Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hà Thanh nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô lấy ảnh chụp lúc trước ra, cũng chỉ nhận được câu trả lời bâng quơ như vậy.
—— Tôi tin tưởng anh ấy nhiều hơn tưởng tượng của cô.
Hà Thanh nhớ tới tin nhắn kia của Trình Tiêu, giống như vô số kim đâm trong lòng cô, bắt đầu từ tim, lan đến toàn thân, xương cốt cũng đau. Như vậy trong chốc lát, cô cảm thấy chính mình giống như không có cách nào sống sót.
Bọn họ tình thâm như vậy? Có thể kiên cố không phá vỡ nổi sao?
Cô vừa khóc vừa uống rượu. Tửu lượng của cô rất tốt, đi theo Vương Nhất Bác gây dựng sự nghiệp mấy năm nay luyện được không ít, thế cho nên lúc này muốn uống say mà không được, ngược lại ngày càng bi thương. Bi thương lớn như vậy giữ trong lòng, làm cả người cô như bị ai hung hăng cắn nuốt.
Cô ghé vào quầy bar, nước mắt không ngừng trào ra.
Đột nhiên, có người giữ bả vai cô, "Nha, không phải thư kí Hà sao? Tại sao lại ở đây một mình? Không cùng Vương  tổng sao?"
"Đừng chạm vào tôi!" Hà Thanh gắt gao cau mày, từ ghế quầy bar xuống dưới, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Thế nhưng tên đàn ông bụng phệ kia vẫn chưa có ý tha, túm tay Hà Thanh không cho đi, "Khó được gặp, thư kí Hà đi vội vã làm cái gì? Tới đây, lên trên lầu bồi đại gia uống một chén."
"Buông ra!" Hà Thanh dùng sức giãy giụa, một chân đá tới háng tên đàn ông.
Nam nhân đau hét thảm một tiếng, ngẩng đầu lên, Hà Thanh đã chạy không thấy đâu.
"Hoàng tổng, ngài không có việc gì chứ!" Phục vụ thấy thế, vội vàng đỡ hắn.
Hoàng Hải bị Hà Thanh đá tức giận lớn, xanh cả mặt, một chân đột nhiên đá lung tung, "Cút ngay! Vừa rồi làm gì thì làm tiếp đi!"
Hoàng Hải gần bốn mươi tuổi, cũng làm buôn bán, cho tới nay, tuy không làm ra sự nghiệp lớn, nhưng cũng có chút danh tiếng, ít nhất tất cả mọi người đều biết hắn. Nào biết, từ khi Vương Nhất Bác hai năm trước đột nhiên nâng cao địa vị, trong khoảng thời gian ngắn, không ít nhãn hiệu lâu đời bị anh bức không có đường có thể đi, hầu hết phá sản. Trong đó công ty phá sản đầu tiên là của Hoàng Hải.
Hoàng Hải trừng mắt Hà Thanh rời đi, hung hăng nhổ một ngụm, "Con chó! Sớm muộn gì có một ngày, lão tử sẽ làm các ngươi quỳ xuống cầu xin ta!"
Buổi tối, Trình Tiêu ngồi ở trên giường, dựa lưng vào gối, tư thế thoải mái ôm kịch bản xem.
Vương Nhất Bác ở bên ngoài gọi điện thoại, một hồi lâu mới trở về, chống tay ở giường, cúi người hôn Trình Tiêu, "Anh đi tắm rửa."
Trình Tiêu gật gật đầu, "Anh đi đi."
"Cùng nhau không?" Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh
"Em chờ lát nữa tắm." Trình Tiêu nghiêm túc nhìn kịch bản, cầm sổ ghi chép.
Đây là kịch bản điện ảnh mới, mấy ngày nữa sẽ khởi quay, cô phải cố gắng. Nói thực ra, tuy rằng kỹ thuật diễn của mình cô vô cùng tin tưởng, nhưng lần đầu tiên làm nữ chính, vẫn là thiếu tự tin.
Vương Nhất Bác bị từ chối, nhẹ nhàng mà than một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu Trình Tiêu, xoay người đi tắm.
Vương Nhất Bác đi phòng tắm không bao lâu, di động liền vang lên.
Trình Tiêu vốn dĩ muốn giúp anh cầm điện thoại vào, cúi đầu, mí mắt đột nhiên giật một chút. Cô do dự nửa ngày, vẫn là nhịn không được nghe điện thoại của anh.
"Xin hỏi ngài là người thân vị tiểu thư này sao? Nơi này là bệnh viện, Hà tiểu thư bị tai nạn xe cộ, cần lập tức làm phẫu thuật......"
Vương Nhất Bác tắm rửa xong, Trình Tiêu ngồi ở mép giường, trong tay còn nắm di động.
"Làm sao vậy?" Trình Tiêu sắc mặt không toots, Vương Nhất Bác nhìn cô cầm di động anh, mí mắt hơi hạ. Anh đi qua, ngồi ở mép giường ôm cô, "Làm sao vậy? Ai chọc em không vui?"
Trình Tiêu nhẹ nhàng đẩy anh, đưa điện thoại di động ném trên người anh, "Hà Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh viện gọi điện thoại."
Vương Nhất Bác nghe xong, mày gắt gao.
Trình Tiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Anh không đi xem cô ta?"
Trình Tiêu biểu tình không tốt, Vương Nhất Bác sờ cái mũi, "Anh gọi cho gia đình cô ấy."
"Anh còn có số điện thoại nhà cô ta?" Trình Tiêu nhíu mày trừng anh.
Vương Nhất Bác vội vàng giải thích, "Công ty có lưu số điện thoại người nhà của tất cả nhân viên."
Trình Tiêu liếc anh một cái, quay đầu không nói lời nào.
Vương Nhất Bác cầm di động nhìn Trình Tiêu gọi điện thoại cho người nhà Hà Thanh.
Gọi xong điện thoại, Vương Nhất Bác sờ đầu Trình Tiêu, "Ngoan, em đi tắm rửa đi. Anh giúp em làm ấm chăn."
Vương Nhất Bác nói chuyện, mặt mày lo lắng rõ ràng, không thả lỏng.
Trình Tiêu nhịn không được hỏi anh một câu, "Anh mấy năm nay, cùng Hà Thanh cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau sao?"
Vương Nhất Bác ngửi hương vị của nguy hiểm, vội vàng lắc đầu, "Trình Tiêu, em đừng nghĩ nhiều, cô ấy chỉ là đồng nghiệp mà thôi."
"Cô ta đã giúp anh rất nhiều đi."
Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu, không dám nói lời nào. Cũng chỉ có khi đối mặt Trình Tiêu, mới có thể cẩn thận như thế, anh thật vất vả đem trân bảo trở về, sợ nói sai cái gì sẽ chọc cô không vui.
Trình Tiêu trầm mặc trong chốc lát, thở dài, "Anh đi xem cô ta đi, tốt xấu cô ta cũng giúp anh rất nhiều."
"Không có việc gì, người nhà cô ấy sẽ tới."
Trình Tiêu nhìn Vương Nhất Bác, kéo tay anh nói: "Nói thực ra, anh đi xem cô ta, lòng em có chút không thoải mái. Rốt cuộc, cô ta cũng thích anh rất nhiều năm, cô ta đối với anh có mưu đồ, đối với em mà nói, là uy hiếp. Nếu có thể nói, em thậm chí không hy vọng cô ta tiếp tục ở công ty, làm thư kí của anh, cùng anh sớm chiều ở chung."
"Trình Tiêu......"
"Anh nghe cho hết lời." Trình Tiêu ngăn cản anh, lại tiếp tục nói: "Nhưng em biết, cô ta ở bên anh có mục đích nhưng không màng tất cả giúp anh gây dựng sự nghiệp đến hôm nay. Làm nhân viên, làm thư kí anh, cô ta thật sự không chọn. Cho nên, anh đi xem cô ta đi, em không tức giận, em nói thật. Em không phải không hiểu chuyện, huống chi, em không muốn để cho người khác nói anh không tốt, không muốn để cho người khác ở sau lưng mắng anh qua cầu rút ván, đối đãi cấp dưới không tốt." Trình Tiêu thở dài, sờ sờ mặt Vương Nhất Bác, "Em không nghĩ, ở trong lòng anh em thua cô ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro