng manh như bị kim châm. Vương Nhất Bác kéo vạt áo lại, không biết có phải là tác dụng của tâm lý không, chiếc áo khoác này không ấm áp chút nào. Ngày mới quen biết Tiêu Chiến, chiếc áo khoác anh đưa cho cậu mặc rất ấm áp và dễ chịu. Đến hôm nay cậu vẫn nhớ như in độ ấm đó. Cũng có lẽ là do có nhiệt độ cơ thể của anh.

Đi vào khách sạn phải đi ngang qua bãi đỗ xe, trên mặt đất là một lớp tuyết dày, ngoài trời âm độ, bị bánh xe lăn qua lăn lại, trơn trượt. Trợ lý che ô, không có truyền thông cũng không có người hâm mộ, vệ sĩ xách cái hộp đựng lễ phục đi ở phía sau.
Mấy người nghệ sĩ đi xuống từ những chiếc xe khác, Vương Nhất Bác đều không quen, chỉ gật đầu chào hỏi đơn giản.

Ngôi sao nữ đi ở phía trước quay mặt nói chuyện với cậu: "Thiên thần Vương Nhất Bác, một lát nữa tôi đi thảm đỏ với cậu nhé?"

Đây là ngôi sao nữ ngồi bên cạnh cậu trong truyền hình thương nhân lúc trước, còn chỉnh lớp trang điểm giúp cậu.

Ngôi sao nữ nói: "Tôi sợ lạnh, hôm nay mặc âu phục, vừa vặn có thể phối hợp với âu phục của cậu. Bộ âu phục xuân cao cấp này của cậu đẹp đến không tưởng tượng được, đúng lúc tôi cũng muốn hưởng chút hơi thở thần tiên nữa."

Ấn tượng của Vương Nhất Bác với ngôi sao nữ này không tệ: "Được chứ, cô đợi tôi ở lối vào thảm đỏ đi."

Quang Hải đi ở phía sau Vương Nhất Bác, liếc nhìn quần áo trên người Vương Nhất Bác mấy cái. Hắn cũng nhìn trúng loạt thương hiệu cao cấp này, đáng tiếc bên nhãn hiệu nói đã bị người đại diện của Vương Nhất Bác mượn đi. Vương Nhất Bác này chỗ nào cũng muốn đối đầu gay gắt với hắn bộ âu phục cũng muốn cướp lấy. Từ bãi đỗ xe đi ra có một đoạn đường dốc mấy mét.

"Bác ca! anh cẩn thận một chút." Tay trợ lý dùng sức kéo lấy cánh tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười: "Bóp đau anh rồi. Em còn căng thẳng hơn anh nữa."

"Đường trơn, không phải là em đang sợ... A! Bác ca!"

Sau lưng Vương Nhất Bác bị người khác đẩy mạnh một cáo, lao thẳng xuống dốc, đụng phải nhân viên đi cùng của ngôi sao nữ trước mặt. Trợ lý ném chiếc ô trong tay muốn kéo Vương Nhất Bác trở về, những vẫn chậm một bước. Vào khoảnh khắc ngã xuống kia, Vương Nhất Bác theo phản ứng có điều kiện nắm lấy người bên cạnh, dưới chân trơn trượt, xoay một vòng một trăm tám mươi độ. Nhân viên đi cùng của ngôi sao nữ kia xoay mặt, vươn tay muốn kéo Vương Nhất Bác nhưng chỉ nắm được không khí.

"Bịch" một tiếng, Vương Nhất Bác trượt chân ngã trên mặt đất, lạnh đến thấu xương.

Trợ lý bên cạnh gấp gáp đến sắp khóc: "Bác ca! anh không bị thương chứ." Cô ấy đỡ Vương Nhất Bác dậy.

"Cậu Vương, cậu không sao chứ?"

"Có bị thương ở đâu không?"

Cho dù là thật lòng hay là giả tạo, những người khác cũng đều lần lượt vây quanh quan tâm đến cậu.

"Không có gì đâu, cảm ơn." Vương Nhất Bác bình tĩnh như thường.

Vệ sĩ của Vương Nhất Bác chạy mấy bước đến, giống với những người khác, anh ta cũng cho rằng chỉ là Vương Nhất Bác không cẩn thận trượt ngã. Dù sao cuộc nói chuyện giữa quản lý và Vương Nhất Bác trước đó rất rõ ràng, trong bãi đỗ xe ngoài trời trống trải, ai cũng đã nghe thấy. Trên trán trợ lý toát ra một lớp mồ hôi, ngã xuống trước mặt những nghệ sĩ khác, không biết sau lưng để người khác cười nhạo thế nào, đặc biệt là Quang Hải cũng ở đây. Tệ nhất là bộ âu phục trắng cao cấp cũng bị bẩn: "Bác ca, anh bị ngã đau ở chỗ nào không?" trợ lý lau nước mắt.

"Em khóc cái gì, anh không sao mà." Vương Nhất Bác gạt tay trợ lý và vệ sĩ, cậu từ từ đứng lên, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén nhìn thẳng vào Quang Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro