Chương 81: Ký ức năm ấy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Năm ấy vua Thái Tông vẫn còn rất trẻ tuổi. Mỹ nhân hậu cung như hoa như ngọc. Sau khi Nguyên phi và Huệ phi bị phế bỏ thì Dương phi trở thành người được sủng ái nhất. Con trai của bà ấy chưa đầy một tuổi đã được phong làm thái tử. Bản thân và con trai đều có địa vị, Dương phi ở trong hậu cung chẳng khác nào mặt trời ban trưa. Nhưng mặt trời dẫu chói sáng thì cũng có lúc phải lặng lẽ nhường lối cho trăng. Người đời sau thường truyền tai nhau về sự thất sủng đột ngột của Dương phi, mà lí do được họ tin tưởng nhất chính là bà ấy ỷ được sủng ái nên sinh thói kiêu ngạo, khiến vua chán ghét.

"Kiêu ngạo hống hách không phải là bản tính của Dương phi. Nếu bà ấy kiêu ngạo thì ban đầu đã chẳng được tiên đế để mắt tới. Ngược lại, Dương phi là người rất tốt. Khi bà ấy đứng đầu hậu cung thì chúng ta đều được sống rất yên ổn. Bà ấy chỉ có một điểm yếu duy nhất, cũng là điều khiến bà ấy trắng tay trước Thần phi, đó là bà ấy yêu tiên đế thật lòng."

Tư Thành chợt nhớ lại một chuyện từ lâu lắm rồi, ngày ấy ngài mới được đón về cung, do không quen đường nên trót đi lạc đến một khu nhà bị bỏ hoang. Giữa nền nhà ngổn ngang bụi đất, ngài vô tình nhặt được một chiếc khăn tay nhàu nhụa và bẩn thỉu, tuy nhiên ở bên trái có một từ được thêu rất tỉ mỉ.

Nguyên Long...

Nguyên Long là tên húy của tiên đế. Trừ khi thích chết, còn không, ai dám thêu tên húy của hoàng thượng trên chiếc khăn tay mang bên mình? Khi trở về, Tư Thành dò hỏi thì mới biết khu nhà đó từng thuộc về một phế phi họ Dương. Cũng không rõ vì giận chuyện Tư Thành đi lạc hay vì lí do nào khác mà chỉ mấy ngày sau, thái hậu khi ấy liền sai người dỡ bỏ khu nhà đó để xây một vườn hoa. Từ đó về sau, trong hậu cung đã không còn bất kì dấu tích nào của Dương phi nữa.

"Vì Dương phi quá yêu tiên đế nên khi ngài ấy đón Thần phi về, bà ấy mới không chịu nổi. Phụ nữ mà, có yêu thì mới ghen, huống hồ khi ấy Thần phi đã mang thai gần ba tháng. Tất cả những điều đó khiến Dương phi rất hụt hẫng. Bà ấy biết rằng nếu nhắm mắt làm ngơ thì sẽ yên ổn. Nhưng cuối cùng, bà ấy vẫn lựa chọn lên tiếng, bởi vì đối với bà ấy, tình cảm và lời hứa của đế vương vĩnh viễn quan trọng hơn tiền đồ của bản thân..."

"Lúc bà ấy bị giáng xuống thành Chiêu nghi, ta đã có dự cảm không lành và khuyên bà ấy nên nhượng bộ, nhưng bà ấy chỉ nói rằng bà ấy sẽ không bao giờ nhượng bộ trước một người như Thần phi. Ngẫm lại đúng là oan nghiệt. Lẽ ra người như Dương phi không nên vào trong hậu cung thì tốt hơn."

Tư Thành có thể đồng cảm với Dương phi, nhưng ngài không bao giờ đồng tình với cách bà ấy đánh mất tiền đồ của con trai mình!

Dường như thái hậu biết Tư Thành đang nghĩ gì. Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai, nắm lấy tay Tư Thành rồi kéo con trai ngồi xuống cạnh mình.

"Điều mà ta lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Trước khi Dương phi bị đuổi ra khỏi cung, ta đã hứa với bà ấy rằng sẽ chăm sóc cho Nghi Dân thật tốt, chỉ là lúc ấy ta không biết rồi bản thân mình cũng gặp đại họa, chẳng thể thực hiện lời hứa với cố nhân."

Dương phi bị phế, ngôi thái tử của Nghi Dân tất nhiên không giữ được, quyền lực trong hậu cung dần chuyển sang tay Thần phi. Khi Bang Cơ chào đời thì người kế thừa Đại Việt chính thức định lại. Vị thế của Thần phi đã hơn hẳn Dương phi năm xưa. Với vị thế đó, bà ấy không cần lo lắng khi một Ngô tiệp dư mang thai, càng không nhất thiết phải tìm cách hãm hại.

"Thái hậu từng lén cử người đi tìm hai đứa cháu gái thất lạc từ nhỏ, nhưng kẻ không hiểu chuyện lại nhầm lẫn rằng bà ấy có bí mật muốn che giấu, rồi hàm hồ đem bí mật đó gán lên người con trai bà ấy."

Thực ra Tư Thành vẫn cho người điều tra chuyện năm xưa. Hai năm trước ngài rời cung giải quyết việc Chiêm Thành quấy nhiễu, nhân tiện xác minh lại một số lời đồn đại trôi nổi trong dân gian. Trong chuyến vi hành ấy, Tư Thành đã tìm được con trai Nguyễn Trãi, nhưng người phụ nữ bên cạnh Nguyễn Anh Vũ cũng thú vị không kém. Ngài để tâm đến Mạc Viên Nhiên nhiều hơn một chút, cuối cùng mới phát hiện ra mối liên hệ giữa nàng ta với một cố nhân.

"Ta không biết có phải Dương phi căm hận Thần phi đến mức rắp tâm đổi trắng thay đen không." Thái hậu lại thở dài. "Như con vừa nói rồi đó, huyết thống của vua Nhân Tông thực sự không có vấn đề. Vấn đề nằm ở cách mà Thần phi âm thầm tìm kiếm người thân thôi."

Thái hậu ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:

"Ta từng kể lại chuyện này cho vợ chồng Tiên sinh, không ngờ chính điều đấy đã làm liên lụy đến gia đình Tiên sinh. Vì ta hay gặp gỡ bà Lộ nên Thần phi sinh lòng úy kị, thậm chí..."

"Theo mẫu hậu thì vụ án của gia tộc tiên sinh có liên quan đến bà ấy không?"

Thái hậu thở dài lắc đầu. Chuyện đồn đoán năm đó thực sự chẳng rõ trắng đen, ngọn nguồn. Huống chi, Tuyên Từ thái hậu đã có những năm tháng buông rèm chấp chính rất ổn thỏa. Bà ấy sau này cũng đối đãi với mẹ con bà không bạc. Đúng là Tuyên Từ thái hậu từng rất không thích Nguyễn Trãi, nhưng không phải lúc nào, căm ghét cũng đồng nghĩa với hãm hại. Nếu nói Tuyên Từ thái hậu muốn hại gia tộc Nguyễn Trãi, thái hậu thà tin rằng mọi chuyện còn có kẻ khác đứng sau.

"Người ta đồn rằng Bang Cơ không phải con đẻ của tiên đế, để ngài ấy nghi ngờ và điều tra quá khứ của Thần phi. Nhưng quá khứ ấy thì có gì để mà điều tra? Hơn nữa, tiên đế thực lòng yêu Thần phi. Nói cho cùng, Thần phi thắng vì bà ấy có được tình yêu của đế vương, còn Dương phi thua vì bà ấy đã yêu đế vương quá thật lòng."

Tư Thành mơ hồ mường tượng lại hậu cung của hai mươi năm trước. Ngài không biết mình đồng cảm với Dương phi hơn hay khâm phục bản lĩnh của Tuyên Từ thái hậu hơn. Có những thứ tranh đấu, dù kết cục thành hay bại thì những người trong cuộc đều là kẻ mất mát. Nếu như Dương phi thua trắng tay thì Tuyên Từ thái hậu cũng chưa chắc được thanh thản.

Tư Thành nhấp một chén trà rồi nói:

"Sau khi phụ hoàng mất, dù công khai hay âm thầm, thái hậu cũng không cho người đi tìm chị em Mạc Viên Nhiên nữa..."

Nắng nhàn nhạt in lên cửa sổ vệt sương khói. Cái rét ngọt ngào cuối đông vẫn trói buộc con người ta trong những nỗi niềm nửa hư nửa thực. Thái hậu tĩnh lặng để tâm tư lãng đãng trôi về dĩ vãng. Những linh cảm kì lạ đưa tâm trí của bà trở lại buổi gặp gỡ trên tường thành hôm trước, nơi có một người con gái rất an phận đứng đằng sau hoàng thượng và Nguyễn sung nghi.

"Mạc Viên Nhiên là người đứng cạnh cậu thanh niên tên Anh Vũ đó phải không?"

Tư Thành biết thái hậu cũng xuất hiện ở Đoan môn ngày hôm đó, nhưng ngài không ngờ chỉ qua một khoảnh khắc ngắn ngủi mà bà đã nhìn ra mối liên hệ giữa hai người ấy.

"Con lại coi ta như những bà lão tóc bạc da mồi rồi!" Thái hậu lắc đầu cười buồn với Tư Thành. "Nguyễn Anh Vũ dám quát cả phi tử của vua, nhưng lại bằng lòng để cho một cung nữ đứng sánh vai cùng mình. Hướng đứng của Nguyễn Anh Vũ hôm đó cũng là hướng chắn gió lạnh cho người bên cạnh."

Tư Thành đáp:

"Mạc Viên Nhiên và Nguyễn Anh Vũ vốn là một cặp uyên ương trời sinh."

Uyên ương trời định, mỹ nhân đánh đàn, quân tử thổi sáo, giữa rừng trúc u tĩnh, đan hòa thành tiên cảnh chốn nhân gian.

Lùi lại mười mấy năm trước, mỹ nhân và quân tử chỉ là những đứa trẻ bơ vơ chốn thôn dã, bị bỏ rơi bởi tham vọng quyền lực và phải dùng máu của gia tộc để gột tẩy tâm hồn. Không như những đứa trẻ được vô tư lớn lên trong những câu đồng dao quen thuộc, bọn họ trưởng thành bằng những lời thề. Một người khao khát đòi lại công bằng cho gia tộc. Một kẻ lại quay quắt giữa những yêu hận không thuộc về mình. Định mệnh cho bọn họ gặp gỡ nhau, chưa biết vì duyên hay do phận, nhưng nếu ai đó đã từng chứng kiến những ân oán năm xưa thì sẽ hiểu được rằng, sự tương ngộ ngày hôm nay nghiệt ngã đến mức nào.

Con cháu của kẻ thù lại gặp gỡ nhau. Ông trời ơi, ông đúng là khéo tạo nghiệt mà!

Vì đã đến giờ nghỉ ngơi nên Tư Thành không làm phiền thái hậu nữa. Nhưng hôm nay thái hậu không đi nghỉ. Bà tìm tới bàn thờ Quan Âm Bồ Tát như một cách để tâm tình dần an tĩnh lại. Nửa đời sóng gió là quá đủ rồi. Ngày hôm nay, và có thể sẽ còn rất nhiều ngày khác nữa, bà sẽ dùng tất cả thời gian và lòng thành để cầu nguyện cho những đứa con của mình được thanh thản.

...

Vĩnh Lạc bị cô lập, Lưu Tích Nguyên có vẻ đã chán ngán những chuyện hạ độc ám sát, vì thế nên dạo gần đây, Thanh Ngọc nhàn rỗi hẳn. Nhiệm vụ hàng ngày của nàng ta chủ yếu là tán gẫu cùng Lê Tuyên Kiều, khi nào buồn chán quá thì chạy ra khỏi cung Thọ Am để làm vài ba chuyện lặt vặt.

Cũng như mọi ngày, hôm nay Thanh Ngọc theo hầu Lê Tuyên Kiều tản bộ ngoài ngự hoa viên. Lê Tuyên Kiều vẫn giữ thói quen mượn cỏ cây hoa lá để ám chỉ người này, cười nhạo người kia. Ban đầu Thanh Ngọc còn nhiệt tình đỡ lời, sau thấy nhàm chán quá, nàng ta quyết định đứng lùi hẳn về phía sau, nhường lại cảnh đẹp cho Lê Tuyên Kiều tự biên tự diễn, còn bản thân thì vu vơ ngắm cảnh cho đỡ nhàm.

Và rồi, Thanh Ngọc không còn tâm trí đâu để ngắm cảnh nữa. Chỉ một giây ngắn ngủi khi đội thị vệ lướt qua trước mặt, Thanh Ngọc đã nhận ra cái kẻ mà dẫu có chết, nàng ta cũng phải mang theo hình ảnh của hắn xuống mồ!

...

Khi Lê Khải Triều ngoảnh đầu nhìn sang bên trái, hắn đã nhận ra kẻ mà dẫu có chết, hắn cũng phải lôi nàng ta xuống mồ cùng!

...

Vì bản thân đang đóng giả thị vệ nên Lê Khải Triều không tiện cười lớn, nhưng cái kiểu cố nén cười của hắn thực sự khiến Thanh Ngọc nhìn mà phát hoảng. Nhớ lại vụ phá tanh bành nhà của hắn lần trước, Thanh Ngọc chỉ cười cười đáp lễ rồi nhanh chân chuồn lẹ.

Vừa thấy Thanh Ngọc lẩn vào đám đông, Lê Khải Triều cũng lập tức đuổi theo. Hôm nay mà không bắt được cô ả trời đánh Thái Thanh Ngọc, hắn thề sẽ vác gậy về quê chăn vịt!

Thề thốt hùng hồn như thế, nhưng chỉ chưa đầy một khắc sau, Lê Khải Triều đã cảm thấy viễn cảnh về quê chăn vịt đang treo lủng lẳng trên đầu.

Lê Khải Triều từng vào cung ba lần, khốn nỗi cả ba lần ấy hắn không khoét vách trèo tường thì cũng là bị áp giải đến, thành ra tưởng quen thuộc hoàng cung nhưng nhìn kĩ thì chẳng thấy quen chỗ nào! Hắn đuổi theo Thanh Ngọc một đoạn thì bị mất dấu. Đang định hậm hực chửi đổng rồi quay về, Lê Khải Triều chợt cảm thấy lành lạnh bên cổ. Thanh Ngọc từ đâu xuất hiện, lấy bất ngờ làm lợi thế, không chút do dự ép Lê Khải Triều lùi sát vào chân tường.

"Sao anh lại ở đây?" Thanh Ngọc đè giọng xuống thật thấp, cốt không để đám người Lê Tuyên Kiều đang lảng vảng gần đó nghe thấy. Lê Khải Triều thì chằm chằm nhìn Thanh Ngọc. Đây là lần đầu tiên hai người họ mặt giáp mặt gần như thế, và Lê Khải Triều không thể phủ nhận, nếu Thái Thanh Ngọc bỏ được cái tính khí hung dữ kia đi thì nàng ta cũng là một thiếu nữ xinh đẹp...

Mẹ kiếp, lại nghĩ đi đâu rồi!

Tự lắc đầu cho tỉnh, Lê Khải Triều hơi ưỡn thẳng người dậy, khóe miệng nhếch lên rất hợp phong cách của hắn. Hắn nói một câu khiến Thanh Ngọc suýt sặc:

"Nói thật nhé, ta nhớ cô quá nên mới tìm cách vào đây thăm cô."

...

Ta nhớ cô quá nên mới tìm cách vào đây thăm cô...

Đến khi Thanh Ngọc nhận ra mình ngu như thế nào thì đã quá muộn. Lợi dụng một giây khi nàng ta sao nhãng, Lê Khải Triều liền nhanh như chớp đảo chủ thành khách, đồng thời ép ngược đối phương vào tường.

"Ngu thật! Nói vậy mà cũng tin à!" Lê Khải Triều đắc ý cười lớn. "Nhìn mặt Lê Khải Triều ta giống thằng dại gái lắm à?"

Thanh Ngọc cắn răng không đáp. Kinh nghiệm xương máu đã chứng minh rằng cãi nhau với Lê Khải Triều chỉ tổ rước thêm nhục. Hơn nữa nơi này là hoàng cung, mà nàng ta thì chưa bao giờ quên thân phận một chân hai thuyền của mình.

Thanh Ngọc đợi Lê Khải Triều kể lể chán chê rồi mới đánh bạo cắt ngang:

"Nói đủ chưa?"

Lê Khải Triều cụt hứng thu tay về. Thanh Ngọc đang giằng co với hắn nên đột ngột mất đà, bổ nhào về phía trước. Lê Khải Triều thấy thế thì cười rất hả hê, nhưng hắn vẫn rất lịch thiệp chìa tay ra để kéo Thanh Ngọc đứng dậy.

Góc khuất phía sau một hòn núi giả, có một cung nữ và một thị vệ đang đứng nói chuyện với nhau như tri kỉ.

"Lần sau gặp mặt thì đừng đánh nhau nữa được không? Con gái con đứa gì mà hở chút là động chân động tay, trông chẳng dễ ưa chút nào!"

"Được rồi được rồi, đừng lảm nhảm nữa. Mà anh vào cung để làm gì?"

"Ta nhớ cô quá nên vào thăm cô."

"Có tin ta giết anh luôn không?"

Lê Khải Triều nguýt dài. Thái Thanh Ngọc đúng là kẻ không biết đùa.

"Thực ra thì..." Lê Khải Triều ghé sát tai Thanh Ngọc nói nhỏ. "Ta được bệ hạ triệu vào cung. Ngài ấy có chuyện cần ta giúp đỡ. Nếu không, cô nghĩ làm sao mà ta vào được trong cung?"

Thanh Ngọc ậm ờ tỏ ý không để tâm lắm, nhưng trong lòng lại rất để tâm. Lê Tư Thành có chuyện gì mà cần đến Lê Khải Triều giúp sức? Hơn nữa, nếu Lê Khải Triều đường hoàng vào cung thì tại sao phải cải trang thành một thị vệ?

Vì không tiện hỏi sâu thêm nên Thanh Ngọc kiếm cớ để rời đi. Lê Khải Triều không giữ người lại. Nhưng khi Thanh Ngọc vừa đi được vài bước, hắn liền gọi theo.

"Còn chuyện gì nữa?" Thanh Ngọc khó chịu. Giữa hoàng cung mà tên này cứ tự nhiên như ở nhà hắn vậy.

Lê Khải Triều bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ ấy thật quái đản. Hắn định thôi không nói nữa, nhưng cái tật nhanh mồm nhanh miệng đã chính thức bán đứng hắn.

"Khi nào chủ nhân của cô chết rồi thì xin bệ hạ cho xuất cung nhé. Đợi lâu một chút cũng không sao. Có ta luôn ở bên ngoài chờ cô."

Thề có trời phật ở trên cao, Thanh Ngọc phải nhịn lắm mới không đánh cho hắn một trận.

...

Trên bàn có một ván cờ đang chơi dở. Người thanh niên trong căn phòng nọ vừa gõ nhịp lên bàn vừa chăm chú ngắm nghía một chiếc vòng ngọc lục bảo. Chiếc vòng này không thuộc về Quận Ai Thế Tử. Có được nó một cách tình cờ, nhưng hắn không đem trả lại mà đã âm thầm giữ nó bên mình suốt mấy năm nay, bởi hắn cảm nhận được sự tương đồng giữa viên ngọc lục bảo này và viên ngọc đính trên thanh bảo kiếm của Nguyễn Anh Vũ. Sở hữu một thứ thuộc về gia tộc đã diệt vong đó, luôn là niềm phấn khích nho nhỏ mà hắn không tài nào lí giải nổi.

Mười hai nhịp gõ nữa lại qua đi. Một bóng dáng nhẹ nhàng lách qua khe cửa. Cuối cùng thì kẻ mà Quận Ai Thế Tử mong chờ cũng đã đến.

Cung nữ mới tới ngờ ngợ nhìn chiếc vòng tinh xảo trên tay chủ nhân rồi lại nhìn chiếc tráp nhỏ nơi góc bàn. Trong trí nhớ của nàng ta, Thế Tử chưa bao giờ hứng thú với mấy thứ trang sức của đàn bà con gái. Nhưng khi gặp phải ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn, nàng ta nhanh chóng nuốt lại sự tò mò kia.

"Bẩm Thế Tử, chỗ Nguyễn sung nghi vẫn bình thường. Nhưng mấy ngày nay Lê Tư Thành đều cho thị vệ thân tín bí mật xuất cung. Có lẽ hắn muốn tìm danh y bốn phương để đối phó với độc tâm."

Một quân tốt bị ai đó gảy khỏi bàn cờ. Người thanh niên trầm ngâm nhìn thế cục vừa bị xáo trộn, trong mắt lóe lên sự tức giận mơ hồ. Đáng lẽ hắn có thể âm thầm đưa Lê Tư Thành đến chỗ chết nếu như không bị Hạ Diệp Dương chen chân gây họa.

Máu không hòa...

Loại độc mà Quận Ai Thế Tử dành cho Lê Tư Thành chỉ có thể hạ qua máu, từ đó, nó cũng gây ra một số biến đổi nhất định trong cơ thể nạn nhân mà điển hình là khiến máu bị biến chất. Quận Ai Thế Tử không sợ việc hạ độc bại lộ sẽ khiến Tư Thành xoay chuyển được tình thế. Danh y bốn phương? Dù là Tuệ Tĩnh thiền sư có sống lại thì cũng không thể cứu được Tư Thành! Không giống như ẩn yên cơ thực chất là kế hỏa mù, tâm đích xác là chất kịch độc không có thuốc giải, vô phương cứu chữa. Nhưng Quận Ai Thế Tử e ngại rằng, từ giờ đối phương sẽ không nhẫn nại nữa. Mà thứ hắn thiếu nhất lúc này lại chính là thời gian.

Hắn đang chờ đợi một điều quan trọng hơn so với tin tức nội bộ từ hoàng cung.

Lại thêm một quân cờ nữa bị gạt khỏi bàn cờ. Trước mặt chỉ còn lại lác đác vài quân đen trắng. Thế cục vừa hỗn loạn mà trong chớp mắt đã ổn định trở lại. Và quân cờ vừa bị Quận Ai Thế Tử gạt đi không phải là quân tốt...

...

Nguyễn Anh Vũ rời khỏi hoàng cung nhưng không trở về Viên Diệp cư mà âm thầm ở lại căn nhà tranh của lão Bản. Từ Trọng Sinh vẫn ở trong căn nhà nhỏ nằm gần viện thái y mà Tư Thành ban cho y hồi đầu năm ngoái. Ẩn yên cơ còn giải được, y không tin mình phải bất lực trước bóng ma chưa rõ hình rõ dạng này. Còn Lê Khải Triều, sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn không vội rời khỏi kinh thành mà cố nán lại và chờ đợi một điều gì đó

Giông tố ngày đầu năm như lời cảnh báo về những chuyện chẳng lành sắp xảy ra, mà khởi đầu trong chuỗi biến cố ấy chính là việc thái y Từ Trọng Sinh bị ám sát!

* Sách sử đời sau có chép rằng. "Nay Gia vương thiên tư sáng suốt, hùng tài đại lược, hơn hẳn mọi người, các vương không ai so được, lòng người đều theo, đã biết ý trời đã quyết." (Trích Đại Việt sử ký toàn thư).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro