Chapter 73: Spinner's end (19 September 2002)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry cố gắng tìm ra bằng chứng trong vụ tình dược.

===========================

"Nhìn kìa, Ron, Hermione không bao giờ muốn mời tụi mình đến dự sinh nhật của cậu ấy, kể từ sau chiến tranh." Ginny rõ ràng không muốn bào chữa cho anh trai mình vì lau nhà vào ngày sinh nhật của Hermione nhiều hơn những ngày khác.


"Cậu ấy đã gửi lại quà của anh" Ron ngồi trên ghế sofa, tay ôm mặt. "Tại sao lại mất nhiều thời gian để tác dụng của lọ thuốc chết tiệt đó mất đi như vậy."


"Cậu chỉ cần kiên nhẫn thôi" Harry nói với Ron.


"Cậu có thể nói như vậy dễ dàng mà Harry," Ron cáu kỉnh. "Cậu và Ginny..." Ron chưa nói hết câu đã gục đầu xuống.


"Xin lỗi," cậu ấy nói. "Mình cố gắng không trở thành một tên khốn lúc nào cũng chỉ biết ghen tuông."


Harry đặt tay lên vai Ron. "Mình biết, Ron." Đôi mắt của cậu anh ấy chạm vào mắt Ginny và họ đi đến một sự hiểu biết thầm lặng giữa cả hai. Harry gật đầu.


"Nhìn này Ron, chúng ta sẽ tìm George và bay vài vòng được chứ. Điều đó sẽ làm anh vui lên". Ginny đề nghị.


"Và mình sẽ hỏi lại Giáo sư Slughorn. Ông ta hẳn phải có một số ý tưởng về việc khi nào tác dụng của thứ tình dược này sẽ biến mất." Không phải Harry mong đợi có được cái nhìn sâu sắc hơn, không hẳn vậy. Niềm hy vọng trên khuôn mặt Ron bị tổn thương. Nhưng điều đó có nghĩa là Ginny và các anh trai của cô ấy sẽ có một buổi chiều khoan dung với Ron. Bay lượn luôn giúp Ron có một tâm trạng vui vẻ.


***


Harry lết người đến Hogwarts. Giống như lần trước, cậu ấy ở Hogwarts, cậu ấy đến thư viện. Chỉ để trấn an lương tâm, rằng cậu ấy sẽ tìm kiếm một phần khác cho các ghi chú của Malfoy. Không phải cậu thực sự mong đợi sẽ tìm thấy những thứ như vậy, nhưng bất cứ khi nào Hermione thoát khỏi tình dược làm cậu ấy say mê Darco, cậu muốn có được một chút ưu thế về mặt đạo đức. Cậu hình dung mình đang nói với cậu bằng một giọng bình tĩnh, rằng cậu đã thực sự nhìn khắp mọi nơi.


Hôm nay Harry tìm kiếm mục về Sinh vật huyền bí. Nó không phải là phần được sử dụng nhiều nhất trong Thư viện Hogwarts. Nếu Harry phải giấu một cuốn sách, cậu sẽ giấu nó ở đây và sau đó rải bụi lên trên nó, để nó trông giống như không ai đã chạm vào cái kệ đó trong nhiều thập kỷ. Cậu ấy bắt đầu với kệ ngoài cùng bên trái và làm việc theo cách của mình một cách có hệ thống trong phòng. Cậu vẫy đũa phép để phủi bụi sau khi hắt hơi lần thứ ba liên tiếp. Đôi khi Harry bị phân tâm bởi thứ ánh sáng trong những cuốn sách cũ. Một số trong số chúng trông giống như các bản thảo muggle thời trung cổ, và Harry chắc chắn rằng một trong số những sinh vật này cũng kỳ ảo như các bản thảo của muggle Cậu ấy đã xem một cuốn sách về các sinh vật huyền bí ở Ấn Độ và thậm chí có một trang về những con occomy. Cậu nhớ rằng Luna đã nói với cậu rằng mọi cuốn sách về sinh vật huyển bí ra trước Newt Scamander đều có thể bị coi là không đáng tin cậy.


Khi đến giá sách với những cuốn sách về yêu tinh trong nhà, cậu ấy đã cảm thấy mệt mỏi với những cuốn sách cũ đầy bụi bặm. Trong một cuốn sách, cậu tìm thấy một tờ giấy nhỏ có chữ viết tay của Hermione. Tất nhiên, cậu ấy đã không làm ô uế cuốn sách bằng cách viết ra lề, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã không kiêng nể gì trong việc công khai những ý kiến ​​mạnh mẽ của mình, trong trường hợp không chắc có ai khác ngoài cậu ấy sẽ đọc cuốn sách.


Việc khiến cho các yêu tinh trong nhà chăm sóc những đứa trẻ phù thủy nhỏ là một động thái rất thông minh để duy trì sự gắn bó của chúng với gia đình, cậu đọc. Yêu tinh không thể không yêu những đứa trẻ nhỏ không nơi nương tựa. Nhưng khi chúng lớn hơn, những đứa trẻ được mong đợi sẽ xa cách với các y tá cũ của chúng. Những đứa trẻ lớn hơn và những pháp sư và phù thủy trưởng thành không được khuyến khích tiếp xúc với những yêu tinh đã chăm sóc chúng khi còn nhỏ, và khi chúng trở nên độc lập hơn ở tuổi dậy thì, mối quan hệ tình cảm của chúng sẽ yếu đi, nhưng những yêu tinh sẽ không dễ dàng quên được điều đó.


Harry thoáng phải mỉm cười nhớ lại nỗi ám ảnh của Hermione về S.P.E.W vào năm thứ ba, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi cậu nghĩ về tình trạng khó khăn hiện tại. Cậu nhận lấy mảnh giấy và quyết định đưa nó cho Hermione. Cậu sẽ đặt cược một nửa kho tiền Gringotts của mình rằng Prudy đã chăm sóc Malfoy khi hắn ta còn nhỏ. Cuốn sách tiếp theo chỉ là một ấn bản khác của cuốn sách tương tự về 'Phong tục và quy ước của các yêu tinh trong nhà' và cậu ấy chỉ để các trang lướt qua kẽ tay mà không cần nhìn vào các trang và đặt nó lại. Hermione đã không ghi chú vào đó.


***


Khi rời thư viện, Harry đã cân nhắc xem mình có thể làm gì ngoài việc thuyết phục Hermione rằng cậu thực sự đang cố công bằng - miễn là cậu ấy sẽ từ chối để nói chuyện với cậu. Cậu quyết định đến thăm Snape, hay đúng hơn là đến thăm bức chân dung của ông ấy.


Hiệu trưởng McGonagall đã rất vui lòng cho phép cậu vào văn phòng của hiệu trưởng. Như mọi khi, Harry hơi bối rối trước sự hiện diện của Snape. Cậu đã ghét người đàn ông này khi ông còn sống, một cảm giác đã từng theo cậu rất lâu. Tuy nhiên, cậu biết về những nỗ lực của ông trong việc hạ gục Voldemort và cậu không miễn cưỡng Snape mang danh tiếng của một Slytherin tốt và một anh hùng chiến tranh. Rốt cuộc thì người đàn ông đó đã chết.


Vẫn những cuộc trò chuyện với Snape khiến Harry khá khó chịu. Cậu không biết, liệu đó có phải là do bức chân dung đã được đặt phép như thế hay không- vì vội vàng và tập trung vào việc cung cấp cho Harry thông tin quan trọng về trường sinh linh giá bao gồm cả bản thân cậu - hay đó là phần còn lại của nỗi ám ảnh mà Snape đã thực sự cảm thấy , nhưng nghe Snape nói về tình yêu của mình với Lily Evans khiến cậu nổi da gà. Cậu cố tỏ ra lịch sự, nhưng cậu không thể che giấu rằng mình không thích việc mẹ liên tục bắt chuyện với Snape. Đối với những thông tin khác, luôn luôn là một canh bạc nếu Snape có thể giúp đỡ. Harry nghi ngờ rằng bức chân dung này đã gợi nhớ ít nhất một số mối bận tâm trong thời gian dài của Snape, nhưng một số khoảng trống trong tâm trí của bức chân dung là không thể giải thích được. Ví dụ, bức chân dung của Snape không biết gì về veritaserum- dược nói sự thật, trong khi ông đã ủ được một vạc veritaserum mạnh nhất.


Việc Harry nói chuyện với Snape chắc chắn không giúp được gì khi giáo viên dạy độc dược cũ của cậu ấy tỏ ra tự mãn về việc Malfoy đã kết hôn với Hermione. Bức chân dung không có nhiều thông tin về Malfoy, nhưng rõ ràng Snape nghĩ rằng việc Draco Malfoy có được tình cảm Gryffindor là một quả báo muộn màng cho việc Snape đánh mất điều ấy, ngay cả khi Ron mới là người gặp vấn đề với Slytherin chứ không phải Harry, con trai của James Potter.


Và Lily Evans - không bao giờ là Potter - luôn xuất hiện trong lời nói của Snape, ngay cả khi Harry đang nói về những chủ đề khác nhau. Hôm nay, cậu ấy đã phỏng vấn Snape về tình dược. Trong lời cầu xin mới nhất của mình về việc từ bỏ lệnh cấm liên lạc, Hermione đã lập luận rằng công thức tạo ra tình dược có thể được thực hiện theo cách muggle chỉ tồn tại trong một bản thảo duy nhất trong Bộ bí ẩn và rằng không còn bản nào cả. Draco có thể có quyền truy cập vào điều đó khi hắn ta sống như một kẻ mất trí ở London. Giáo sư Slughorn đã phủ nhận điều đó và đã tạo ra một bản sao hiếm hoi của cuốn nhật ký của pháp sư La Mã khét tiếng Vinicius, người đã luyện được nhiều nhánh ma thuật, độc dược và bùa chú và một số phép thuật liên quan đến nghệ thuật hắc ám. Harry hy vọng rằng Snape có thể nói cho cậu biết ông đã quen với Vinicius hay chưa.


Bức chân dung của Snape cau mày khi ông đối mặt với câu hỏi và thừa nhận rằng ông đã sở hữu một bản sao của Vinicius.


"Một nửa những gì Vinicius viết hoàn toàn là rác rưởi. Ông ấy đã già khi viết cuốn nhật ký đó, và trong tình trạng chán nản. Ta đã mất nhiều năm để hiểu được một số những điều ông ấy đã viết."


Nếu bức chân dung của Snape ghi nhớ điều đó, thì mối bận tâm của bậc thầy độc dược đối với Vinicius thực sự phải rất mãnh liệt.


"Malfoy có xem cuốn sách không? Dù gì thì ông cũng là cha đỡ đầu của cậu ấy, và cậu ấy là học sinh yêu thích của ông trong môn độc dược?"


Mặt Snape nhắm lại. Ngay cả khi là một bức chân dung chỉ lưu giữ một phần trí tuệ sáng chói của ông ấy, ông ấy cũng đủ thông minh để nhận ra điều Harry đang hướng tới.


"Chắc chắn là không," ông nói. "Ta sẽ không bao giờ thể hiện điều đó với bất kỳ ai. Ta đã làm một bài bình luận về Vinicius, một phần trích dẫn những điều hữu ích và thú vị. Đó là nghiên cứu tiên tiến, nó không dành cho các học sinh, ngay cả những người tài năng."


Snape khịt mũi. Ông không nói rõ ràng rằng Harry chưa bao giờ là một học sinh tài năng, nhưng dù sao thì Harry cũng nghe thấy. "Ta chưa bao giờ thử công thức của Vinicius cho tình dược. Tại sao ta nên thử một cái gì đó mất thời gian gấp ba lần những công thức thông thường? Và ta sẽ không bao giờ cúi xuống chỉ để để ủ tình dược."


Harry khá chắc chắn rằng Snape đang nói dối để bảo vệ Draco. "Bao lâu? Nó mất bao lâu cơ?"


Snape đảo mắt. "Potter, mất bao lâu để ủ tình dược sao?"


Harry đảo mắt lần lượt và bị cám dỗ để thè lưỡi. "Giáo sư Slughorn nói rằng phải mất một năm để ủ amortentia theo cách muggle. Đó là lý do tại sao phải mất rất lâu tác dụng của nó mới mờ dần".


Snape cau mày. "Không phải với công thức của Vinicius. Nó chỉ cần ủ trong vòng ba tuần."


"Sau đó, tác dụng sẽ chỉ kéo dài chín tuần và sau đó nạn nhân trở lại bình thường?" Điều đó không có ý nghĩa. Hermione vẫn còn rất say mê và nó là vô lý.


"Làm tốt lắm, Potter. Trò thực sự có thể nhân ba vào thời gian ấy và đưa ra kết quả phù hợp."


Harry bực bội thở dài. "Giáo sư Snape, ông có nhận ra rằng mình hơi trẻ con không." Tuy nhiên, cậu thích bị mắng mỏ như một cậu học trò hơn là được giảng về nhiều nét quyến rũ của Lily Evans.


"Thứ lỗi cho ta." Người từng là bậc thầy về độc dược trông có vẻ gì đó khó chịu. "Ta đã sa vào những thói quen xấu."


Ánh mắt của Snape trở nên mãnh liệt, và thần thái của ông ấy rất nghiêm túc. "Tin ta đi, Potter," ông nói. "Từ tất cả những gì ta biết, điều đó là không khả thi, rằng Draco đã ủ tình dược, không phải vì những gì thằng bé có thể đã biết hoặc không biết về bất kỳ công thức nào. Ta không nghĩ con đỡ đầu của mình lại cố gắng lừa dối mình để có được tình cảm của cô Granger. Để có được tình cảm của người mình yêu như vậy? Đó sẽ chỉ là một bản sao rẻ tiền, một bóng mờ ". Ông lắc đầu nguầy nguậy.


Harry nuốt cơn giận vào trong. Cậu không tin rằng Snape thực sự hối lỗi vì đã cư xử như một giáo viên kiêu ngạo mà cậu từng gặp phải, nhưng cậu sẽ không phá hủy cơ hội thỉnh thoảng hỏi ý kiến ​​Snape, không cố ý.


"Thầy biết đấy, Giáo sư Snape. Tôi đã trở nên cẩn thận để tuyên bố biết mọi người sẽ làm gì hoặc không làm gì."


Ông ta cười toe toét. "Rốt cuộc, có rất nhiều thứ trò đã làm, ta đã tuyên bố là hoàn toàn không có tính cách trước khi ta nhìn thấy những ký ức của trò" Vì vậy, có lẽ sự nóng nảy của ông ấy vẫn có thể kiềm chế được ông ấy.


***


Tiếp theo, Harry nói chuyện với Giáo sư Slughorn và kể cho ông ta nghe về sự trùng hợp kỳ lạ rằng một bản sao của Vinicius khét tiếng cũng thuộc quyền sở hữu của Snape. Người đứng đầu Slytherin rất ngạc nhiên, bức chân dung của Snape đã ghi nhớ điều này.


"Ta đã ở Spinner's End vào tháng 5 năm nay và ta không tìm thấy bất kỳ cuốn sách nào, chỉ là nguyên liệu làm thuốc".


"Sao cơ?" Harry hỏi. "Điều đó không thể được. Tìm kiếm ngôi nhà của Snape là một trong những việc đầu tiên em làm trong quá trình huấn luyện thần sáng để đề phòng có thứ gì đó có giá trị. Không có gì ở đó, không có gì. Và tại sao thầy lại đến đó ngay bây giờ. Snape đã chết được bốn năm."


Giáo sư Slughorn đã tạo thêm nhiệt cho chiếc vạc đang đốt lửa của ông và khuấy lọ thuốc, thì thầm một câu thần chú và thổi cẩn thận vào chất lỏng trong khi những giọt lớn màu xanh ngọc lam rơi vào vạc từ đũa phép của ông.


"Một số bùa chú sẽ tiêu tan theo thời gian. Ta đã kiểm tra hàng năm, nhưng chỉ đến năm nay, ta mới tìm thấy điều gì đó".


Ông ấy đã nhún vai. "Không nhiều, một số thành phần quý hiếm, đặt dưới một lá bùa ứ đọng. Tốt như ngày Severus mua chúng. Ta đã để những nguyên liệu phổ biến hơn ở đó ".


Harry khẽ lắc đầu. Để lại nó cho Slughorn để cố gắng cắt giảm chi phí bằng cách cướp bóc một ngôi nhà bỏ hoang.


"Vậy, thầy sẽ nói gì, Malfoy đã sử dụng công thức nào?"


Slughorn lắc đầu. "Ta rất tiếc cho bạn của cậu, Harry. Đúng là một phù thủy sáng giá! Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, đó là công thức mất một năm. Rốt cuộc, ta đã chạy bản phân tích."


Ông quay lại và rắc một cách hào phóng vết đốt của sâu mù vào vạc thuốc.


"Công thức của Vinicius hoạt động mà không có gừng, và chắc chắn có gừng trong cái vạc đó." Slughorn nói thêm.


"Vì vậy, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn." Harry sợ rằng mình phải bóp chết hy vọng của Ron. Tuy nhiên, cậu ấy sẽ nhớ gợi ý về củ gừng, đề phòng trường hợp Parkinson cố gắng tranh luận có lợi cho Malfoy một lần nữa.


Harry lịch sự hỏi về vạc thuốc mà Slughorn đang chuẩn bị và được biết rằng ông đang thử một thứ gì đó mới, một lọ thuốc có thể vô hiệu hóa các vật thể bị bỏ bùa hoặc bị nguyền rủa.


"Chà," Harry nhận xét. "Thầy có muốn đuổi những người phá vỡ lời nguyền ra khỏi công việc của họ không?"


Giáo sư bật cười. "Cho đến nay nó chỉ hoạt động trên những phép thuật nhỏ. Vẫn chưa hữu ích lắm. Ta có thể làm sạch một tấm bạc yêu tinh có phép chống xỉn màu có tác dụng trong đó. Nhưng thậm chí không ai muốn điều đó ".


***


Tiếp theo trong danh sách của Harry là gia tinh Prudy, nhưng đó hóa ra chỉ là một chuyến thăm rất ngắn. Các yêu tinh trong nhà bếp Hogwarts đủ lịch sự, mặc dù họ chắc chắn đã thân thiện hơn trong thời gian Harry ở trường, nhưng Prudy khá bận rộn trong bếp và hoàn toàn phớt lờ Harry. Cô ấy thậm chí sẽ không trả lời câu hỏi của cậu, rằng liệu cô ta đã chăm sóc Malfoy, khi hắn ta còn là một đứa trẻ.


"Phiên tòa xét xử Malfoy đã khép lại, cậu Potter," Prudy nói với cậu trong khi cô khuấy mạnh trong một cái nồi chứa nước sốt. "Tôi đã đưa ra lời khai của mình, và không ai tin tôi. Tôi sẽ không nói với cậu bất cứ điều gì trừ khi cậu đưa tôi đến để thẩm vấn. Và vì điều đó, cậu sẽ không nghe được gì từ tôi."


Cô lấy chiếc thìa ra khỏi chiếc nồi và chỉ nó vào Harry  "Và tôi sẽ phản đối bất kỳ lệnh nào mà cậu đưa ra, cậu Potter. Tôi là một gia tinh tự do và tôi có luật sư sẵn sàng kiện cậu vì đã đưa tôi đi phỏng vấn một cách quá đáng."


Harry đã bỏ cuộc. Cậu ấy sẽ không nhận được câu trả lời nào từ Prudy.


***


Chỉ vì tò mò mà Harry không đến thẳng Hang Sóc mà đi đường vòng đến nhà Snape. Nó trông có vẻ tồi tàn hơn bốn năm trước, nhưng nếu không thì nó giống hệt nhau, nhưng khi Harry bước vào, cậu ngay lập tức nhận ra rằng có một phòng bổ sung. Một căn phòng chưa từng có trước đây. Cậu đã làm một phân tích về dư lượng của bùa chú. Nó không như Slughorn đã nói. Các bùa chú không hề yếu đi theo thời gian, các bùa chú này đã được đặt thành một điều kiện, không phải cái chết của Snape hay cái chết của Voldemort, mà là Snape đã kết nối các bùa chú với Grangers, nếu cậu đọc đúng. Những bùa chú của Snape đã thất thủ ngay khi Hermione được đoàn tụ với cha mẹ mình. Harry ngưỡng mộ cách Snape sắp đặt các bùa chú phức tạp như thế nào. Ngay cả từ những thứ còn sót lại, cậu ấy có thể thấy rằng đó là một tác phẩm nghệ thuật.


Harry suy nghĩ rất lâu về điều đó, trong khi tìm kiếm căn phòng nhỏ. Nó chính xác như Slughorn đã nói với cậu ấy. Có các chai lọ được xếp trồng lên nhau, chúng đều được dán chữ viết tay nhỏ nhưng gọn gàng của Snape. Có lý, Snape đã muốn giữ bí mật của mình thậm chí ngoài cái chết của chính mình và cái chết của Voldemort sẽ rất khó để sắp đặt. Điều gì sẽ xảy ra nếu Voldemort đã chết nhưng một linh hồn vẫn sống sót? Vì vậy, Snape đã khiến các bùa chú tan hoang vào một thời điểm, khi hai muggle mà ông đã cứu được đoàn tụ với con gái của họ. Vẫn còn nhiều rủi ro, nhưng Snape đã đảm bảo rằng nhà Grangers sẽ chỉ tìm kiếm con gái của họ sau khi họ nghe thấy tên Voldemort. Và nhà Grangers đã ở nhà của Snape và ông ấy có thể đặt các bùa chú lên trên họ. Harry tự hỏi liệu Slughorn có nhận ra rằng đó không phải là vấn đề về các bùa chú đang yếu đi hay không.


Chỉ là tình cờ mà những tia nắng cuối cùng lọt qua cửa sổ lại phản chiếu lên mặt kính của vô số chai lọ. Nếu Harry đứng khác đi hoặc nếu mặt trời không ló dạng, cậu sẽ không bao giờ tìm thấy nó. Một lọ không có nhãn, hình ảnh phản chiếu của mặt trời chiếu thẳng vào kính của Harry và khiến cậu phải nheo mắt trong giây lát. Cậu xác định cái lọ vi phạm này và tò mò nhặt nó lên. Nó ngứa ran khi cậu chạm vào nó và trong giây lát, một cảm giác tê dại chạy dọc trên tay cậu. Có một thứ gì trên đó, một thứ không dành cho Harry. Một làn sương mù xám bạc đang phảng phất bên trong. Đó không phải là thành phần thuốc. Nếu Harry biết vị chủ nhân quá cố thì cái lọ này là dành cho Hermione. Harry ấn nắm tay quanh lọ và để nó chui vào túi.


Khi đến Hang Sóc, tâm trạng còn tệ hơn cả buổi sáng. Arthur Weasley ngồi bao quanh bởi các con và con dâu của mình và tất cả họ đều nói những lời động viên. Rõ ràng, những tiếng nói yêu cầu ông từ chức vì cuộc khủng hoảng gia tinh mà ông bằng cách nào đó có thể thấy trước, ngày càng lớn hơn. Harry tự hỏi làm sao Arthur có thể biết được điều đó. Rõ ràng là Arthur không gắn bó với truyền thống thuần chủng. Harry nghi ngờ nhà Weasley đã phá bỏ khá nhiều theo thời gian.


Không ai nhớ rằng Arthur Weasley đã làm hết sức mình để giám sát việc xây dựng lại xã hội phù thủy. Các gia đình thuần chủng khác cáo buộc tội ông rằng ông đáng lẽ phải biết về hiệp ước gia tinh bị nguyền rủa của Sammael Malfoy, bởi vì rõ ràng nó đã được đưa ra bởi vì Archibald Weasley đã kết hôn với một con lai, Sophie với một số tên muggle phổ biến như Smith hoặc Miller. Và đây là động lực để Sammael đóng cửa các dòng của những người thừa kế thuần chủng "thực sự". Nhà Weasley đều sôi sục vì tức giận.


Trên hết, Hermione đã được chứng minh là không ngừng nỗ lực để đặt câu hỏi về lệnh cấm liên lạc. Cô ấy đã đưa ra một lời cầu xin khác. Lần này cô muốn Malfoy được phép có mặt khi con họ chào đời.


Molly nguyền rủa Hermione, trong khi Ron cố gắng cầu xin sự kiên nhẫn. Ron rất thất thường trong những gì cậu ấy nói về Hermione. Cậu ta bốc hỏa và mắng mỏ chính mình nhưng sẽ không cho phép người khác nói điều gì đó chống lại cô ấy.


Percy đang phàn nàn về sự bất công mà cha anh phải chịu đựng, George gọi Ron là 'Fred' trong một khoảnh khắc đãng trí hiếm hoi khiến Ginny bật khóc, trong khi cô bé Victoire Weasley thì than vãn về món đồ chơi nhồi bông yêu thích của mình. Harry lắng nghe tiếng ầm ĩ, cảm xúc rối bời. Cậu cảm thấy thương hại và buồn bã cho Ron, tức giận với những định kiến mà ngay cả một người thuần chủng như Arthur cũng phải chịu đựng, khao khát được ở một mình với Ginny, thất vọng vì biện pháp khắc phục thông thường của gia đình Weasley - bay và nấu ăn - đã không hiệu quả. Tất cả những thứ này hòa quyện với nhau trong một màn sương mù trong não cậu, bắt chước màu xám bạc phảng phất trong chiếc lọ nằm trong túi của Harry. Cái lọ có cảm giác như nó đang xuyên qua lớp vải và làm bỏng da của cậu ấy mặc dù nó còn lạnh hơn một tảng băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro