Chapter 74: Pillow Talk IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đã nhắn tin cho Hermione và bảo cô nhanh lên. Nhưng vì đây không phải là trường hợp khẩn cấp, họ đã quyết định rằng cô ấy sẽ đợi một khóa cảng quốc tế thay vì nhảy về nhà thông qua bụi dịch chuyển.

Mọi người trong nhà đã thức dậy khi Hermione cuối cùng cũng về từ chuyến đi đến Geneva, thậm chí là cậu bé Robert, mặc dù về mặt kỹ thuật thì cậu bé đang ngủ gật trên đùi Draco. Draco cười toe toét với Rina, khi Hermione nhận ra ngay rằng điều đó rất quan trọng vì Prudy đang ngồi cùng họ.

"Chúng con đang ăn mừng,” Meg nói với cô.

"Mẹ có thể nhận ra điều đó." Hermione nhướng mày nhìn đống hỗn độn trên bàn. Draco đã làm bánh mì kẹp thịt và khoai tây chiên, để đáp ứng nhu cầu phổ biến thường dành cho những dịp hiếm hoi như sinh nhật. Rina và anh uống một ly rượu và có thạch đậu, ca cao, sô cô la, khoai tây chiên giòn. Anh đã cướp ngăn đồ ngọt trên kệ trên cùng. Prudy đang nhấp một ly trà.

Colin cười toe toét. Họ đã đồng ý rằng cậu bé xứng đáng là người báo tin cho mẹ "Bởi vì điều này, mẹ."

Cậu cho mẹ xem các ghi chú. Lúc đầu, Hermione cau mày, dù gì thì cô cũng đã xem cuốn sách, nhưng mắt cô dần mở to khi nhận ra nét chữ của Draco.

“Không,” cô nói, giọng vẫn còn chút hoài nghi.

Họ cười. "Ồ vâng."

“Anh đã đặt những ghi chú này trong sách về các gia tinh sao? Trong phần về các trói buộc của gia tinh? Merlin!”

Colin đã kể cho mẹ mình nghe tất cả, những loại bùa chú nào đã được đưa vào cuốn sách. Rằng có lẽ cậu bé sẽ chưa bao giờ khăng khăng như vậy, nếu cậu không tin rằng cuốn sách nói về yêu tinh trong nhà.

“Em khó có thể tin rằng anh đã đặt bao nhiêu lớp bùa trên những trang sách đó, tình yêu,” mắt Hermione sáng lên.

Draco nghĩ rằng sự phấn khích của cô trước thành tích của anh là rất hứa hẹn. Anh luôn biết rằng con đường dẫn đến trái tim và sự quan tâm của Hermione là trí thông minh và nếu anh không hoàn toàn nhầm lẫn, anh sẽ có cơ hội tốt để tận dụng nó, sau này khi họ ở một mình.  Anh cười toe toét với cô và nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Bất kỳ ai đang tìm kiếm các ghi chú sẽ không tìm thấy chúng. Anh có lấy ý tưởng từ cụ Dumbledore không? Ông ấy đã giấu viên đá của nhà triết học như vậy ”.

Draco nhún vai. "Anh không nhớ, nhưng anh nghĩ điều đó là có thể"

Hermione bật cười.  “Sự quan tâm dai dẳng của Colin đối với yêu tinh là điều đáng trách. Cô nói gì với điều đó, Prudy? "

Prudy lắc đầu. “Chà, khi tôi nhìn thấy những ghi chú này ở dạng ban đầu, chúng không bị ràng buộc, và như một cuốn sách… bùa không-để-ý là điều đặc biệt. Không phải tôi sẽ xem xét ‘Phong tục và quy ước của các gia tinh’. ” Cô nhăn mặt.

Hermione lướt qua cuốn sách. "Anh đã sử dụng những mã nào, Draco?"

"Đó là một nhược điểm." Draco thừa nhận.  “Colin lẽ ra có thể dúi cuốn sách đó vào mặt anh và có lẽ anh đã không nhận ra nó. Anh hoàn toàn không nhớ về các mã mà mình đã sử dụng. Anh chỉ biết rằng mình đã không sử dụng một câu thần chú mã hóa đơn giản ”.

“Tất nhiên là không rồi, điều đó sẽ rất dễ bị phá vỡ. Tại sao cha lại có thể làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng cơ chứ?" Rina đảo mắt.

“Chà, mặc dù anh là thuật sĩ vĩ đại nhất vào thời điểm anh viết cái này, em vẫn tự tin, chúng ta có thể phá vỡ mật mã.” Hermione đang mong chờ điều đó, Draco có thể nghe thấy sự phấn khích trong giọng nói của vợ mình. Má cô ửng hồng, và Draco thích nhìn thấy nó. Ánh mắt họ gặp lại nhau trong thời gian ngắn. Anh nở một nụ cười với cô.

"Tôi có thể đã sử dụng một số mã."

"Đừng bận tâm. Chúng ta sẽ nhận được nó. "

“Con đã lập một danh sách các mã có nhiều khả năng xuất hiện nhất.” Rina đã quyết định cô ấy sẽ chà nó dưới mũi của Giáo sư Thompson.

Cô bé cũng đã sao chép một số ghi chú, để một số có thể cất đi để bảo quản an toàn, và bọn trẻ sẽ nhận được một bản để mang đến trường. Draco đã không thành công trong việc thuyết phục bọn trẻ làm việc với các ghi chú, mặc dù trường học sẽ bắt đầu trở lại vào thứ Hai.

“Prudy bạn nhất định phải đến,” Colin nói với gia tinh nhỏ.

Prudy nghiêng đầu và chỉ liếc nhìn Draco. Anh cảm thấy má mình đỏ bừng đột ngột mà không phải do quá phấn khích.

“Ôi Merlin,” anh nói, nhăn mặt.

"Chuyện gì vậy bố?"

"Nó chỉ ….  Bây giờ chúng ta thường nói đùa về điều đó, nhưng… Khi tất cả mấy đứa làm việc trên các ghi chú đó, mấy đứa sẽ nhận ra rằng ta đáng bị châm chích tuyệt đối như thế nào… khi sử dụng Prudy làm chuột lang của chính mình”.

Nụ cười của Prudy đầy thích thú. “Vâng, cậu đã làm điều đó. Nhưng khi thực sự nuốt bình thuốc, cậu đã tự mình làm điều đó. "

“Tôi khá chắc chắn, tôi đã làm điều đó, bởi vì tôi muốn biết liệu nó có hoạt động trên một trình hướng dẫn hay không.” Nó đau đớn khi thừa nhận điều đó.

"Như cậu thường nói với mọi người, động cơ có thể phức tạp, và nó có thể đi kèm với trách nhiệm, rằng cậu thực sự đã thương hại cho nỗi sợ hãi của tôi.”

Draco mỉm cười với Prudy.  "Cô quá tốt với thế giới này, cô nên hợp tác với Luna."

“Prudy và Luna, Jane Bennetts duy nhất mà chúng ta biết.”  Anh có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của Hermione, và họ có cái nhìn khác về phía nhau. Thông thường, ít nhất một trong số những đứa trẻ sẽ nhận xét về sự thô lỗ của việc cha mẹ chúng liên tục trao đổi những lời tán tỉnh không lời, nhưng sự phấn khích của chúng về sự phát triển mới này là quá lớn để thậm chí không thể nhận thấy những cái nhìn nồng cháy ấy.

“Vẫn còn một ít khoai tây chiên, mẹ ạ” Lizzie chỉ vào đĩa khoai trên bàn.

“Bây giờ chúng đã nguội rồi,” Draco đứng dậy và quyết định hâm nóng chúng hoặc lấy thứ khác.

“Không cần đâu. Em sẽ chỉ uống một chút rượu. Em đã có đủ thức ăn tại hội nghị rồi. ”

Những đứa trẻ kể cho cô ấy nghe về bữa tiệc của Penny ngay sau đó, về việc chiếc bánh của Draco đã bị nhà Weasley 'ngấu nghiến' như thế nào, rằng Rina đã đánh bại James đến phát khóc, rằng chú Neville đã chụp một bức ảnh về điều đó, và Penny đã hoàn toàn xúc động về món quà occamy. Đôi mắt Draco lại chạm vào Hermione và nụ cười tự mãn của cô nói với anh rằng anh đã đoán đúng. Cô đã muốn làm mọi người kinh ngạc hơn với món quà của mình.

Colin lại được gọi đến để mô tả cuộc nói chuyện của cậu bé với Potter đã diễn ra như thế nào và khuôn mặt Hermione thể hiện điều gì đó giữa tự hào và thích thú. Cuối cùng, tất cả rượu đã hoàn thành và thậm chí cả khoai tây chiên nguội đã được xử hết, cả nhà quyết định đã tới giờ đi ngủ.

“Anh đã tạo một groupchat cho quý bà, và thứ đầu tiên anh gửi là bức ảnh chụp Rina đang bắt quả tang. Anh sẽ thêm em vào đó. "

“Ồ, và Robert đã đưa ra giải pháp gọn gàng về cách chúng ta có thể gọi mẹ của bố” Lizzie nói.

Hermione nhướng mày nhìn Draco.

“Không phải lỗi của anh, con cái chúng ta đã quyết định rằng gọi là bà hoặc bà nội sẽ không thành công. Và lời nguyền có lẽ sẽ cắt đứt mối liên hệ ngay khi chúng ta nói điều đó ra. Bà ấy đã gọi điện hôm nay, và khi anh đang nói chuyện với bà ấy, Robert đã ngắt lời tụi anh"

Như được báo trước, Robert mở mắt và mỉm cười mơ màng với Hermione.

“Đã đến giờ đi ngủ rồi, đứa nhỏ.” Hermione ôm cậu bé vào lòng.

“Robert,” Draco thúc giục cậu bé. “Hãy cho mẹ biết ai đã nói chuyện với con, hôm nay qua điện thoại.”

“Quú bà,” Robert nói.

Hermione bật cười. “Em thề, anh đúng là đồ tồi tệ,” cô nói với anh. “Em chắc chắn rằng anh sẽ có thể nói chuyện nhiều hơn. Cái tên này rất hợp với bà ấy. Bà ấy thậm chí có thể thích nó."

“Và nó không gây ra lời nguyền,” Draco nói thêm.  “Quý bà của chúng ta muốn thuê Duncan Miller để nghiên cứu về tác động của trẻ sơ sinh muggle tới xã hội phù thủy cho nền tảng mới của bà ấy."

Hermione cười toe toét.  "Được trả bằng galleons chú."

"Rõ ràng."

***

Trong tất cả cuộc náo loạn, Draco gần như đã quên hỏi Hermione xem cuộc hội nghị của cô đã diễn ra như thế nào.

Cô gạt câu hỏi sang một bên. "Khá khó chịu. Một số nhà vận động của WfG cho rằng mình là những người theo chủ nghĩa vô chính phủ. Và họ đang cố nói với em rằng yêu tinh sẽ có đũa phép ở Anh vào mùa thu. Thật ngu ngốc. Luật sẽ không vượt qua được sự chấp thận của hội đồng phù thủy giống như năm lần trước. "

Cô bắt đầu cởi cúc áo của mình. "Nếu em biết điều bất ngờ nào đang chờ đợi mình, em đã cố gắng đăng ký một khóa cảng sớm hơn."

“Chúng ta không muốn làm hỏng sự ngạc nhiên. Mọi người đều muốn nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của em" Draco đã muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô và đó không phải là một sự thất vọng.

Hermione quay sang anh và đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào mắt chồng mình.

"Em có nghĩ rằng Potter thực sự đã tìm kiếm các ghi chú của anh không?" Draco hỏi. Anh không muốn làm hỏng tâm trạng tuyệt vời, nhưng anh thực sự tò mò.

“Cậuu ấy không có lý do gì để nói dối về điều đó.  Câu hỏi thú vị hơn là, khi nào. Sau khi hết lệnh cấm sao?”

"Anh nghĩ cậu ấy chắc chắn đã làm điều đó sau đó." Draco không nghĩ rằng Potter sẽ tìm chúng trước đây. Điều đó có nghĩa là Potter biết mình đã sai trước khi lệnh cấm được dỡ bỏ. Potter chưa bao giờ cam chịu thừa nhận rằng đã có lúc cậu hiểu rằng Draco đã bị hiểu lầm. Nhưng Draco dám cá rằng Potter đã từ chối cho đến khi lệnh cấm kết thúc.

“Anh có thể tin rằng Colin của chúng ta thực sự đã kéo được điều đó không? Dù gì nó cũng là con trai CỦA anh”. Hermione phản đối.

Cả hai cùng cười.

"Tôi hứa với ngài, ngài Potter, rằng cha tôi sẽ biết về điều này." Hermione nói với một giọng trịch thượng và kiêu ngạo. Đây có phải là giọng nói của anh ấy khi anh ấy còn nhỏ không?

Draco tung một cú đấm giả vào cô. “Anh không chắc, chuyện này thật buồn cười, Granger,” anh gầm gừ, nhưng anh chỉ giữ vẻ cau có trong vài giây. Anh lại cười.  nh không biết Colin có nó trong người.

“Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt của Potter khi cậu ấy nhận ra thứ mình cầm trên tay….  ”

“Và Blaise. Chắc hẳn cậu ấy sẽ cảm thấy tự mãn vô cùng”.

Mắt anh chạm mắt cô. Đôi mắt cô đang nhảy múa.

“Tuy nhiên, Luna tội nghiệp, em ấy chắc hẳn đã lo lắng vì tình huống có thể bùng phát.” Điều đó có lẽ đã đúng. Nhưng Blaise sẽ ở đó để giữ chân cô ấy.

"Em có tin rằng có một âm mưu lớn về chuyện này không?"

“Chúng ta không cần nghe lời của Harry về điều đó. Chúng ta sẽ hỏi Pansy. Em tự hỏi liệu Harry có thực sự sẽ đến và nói chuyện với chúng ta hay không”. Giọng Hermione bị bóp nghẹt, vì đầu cô đã biến mất trong chiếc áo cô cởi ra.

“Chà, chúng ta không thực sự cần phải vội vàng.  Và nó thực sự có thể là một ý tưởng tốt hơn, là để công khai sau khi chúng ta giải mã các ghi chú của anh.Chúng ta có thể cho cậu ấy một khoảng thời gian”. Tâm trạng tốt của Draco khiến anh cảm thấy khá hào phóng. Anh có thể trưởng thành về điều này. Chỉ cần tưởng tượng về khuôn mặt của Potter cũng đủ để dập tắt bất kỳ nhu cầu trả thù nào còn tồn tại.

“Rina sẽ bị bẻ cong. Con bé sẽ giao việc này cho Giáo sư Thompson. ” Đầu của Hermione lộ ra khỏi áo, mái tóc rối bù một cách thú vị. Draco với tay để làm phẳng những sợi tóc lòi ra ngoài.

“Chúng ta nên đồng ý về những gì chúng ta muốn. Anh không muốn Potter thao túng chúng ta. Anh không có cảm giác đoàn kết mạnh mẽ với các thần sáng." Đó là một cách nói. Draco nghĩ rằng tất cả các thần sáng trừ Pansy có thể bị thối rữa, ít nhất là những thần sáng đã từng tham gia bộ phận này vào mười tám năm trước.

Hermione chế giễu. "Em cũng vậy. Chúng ta sẽ nhận được thứ của chúng ta. Không có gì khác hơn một sự ân xá hoàn toàn.”

Cô vẫn mặc áo ngực và đưa tay ra sau lưng. "Em dường như có một vấn đề ở đây." Đôi mắt của cô lại sáng lên như khi cô đã nghe về tất cả các phép thuật của anh trên các ghi chú của Phoenix Potion.  “Em chắc chắn rằng vấn đề này cần một người đàn ông sáng suốt để giải quyết nó.”

Draco tiến lại gần hơn ngay lập tức. “anh có phải là người đàn ông phù hợp không? Đối với con ong chấm ngứa của anh? ”

“Hmm,” cô ậm ừ. “Một người đàn ông đã thành công giấu một cuốn sách trong hai mươi năm ở giữa Thư viện Hogwarts? Em nghĩ, em có thể tin tưởng anh cởi áo ngực của em”.

Và anh ấy đã làm như vậy.

Anh đưa miệng lại gần tai cô và ú ớ. “Em biết đấy, tình yêu, anh có thể thử và xem giọng nói của mình có thể đưa em đến được bao xa. Đã một thời gian kể từ khi chúng ta làm điều đó."

Vết đỏ dần hiện ra trên cổ Hermione rất hứa hẹn.

“Một trăm năm nên ca tụng / Đôi mắt, và trên cái nhìn trước trán của em. Hai trăm năm để tôn thờ gò đào…” anh thì thầm vào tai cô.

***

"Anh không thể tin rằng điều đó đã xảy ra." Draco cầm bao cao su và chửi rủa một tràng dài. “Rách bao cao su được cho là một huyền thoại thành thị.”

Gương mặt của Hermione cũng giật mình như chính anh.

“Chết tiệt,” cô nói. Mặt cô tái đi.

"Anh hy vọng hôm nay không phải là một trong những ngày màu mỡ của em."

Hermione nhăn mặt, nhe răng nở một nụ cười nửa miệng ngượng nghịu.

“Ồ không, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Tại sao điều này lại liê  tục xảy ra? Em nên nghĩ rằng chúng ta là những kẻ ngớ ngẩn trong việc tránh thai."

“Đó không phải là lỗi của anh, tình yêu. Chúng ta đã sử dụng bao cao su cho nhiều lứa tuổi. Nó chắc hẳn đã có một khiếm khuyết.”

Anh rên rỉ. “Chúng ta chỉ muốn hai, hai!  Không phải anh muốn phàn nàn về con cái của chúng ta, nhưng….  đây là do cái may mắn chết tiệt của anh…. ”

“Bình tĩnh đi, Draco, em đã bốn mươi tuổi.”

Rồi cô cười ngượng nghịu. “Mới tuần trước, Luna đã nói với em, rằng chị chỉ cần nới lỏng thắt lưng để có thể có thai.”

“Hãy hy vọng điều đó không nằm trong những dự đoán kỳ lạ của Luna.” Draco nhắm mắt lại.

Hermione nói với anh: “Hãy đến đây, tình yêu.

Anh vùi mặt vào cổ cô.

“Mang thai ngoài ý muốn thường xảy ra nhất với thanh thiếu niên và phụ nữ trên bốn mươi. Bởi vì mọi người có xu hướng nghĩ rằng nó nên kết thúc vào một lúc nào đó" anh lầm bầm.

Điều đó khiến Hermione cười thật sự. “Nó vẫn chưa được xác nhân, Draco.”

"Làm thế nào em có thể lạc quan về điều đó như vậy?"

Cô vuốt ve cổ anh. “Các vấn đề tài chính của chúng ta đã là dĩ vãng. Bây giờ mẹ của anh đã có thee đầu tư vào các sinh vật huyền bí và muốn chạy chương trình đó cho trẻ em muggle. Và em rất dễ mang thai, anh biết đấy. Em may mắn về mặt đó”.

"Em luôn luôn quên đoạn em thực sự chuyển dạ và đấm anh và thề rằng lần này em sẽ nhớ nỗi đau của đứa bé thực sự ra đời. Và sau đó là thiếu ngủ, và… .. ”

Cô cười khúc khích. “Không cần phải chọn tên con liền ngay bây giờ đâu, anh yêu.”

“Anh xin thề là anh sẽ đặt hẹn đi thắt ống dẫn tinh đó. Điều đầu tiên cần làm vào ngày mai. ”

"Ngày kia. Ngày mai là chủ nhật. ”

“Không, bây giờ là sau nửa đêm, tình yêu, ngày mai là thứ Hai.”

Cô đánh anh một cách tinh nghịch. “Chúng ta hãy chỉ hy vọng rằng bác sĩ Church không bị cúm như hai lần trước và hết bệnh. Và em cũng chỉ cần nuốt cái viên thuốc ‘sau quan hệ’ chết tiệt đó”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro