Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác cực kì phẫn nộ, Trình Tiêu bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, có thể cảm giác được lồng ngực của anh phập phồng mãnh liệt.
Trừ bỏ phẫn nộ ra, còn có sợ hãi. Vung tay tung nắm đấm xuống, nếu không trúng mắt thì mũi cũng bị đánh tới hỏng.
Vương Nhất Bác tức giận mà trừng mắt Hà Khê, "Ai cho cậu chạm vào cô ấy! Hà Khê! Cậu dám can đảm làm thương cô ấy một, tôi tất nhiên sẽ trả lại gấp trăm lần!"
Người con gái anh nâng trên tay còn sợ ngã, cư nhiên bị người khác nắm tóc khi dễ, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lồng ngực như tích một cỗ lửa giận, đôi mắt đen nhánh gắt gao trừng Hà Khê, mang theo phẫn nộ.
"Anh Vương ! Vì sao mà anh muốn cùng nữ nhân này ở bên nhau? Anh cùng cô ta ở bên nhau, chị của em nên làm gì bây giờ?" Hà Khê gắt gao nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ bừng một mảnh, môi run rẩy, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, "Vương  đại ca, anh như thế nào có thể làm vậy......"
Làm sao có thể như vậy? Chị không phải nói, rất nhanh sẽ cùng Vương  đại ca kết hôn sao? Hắn như vậy sùng bái đại ca, vẫn luôn cho rằng Vương Nhất Bác sẽ trở thành anh rể của hắn, hắn đều nói với các bạn học, tổng giám đốc tập đoàn X.N là anh rể của hắn......
Làm sao có thể như vậy?
Hà Khê gắt gao mà cắn răng, đôi mắt mở to đến sắp rơi nước mắt, rồi lại liều mạng chịu đựng, "Vương  đại ca, anh không cần chị của em sao?"
Vương Nhất Bác sắc mặt khó coi đến cực điểm, tiếng nói nặng nề, lạnh băng vang lên:"Tôi trước nay không cùng chị cậu ở bên nhau, cô ấy chỉ là trợ lí mà thôi. Nếu các người đối với quan hệ của tôi cùng Hà Thanh có gì hiểu lầm, chờ Hà Thanh tỉnh lại, tự mình đi hỏi cô ấy." Anh nói xong, đem hoá đơn viện phí ném đến tay Hà Khê, "Tiền tôi đã thanh toán,xin phép đi trước."
Vương Nhất Bác ôm Trình Tiêu bước nhanh đi ra ngoài.
Vương Nhất Bác đi rất nhanh, giống như có thể mau chóng mà phát tiết nội tâm nôn nóng cùng cảm xúc phẫn nộ.
Trình Tiêu đi cùng cũng không nói gì, chỉ là bước theo anh.Vương Nhất Bác chân dài lại bước thật nhanh, nàng cơ hồ muốn chạy theo mới có thể đuổi kịp.
Thời điểm từ bệnh viện bước ra, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, Trình Tiêu chạy sau không kịp phanh lại, bất ngờ đâm vào lưng của anh.
Cô che lại cái trán, còn không kịp kêu đau một tiếng, cả người đã bị Vương Nhất Bác chặt chẽ mà ôm ở trong ngực.
Lồng ngực Vương Nhất Bác phập phồng không ngừng, cảm xúc hiển nhiên còn có chút không kìm được. Nhưng cũng chỉ là ôm cô, không nói cái gì.
Trình Tiêu trầm mặc trong chốc lát, vòng tay ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng mà nói: "Em không có việc gì, anh đừng lo lắng."
Qua một hồi lâu, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, ôn nhu mà vuốt ve tóc Trình Tiêu, một chút lại một chút mà hỏi, "Đau không?"
Trình Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ ủy khuất mà chép chép, "Đau gần chết,cảm giác như cả da đầu đều bị kéo xuống."
Vương Nhất Bác gắt gao mà cau mày, càng khẩn trương mà ôm lấy cô. Đau lòng, đau lòng muốn chết.
Trình Tiêu nói xong, rồi lại cười khanh khách lên, "Vương Nhất Bác, em còn không biết anh thế mà biết nói tục."
Vương Nhất Bác không nói chuyện, ngón tay thon dài ôn nhu mà xoa đầu Trình Tiêu, nhẹ giọng hỏi: "Tốt hơn chưa? Có còn đau hay không?"
"Khá hơn nhiều." Trình Tiêu dựa trong lồng ngực anh, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Vương Nhất Bác,bấy lâu nay chưa từng có cảm xúc an tâm như bây giờ, "Vương Nhất Bác, em rất vui."
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi.
Trình Tiêu cong môi cười, "Anh lo lắng cho em như vậy khiến em rất vui."
Vương Nhất Bác nhìn cô trong chốc lát,trong mắt có tia sáng loé lên, qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô:"Đồ ngốc"
Không phải là ngốc sao, anh không lo lắng cho cô thì nên lo lắng cho ai?
----------------------
Hà Thanh phẫu thuật rất thuận lợi, tuy bị xe đụng phải, nhưng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nằm đếm nửa đêm liền tỉnh lại.
Cô hơi hơi trợn tròn mắt, mơ mơ màng màng mà kêu,"Hà Khê......"
Hà Khê ngồi cạnh giường bện, nghe Hà Thanh gọi tên mình, sắc mặt trầm xuống.
"Nước......"
Mẹ Hà vội vàng đổ nước, đỡ Hà Thanh nửa ngồi dậy.
Hà Thanh uống xong một cốc nước, lúc sau ý thức mới dần dần tỉnh táo lại.
"Làm sao mọi người đều tới?" Hà Thanh nhìn cha mẹ cùng em trai đứng quanh ở trước giường bệnh của mình.
Cha cô nói: "Là Vương  tiên sinh thông báo cho nhà mình biết mà tới."
Hà Thanh giật mình, ngay sau đó hỏi: "Anh ấy đâu? Anh ấy tới sao?"
"Tới! Lại đi rồi!" Hà Khê lớn tiếng nói, không chút nào che dấu phẫn nộ trên mặt.
Hà Thanh chau mày, "Cái gì mà tới lại đi rồi?"
Hà Khê nhìn chị một cái, hỏi: "Chị, chị cùng Vương  đại ca đến tột cùng là chuyện như thế nào? Không phải chị nói rất nhanh sẽ cùng Vương  đại ca kết hôn sao? Kia anh ta vì cái gì mà cùng nữ nhân khác ở bên nhau? Anh ta nói nữ nhân kia là vợ mình! Chị! Vương  đại ca kết hôn! Nhưng không phải cùng chị? Nói cho em tại sao?Hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Hà Khê rất kích động. Hắn đến bây giờ vẫn như cũ không thể chấp nhận nổi anh rể ưu tú của hắn lại cùng nữ nhân khác kết hôn. Không biết rằng hắn có bao nhiêu sùng bái Vương Nhất Bác, luôn nghĩ rằng Vương Nhất Bác có thể làm anh rể của hắn. Hắn nói xong, đôi mắt cũng đỏ lên.
"Đúng vậy, Thanh Thanh, con cùng Vương  tiên sinh đến tột cùng là chuyện như thế nào? Con không phải nói rằng đó là bạn trai con sao? Thanh Thanh, có phải hay không nữ nhân kia cướp bạn trai của con a?" Hà Khê vừa dứt lời, mẹ Hà Thanh cũng nhịn không được hỏi một chút.
Hà Thanh thanh gắt gao mà nắm chặt chăn, sau một lúc lâu cũng không trả lời. Trong đầu đều là cảnh Vương Nhất Bác cùng Trình Tiêu ân ái bên nhau, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mà người trong nhà xem cái bộ dáng này của cô ta thì không một ai nói lời nào, xem ra có mười phần hình tượng của người bị hại.
Hà Khê tuổi trẻ khí thịnh, hung hăng mà đá một cái vào chân giường bệnh"Em đã biết! Em biết rằng nữ nhân kia đã đem Vương  đại ca đoạt đi rồi! Quá không biết xấu hổ!"
Mẹ Hà lau nước mắt, có chút tiếc nuối lại có chút oán trách mà nói: "Trước kia mẹ có nhắc nhở qua con, người giống Vương  tiên sinh như vậy không ít nữ nhân vây quanh, nhưng nhìn xem, con như thế nào...... Như thế nào liền không cẩn thận như vậy đâu! Hiện tại làm sao bây giờ a......"
Hà gia nguyên là gia đình nghèo, mấy năm nay Hà Thanh đi theo Vương Nhất Bác gây dựng sự nghiệp, Vương Nhất Bác chưa bao giờ bạc đãi cô, cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, trong nhà rốt cuộc mới khá lên. Cô mua cho cha mẹ mình biệt thự xa hoa, thuê bảo mẫu hầu hạ, đưa em trai đến nhập học trường quý tộc. Cô còn không có thiếu tiền, tiền lương một năm của cô có khả năng người thường cả đời không kiếm được bằng.Cô nói với người nhà là mình cùng Vương Nhất Bác hẹn hò, rất nhanh liền sẽ kết hôn. Cha mẹ đều khen cô có tiền đồ, có bản lĩnh kiếm tiền lại câu được con rùa vàng.
Bọn họ nghe chuyện cô cùng Vương Nhất Bác hẹn hò, so với việc cô kiếm nhiều tiền mang về nhà còn cao hứng hơn. Thật là như vậy a,trong mắt người nhà, so với số tiền hữu hạn kia, Vương Nhất Bác rõ ràng có giá trị vô hạn.
Mà hiện giờ đột nhiên biết Vương Nhất Bác cưới nữ nhân khác,người con rể mà Hà gia vẫn luôn coi trọng kia, tự nhiên chịu không nổi.
Mẹ Hà nổi giận đùng đùng mà mắng chửi, "Con gái ngày nay thật là ngày càng không biết xấu hổ! Vì bám theo kẻ có tiền, liền không có đạo đức! Thanh Thanh, con yên tâm! Ba ba nhất định sẽ nghĩ cách làm cho nữ nhân không biết xấu hổ kia thân bại danh liệt! Dám làm tiểu tam liền phải thừa nhận hậu quả!"
"Đủ rồi!" Hà Thanh đầu óc lộn xộn, ngắt lời mẹ mình.
Cha mẹ Hà đều có chút sợ con gái mình, nghe vậy, lập tức thu lời nói trở lại.
Hà Thanh ôm đầu, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, mệt mỏi mà nói: "Chuyện này mọi người đừng động vào, tự con sẽ xử lý."
"Chị! Chị xử lý như thế nào a? Bạn trai chị đã bị người khác đoạt mất rồi!Nếu là chị, em liền lập tức đi đoạt trở lại!" Hà Khê phẫn nộ như cũ, gắt gao mà nắm chặt nắm tay.
Hà Thanh nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Cướp về?Cô còn chưa được đến gần anh, làm sao mà cướp về được?
"Mọi người đều đi ra ngoài đi, con đau đầu, muốn nghỉ ngơi."
Hà Khê há mồm, còn định nói cái gì, mẹ Hà vội vàng nắm lấy hắn, "Đi thôi đi thôi, để cho chị con nghỉ ngơi cho tốt."
Hà Khê bị cha mẹ kéo đi không tình nguyện mà rời khỏi phòng bệnh.
Trình Tiêu lần nữa nhìn thấy Hà Thanh là nửa tháng sau.
Chiều hôm đó, cô đang ở Starbucks chờ Tống Hi đến đây.
Ghế đối diện bị kéo ra,người ngồi xuống lại là Hà Thanh.
Trình Tiêu hơi hơi hạ mi xuống, lạnh như băng mà nói: "Nơi này đã có người."
"Cô không cần đuổi tôi đi gấp, tôi tới nói mấy câu rồi rời đi."
"Ngại quá, nghe cô nói chuyện tôi đau đầu, mời cô rời đi......"
"Tôi đã cùng Vương Nhất Bác lên giường!" Hà Khê căn bản mặc kệ Trình Tiêu có nguyện ý nghe hay không, trực tiếp mở miệng nói.
Một câu này, lực sát thương thật sự quá mạnh, nói thực, Trình Tiêu chính xác bị ngây ra. Cô ngồi ở chỗ đó, hàm răng gắt gao cắn, phẫn nộ mà trừng mắt Hà Thanh. Cô muốn nói cái gì, đúng lúc lồng ngực có một cỗ khí tràn ra, mạnh mẽ đến mức cô không có cách nào nói lên lời.
Hà Thanh cười cười, "Cô có khả năng không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hai năm trước, tôi đi theo anh ấy đi Mỹ công tác, anh ấy uống rượu say, cùng tôi lên giường."
Trình Tiêu trừng mắt nhìn một hồi lâu, rốt cuộc lạnh lùng mà cười một tiếng, "Hà Thanh, miệng cô ở trên người cô, cô nói như thế nào cũng được, nhưng tin hay không là chuyện của tôi, tôi nói rồi, tôi so với trong tưởng tượng của cô còn tin tưởng anh ấy nhiều hơn. Cô không cần ở bên tôi lãng phí thời gian, vô dụng."
"Bức ảnh kia là sự thật."
"Thật thì thế nào? Anh ấy ngủ rồi, hoặc là uống say, cô nằm ở bên người anh tự chụp một bức hình, thật là điều bình thường."
"Trình Tiêu, cô như thế nào ngu như vậy?" Hà Thanh nhìn Trình Tiêu, trên mặt mang theo ý cười trào phúng:"Cô vì cái gì muốn tự mình lừa mình dối mình như vậy? Tôi theo anh ấy đã nhiều năm, sớm chiều ở chung, anh ấy lại là một nam nhân bình thường,cô thật sự cho rằng chúng tôi trong sạch, chưa có chuyện gì sao?" Hà Thanh dừng hai giây, nhìn chằm chằm Trình Tiêu, từng câu từng chữ mà nói: "Trên đùi anh ấy có một cái bớt......"
Trình Tiêu đột nhiên nắm chặt cái ly trong lòng bàn tay, càng khẩn trương cắn răng.
Hà Thanh đắc ý mà cười, "Nơi riêng tư như vậy, không cùng lên giường là sẽ không thấy? Trình Tiêu, cô còn muốn lừa mình dối người sao?"
Trình Tiêu không biết nên hình dung tâm tình mình giờ phút này như thế nào. Trong lòng lộn xộn, không tìm ra một tia manh mối. Ngực kịch liệt phập phồng, cô không biết là do phẫn nộ hay là vì cái khác.
Hà Thanh nói xong, nhìn Trình Tiêu hơi hơi mỉm cười, xách theo túi chuẩn bị rời đi.
Trình Tiêu nói: "Như thế thì sao? Anh ấy thật sự cùng cô lên giường thì thế nào? Một nam nhân bình thường có yêu cầu sinh lý, anh ấy lại không phải cùng tôi yêu đương rồi ngoại tình, càng không phải là đi bao nữ nhân khác, cô cho rằng tôi thật sự để ý Vương Nhất Bác đã từng làm hay không?"kì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro