Câu chuyện thứ 2: Sống lại vương gia công - lãnh khốc vương phi thụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Editor: Sakura Trang

Bách Vân Nam không đứng vững, lại ngược trở về. Thật may Cảnh vương khí lực lớn đỡ, nếu không không phải chỉ là ngã ở trên giường đơn giản.

Hai người cũng bị sợ ra cả người mồ hôi lạnh. Bách Vân Nam cũng sẽ không yêu cầu đứng dậy, liền để cho người đem thức ăn bưng đến mép giường.

Lúc này tâm phúc tâm phúc của Cảnh vương đột nhiên bên ngoài cầu kiến.
Toàn tâm Cảnh vương đặt ở trên người Bách Vân Nam, nghe vậy liền để cho thị vệ kia đi vào bên ngoài bình phong đáp lời.

“Vương gia, Mật vương phủ bên kia có chuyện.”

Mật vương phủ chính là nơi bây giờ phế Thái tử bị giam cầm.

Cảnh vương nghe vậy thì nhìn Bách Vân Nam nhìn một cái. Vừa Bách Vân Nam lại đau bụng, đang bưng to lớn bụng ngã ngửa về sau, một tay chống giường, một tay vouots ve qua lại trên bụng, hô hấp thô trọng, thật thấp rên rỉ, thật giống như không có nghe thấy vậy.

Cảnh vương dừng một chút, kêu người và bà mụ tới, nói: “Chăm sóc vương phi thật tốt.” Lại khom người ở trên bụng Bách Vân Nam một cái, ôn nhu nói: “Vân Nam, ta đi ra ngoài một chút, lập tức trở lại.”

Bách Vân Nam không trả lời, vẫn nhắm hai mắt.

Cảnh vương rời đi phòng, mang người thị vệ kia đi xa.

Bách Vân Nam mở mắt ra, trong con ngươi thoáng qua một đạo ánh sáng, hướng người hầu đứng ở một bên nháy mắt.

Người hầu kia lặng lẽ đi theo ra ngoài, qua hồi lâu mới trở về.

Lúc này Bách Vân Nam đã nằm lại trên giường, bụng thật to tựa như một tòa núi nhỏ đè ở trên người, ngẩng đầu cũng không nhìn thấy nửa người dưới của mình.

Bà mụ đang đứng ở cuối giường, vén chăn lên kiểm tra cho Bách Vân Nam. Bách Vân Nam thở dốc thô trọng, Không biết đau bụng hay là thế nào. Người hầu kia liền tiến tới bên tai Bách Vân Nam cẩn thận hồi bẩm một phen. Sắc mặt Bách Vân Nam vốn là tái nhợt trở nên càng thêm khó coi.

Bách Vân Nam hỏi bà mụ: “Ta còn bao lâu sinh sản?”

Bà mụ: “Vương phi, ngài này mới vừa mở ra một ngón tay, còn sớm đâu.”

“Làm sao mới có thể sinh nhanh lên một chút?”

Bà mụ nói: “Mỗi một sinh phu cùng sản phụ cũng muốn nhanh lên một chút sinh, nơi nào có như vậy dễ dàng? Coi như dùng thôi sản dược, thuận lợi cũng muốn mấy giờ đâu. Ngài đây là thai đầu, lại là nam nhi sinh sản, phải là không nhanh được.”

“Vậy, vậy phải bao lâu?” Bách Vân Nam ưỡn bụng hỏi, chỉ cảm thấy bụng lại trầm lại đau, để cho y không thở nổi.

“Làm sao cũng muốn một ngày một đêm đi.” Bà mụ kinh nghiệm phong phú, nhìn một cái tình trạng của Cảnh vương phi liền trong lòng hiểu rõ.

Bách Vân Nam nghe vậy nhắm hai mắt, bất đắc dĩ đem đầu trầm về trên gối.
Cảnh vương đi ra ngoài sau một mực chưa có trở về. Lúc này đã buổi trưa, từ sáng sớm đến giờ, Bách Vân Nam đã đau đớn nửa ngày, nhưng mới mở chỉ một ngón, cách sinh sản còn xa.

“Người nào? ! Đứng. . . A!”

Bách Vân Nam đang nằm ở trên giường nhẫn chịu trận đau, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền tới tiếng hô, lập tức giãy giụa đứng dậy: “Chuyện gì xảy ra?!”

“A —"

Cửa Phòng ngủ đột nhiên bị người đá văng, mấy tên hắc y nhân xông vào. Bà mụ muốn ngăn, bị bọn họ một cái quăng trên tường, đụng hôn mê bất tỉnh.

Bách Vân Nam bởi vì sắp sinh, cả người chỉ mặc áo lót nằm ở trên giường, bụng lớn như cái trống, sợi tóc xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút chật vật, nhưng thần thái coi như trấn định, quát lên: “Các ngươi là người nào? Có biết đây là đâu hay không!”

“Cảnh vương phi, mời ngươi cùng chúng ta đi thôi.”

“Là Thái tử để cho các ngươi tới.” Đây không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định.

Hắc y nhân cầm đầu không trả lời, mà là ra hiệu thủ hạ đem Bách Vân Nam kéo lên.

Bách Vân Nam nhắm hai mắt, thở dốc nói: “Ít nhất để cho ta mặc y phục tử tế.”

Hắc y nhân kia nói: “Không thời gian.”
Bách Vân Nam lạnh nhạt nói: “Nếu là cưỡng ép, ta liều mạng một xác hai mạng cũng sẽ không để cho các ngươi được như ý!”

Nhiệm vụ của hắc y nhân là Bách Vân Nam bình an mang tới bên người chủ tử, nghe vậy thật có mấy phần cố kỵ, liền ra hiệu hai tên hắc hắc nhân tiến lên giúp Bách Vân Nam mặc y phục.

Ngự y không biết từ đâu đi vào, thúc giục: “Nhanh lên một chút. Thuốc của ta không kiên trì được bao lâu.”

Thì ra ngự y lại là người của bọn họ, khó trách hộ vệ trong vương phủ đều không động tĩnh, chắc là hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro