Câu chuyện thứ 1: Sinh phu lớn tuổi - niên hạ trung khuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: Sakura Trang

Bụng thật to trầm xuống hết sức rõ ràng rồi, anh có chút kỳ quái trước tại sao không có chú ý tới. Phần dưới bụng đến bắp đùi loang lổ vết rạn. Nhìn qua hơi doạ người.

Cố Khiêm có mua cho anh mấy bộ kem dưỡng da phòng ngừa có vết rạn, chẳng quan anh không kiên nhẫn dùng, vì vậy đều ném ở một bên phủ bụi. Lúc này ở dưới ánh đèn thấy rõ, anh lại có chút hối hận.

Anh vốn là so với Cố Khiêm lớn mười hai tuổi, lần này sinh sản không cần suy nghĩ đều biết vóc người sẽ phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Trước đây anh chính là từng có tám khối cơ bụng, nhưng bây giờ đều bốn mươi hai rồi, cũng không yêu rèn luyện giống lúc còn trẻ.

Hơn nữa lại có vết rạn khó coi này… Văn Tĩnh Vũ cảm thấy nếu như tình nhân của anh là vóc người này làn da này, vậy anh tuyệt đối sẽ không nhìn nhiều.

Văn Tĩnh Vũ đang bực mình, bỗng nhiên thấy bụng của mình run lên, đứa nhỏ ở bên trong động vài cái. Sau đó liền cảm giác hình như cảm giác có chút chất lỏng tràn ra.

Không biết là vừa rồi nước không có lau sạch, vẫn là vỡ nước ối. Văn Tĩnh Vũ cúi đầu cách bụng lớn cũng nhìn không thấy tình huống phía dưới, soi gương cũng thấy không rõ, không thể làm gì khác hơn là lau khô thân thể ra phòng tắm.

Bên trong anh chẳng mặc cái gì cả, ngược lại như thế này còn dễ cởi, vì vậy trực tiếp mặc vào áo sinh.

Dưới sự dìu đỡ của hộ sĩ trở lại phòng sinh, lúc lên giường Văn Tĩnh Vũ lại có cảm giác chất lỏng tràn ra, liền tương đối hiểu rõ.

“Dường như nước ối vỡ.”

Vincent nghe vậy kiểm tra một chút, giúp anh trải thảm chống thấm lên trên đệm, nói: “Vậy ngài không thể đi chuyển. Văn tiên sinh, tôi muốn tiêm thuốc thúc sản cho ngài.”

Văn Tĩnh Vũ không sao cả, việc này bác sĩ nói thế nào thì là thế.

Lúc này quản gia đã bưng bữa ăn khuya tới. Văn Tĩnh Vũ mới dùng cơm không bao lâu, cũng không đói bụng, nhưng vẫn ăn một cái sandwich, uống chút cháo. Sau đó anh nằm ở trên giường, đợi sinh sản.

Phía trước đau bụng sinh Văn Tĩnh Vũ đều cảm thấy có thể chịu. Thế nhưng sau khi tiêm thuốc trợ sản hiệu quả kinh người, mới tiêm chưa đến nửa tiếng, anh cũng cảm giác đau đớn liên hồi.

“Tê. . . Hô. . .”

Quản gia đã rời đi phòng sinh, chờ ở bên ngoài dặn bảo người hầu. Hộ sĩ tạm thời đi nghỉ ngơi, bởi vì bây giờ còn không dùng đến anh, nên chỉ có Vincent chờ ở bên.

“Văn tiên sinh, tôi có thể giúp ngài xoa bóp thắt lưng, như vậy có thể giúp ngài giảm bớt đau đớn.”

Văn Tĩnh Vũ cũng không thích người xa lạ đụng chạm vào mình, liền nhàn nhạt từ chối: “Cảm tạ, không cần. Tôi có thể chịu được.”

Vincent cười nói: “Văn tiên sinh rất kiên cường.”

Văn Tĩnh Vũ nói: “Tôi đều số tuổi này, không kiên cường sao được.”

Vincent nói: “Cái này cùng tuổi tác không quan hệ. Hơn nữa số tuổi ngài cũng không lớn.”

Văn Tĩnh Vũ đối với khen tặng của ông thờ ơ. Chuyện của anh tự mình biết. Bốn mươi hai tuổi sinh lần đầu, vẫn là đàn ông, sinh sản chắc chắn sẽ không quá dễ dàng.

Bởi vì thân phận và địa vị của anh, sợ có người cố ý tra được vết tích, thậm chí anh không thể đi bệnh viện sinh con, mà là len lén trốn dưới nông trang này. Anh mạo hiểm những nguy hiểm này, rốt cuộc vì cái gì?

Cố Khiêm! Đương nhiên là vì cậu ấy!

Văn Tĩnh Vũ ngầm thở dài. Bởi vì anh vẫn là người nắm giữ quyền khống chế trong hai lại tương đối lạnh nhạt, cho nên Cố Khiêm luôn cảm thấy anh không thương cậu nhiều như cậu thương anh. Nhưng trên thực tế bắt đầu từ lúc anh quyết định lưu lại đứa bé này, cũng đã chứng minh tình yêu với Cố Khiêm  rồi.

Chỉ là bây giờ tuổi Cố Khiêm còn quá trẻ, có lẽ không thể hoàn toàn hiểu. Nhưng nếu để cho anh lớn tuổi như vậy còn cả ngày đem lời yêu đọng ở bên mép, anh Văn Tĩnh Vũ lại làm không được.

Qua nửa tiếng, Vincent lại giúp anh kiểm tra một chút. Nói thật, Văn Tĩnh Vũ cảm thấy dùng ngón tay kiểm so với đau bụng sinh của anh còn đau hơn, nhưng cắn răng nhịn được, không nói tiếng nào.

Vincent nói anh mới mở ba ngón, còn phải chờ đợi.

Văn Tĩnh Vũ nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ, nhưng Cố Khiêm còn chưa có trở lại. Anh có chút bận tâm, để cho quản gia đi ra ngoài gọi điện thoại.

Một lát sau quản gia trở về trả lời: “Cố tiên sinh nói máy bay tối nay hạ cánh muộn, mới vừa xuống phi cơ, lấy xe đang chuẩn bị trở về.”

Văn Tĩnh Vũ thở một hơi, bình tĩnh hỏi: “Không có nói cho cậu ấy tôi sắp sinh chứ!”

Quản gia nói: “Dựa theo dặn dò của ngài, không có nói cho Cố tiên sinh.”

Văn Tĩnh Vũ gật đầu. Ban đêm lái xe vốn là không an toàn, anh không muốn để cho Cố Khiêm quá lo lắng.

Văn Tĩnh Vũ xem ý tứ Vincent mình còn có chịu đựng thêm một thời gian, liền để cho bọn họ đều đi ra ngoài. Anh không có hứng thú khiến người ta đứng ngoài quan sát dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của chính mình.

Kỳ thực bác sĩ Vincent đã sớm muốn đi. Sinh con không phải là chuyện trong chốc lát, lúc này ông không cần thiết ở cùng. Chỉ chẳng qua Văn tam gia là khách hàng lớn của ông, ông lại không quá rõ ràng người nước Hoa có hy vọng toàn bộ hành trình bác sĩ ở bên không, cho nên mới vẫn ở lại trong phòng sinh.

Lúc này có lời của Văn tiên sinh, ông liền thoải mái mà rời đi. Nói xong một giờ đi vào kiểm tra một lần, có việc để cho anh nhấn chuông đầu giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro