Câu chuyện thứ 1: Sinh phu lớn tuổi - niên hạ trung khuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Sakura Trang

Anh cau mày hít một hơi, một tay chống mặt bàn, một tay nâng bụng xoa xoa.

Thật là khó chịu, sẽ không là muốn sinh chứ?

Văn Tĩnh Vũ trời sinh tính cẩn thận, huống chi anh đã hơn bốn mươi tuổi, trải qua mưa gió quá nhiều, lịch duyệt so với người khác cũng thành thục nhiều. Vì vậy không dám khinh thường, liền dứt khoát nâng bụng ra khỏi phòng, vịn tường từ từ đi xuống lầu dưới.

Bào thai mặc dù còn không có nhập bồn, nhưng đầu thai to lớn đã thọt tới đáy xương chậu. Gần đây lúc Văn Tĩnh Vũ đi bộ đều cảm giác hài tử đẩy xuống, không thể không giang rộng ra hai chân, lấy một tư thế cực kỳ khó coi đi bộ bằng hai chân.

Hơn nữa đi quá nhanh, cái loại cảm giác về vật đó sẽ càng rõ ràng. Chẳng qua bây giờ bụng anh lớn như vậy, thân thể vụng về như vậy, muốn đi nhanh cũng không đi được.

Chờ lúc anh chậm rãi lấy tốc độ rùa bò lên đến lầu một, đau bụng đã có chút rõ ràng.

Khả năng thực sự là muốn sinh. . .

Mặt Văn Tĩnh Vũ không thay đổi nghĩ, gõ cửa phòng khách lầu một.

Vincent bác sĩ là một vị bác sĩ nam sản khoa tương đối nổi danh, hơn năm mươi tuổi, tính cách ổn trọng ôn hòa. Từ tháng trước bắt đầu ông liền mang theo một hộ sĩ chuyên nghiệp tiến vào tòa trang viên này, tùy thời chuẩn bị vì Văn tam gia đỡ đẻ.

Đối với Vincent mà nói, đây không phải là công tác khó khăn. Cố Khiêm cho tiền hầu như bằng tiền lương mười năm của ông, mà ông tối đa ở chỗ này hai tháng, cho nên quả thực không thể có lợi hơn.

Lúc này ông còn chưa ngủ, mở cửa phòng thấy Văn tam gia đứng ở trước mặt, có chút giật mình, hỏi: “Văn tiên sinh, chuyện gì?”

Văn Tĩnh Vũ tiếng Anh tiếng Pháp đều rất lưu loát, dùng tiếng Pháp nói: “Tôi không quá thoải mái, có thể là muốn sinh, ông kiểm tra cho tôi một chút.”

Vincent nghe vậy không có nhiều lời, vội vã gõ hộ sĩ ở phòng bên cạnh đi làm chuẩn bị, lại hỏi: “Văn tiên sinh, có muốn tôi dìu anh đi phòng y tế không?”

Phòng y tế dưới đất, bởi vì có chút dụng cụ không tiện dời đến trên lầu lắm, cho nên Cố Khiêm đem tầng hầm ngầm sửa thành phòng sinh.

Văn Tĩnh Vũ phất tay một cái: “Không cần, tôi có thể chính mình đi tới.”

Vincent đồng ý nói: “Như vậy có trợ giúp sinh sản, xin ngài cẩn thận.”

Trong trang viên ngoại trừ Vincent cùng hộ sĩ, còn có một vị quản gia cùng vài người hầu. Mặt khác trang viên còn có vài bảo tiêu.

Bảo tiêu chắc là sẽ không tới gần lầu chính. Quản gia đã bị hộ sĩ kêu lên, vội vã mặc quần áo tử tế chạy tới phòng sinh.

Văn Tĩnh Vũ đang đỡ cái bụng đi bộ trong phòng sinh.

Quản gia khẩn trương hỏi: “Tiên sinh, ngài là muốn sinh sao?”

Văn Tĩnh Vũ nói: “Đại khái là, chẳng qua còn cần Vincent giúp ta kiểm tra một chút.”

Quản gia: “Cần tôi gọi điện thoại cho Cố tiên sinh sao?”

Văn Tĩnh Vũ: “Không cần. Máy bay cũng đã đáp xuống rồi, một hồi cậu ấy sẽ trở về, không cần gọi cho cậu ấy.”

Anh lo lắng nếu như Cố Khiêm ở trên đường nhận được tin tức, lái xe quá nhanh sẽ không an toàn. Ngược lại anh sẽ không sớm sinh sớm như vậy, Cố Khiêm khẳng định còn kịp.

Vincent và hộ sĩ thay quần áo xong chạy đến, đỡ Văn Tĩnh Vũ lên giường sinh, sau khi kiểm tra xác định đúng là muốn sinh. Chẳng qua đau bụng sinh mới vừa bắt đầu, mới mở không đến hai ngón tay, thời gian còn sớm rất.

Vincent: “Tôi đề nghị Văn tiên sinh ăn bữa ăn khuya, tích góp chút thể lực. Tốt nhất có thể đứng lên đi một chút, như vậy có thể nhanh hơn sinh trình.”

Văn Tĩnh Vũ không có dị nghị, để cho quản gia đi chuẩn bị bữa ăn khuya, lại hỏi: “Tôi có thể tắm rửa sao?”

Vincent: “Đương nhiên có thể. Chẳng qua tốt nhất có người giúp ngài.”

Văn Tĩnh Vũ biểu thị một người có thể. Anh từ chối hộ sĩ dìu đỡ, một người lại chống nạnh chậm lên lầu hai, vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Chẳng qua vì an toàn, nam hộ sĩ người Pháp cao lớn kia vẫn canh giữ ở bên ngoài phòng tắm. Điều này làm cho Văn Tĩnh Vũ bắt đầu nhớ tới Cố Khiêm. Nếu như Cố Khiêm có thể về sớm một chút, hiện tại là có thể giúp anh tắm.

Trong quá trình tắm, đau bụng sinh dần dần rõ ràng, anh không thể không trên đường dừng lại chịu đựng đau bụng sinh đi qua.

Đại khái là lớn tuổi, Văn Tĩnh Vũ cảm thấy đau bụng tạm thời còn có thể chịu được, thế nhưng đau thắt lưng có chút chịu không nổi, cảm giác như muốn gãy.

Trước đây thân thủ của anh không tệ, nhưng gặp được mấy lần nguy hiểm, phần eo bị tổn thương. Đại khái vì vậy trong lúc mang thai phần eo bị áp lực khá lớn.

“Hô. . .” Anh chịu qua một đợt đau đớn, thở dài một hơi, tắt đi vòi nước chậm rãi chà lau khởi thân thể.

Trong phòng tắm có mặt kính chạm đất, trước đây hoàn toàn là vì thỏa mãn ác thú vị của anh mà ép buộc Cố Khiêm trang bị, chẳng qua lúc này ngược lại vừa lúc để cho anh có thể thấy rõ thân thể của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro