Chapter 57: DADA lesson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lizzie đã thắng cược về việc cha cô tỏ ra khó chịu về hàng loạt câu hỏi, điều này không làm Colin ngạc nhiên chút nào. Cậu yêu cha mẹ mình, nhưng cậu cũng đã biết từ lâu, rằng sự kiên nhẫn không phải điểm mạnh của họ. Ít nhất thì cha đã không bỏ đi. Cha họ bắt đầu mỉa mai khi được hỏi rằng liệu sống như một muggle có phải là điều 'không thể chấp nhận được' hay không, và điều đó rõ ràng là vẫn đủ để Lizzie thắng cược.


Mẹ họ hỏi cha về cuộc trò chuyện của ông ấy với bức chân dung của Snape, và cha đã bật ra lời mỉa mai.


"Severus thực sự khá cẩu thả với chuyện này. Ý anh là anh hiểu, tất cả đã được thực hiện  quá vội vàng ... Anh không nhớ những cuộc nói chuyện của anh với ông ấy bởi vì anh đã cất chúng đi và ông ấy cũng không nhớ vì ông ấy đã đưa ký ức của mình cho Potter, Trường sinh Linh giá và dường như có cả Lily Evans trong bức chân dung. "


Cha họ cười.


"Anh ghĩ, ông ấy có thể ghen tị," Draco thì thầm. "Ông ấy la hét về tính cách của em, la hét về việc ông ấy nghe nói con chúng ta phiền toái như thế nào, và việc liệu chúng ta có đang cố gắng để có được một đội Quidditch của riêng mình hay không, và sau đó ông ấy hỏi liệu chúng ta có đang hạnh phúc hay không"


"Vậy anh đã trả lời như thế nào?" Hermione hỏi. "Rằng anh có thể chịu đựng được cuộc sống của chúng ta hay không?"


Cha đặt một nụ hôn lên má mẹ. "Em luôn hiểu rõ anh như thế nào mà."


***Năm thứ ba là lớp cuối cùng được học với scutum, họ sẽ không sử dụng câu thần chú ấy, điều này quá khó so với năm thứ ba, thay vào đó họ sẽ được học lý thuyết.


Dì Pansy, chú Neville và giáo sư Greengrass thay phiên nhau cho học sinh thấy cảm giác của scutum là như thế nào và Colin có thể thấy trên khuôn mặt của họ hiện rõ sự mệt mỏi, mặc dù họ chỉ thử scutum trong vài giây. Mẹ đỡ đầu của cậu cũng cho họ thấy rằng scutum có thể được áp dụng trên cả những vật vô tri.


Một số học sinh được phép cố gắng đánh các vật thể đã được đặt dưới scutum. Nhưng tất nhiên, không ai thành công. Colin lắc đầu với các bạn cùng lớp của mình. Cuối cùng thì nó đã nói như vậy ở trang 95 trong sách DADA của họ. Mặc dù nó sẽ là một thành tựu vĩ đại nếu ai đó tìm ra cách phá được scutum.


Sau đó, các học sinh có thể kiểm tra bằng cách dùng phép thuật hay bùa chú lên người cha câu. Cha cậu trông vô cùng thích thú với phần đó. Ông ấy đã chế nhạo các học sinh bằng việc bảo họ tham gia vào trò 'giết kẻ xấu xa'. Colin kìm lại, hy vọng rằng thời gian sẽ cứ mãi như vậy trước khi đến lượt cậu ấy. Và khi cậu ấy là người duy nhất còn lại, cậu ấy đã từ chối.


"Con sẽ không chĩa đũa vào cha đâu," cậu nói với cha mình.


"Lizzie và Rina đã làm rồi đó thôi."


"Đó là bởi vì Rina sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để kiểm tra một số phép thuật phức tạp khi chính thức được phép và Lizzie đã đặt cược với bạn cùng nhà xem lớp nào sẽ ném được nhiều phép thuật vào cha nhất."


"Chà, đó là những lý do chính đáng nhỉ. Nhưng không phải điều đó cũng có nghĩa là lướp con đang gặp bất lợi nếu con không thực hành sao?"


"Đó là một cuộc cá cược bên trong nhà Hufflepuff, và nó sẽ không hiệu quả với bất kỳ người nào khác. Các lớp tự tính và mọi nhà khác sẽ chỉ gian lận về các con số, thậm chí cả Gryffindors."


Colin nhìn Hufflepuffs với vẻ nghi ngờ. "Con cũng không tin các Hufflepuffs."


Colin chỉ nhận lại được câu trả lời là những tiếng cười khúc khích.


"Wow, tôi thực sự kinh hoàng về việc thiếu cách giáo dục thích hợp ở trường Hogwarts đó, Neville. Cậu nên dạy học sinh của mình rằng điều quan trọng nhất của cá cược là đặt ra các điều kiện để ngăn chặn gian lận."


"Ý của cậu là đặt ra các điều kiện để lũ nhóc có thể ngăn chặn gian lận và sau đó để cho nhà Slytherins nghĩ ra cách gian lận các điều kiện đó sao?" Mặt chú Neville trầm lại, nhưng Colin có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt của chú ấy.


"Đó là ý kiến ​​chung."


Sau đó đến phần bài học, Colin đã hy vọng các câu hỏi sẽ được hủy bỏ. Chú Neville là một người rất thích đặt câu hỏi và giáo sư Greengrass luôn có cách hướng dẫn học sinh đến câu trả lời. Điều đó đã làm cho bài học kết hợp của họ thành công rực rỡ, nhưng Colin ước rằng, phần này sẽ được lược bỏ ngày hôm nay.


Rachel, tuyệt thật nhỉ, là người đầu tiên giơ tay lên.


"Hm ... ngài Malfoy, có đúng là ngài đã tìm ra cách loại bỏ scutum không?"


"Đúng, tôi đã làm. Tôi muốn bảo vệ các ký ức ủa mình khỏi bị người khác sử dụng."


"Ngài Malfoy, chú đã bao giờ thử pha chế lại Phoenix Potion chưa?"


"Không, tôi bị cấm pha chế thuốc. Và vì tôi chỉ nhớ được từng mảnh ký ức, nên tôi có thể không quản lý được dược liệu nếu không có các ghi chú của mình."


"Ngài Malfoy, có thú vị khi làm điệp viên hai mang không?"


"Không, không hề. Tôi đã phải sống trong nỗi sợ hãi thường trực."


"Ngài Malfoy, ngài có biết cách Severus Snape duy trì câu thần chú mà ông ấy đặt lên người ngài không?"


"Ngài Malfoy, ngài có cảm thấy gì không, khi một câu thần chú đánh vào scutum của mình?"


"Ngài vẫn còn cảm nhận được phép thuật chứ?"


"Ngài có nhớ phép thuật của mình không?"


Các câu hỏi xuất hiện liên tục và tiếp tục, và Colin ngạc nhiên rằng cha đã trả lời với vẻ kiên nhẫn, mặc dù một số câu hỏi ngớ ngẩn đến mức Colin không thể ngăn mình lắc đầu. Cậu thật sự không hiểu được tại sao các việc đọc trước sách lại khó khăn như vậy với các bạn cùng lớp của cậu? Điều đó sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. Colin biết tất cả các câu trả lời, không phải vì nó liên quan tới bố cậu, người có kinh nghiệm vượt bậc về scutum, mà vì cậu đọc được nó từ trong sách.


"Ngài Malfoy, ngài có biết rằng Severus Snape có ý định dùng câu thần chú này cho Voldemort hay không và ngài có nghĩ rằng đây là một hình phạt thích đáng thay vì một bản án vào tù hay không?" một người bạn cùng lớp lên tiếng.


Tuy nhiên, khuôn mặt của Draco không có bất kỳ biến hóa gì "Tôi biết rằng Severus Snape đã phát triển thứ này để chiến đấu lại Voldemort, cậu Weasley, và tin tôi đi, tôi biết rõ điều trớ trêu này. Không ai có thể tạo scutum vĩnh viễn này, vì vậy câu hỏi của cậu chỉ đơn giản là lý thuyết. Mặc dù về lý thuyết, tôi không nghĩ nó sẽ phù hợp. Nó không cho phép khả năng xảy ra 'sai sót công lý', như cách vợ tôi có thể giải thích cho bạn một cách dài dòng. Và may mắn thay, tội phạm ngày nay có xu hướng ít  nguy hiểm hơn Voldemort rất nhiều."


"Vì vậy, ngài cho phép có "sai sót  công lý ". Phiên tòa của chính ngài có phải là một phần của "sai lầm của công lý" hay không?", James Potter hỏi.


"Tôi được tuyên trắng án theo nguyên tắc "vô tội cho đến khi được Chúng minh là có tội". Tôi không hiểu tại sao đây sẽ là lỗi của công lý."


"Ngài được trắng án vì vợ ngài đã đe dọa cha tôi để thay mặt ông ấy đưa ra lời khai."


Cả lớp im lặng, Colin có thể nhìn ra sự sửng sốt của cha mình trước tuyên bố này. Colin thực sự ngạc nhiên khi cha dường như không biết về tin đồn này. Colin đã nghe nó thường xuyên. Cho đến bây giờ, cha vẫn luôn được coi là "người mất trí", điều đó cũng giống việc mọi người tin rằng "Draco và Hermione chỉ ở bên nhau vì gia tinh đã làm điều đó".


"Chà, tôi không chắc lắm về "lời khai thay mặt tôi" mô tả chính xác những gì cha cậu đã làm. Hơn nữa, tôi không biết về bất kỳ cuộc nói chuyện nào mà cha cậu và vợ tôi đã có trong phiên tòa. Vì vậy, tôi sẽ trả lời là "Tôi không biết."


Khuôn mặt của James Potter lộ rõ ​​vẻ cau có. "Ông đang nói với tôi rằng cha tôi đã tự bịa ra chuyện đó sao?"


"Không, tôi đang nói với cậu rằng, tôi không thể đưa ra lời khai đáng tin cậy để hỗ trợ hoặc bác bỏ tuyên bố của cậu."


Khuôn mặt của James Potter trở nên đỏ bừng và cậu ấy trông xấu hổ, điều mà Colin chưa bao giờ nhìn thấy ở cậu ấy trước đây.


"James," giọng chú Neville cảnh báo nhẹ nhàng.


Nhưng James đã không để ý đến điều đó. "Chà, bố tôi đã ở đó, và đây là những gì ông ấy nói với chúng tôi."


"Cậu biết đấy, cậu Potter, tôi có thể tin vào điều đó, nếu không có thực tế là nó có nghĩa là án treo cho bằng cấp của vợ tôi." Nụ cười của Draco không thực sự chạm vào mắt anh. "Đối với tôi, đây có vẻ là một trường hợp rõ ràng of'si no e vero e ben trovato như cách người Ý nói, mà dịch lỏng lẻo là "có thể cũng đúng, mặc dù điều đó không thể được chứng minh". Bởi đó là Vợ Tôi"

(bản gốc câu này là "Because my wife is that bitch". Bitch trong câu của Draco có thể hiểu là "vợ tao là giỏi nhất" giỏi theo cả 2 kiểu là thông minh của Rav và khôn khéo của Sly. Nhưng mình thích dịch là 'Vợ tôi' vì kiểu, một Gri dũng cảm, thông minh hơn các Rav, và là vợ của 1 Sly xuất sắc nhất thì yeah, chị nhà hẳn phải đỉnh cỡ nào rồi đó :>>>)

Các học sinh nhìn Draco chằm chằm, ngạc nhiên về lời nói của anh trong khi Colin bắt đầu hoảng hốt.


"Nó được đánh vần là ong - chích - đau", Draco nói. "Đó là một từ viết tắt và nó dành cho phù thủy xuất sắc nhất"

("Ong chích đau" bản dịch là "bee – dot – itch", và đõ cũng là cách đánh vần của từ bitch :)))

Sự căng thẳng tan biến thành những tràng cười ngắn gọn khiến Colin vui vẻ tham gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro