Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian rơi xuống duy trì không lâu, phản lực do rơi xuống nước đánh vào lưng Mông Tranh, đau đớn làm cho cổ họng nàng có chút nghẹn sau đó thần trí nhanh chóng thanh tỉnh. Kéo lấy Bạch Tố Hà vẫn đang hôn mê, Mông Tranh ngẩng đầu xem xét bốn phía, lại là một gian mộ thất hẹp cao kín mít, lộ ra ở vách tường đều là những tảng đá xanh. Điểm duy nhất khác với căn mộ thất các nàng ở trước đó là kỹ thuật thủ công ở gian mộ thất này rõ ràng cẩu thả hơn nhiều, đá phiến trên mặt tường bị dòng nước gột rửa trơn trượt, nhưng khe hở ở giữa phiến đá lại không có khít khao, thậm chí có số ít ước chừng là lúc đặt vào đã bị mẻ vỡ ở góc, bộ phận thiếu sót hoàn toàn dùng một loại bùn đá màu nâu xanh lấp đầy đè vào cho bằng phẳng.

Thở hổn hển mấy hơi thật sâu, mạnh mẽ đem sự bất an cùng hoảng loạn của bản thân ở một vị trí không biết tên khiến nhịp tim nhảy loạn mà đè xuống, Mông Tranh kéo lấy Bạch Tố Hà hướng vách tường gần nhất bơi tới.

Bạch Tố Hà ở trong thủy đạo uống không ít nước, Mông Tranh chưa từng học qua biện pháp cấp cứu, tình huống trước mắt hiển nhiên cũng không thể đặt Bạch Tố Hà nằm ngang, nàng chỉ có thể tận lực đem Bạch Tố Hà đè ở trên tường, đem thân người Bạch Tố Hà từ ngực trở lên đẩy ra khỏi mặt nước, miễn cưỡng làm theo phương pháp cứu người xem được trên TV, sử dụng lực hai tay lung tung đè xuống bộ ngực Bạch Tố Hà, hy vọng có thể đem nước ở trong lồng ngực Bạch Tố Hà ép ra.

Ý tưởng rất tốt đẹp, sự thật lại rất khó. Trên thực tế Bạch Tố Hà không phải là thạch sùng, căn bản không có khả năng dính sát trên tường, thân hình mềm mại yếu ớt không ngừng rơi xuống, làm cho Mông Tranh phải không ngừng nâng cơ thể cô lên, căn bản không có biện pháp ra tay cấp cứu.

Có lẽ rốt cuộc tính mạng Bạch Tố Hà không có đến đường cùng, ngay thời điểm Mông Tranh lại một lần nữa đẩy thân thể Bạch Tố Hà lên, bàn tay vô tình ở trên vách tường dưới mặt nước chạm tới một cái lỗ hổng nho nhỏ. Lỗ hổng rất nhỏ, khó khăn lắm mới đưa được ba ngón tay vào, Mông Tranh suy nghĩ một chút đem giày mang trên chân cởi ra, đem ngón chân thăm dò vào trong lỗ thủng chật hẹp, lại đem Bạch Tố Hà đặt tại trên đùi, cuối cùng có thể thoáng ổn định thân thể Bạch Tố Hà tiến hành cấp cứu.

Lần này tư thế của hai người trở nên thập phần mập mờ, dường như Mông Tranh đem Bạch Tố Hà một mực ôm vào trong ngực, hai cánh tay càng ở trên bộ ngực mềm mại cao ngất của Bạch Tố Hà đè ép xoa bóp. Mông Tranh vội vã cứu người, hiển nhiên không có phát hiện tư thế thân mật quá mức giữa hai người, hai tròng mắt Bạch Tố Hà đóng chặt giờ phút này nào có thể mở ra để chú ý vấn đề quan trọng hiện tại. Không ngừng đè ép hầu như chưa xuất hiện tác dụng, Mông Tranh nhớ tới động tác trên TV, bừng tỉnh đại ngộ lại lần nữa đem bờ môi dán lên môi mỏng của Bạch Tố Hà lên, không ngừng hướng vào phía trong thổi hơi, chỉ hy vọng có thể cứu được một mạng Bạch Tố Hà.

Không biết là biện pháp cấp cứu bừa bãi lộn xộn của Mông Tranh rốt cuộc bắt đầu hiệu quả, hay là do Bạch Tố Hà thật sự không chịu nổi sự giày vò của Mông Tranh, chỉ cảm thấy thân thể dưới thân Mông Tranh mãnh liệt run rẩy xuống, một cỗ nước chảy lập tức từ vị trí hai người áp sát vội vàng phun ra.

Mông Tranh khẽ giật mình, vội vàng gấp rút đem động tác trên tay cùng miệng ngưng lại.

Bạch Tố Hà vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, tỉnh tỉnh mê mê nửa mở mắt, tầm mắt đều là yếu ớt mông lung, chỉ thấy hình dáng khuôn mặt của một người ở trước mặt. Cô duy nhất có thể cảm nhận được chính xác là bàn tay với sức mạnh thực lớn dồn ép trên phần ngực mềm mại, còn có một mảng ấm áp bao trùm lấy khoang miệng của chính mình, lại có một đoạn lửa nóng, thăm dò vào vật thể sâu bên trong răng môi.

Cho dù Bạch Tố Hà không có hứng thú đi giao du bạn trai, cô cũng rất nhanh hiểu hai bộ phận này vô cùng thân mật tiếp xúc ý vị sẽ như thế nào.

Kinh ngạc nhanh chóng chiếm lĩnh trí óc vừa mới thanh tỉnh, ngay sau đó thay thế kinh ngạc chính là phẫn nộ khó nói lên lời. Bạch Tố Hà đem tất cả sức lực có thể tập trung lên hai tay, giãy giụa khước từ người áp trên thân thể mình, nhưng sức lực yếu ớt vô lực của cô đối với người khác xem ra như thể muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Cái này người bên ngoài, bao gồm cả Mông Tranh.

Trong đầu vừa mới kinh hỉ phát hiện Bạch Tố Hà đã tỉnh lại, đột nhiên xuất hiện dục vọng bị dồn nén. Thời điểm Bạch Tố Hà bắt đầu tự chủ lộn xộn đẩy đầu lưỡi ra bên ngoài tựa như cao lương mỹ vị thượng hạng, mê hoặc Mông Tranh đem hết toàn lực cuồng loạn quấn lấy. Trong hoảng hốt đồng tử Mông Tranh phủ kín một tầng dục vọng thâm trầm, Bạch Tố Hà gần ngay trước mắt trong nháy mắt tựa hồ lại cùng dung mạo của người kia thập phần tương tự, ở sâu bên trong trí nhớ của nàng, từng có một người như vậy, ở trước mặt nàng tháo xuống bộ dáng cường ngạnh lạnh như băng, tựa như mèo nhỏ, chỉ đem phần bụng mềm mại bày ra cho người mình tin tưởng, biểu lộ ra vẻ mềm yếu hiếm có, hấp dẫn người khác nắm lấy.

Đôi tay ở bên ngoài chống đỡ cũng không còn đẩy ra, ngược lại leo lên trên cần cổ tinh tế tỉ mỉ của Mông Tranh nhu hòa ôm lấy, trong nháy mắt gắt gao xiết lấy cổ họng Mông Tranh, không chút lưu tình.

Cổ họng bị thít chặt hít thở không thông làm cho thần trí Mông Tranh còn đang bay bổng trở về, mê ly cùng cuồng loạn bị đè xuống, hai tay Mông Tranh đỡ lấy Bạch Tố Hà buông ra, ngược lại lôi kéo ngón tay trên cổ họng. Mất đi ngoại lực nâng đỡ, toàn thân Bạch Tố Hà yếu ớt vừa mới tỉnh lại nghiêng về một bên, bàn tay rất dễ dàng đã bị Mông Tranh kéo ra. Bạch Tố Hà ở trong nước giãy giụa, rồi lại cố gắng hết sức dựa vào phía sau cùng Mông Tranh giữ một khoảng cách, sắc mặt lạnh như băng tuyết: "Ngươi làm cái gì?!"

"Ta... Ta... "Một khoảnh khắc kia hoảng hốt đã qua, Mông Tranh lại biến trở về cô nương đơn thuần trên núi. Mở to tròng mắt đen vô tội , Mông Tranh cứng họng, rồi lại hoàn toàn không cách nào giải thích sự xúc động vừa rồi.

Mặc dù hoảng hốt, nàng vẫn là có thể nhớ lại cảm giác vừa rồi.

Tuyệt vọng, khao khát, hy vọng có thể đem người trước mắt thật sâu khảm vào trong cơ thể, khiến hai người triệt để hòa làm một thể, sẽ không buông ra, lại không phân ly!

Hiếm thấy, nàng không bao giờ nữa muốn thừa nhận nỗi đau tê tâm liệt phế khắc ghi vào tận xương tủy kia.

Loại cảm tình, nồng đậm đem người ta triệt để bao phủ, huỷ diệt, đem lý trí toàn bộ chiếm đoạt hầu như không còn một mảnh.

Mông Tranh không biết loại cảm tình này từ đâu mà đến, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp ở trong mộng, sẽ bởi vì thân ảnh mông lung trước mắt đau lòng mà tỉnh, lưu lại nửa cái gối thấm đẫm nước mắt.

Người yêu trong mộng cảnh còn chưa lộ ra diện mạo, duy nhất chỉ có thể nghe rõ thanh âm, chỉ có thanh âm lành lạnh êm tai triền miên ôn nhu kêu gọi: "Khanh Khanh."

"Cút!"

Thanh âm đồng dạng lành lạnh, lời nói lại không có nửa điểm dây dưa, thể lực Bạch Tố Hà chống đỡ hết nổi chỉ có thể miễn cưỡng đạp, để cho miệng mũi ở trên mặt nước không ngừng phập phồng, trên mặt phẫn nộ cùng căm hận, nhưng một chút cũng không có ý tứ giấu giếm.

"Ta... Ta không phải là... Ta... Tỷ trước tiên đến chỗ ta..."

Một chữ gọn gàng mà dứt khoát, trong nháy mắt tạo thành một thanh đao nhọn tiến lên đâm vào ngực Mông Tranh. Mông Tranh không phải lần đầu tiên bị Bạch Tố Hà lời nói lạnh nhạt, nhưng mà lần này lại dị thường khó chịu. Xoang mũi chua xót, trong ánh mắt có sương mù bao phủ, bất quá những thứ này khi nhìn thấy Bạch Tố Hà cả người cơ hồ bị nước ngấm lấy đều tạm thời toàn bộ quên đi, Mông Tranh cắn môi tay run run, rồi lại kiên quyết bổ nhào qua, lại lần nữa đem thân thể Bạch Tố Hà lôi ra khỏi mặt nước, phỏng theo tư thế vừa rồi, gắt gao đem Bạch Tố Hà ôm vào trong ngực.

Có lẽ thời điểm thợ thủ công xây dựng gian mật thất này, quản giáo cũng không nghiêm ngặt, cũng có thể là do trải qua nghìn năm bị nước cùng không khí ăn mòn, làm cho đá xanh không còn kiên cố như trước, bùn đá được lấp vào các khe hở và góc cạnh bắt đầu mềm hơn bong ra từng mảng. Thời điểm lúc trước giãy giụa leo lên, Mông Tranh đã dùng móng tay cùng ngón tay tại phiến đá bên hông đào khoét ra một cái lỗ thủng nho nhỏ, mà cái giá là móng tay rạn nứt cùng huyết nhục mơ hồ phủ lên đầu ngón tay. Ngón tay đau đớn quá mức mang đến cảm giác tê tê sau khi ngâm nước đá bắt đầu khôi phục cảm giác, lại lần nữa đem ngón tay đưa vào lỗ hổng mang đến cảm giác đau đớn, phải thừa nhận, Mông Tranh cũng chưa bao giờ có được ý chí hơn người như hiện tại, nếu không cần thiết, nàng tuyệt đối không muốn lần nữa chịu đựng loại thống khổ này.

Nhưng mà nàng không có lựa chọn nào khác, dựa vào một hai ngón chân khẳng định không thể vững vàng cố định trên tường, nàng chỉ có thể dựa vào kỹ năng bơi cùng thân thể khỏe mạnh để nổi trên mặt nước một đoạn thời gian, thế nhưng tình huống của Bạch Tố Hà không cho phép tiếp tục ngâm trong nước lạnh thời gian dài. Mông Tranh chỉ có thể đem mình cố định trên tường, tận lực đem Bạch Tố Hà đẩy ra khỏi mặt nước, tuy nói trên mặt nước chưa hẳn tốt hơn so với ở trong nước, nhưng đây cũng là điều tốt nhất Mông Tranh hiện tại có thể làm.

Chất lỏng đỏ tươi nghiêng theo đầu ngón tay trượt đến bàn tay, lại hơi hơi rung động trượt vào trong nước tỏa ra một mảnh đỏ nhạt. Mông Tranh đau đến nước mắt doanh tròng, dốc sức liều mạng đem thân thể Bạch Tố Hà ổn định trên đùi, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Tỷ không nên cử động, sẽ rớt xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro