Chapter 51: Duty soliciting (September 22, 2001)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đang ngồi trong phòng giam tạm thời. Anh đã nói với các thần sáng vài lần rằng họ không thể vận chuyển anh theo những cách thông thường. Nhưng họ đã không tin. Họ đã mất khoảng mười lần cố gắng để sát cánh cùng anh và năm lần cố gắng đỡ anh cho đến khi cuối cùng họ chấp nhận, rằng cách duy nhất để đưa anh đến Azkaban sẽ là trên một cây chổi hoặc trên Thestral, một cuộc hành trình dài và tẻ nhạt đến một đảo gió mưa giữa hư không.

Vì anh vẫn chưa bị xét xử và bị kết án, họ đã quyết định giữ anh trong một văn phòng bỏ hoang ở sở thần sáng. Harry Potter là người đề xuất còng tay anh bằng thứ đồ của muggle. Draco đồng ý. Tất nhiên, đó là may mắn của anh khi được bước vào sở thần sáng mới này tại Leaky Cauldron. Darco đã hy vọng rằng anh sẽ có cơ hội để đích thân đưa cha mẹ của Hermione đến gặp cô ấy trước khi bị bắt. Thật may một số người bạn của Hermione đã làm điều đó giúp anh. Draco cho rằng Luna Lovegood có thể tập trung đủ lâu để dẫn ông bà Grangers đến với con gái của họ.

May mắn thay, anh có điều để quan tâm tại đây. Longbottom, người từng là một thần sáng nay đã đồng ý đưa cho anh giấy và bút chì để anh có thể vẽ. Các thần sáng đứng cảnh giác xung quanh anh. Cho dù anh có giải thích với họ thường xuyên, rằng anh không thể sử dụng phép thuật của mình, cho dù họ có cố ném vào anh những bùa chú, thì họ dường như vẫn không hiểu được nguyên tắc "không gì tác động, không gì thoát ra". Câu thần chú ấy vẫn là một bí mật. Anh đã quyết định không giải thích thêm, ít nhất là trước khi nói chuyện với luật sư của mình. Có lẽ một câu thần chú mới sẽ cho anh đòn bẩy để thương lượng bản án của mình.

Anh thở dài. Weasel đã thông báo cho anh với sự vui mừng của hắn rằng anh sẽ không có lựa chọn về người sẽ đại diện cho anh tại tòa án. Anh sẽ nhận được một luật sư bất kỳ. Người ta quyết định rằng những Tử thần sẽ không có cơ hội mua được bản án như họ đã làm trong lần cuối cùng Voldemort xuất hiện.

Họ vẫn có quyền được bào chữa. Tuy nhiên, điều đó không làm Draco an tâm. Anh có thể sẽ tìm được một luật sư vừa hoàn thành khóa đào tạo của mình. Một người không tên tuổi, một người cần tiền, và chỉ làm những việc tối thiểu nhất.

Họ nên đã gửi một người nào đó. Rốt cuộc, đó là ngày thứ ba anh bị giam giữ, nhưng quyền lợi của Tử thần không nằm trong danh sách ưu tiên của Bộ. Không ai được phép đến thăm cho đến khi họ đi đến kết luận về 'tình trạng' của anh, như cách họ gọi. Họ vẫn chưa nhận ra rằng Prudy có thể đến thăm anh, chỉ đơn giản bằng cách tán thưởng, và Draco không có ý định nói với họ.

Arthur Weasley trong vai bộ trưởng bộ pháp thuật, Kingsley Shacklebolt trong vai thần sáng đứng đầu, cha của anh có vẻ đã bị cắt chức, bị quản thúc tại gia. Thánh Potter và Weasel trở thành thú cưng yêu thích của bộ phận thần quang, trên cùng là Longbottom. Không có sự phát triển nào thực sự gây bất ngờ. Điều ngạc nhiên và thú vị duy nhất là Pansy đã sống sót sau Trận chiến Hogwarts và vừa hoàn thành khóa huấn luyện tại khoa thần sáng. Cô ấy đã đến thăm anh một lần, nhưng đi cùng một thần sáng khác, và Draco đã đảm bảo với cô, rằng cô ấy không nợ anh điều gì cả. Tuy nhiên, anh vẫn nghi ngờ rằng cô đã xúi giục trả lại giấy và bút chì của anh. Nó không dễ dàng để vẽ với còng tay, nhưng nó có thể.

Vì vậy, khi cánh cửa phòng giam của Darco mở ra và một vị lương y mà anh không quen biết thông báo rằng luật sư của anh đã đến, Draco vẫn dán mắt vào giấy tờ của mình. Rốt cuộc, thật khó để vẽ những lọn tóc. Anh nghe thấy tiếng đóng cửa và một âm thanh cào xé cho anh biết rằng luật sư đã ngồi xuống một chiếc ghế.

Một mùi hương đã đánh thức anh. Mùi hương của quế pha trộn một ít chanh tươi và một chút mùi giấy mới.

Chiếc bút chì rơi khỏi tay anh, ngay cả trước khi anh ngước mắt lên và nhìn thấy em. Anh cảm thấy như thể mình đã bị trúng đạn. Trái tim anh bắt đầu đập đau đớn trong lồng ngực. Máu chảy lên não khiến anh buồn nôn và sau đó quay trở lại với một cú lao đột ngột khiến anh choáng ngợp.

"Hermione."

Những lời nói trong anh nghẹn lại. Anh có thể nghe thấy hơi thở của chính minh ầm ĩ bên tai, nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm và khao khát em. Người phụ nữ anh luôn nhớ giữa những hỗn loạn trong kí ức của anh, người phụ nữ mà anh nghĩ chỉ là một sự bịa đặt trong trí tưởng tượng của anh trong ba năm qua. Em ngồi đó, bằng xương bằng thịt, đẹp hơn rất nhiều so với những bức vẽ, em đang sống và thở trước mặt anh.

"Chào anh Draco," em nói, nụ cười bất định nở trên môi. "Tôi là cố vấn pháp lý của anh."

"Làm thế nào mà có thể?" Đầu óc anh quay cuồng.

"Tôi vừa nhận được bằng luật vào tháng 8 này. Anh là trường hợp chính thức đầu tiên của tôi."

Anh lắc đầu. "Longbottom nói với tôi rằng em đã bắt đầu học pháp luật. Nhưng có phải em không... Ý tôi là, tôi nghĩ... tôi... "

Anh dừng lại, cố gắng tập trung. "Tôi không thể may mắn như vậy, phải không? Để có được em như một luật sư bào chữa cho mình?"

Anh nghĩ rằng anh có thể cảm thấy má mình nóng bừng. Có thể tất cả các tương tác của họ không quan trọng đối với em ấy. Rốt cuộc em ấy đã đính hôn với Weasel. Anh không nên cho rằng, chỉ vì họ đã hôn nhau thì em sẽ cảm thấy như anh.

Em ấy đã cười. Draco có thể đã cuốn mình trong tiếng cười của em ấy. Nó khiến anh muốn cười theo.

"Thẩm phán Prewett đặc biệt muốn tôi, và khi tôi hỏi, nếu ông ấy không nghĩ rằng tôi sẽ thiên vị,...". Hai má em bắt đầu bỏng rát khiến trái tim Draco như thắt lại. "Ý tôi là chúng ta đã từng cùng lớp và vì vậy... Và anh đã đưa bố mẹ tôi trở lại...."

Em hít vào từ từ. "Dù sao thì ông ấy cũng nói với tôi rằng ông ấy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tôi. Và thế giới phù thủy quá nhỏ bé, nên những người cùng lớp với anh không phải là trở ngại. Nhiều thứ không phải là trở ngại miễn là chúng được giải quyết ".

Draco khó tin vào vận may của mình. "Anh được làm tin rằng anh sẽ chỉ nhận được một sự biện hộ qua loa."

"Prewett nói với tôi rằng hãy bắt đầu sự nghiệp của mình tốt nhất bằng một chiến thắng." Hermione cười toe toét.

"Thắng à?" Draco nhướng mày. "Em sẽ may mắn nếu tôi nhận được bản án ít hơn năm năm."

"Tôi muốn chứng minh rằng anh đã đào tẩu. Mẹ anh đã đào tẩu và bị một năm quản thúc tại gia và thêm hai năm quản chế. Đến giờ bà ấy là một người tự do ".

"Mẹ tôi đào tẩu?" Đó là tin tức mới đối với Darco.

"Đúng vậy, bà ấy đã nói dối Voldemort, nói với hắn rằng Harry đã chết, khi cậu ấy chưa chết, và bà ấy cũng không chiến đấu trong Trận chiến Hogwarts."

"Bà ấy được tự do sao? Điều đó có nghĩa là bà ấy có thể đến thăm tôi? " Draco hỏi.

Hermione lắc đầu. "Không phải trước khi có quyết định chính thức về" tình trạng của anh."

"Tôi hiểu rồi,...' tình trạng 'của tôi." Anh đã gần như quên mất cái thứ đó. Tinh thần của anh giảm mạnh. Hermione sẽ làm gì về điều đó?

"Draco, tốt nhất anh nên bắt đầu kể cho tôi nghe mọi thứ. Không có bí mật. Tôi là cố vấn pháp lý của anh." Hermione mở gói giấy tờ và chuẩn bị ghi chú.

"Hermione, tôi.... ", Anh bắt đầu và sau đó anh ấy tự dừng lại. Cố vấn pháp lý của mình. Đó là cách em ấy nhìn nhận vai trò của mình. Tim anh đập thình thịch vào lồng ngực, mỗi nhịp đập là một nỗi đau cất lên tiếng hát trong anh. 'Em ấy đã quên tôi. Nó không bao giờ nhiều hơn là một vài nụ hôn" nhịp tim của anh thì thầm vào não anh.

Anh vuốt tóc, tự hỏi liệu mình có nên trốn ở Muggle London hay không, tìm cách nào khác để đưa cha mẹ em đến với em, một cách nào đó khác để gặp em hơn là xuất hiện trong thế giới phù thủy.

"Tôi hầu như không biết bắt đầu từ đâu." Anh nhìn em, tuyệt vọng vì một dấu hiệu nào đó, rằng anh đối với em nhiều hơn là một dự án từ thiện, một nghĩa vụ, một bước tiến trong sự nghiệp của em.

Hermione quay lại nhìn anh và trái tim anh lại tăng tốc.

"Anh biết đấy, anh có thể bắt đầu bằng việc nói cho tôi biết anh đã ở đâu kể từ trận chiến ở Hogwarts." Đôi mắt em chợt sáng lấp lánh. "Tôi nghĩ rằng anh đã chết. Tôi không biết mình đã sử dụng bùa yêu để tìm anh thường xuyên như thế nào."

Em ấn hai tay vào nhau. "Cha mẹ anh đã sử dụng bùa chú máu, nhưng điều đó cũng không cho thấy anh đang ở đâu, chỉ là anh có thể còn sống."

"Tôi đã nghĩ rằng em chỉ là một trí tưởng tượng trong tâm trí tan vỡ của tôi." Draco thì thào.

Họ nhìn nhau một lúc lâu, tìm kiếm để mắt lướt qua khuôn mặt của nhau.

Draco cảm thấy như mình đang treo lơ lửng trên một vực thẳm chỉ bằng một sợi chỉ. Nghĩ về em thật dễ dàng, chỉ cần anh nghĩ về em như một hình ảnh, một ảo ảnh, một thứ cho anh hy vọng, người con gái trong mộng của anh, nhưng chỉ là đó không phải là hiện thực. Anh đã quyết định lựa chọn thực tế, ngay cả khi điều đó có nghĩa là anh có thể bị tống vào tù và chiến đấu với một trận chiến khó khăn để được ở bên em. Điều đó tốt hơn là ở trong một giấc mơ.

Bây giờ, em đã ở đây, em là chính mình, và anh chợt biết nếu không tìm được lời nói thích hợp, anh sẽ rơi xuống vực sâu, và không gì có thể cứu được anh. Em sẽ bảo vệ anh với tất cả khả năng của mình, và họ sẽ chia tay sau đó. Anh nghĩ về tất cả những điều anh đã học được trong thế giới Muggle.

"Anh biết đấy, tốt nhất anh nên bắt đầu ngay từ đầu." Hermione nói, trong một nỗ lực để tỏ ra vui tươi.

"Tôi cần phải nói điều gì đó trước đó," Draco liếm môi.

"Tôi sẽ lắng nghe."

"Em cần biết rằng, khởi đầu đối với tôi là em, luôn luôn là em. Và nếu em muốn nghe từ đầu, tôi nên nói về điều đó. Nhưng nếu điều đó làm em không thoải mái, tôi sẽ im lặng về điều đó mãi mãi ".

Hermione nhìn anh chằm chằm. Trong một khoảnh khắc dài bị tra tấn, anh có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của em.

"Kiêu hãnh và Định kiến," cuối cùng em ấy nói. "Anh đã đọc ' Kiêu hãnh và định kiến ​​'."

Draco mỉm cười. "Đầu tiên, tôi đã xem bộ phim. Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng nó phù hợp với chúng ta, ngay cả khi FitzWilliam Darcy sẽ là một người đàn ông tốt hơn tôi, nếu cậu ấy tồn tại. Nhưng trong một thế giới không có Voldemort?"

Anh có thể thấy em nuốt nước bọt.

"Draco," giọng em ấy như một tiếng thì thầm. "Tôi muốn anh nói với tôi."

"Tôi chỉ lấy lại được một số ký ức của mình cách đây vài ngày, nhưng ngồi ở đây tôi đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ."

Anh hít sâu, mắt không rời khỏi khuôn mặt Hermione.

"Tôi đã bắt đầu nghi ngờ chính mình về những ký ức tôi lớn lên. Tôi được nói rằng những đứa trẻ Muggle là ngu ngốc, kém cỏi và xấu xí, và em đã ở đó, ngay trước mắt tôi. Luôn luôn tốt hơn tôi, xinh đẹp và thông minh. Em là bằng chứng sống cho những gì tôi nghĩ là sai."

"Anh đã nói với tôi rằng anh không bao giờ ghét tôi, Draco" Hermione mỉm cười. "Anh còn nhớ đêm đó trong bệnh thất không? Mặc dù đó có thể là một giấc mơ. "

"Tôi đã cất nó đi." Khuôn mặt của em nói với anh rằng nụ hôn mà họ đã chia sẻ đêm đó có thể rất tốt. Anh biết điều đó đã xảy ra, nhưng anh chỉ nhớ nụ hôn của họ trong Căn phòng của những thứ được giấu kín.

"Và em có những người bạn, những người đã cười với em và phớt lờ tôi. Tôi đã quen với việc đứng ở trung tâm thế giới của mình, được xu nịnh. Và tôi không thể chịu đựng được điều đó. Tôi đã khiến em chú ý đến tôi...." Anh dừng. "Theo cách tồi tệ nhất có thể."

Anh lúng túng cười, khi em ngồi yên. "Tôi rất xin lỗi vì điều đó."

"Chỉ sau khi làm tất cả mọi chuyện, tôi mới biết rằng tôi không muốn đi theo hắn ta, tôi không muốn trở thành một trong những Tử thần của hắn ta. Em đã trở thành trung tâm hy vọng của tôi. Sự sống của em. Nếu không phải vì em, có lẽ tôi chưa bao giờ nhìn thấu được tất cả những hành vi đạo đức giả của hắn. Tôi có thể đã trở thành một kẻ giết người. Tôi đã không có đủ la bàn đạo đức chỉ một mình tôi. "

Anh nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh, không dám nhìn em. "Tôi không mong đợi bất cứ điều gì. Nhưng hãy biết rằng tôi rất biết ơn em. Emđã làm cho tôi tốt hơn tôi."

Hermione không trả lời, và Draco cũng không mở mắt lần nữa. Anh vẫn bị treo bởi một sợi chỉ. Anh tự hỏi liệu anh có ngã về thể xác không, khi vực thẳm cướp đi anh.

Anh cảm thấy bàn tay của em trên tay anh, và mắt anh mở trừng trừng.

Đôi mắt em long lanh.

"Ngày hôm đó anh đã cứu em ở thái ấp, cứu em khỏi đau đớn và điên dại. Em nghĩ lọ thuốc của anh đã cứu mạng em vài lần trong trận chiến. Anh đã đưa bố mẹ em về, mặc dù điều đó có nghĩa là anh sẽ bị bắt."

Draco thừa nhận: "Tôi không có kế hoạch chính xác về việc bị bắt."

"Anh có thể không mong đợi bất cứ điều gì, nhưng...." Em tự ngắt lời mình và cắn môi, em lau mắt.

Draco đưa tay lên và cố gắng với lấy khuôn mặt của em bất chấp chiếc còng tay. Em để đầu mình sang một bên, má em chạm vào mu bàn tay trái của anh.

"Em đã nghĩ rằng anh đã mắt trước mắt mình. Em chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì mãnh liệt như khi rời bỏ anh tại Căn phòng của những điều bị che giấu. Chúng ta đã nên ở cùng nhau. Đáng lẽ phải cùng nhau vượt qua trận chiến."

Anh có thể cảm thấy bàn tay trái của mình đang co giật nhẹ với sự phấn khích khi cảm nhận làn da của em.

"Bây giờ chúng ta đang ở đây," anh nói.

Hermione mỉm cười với anh, một giọt nước mắt chảy dài trên má em, chạm vào ngón tay cái của anh.

"Em không có thời gian vĩnh viễn để nói chuyện với anh, và em nên có một số ghi chú để bảo vệ anh." Đôi mắt em đọng chút tiếc nuối như thể em có thể tưởng tượng ra những điều tốt hơn.

Em nắm lấy tay anh và đặt chúng chắc chắn trên bàn. Em lấy bút để ghi chú.

"Bây giờ tốt nhất anh nên bắt đầu với cái ngày mà anh buộc phải khắc dấu ấn hắc ám khi Voldemort đe dọa mẹ anh."

Hồi tưởng lại thử thách mà anh đã trải qua năm thứ sáu là nỗi trong anh, nhưng việc ghép năm thứ bảy lại với nhau từ những mảnh vụn mà anh nhớ được ngay cả khi anh không thể gợi ra bất kỳ hình ảnh nào trong tâm trí thậm chí còn mệt mỏi hơn nữa. Nó khiến đầu anh đau dữ dội và một số chi tiết có lẽ đã bị mất vĩnh viễn.

Hermione cau mày càng sâu khi anh nói chuyện lâu hơn. Draco có thể thấy rằng em đã hy vọng có thêm bằng chứng mà em có thể sử dụng.

"Vì vậy, tóm lại: Anh đã biết Snape là gián điệp, nhưng Snape đã chết và không thể làm chứng cho anh. Anh đã lưu trữ những ký ức về những cuộc gặp gỡ bí mật của mình trong một chiếc lọ hiện đang ở cùng với gia tinh của anh, thứ mà anh đã phong ấn bằng bùa suctum, một câu thần chú cho đến nay vẫn chưa được biết đến. Chỉ bản thân anh mới có thể hoàn tác câu thần chú này, nhưng anh không thể làm điều đó bởi vì bản thân anh đã bị trúng một thứ bùa chú được áp dụng thông qua vật mang mà yêu tinh của anh ném vào anh, một vật mang không rõ nguồn gốc. Miễn là anh còn chưa hiểu chuyện, anh có thể kể lại những gì đã xảy ra nhưng không có cơ hội nào vì anh đã cất giữ hết mọi ký ức của mình - dù sao thì điều này có thể không được chấp nhận tại tòa án, bởi vì ký ức có thể được tôi luyện. Ngoài ra, có khả năng là không thể tiêm veritasserum cho anh, một lần nữa vì suctum trên anh".

"Anh đã bí mật chuẩn bị một loại thuốc, Phoenix Potion, có tác dụng phân chia tác dụng của suctum, tùy theo cách sử dụng. Không ai ngoài Snape, người đã chết, biết anh đang làm việc trên lọ thuốc đó. Các nhân chứng quan trọng có thể là cha mẹ của anh, và Slughorn nếu ông ấy nhớ ra anh đã lấy trộm nguyên liệu. Và một cô gái Ravenclaw mà anh không thể nhớ tên. Anh không thể nấu lại lọ thuốc đó, bởi vì anh đã cất giữu trí nhớ của mình, để Voldmort không phát hiện ra kế hoạch của anh. Vào ngày diễn ra Trận chiến ở Hogwarts, anh đã giấu ghi chú của mình trên lọ thuốc và một lần nữa cất ký ức đó đi, nhưng ở một nơi khác và bằng cây đũa phép của Goyle. Anh không biết cái lọ đó ở đâu, cũng như chỗ ghi chú ở đâu. Lô thuốc anh pha chế đã thành công, và đã được dùng hết để cứu mọi người trong Trận chiến Hogwarts, nhưng anh đã hành động dưới một bùa mê, để chỉ một số người có thể nhìn thấy anh và họ có thể không nhận ra anh đã làm gì, vì một lần nữa, không ai biết về Phoenix Potion."

"Vì vậy, những người duy nhất có thể làm chứng tích cực cho anh, là gia tinh cũ của anh và một học trò mà anh không nhớ tên. Có bức chân dung của Snape, nhưng ông ấy có thể đã không đưa những ký ức vào kế hoạch B của mình khi ông ấy thực hiện bức chân dung và mặc dù có thể ông ấy đã lưu trữ kỷ niệm cho anh, chúng ta không biết đó có thể ở đâu".

Draco rên rỉ và đưa tay ôm đầu. "Tôi sẽ đến Azkaban, phải không?"

Khi anh nhìn lên, Hermione mím môi lại thành một đường mỏng. Em có một cái nhìn rất kiên quyết. "Đừng từ bỏ hy vọng. Em chắc chắn có bằng chứng cụ thể hỗ trợ câu chuyện của anh. Và điều quan trọng nhất là anh chưa bao giờ giết ai cả."

"Tôi đã sử dụng Imperius trên Rosmerta và thực hiện lời nguyền tra tấn khi Carrows ra lệnh cho tôi." Draco thì thầm chán nản.

"Khi anh sử dụng Imperius, anh chưa đủ tuổi, và mọi người đều biết Carrows cưỡng bức tất cả mọi người. Chúng ta có thể làm được điều đó. Không ai trong số những năm thứ bảy của năm 1998 bị kết án vì điều đó, kể cả Goyle."

Hermione bấm tay. "Emvẫn nghĩ, chúng ta có thể khẳng định các anh đã đào tẩu, ít nhất là vào ngày, Harry, Ron và em được đưa đến thái ấp Malfoy. Anh đã thất bại trong việc xác định Harry, mặc dù anh biết rõ đó là cậu ấy, và anh đã cứu em. Anh đã gọi cho Snape."

"Người đã chết, như em đã nhiều lần nhắc nhở tôi."

Hermione cau có không quan tâm đến nỗ lực của anh.

"Có, nhưng bố mẹ anh sẽ nhớ, rằng cậu ấy đã đến mặc dù họ không gọi cậu ấy."

"Thật là xấu hổ, lời khai của em sẽ không được thừa nhận." Hermione nói. "Ít nhất thì không liên quan đến những gì đã xảy ra ở thái ấp. Em đã chịu tra tấn và do đó em là một nhân chứng không đáng tin cậy ".

"Nhưng suctum có tác dụng chứ? Em đã nói với tôi rằng nó đã hoạt động khi chúng ta gặp nhau trong Căn phòng của những thứ bị che giấu."

Draco rùng mình khi tiếng hét của Hermione hiện lên trong đầu mình. Khi xóa bỏ trí nhớ về việc tạo ra suctum để Voldemort không tìm thấy nó, anh đã lưu giữ với nó là lại một hình ảnh sống động về Hermione đang la hét. Voldemort sẽ nghi ngờ nếu hắn không tìm thấy gì trong tâm trí người được theo dõi của mình. Draco không thể biết vào lúc đó, rằng anh sẽ không bao giờ bị đưa đến trước Voldemort lần nữa.

"Có, nó có tác dụng. Nhưng không ai tin em. Em đã nói với bạn bè của mình trong nhiều năm, rằng anh đã cứu em, nhưng họ nghĩ rằng hồi ức của em đã bị biến dạng vì sự tra tấn.... Rõ ràng, việc các nạn nhân từ chối và mơ tưởng về một người nào đó giúp họ là điều khá phổ biến. Đó là một cách tâm trí tự bảo vệ mình."

Draco cảm thấy bực bội với anh bè của mình. "Tôi gần như đốt cháy hết tất cả phép thuật của minh."

"Anh không cần phải thuyết phục em." Hermione trấn an anh.

Em thắt nút tóc và đưa bút vào đó. "Anh biết đấy, khi Prewett đề nghị cho em sự bào chữa, em đã phải quyết định. Hoặc em có thể là một nhân chứng không đáng tin cậy để bào chữa, hoặc em có thể cố gắng hết sức để giúp anh thoát khỏi nhà tù với tư cách là luật sư của anh."

Em nhìn anh, cầu xin sự thấu hiểu từ anh. "Lời khai của em vào ngày chúng ta bị bắt sẽ vô giá trị và họ có thể sẽ nói như vậy về Phoenix Potion mà anh đưa cho em. Và em đã không thể hỏi anh thích gì hơn."

Sắc đỏ len lỏi xuất hiện nơi má em. "Và nếu em chọn đứng làm nhân chứng, em sẽ không thể nhìn thấy anh."

Mạch của Draco tăng lên với tốc độ nhanh chóng. Anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình thêm nữa. "Em muốn gặp tôi à?"

Giọng anh nghe rất lạ bên tai, chứa đầy nhu cầu thô sơ của anh.

Mắt họ khóa chặt vào nhau.

"Prudy cho anh biết em đã đính hôn. em đã đính hôn với Weasel, phải không?"

Đôi mắt em đầy nước mắt. "Em nghĩ rằng anh đã chết. Em sẽ thương tiếc suốt cuộc đời mình, nhưng em muốn.... "

Em rùng mình hít một hơi. "Hôm qua, em đã nói với Ron, em muốn hoãn lại."

Anh cảm thấy như em đã đánh anh. "Hoãn lại?"

Em cúi đầu. "Em nói với anh ấy rằng em muốn giải quyết việc của cha mẹ mình trước. Nhưng thực tế, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát".

Khi đó anh đã hiểu. Anh đã do dự yêu cầu Prudy nói cho anh biết sự thật. Rốt cuộc, một bước nhảy qua vực thẳm có thể kết thúc bằng một cú ngã.

"Em không phải là một kẻ hèn nhát" anh chế giễu. "Em đã nói dối dì của tôi. Em đã chiến đấu với Voldemort. Em ..."

Trước khi anh có thể tiếp tục, cánh cửa phòng giam của anh ta mở ra và một trong những thần sáng dẫn đầu, một người đàn ông trung niên mà Draco không biết, bước vào.

"Granger, cô đang làm gì ở đây?" người đàn ông hỏi, vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt.

Hermione thu mình lại rất nhanh. Draco gần như mỉm cười. Sự tôn trọng không tốt với cô gái của anh.

"Tôi đang tư vấn với khách hàng của mình, làm việc của mình với tư cách là luật sư tư vấn" em khẳng định chắc nịch. "Tôi cũng có thể hỏi ông xem ông làm gì ở đây, ông Sloane."

"Tôi là tố viên, cô không được phép nói chuyện với bị cáo trừ khi có mặt tại tòa. Chắc chắn anh đã học được điều đó trong quá trình đào tạo của mình!", Người đàn ông chế nhạo.

"Tôi đã được chỉ định biện hộ và tôi đang tham khảo ý kiến ​ khách hàng của mình." Giọng của Hermione bị cắt ngắn, không có dấu vết cảm xúc nào có thể phát hiện trước đó.

"Prewett bảo tôi làm biện hộ," người đàn ông nói.

"Ông ấy đã cho tôi vai trò biện hộ sáng nay. Khi tôi hoàn thành bằng vào tháng 8, tôi đã chọn 'phòng thủ' như là sở thích của mình."

Người đàn ông đảo mắt. "Prewett muốn cô là người khởi tố. Tại sao lại là cô trong số tất cả mọi người, một muggleborn, lại muốn bảo vệ một tử thần?"

Hermione nheo mắt. "Bởi vì theo luật phù thủy, mọi người đều có quyền được bảo vệ."

"Chà, tôi sẽ bảo vệ cho lời bào chữa xin lỗi này của một phù thủy.... Nếu hắn thậm chí có thể được gọi là một phud thủy" Sloane nhìn Draco với vẻ khinh bỉ, như thể anh là một con gián dám bước ra ánh sáng.

Hermione khoanh tay trước mặt mình. "Vậy thì, ông Sloane, tôi rất tiếc phải thông báo với ông rằng ông đã đến quá muộn. Tôi đã hỏi ý kiến ​​khách hàng của mình và chúng tôi đã đồng ý về phán quyết mà chúng tôi đang cố gắng hướng tới. Ông không thể chỉ tiếp quản trường hợp của tôi. "

"Và cầu nguyện đó là phán quyết nào? Hắn sẽ nhận tội và một bản án ngắn hơn để hợp tác hoàn toàn và tự nộp mình? Chúc may mắn với điều đó."

Mắt Hermione lóe sáng. "Ông không có quyền nhận được câu trả lời cho điều đó. Tôi sẽ không tiết lộ góc độ của tôi cho ông. Và vì rõ ràng là ông đang không phải là phòng thủ, ông thậm chí không nên có mặt ở đây."

Sloane đã không nhận được câu trả lời này một cách duyên dáng. "Cô Granger, cô nghĩ rằng việc đạt điểm cao nhất trong nhiều thập kỷ nay trong bằng cấp luật sư của mình tương đương với ba mươi năm kinh nghiệm trong phòng xử án của tôi sao."

Sloane khịt mũi. "Cô có thể là thú cưng của bộ trưởng và là bạn của Harry Potter nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì trong phòng xử án. Tôi rất vui khi thấy cô và trí tuệ được ca ngợi của cô bị cắt giảm một số khía cạnh khi cô đối mặt với một thử thách thực tế. Không có bài báo lý thuyết luật nào sẽ giúp cô ở đó".

Ông ấy định rời đi và quay vào cửa, nở một nụ cười giả dối với Hermione, và hoàn toàn phớt lờ Draco. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhìn thấy mình với điều đó. Tôi đoán rốt cuộc công việc của bên khởi tố trong vụ xét xử Draco Malfoy vẫn còn bỏ ngỏ."

Khi ông ta đóng sầm cửa lại, Hermione lại thả mình xuống ghế. Môi em run run. Em giận dữ lau mắt.

Draco tự hỏi, liệu những giọt nước mắt của em là do tức giận hay là do em vừa nếm trải hệ thống luật phù thủy quanh co. Draco biết tất cả về nó. Cha anh đã thường xuyên lợi dụng điều đó.

Anh thu hết can đảm, đưa chiếc ghế của mình lại gần em và vụng về cố gắng lau khô má em bằng đôi tay bị còng của mình.

"Này, đây.... Hắn sẽ lau sàn phòng xử án bằng mông của hắn, phải không?"

"Prewett nói với em rằng đó sẽ là một chiến thắng dễ dàng, đây là chiến thắng đầu tiên trong một sự nghiệp dài đầy hy vọng. Câu hỏi của ông ấy về thành kiến ​​của em không phải là về thành kiến ​​có lợi cho anh.... Họ đã quyết định rằng điều này sẽ kết thúc với anh trong tù, phải không? "

Em đập tay xuống bàn. "Chúng ta đã chiến đấu vì điều gì, nếu không có gì thay đổi? Bộ vẫn còn tham nhũng và thành kiến ​​và.... Điều này nên nói về công lý, không phải về sự trả thù".

Draco nắm lấy nắm đấm của em trong tay anh và gỡ nó ra, vuốt ve từng ngón tay em.

"Em biết đấy, Granger, tôi có thể thấy họ nghĩ rằng em sẽ có thành kiến ​​với tôi như thế nào. Đó hẳn là điểm chung mà chúng ta không hợp nhau ở trường học. Ý tôi là, em đã nói với bất kỳ ai về chúng ta chưa, em đã nói với Potter và Weasel về cách tôi sử dụng suctum lên em chưa,?"

Em ta lắc đầu. "Em chưa bao giờ nói với ai. Em.... Không phải là em xấu hổ, nhưng em không nghĩ sẽ có người tin em.... Và sau đó em nghĩ rằng anh đã chết".

Anh mỉm cười với em. "Vậy tôi có thể đề xuất một cách tiếp cận của Slytherin không? Đóng vai người bảo vệ công lý dũng cảm, ngay cả khi điều đó có nghĩa là bảo vệ kẻ thù của em, hãy đóng vai luật sư 'Tôi thu thập bất kỳ bằng chứng nào có lợi cho thân chủ của tôi', chơi kiểu 'Tôi sẽ bẻ cong phòng xử án theo ý mình, bất kể giá nào' cô nàng cố vấn pháp luật ạ."

Anh hôn lên các đốt ngón tay của em. "Còn chuyện này, chúng ta, cái đêm ở trong bệnh viện, anh đã không còn nhớ rõ, nụ hôn của chúng ta trong Phòng giấu đồ, nó vẫn ở trong chúng ta. Và những gì chúng ta tạo ra, chúng ta sẽ quyết định sau khi mọi việ kết thúc, được chứ"

Cre: @nikitajobson - tumblr (fanart cho chap này nhe)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro