Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Bạch Tố Hà đang trong cơn giận dữ, nhưng dựa vào động tác cùng lời nói của Mông Tranh, cô cũng có thể hiểu hành vi của Mông Tranh thể hiện ý nghĩa gì.

Không có thể lực, thân nhiệt giảm sút nghiêm trọng, Bạch Tố Hà rất rõ ràng đây không phải thời điểm thích hợp để tùy hứng cậy mạnh. Ngừng giãy giụa, dùng sức lực còn lại vịn vào vách tường, cố gắng hết mức giảm bớt gánh nặng cho Mông Tranh, Bạch Tố Hà rủ xuống mí mắt, dùng thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng, lạnh lùng nói: "Ngươi ưa thích nữ nhân hay nam nhân đều không liên quan tới ta, bất quá ta đối với ngươi — không có hứng thú, hiểu không?

Chữ chữ như băng, đánh vào Mông Tranh. Mông Tranh kéo kéo cái mũi bởi vì rét lạnh mà bắt đầu tê cứng, vùi đầu rầu rĩ trả lời: "Ta... Ta không có... Ta chỉ là xem trên tivi, người vớt dưới nước lên đều làm như vậy... "

Trong miệng vẫn bướng bỉnh phản bác, nhưng Mông Tranh cũng không dám ngẩng đầu đối mặt Bạch Tố Hà.

Nàng không cách nào phủ nhận, trong khoảnh khắc đó nảy sinh dục vọng mãnh liệt cùng khao khát đối với Bạch Tố Hà, dù cho chưa từng tiếp xúc qua chuyện tình yêu, nàng cũng biết cái kia không bình thường.

Mông Tranh thậm chí cảm thấy đến thời điểm này, trong cơ thể nàng tựa hồ xông ra một người khác, hoàn toàn nắm trong tay thần trí nàng, mà khuôn mặt Bạch Tố Hà, cũng cùng với người kia chồng lên nhau.

Giữa các nàng quấn quýt, quen thuộc từ rất lâu rồi.

Nhưng mà những lời này nàng không dám nói, cũng không cách nào nói ra. Từ khi bắt đầu mới quen, Mông Tranh đối với Bạch Tố Hà là hâm mộ, là ngưỡng mộ, không tự chủ được muốn thân cận, rồi lại dẫn đến có chút sợ hãi.

"... Thật có lỗi, là ta đã hiểu lầm."

Thanh âm rất nhỏ, cơ hồ là nỉ non. Mông Tranh kinh ngạc há hốc mồm, tưởng rằng bản thân ngâm nước quá lâu nghe nhầm rồi.

Bạch Tố Hà dường như ngủ mà không phải ngủ tựa ở trên tường, chỉ có thể từ khóe mắt cùng bờ môi khẽ nhếch nhìn ra được cô đang gắng sức duy trì tỉnh táo.

"Thái độ của ta đối với ngươi vẫn luôn không tốt, không cần phải như vậy."

Bạch Tố Hà có thể cảm thấy thân thể bên dưới mình đang không ngừng run rẩy. Cơ bắp quá căng thẳng dẫn đến co rút, cùng cảm giác nhức mỏi và đau đớn Bạch Tố Hà đều biết, hiểu được khó chịu cỡ nào, thậm chí so với đau nhức đơn thuần càng lớn hơn. Khóe mắt lơ đãng liếc nhìn, lại chứng kiến ngón tay trắng nõn móc vào thạch bích nhuộm đầy máu đỏ tươi. Áy náy cùng đau lòng lặng lẽ lan tràn ngay cả mình đều không có phát hiện ra, Bạch Tố Hà muốn động đậy thân thể nhảy vào bên trong nước, một ngón tay chống đỡ thể trọng một người cùng hai người, tuyệt đối là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Cô không muốn thiếu nợ ân tình của Mông Tranh, càng không muốn... chứng kiến Mông Tranh tiếp tục chịu đựng đau đớn, nàng không cần phải chịu.

Mông Tranh hiển nhiên phát hiện ý định của Bạch Tố Hà, cánh tay vốn là do bị mắng nên mới buông ra giờ mạnh mẽ ôn sát lấy eo của cô: "Không được... cử động."

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt ngây thơ nhát gan của Mông Tranh trước đây đã bị sự kiên trì cùng bướng bỉnh thay thế, đôi môi đáng yêu hồng hồng hay bĩu ra bởi vì lạnh lẽo biến thành màu tím xanh, hai má mất tự nhiên đỏ ửng, ánh mắt bắt đầu buông lỏng, cánh tay ôm ngang hông Bạch Tố Hà lại càng siết càng chặt: "Không nên cử động... Chí ít... Phải có một người chống đỡ... để đi ra ngoài... "

Mông Tranh suy tính không sai, hai người so với một, khả năng sống sót vẫn là cao hơn.

Lý trí trấn áp tình cảm, Bạch Tố Hà ngừng ý định ban đầu, thân thể rúc vào giữa Mông Tranh cùng phiến đá xanh. Cô phảng phất có thể nghe được tiếng nước chảy rầm rầm trên đỉnh đầu, tiếng thở dốc của Mông Tranh, nửa người dưới ngâm ở trong nước mang đến khí lạnh thấu xương, còn có hai người nương tựa cùng một chỗ, trên thân thể Mông Tranh truyền đến sự ấm áp hơn bình thường.

Thần trí đều quanh quẩn giữa thanh tỉnh cùng hôn mê, Bạch Tố Hà đem ngón tay đưa vào trong miệng không ngừng gặm cắn đầu ngón tay, tránh cho hoàn toàn lâm vào hôn mê. Lúc này một khi thiếp đi, cô cùng Mông Tranh e rằng vĩnh viễn đều không thể tỉnh lại, chỉ có thể ở trong làn nước lạnh như băng, cùng với vị Hạ Lan Phức múa trên nước trong mộng cảnh ngàn năm trước kia, cùng vùi thân bên trong ngôi cổ mộ này.

Bạch Tố Hà chỉ có thể đợi, chỉ có thể nhịn, có lẽ đợi đến lúc mặt nước dâng lên đến gần vị trí đường nước các nàng rơi xuống, để các nàng theo đường cũ quay lại, hoặc đến lúc không khí trên mặt nước cuối cùng bị hút sạch, cũng có khả năng trước đó các nàng đều đã tiêu hao hết thể lực, rơi vào trong nước mà chết.

Không đến thời khắc cuối cùng, không ai biết kết cục đang đợi bản thân rốt cục là cái gì.

Mặt nước nâng lên không đủ tới bên cạnh đường nước chảy, không khí còn lại trên mặt nước cũng không có bị hai người hít thở mà tiêu hao hết.

Tại thời điểm mặt nước bao phủ đến cổ Mông Tranh, đường nước chảy đã không còn liên tục chảy xuống nữa. Bạch Tố Hà nặng nề căng mí mắt muốn tìm biện pháp leo đến bên cạnh thủy đạo, nhưng đầu óc cơ hồ bị đông thành băng vẫn nghĩ không ra biện pháp, một thanh âm triệt để vang lên ở trong mộ thất, một tảng đá xanh cùng màu với đá trên vách tường ở trong của thủy đạo nặng nề trượt xuống, phong kín lối đi duy nhất của các nàng.

Tuyệt vọng.

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Bạch Tố Hà giờ phút này.

Tay nhẹ nhàng xoa nhẹ gương mặt Mông Tranh, Bạch Tố Hà hiếm thấy toát ra vẻ ôn nhu. Thần trí Mông Tranh đã sớm rã rời rồi, giờ phút này có thể tiếp tục bám ở trên thạch bích thuần túy là bởi vì bản năng cầu sinh còn sót lại trong đầu mà kiên trì.

Nếu như nhảy xuống, Mông Tranh có thể hay không chỉ có thể cầm cự một hồi? Từ khi đi vào bên trong lăng mộ Lan phi, giữa cô cùng Mông Tranh, thái độ tựa hồ trái ngược với bình thường khi ở trên mặt đất, vẫn luôn là Mông Tranh nỗ lực bảo hộ cô.

Vào giờ khắc cuối cùng này, vị trí giữa các nàng cũng nên thay đổi một lần.

"Không... được..."

Mơ hồ lẩm bẩm, xuất ra từ trong miệng Mông Tranh sắp hôn mê.

Bạch Tố Hà trong mắt kiêu ngạo lạnh như băng, khó có được kiềm nén xuất ra một tầng nước mỏng.

Quả nhiên là... Đồ ngốc...

Nửa hôn mê rất khó nhận biết thời gian đã trôi qua bao lâu, làm Bạch Tố Hà lần nữa mở mắt ra, phát hiện mực nước vốn ở gần cổ Mông Tranh, đã hạ thấp đến ngực Mông Tranh, lộ ra quần áo màu sắc tươi đẹp dán chặt ở trên người.

Nước hạ xuống? Dưới nước... Có cửa ra?

Suy nghĩ không linh hoạt một lúc, ánh mắt mới tiếp thu được thông tin mà cho ra kết luận. Nín thở tĩnh khí, sợ là ảo giác trước khi chết, nhưng đúng là mực nước tuy chậm chạo nhưng là rất kiên nhẫn, một chút lại một chút rút xuống phía dưới, lộ ra đầu gối cứng ngắc của Bạch Tố Hà, lưng áo nhỏ của Mông Tranh.

"Tiểu... Nha đầu, tỉnh mau!"

Lời nói bởi vì lạnh đã mơ hồ không rõ, tinh thần Bạch Tố Hà lại một lần hành động khôi phục lại trạng thái tốt nhất sau tổn thương. Vỗ nhè nhẹ đánh vào mặt Mông Tranh, Bạch Tố Hà lấy tay xoa bóp vào những chỗ da thịt đã lộ ra khỏi mặt nước.

Da thịt nóng lên, phát nhiệt đỏ lên, nhưng Mông Tranh cũng không có tỉnh lại. Mực nước rơi xuống vị trí cổ chân Mông Tranh, lộ ra ngón chân nàng chen vào khe hở của phiến đá bị rách đến vô cùng thê thảm. Bạch Tố Hà cau mày nhảy xuống nước, nhẹ nhàng đem ngón chân Mông Tranh lôi ra, toàn bộ người Mông Tranh giống như một cái tượng đá, vẫn duy trì tư thế leo lên tường, ùm một tiêng ngã vào trong nước.

Một lần nữa bị ngâm mình trong nước không hề thoải mái, nhưng Bạch Tố Hà chỉ có thể như vậy. Đã mất đi sức nổi, thứ nhất trọng lực Mông Tranh leo lên phiến đá quá lớn, thứ hai cô không rõ ràng lắm mộ thất nhỏ hẹp này cao bao nhiêu, hoặc là bao sâu. Khoảng cách quá xa mặt nước rớt xuống, có khả năng trực tiếp đụng phải đáy mộ thất, đụng đến máu chảy đầu rơi. Loại kết quả này, Bạch Tố Hà không muốn nhìn thấy.

Con người một khi đã có hy vọng, hoàn cảnh khó khăn gian khổ thế nào đều sẽ trở nên không hề khó khăn.

Rõ ràng trong thân thể đã khô kiệt mềm nhũn không biết từ đâu lấy ra khí lực, mượn sức nổi hơi yếu của ba lô, Bạch Tố Hà lôi kéo Mông Tranh giãy giụa ở trong nước, mỗi một giây đều trở nên dài đến dị thường, nhìn tới vị trí của mình càng ngày càng xa đỉnh mộ thất, khóe môi xám trắng Bạch Tố Hà vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Lòng bàn chân thời gian dài không có tiếp xúc với vật thể, rốt cuộc đụng tới phiến đá cứng rắn lạnh như băng. Bạch Tố Hà chưa từng mong đợi nhiều đến vậy với việc có thể đặt chân đi trên mặt đất, không có kiểm tra, không có cảnh giác, Bạch Tố Hà lôi kéo Mông Tranh, nặng nề ngồi trong nước, phần lưng tựa ở trên thạch bích, phổi đau như kim đâm đao cắt, yết hầu nhiều lần nuốt vào chất lỏng tanh nồng, nhưng hiện tại Bạch Tố Hà chỉ muốn cười, lớn tiếng, càn rỡ bật cười.

Cô còn sống! Các nàng, còn sống!

Mông Tranh rúc vào bên người Bạch Tố Hà, đôi mắt tròn trịa nửa mở, ánh mắt lại hoàn toàn không có tiêu điểm. Đang lúc Bạch Tố Hà hưng phấn cười nhìn đến Mông Tranh, lại chuyển thành suy nghĩ sâu xa, cười khổ, thương tiếc, mơ màng.

Cô không biết tại sao phải chống đối lại Mông Tranh, biểu hiện ở bên ngoài chính là hết thảy chán ghét cùng chua ngoa, tựa hồ sâu thẳm bên trong, có một tầng lưỡi đao ngăn cách giữa hai người, khiến Bạch Tố Hà theo bản năng cách xa, bởi vì sau khi đến gần kết quả chính là bị lưỡi đao rạch đến mình đầy thương tích máu tươi đầm đìa.

Nhưng mà hiện tại, bất kể là từ đạo nghĩa hay là trên mặt cảm tình, Bạch Tố Hà đều khó có khả năng lại xa cách, lại tránh né. Lời nhắc nhở phải tránh xa giấu trong lòng, bị lý trí đè xuống, Bạch Tố Hà chính là rất rõ ràng — lấy mạng đổi mạng, lấy tâm thân mật.

Nước vẫn duy trì ở mức đầu gối, có điều Bạch Tố Hà đã phát hiện nơi nước chảy ra, mặt đất phía đông chỗ giao giới tường đá thỉnh thoảng dâng lên từng vòng xoáy hình tròn nho nhỏ, có nghĩa là vị trí cửa ra sẽ không vượt qua độ lớn cỡ nắm tay, không có khả năng cho phép thân thể người đi qua. Không thể lập tức rời đi, hơn nữa hiện tại so với rời đi càng quan trọng hơn, là duy trì nhiệt độ cơ thể của hai người bọn họ, khôi phục thể lực, để ứng phó với khả năng xuất hiện biến cố cùng nguy hiểm. Bếp không khói ở trong ba lô đều bị lưu lạc trước đó không thể sử dụng, Lam Túy lúc đến cũng không có cân nhắc đến tình huống rơi xuống nước, bởi vậy trong ba lô cũng không có quần áo để thay đổi. Quần áo ướt đẫm lạnh như băng không thể tiếp tục mặc lên người, Bạch Tố Hà âm u nhìn chằm chằm vào Mông Tranh suy tư nửa phút, bất đắc dĩ thở hắt ra, đưa tay sờ đến khóa kéo dưới cổ Mông Tranh đột kích trang phục, chậm rãi kéo ra.

P/S: Tôi lại đột kích xuất ra một chương mới ah~ Có thể nào là do couple phụ đáng yêu quá rồi không :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro