Chapter 50: Goblin silver at Malfoy Manor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Harry đến thái ấp, cậu gần như nghĩ rằng mình đã đến nhầm chỗ. Phòng ăn là một mớ hỗn độn. Có những chồng sách khổng lồ nằm xung quanh, đang sẵn sàng được đóng gói.

Harry giả vờ rằng không có gì là không ổn. Cậu đã học được điều đó từ những chuyến thăm trước đó, rằng tốt hơn là nên đi theo những lời giải thích của Narcissa để đề phòng khách. Narcissa đã né tránh tác dụng phụ của vết cắt cử lời nguyền trong gần hai thập kỷ và Harry biết bà ấy chưa bao giờ bị ném ra khỏi nhà.

Cậu đã tặng Narcissa những bông hồng màu hồng nhạt mà cậu mang theo như một món quà, chiếc bánh mà cậu ấy đã mua ở cửa hàng đường phố Fortescue và Miller.

"Tôi biết bà có rất nhiều hoa hồng trong vườn của minh, nhưng tôi nghĩ những màu sắc này phù hợp với bà."

Harry cúi chào "Và tôi đã mua chiếc bánh này. Đó là của một người phục vụ món ăn muggle, nhưng rõ ràng nó rất tốt và thành công rực rỡ. Tôi đã tự mình nếm thử nó trong đám cưới của Neville và Pansy và nó rất ngon. Chocalate-hương chanh. Tôi để thẻ của họ trong túi. Có một số trên thẻ đó. Muggles có những thiết bị này, chúng gọi điện thoại và chúng sử dụng các số này và sau đó các muggle có thể nói chuyện với nhau." Bà ấy sẽ phải giải đố điều này ra. Harry không dám cho bà ấy xem nó hoạt động như thế nào.

Narcissa mỉm cười. "Cậu thật chu đáo, cậu Potter. Thứ lỗi cho sự lộn xộn này. Tôi sẽ pha trà trước khi cậu có thể cho tôi biết lý do cậu đến. "

"Tôi đã tặng một số sách trong thư viện của chúng tôi cho trường Hogwarts," Narcissa nói với Harry, với một cái vẫy tay trên các ngăn sách. "Hiệu trưởng đã viết thư cho tôi và có vẻ như họ đang rất buồn khi thiếu một số sách trong các lĩnh vực quan trọng."

Harry nhướn mày. "Tôi hiểu rồi, một số cuốn sách," anh nhận xét.

"Thủ lĩnh nữ sinh của trường thậm chí còn viết cho tôi một lá thư cảm ơn." Narcissa cười rạng rỡ.

"Phải không?" Harry chớp mắt, tự hỏi làm thế nào mà một lá thư của Rina Granger-Malfoy có đến được với Narcissa một cách an toàn.

Bản năng của Narcissa đã phù hợp với câu hỏi chưa nói của Harry. "Cô ấy chỉ viết với tư cách là Thủ lĩnh nữ sinh. Cô ấy thậm chí không buồn nói tên. Tôi có cảm giác cô ấy ép Thủ lĩnh nam sinh viết thêm vài dòng và cô ấy đã gửi một bức ảnh chụp chung với một số học sinh khác từ mọi nhà ".

Bà ấy cười và cho Harry xem bức ảnh.

"Học sinh từ mọi nhà." Đó là sự thật về mặt kỹ thuật. Rina Granger-Malfoy với huynh trưởng, các em cô bé và một người bạn từ Ravenclaw cũng sẽ là một mô tả chính xác. Các em nhỏ ngồi phơi nắng ở bờ hồ và vui vẻ vẫy tay chào. Để nó cho Malfoys tìm sơ hở. Harry lắc đầu, nhưng rồi cũng phải cố gắng mỉm cười. Những cuốn sách là những đồ vật vô giá, cũ ​​kỹ, bụi bặm, có lẽ là duy nhất mà Harry chắc chắn. Một cách khác để giảm tài sản nhà Malfoy.

Narcissa đi chuẩn bị trà và Harry đã rất ngạc nhiên, khi bà ấy quay lại phòng khách với một ấm trà lớn.

"Bà Malfoy, tôi không thể uống nhiều trà như vậy được." Harry phản đối.

"Tôi đang mong đợi một số yêu tinh. Không phải là tất cả cho riêng cậu."

"Bà có định tổ chức một bữa tiệc trà cho yêu tinh sao?", Harry hỏi.

Narcissa lắc đầu. "Gần đây tôi đã chú ý đến rằng yêu tinh có khái niệm khá khác về quyền sở hữu và chiếm hữu so với chúng ta, những phù thủy và pháp sư,".

Bà chỉ vào những chiếc đĩa bằng bạc được bày trong tủ của phòng ăn.

"Cậu có thể tưởng tượng rằng tất cả những gì con yêu tinh làm ra những đồ vật bằng bạc này không thực sự thuộc quyền sở hữu của nhà Malfoy không? Nếu cậu chấp nhận ý tưởng của yêu tinh về tài sản, chúng tôi chỉ cần dựa theo điều đó và số vàng chúng tôi đưa cho chúng chỉ là một khoản phí."

Narcissa bình tĩnh khuấy sữa và đường vào trà của mình.

"Khi điều đó xảy ra, Pumka, một thợ yêu tinh làm bạc đã liên lạc với tôi vào khoảng thời gian tôi nhận ra sự thật thú vị này trong một cuộc trò chuyện với một chuyên gia quốc tế về sinh vật huyền bí. Pumka sẽ đến trong thời gian ngắn để thảo luận về các điều kiện quay trở lại. Chuyện xảy ra là những con yêu tinh đang muốn lấy lại những món đò cũ bằng bạc. Họ cho rằng họ đã mất một số khả năng về gia công kim loại và muốn trau dồi kỹ năng bằng cách học nghề thủ công cũ của họ".

Bà ấy nâng tách trà lên môi. "Họ rất háo hức muốn có được món những đồ bạc được làm bởi yêu tinh đến mức họ thậm chí đã từ chối việc kiện tôi với khoản phí hàng thế kỷ mànhà Malfoys đã bỏ qua việc trả tiền cho việc sử dụng liên tục đồ bạc của yêu tinh."

Bà từ từ nhấm nháp và đặt chiếc cốc trở lại đĩa. "Điều đó khó có thể công bằng. Tôi muốn trả nợ, cậu có đồng ý điều đó không, cậu Potter? Và tôi đã chia sẻ công bằng của mình về các thử nghiệm. Nó không giống như thể tôi sẽ đặt ra một tiền lệ. Tôi sẽ cẩn thận để tránh điều đó".

Harry bối rối. "Tôi thực sự nghi ngờ liệu các gia đình phù thủy khác có tuân theo chính sách tương tự là rất khoan dung với tiền của họ hay không, nhưng điều đó hoàn toàn hợp lý với bà."

"Ồ vâng, đúng rồi, xét cho cùng thì tiền không quan trọng như vậy. Gần đây tôi đã đọc trên tờ Daily Prophet rằng các pháp sư đã thảo luận sôi nổi về tiền bạc và hạnh phúc cũng như cách họ kết nối trước công chúng. Nó thậm chí còn xảy ra ẩu đả, nếu cậu có thể tin được điều đó".

Harry bật cười thành tiếng, thậm chí suýt khóc khi miêu tả cuộc ẩu đả của Ron và Malfoy như một cuộc thảo luận triết học. Cậu lau mắt. "Tôi đã có được một số ý kiến trực tiếp bởi một số nhân chứng về chuyện đó. Không có chiếc xương nào bị gãy"

"Tôi vui mừng khi biết điều đó. Chúng ta nên văn minh"

Bà mở hộp bánh, cắt nó và đưa một miếng cho Harry.

"Nếu bà tình cờ biết thêm về lý do tại sao lũ yêu tinh lại háo hức với các món đồ bằng bạc cũ, tôi sẽ rất biết ơn, nếu bà có thể cho tôi biết. Tôi có một trường hợp có thể liên quan đến yêu tinh". Harry không thể thấy điều này có thể liên quan đến việc rửa tiền như thế nào, nhưng việc tìm kiếm các mối liên hệ thì không hại gì. Cậu nhấp một ngụm trà của chính mình. Như mọi khi, nó là một hỗn hợp ngon nhất. Trộn với bánh đó là một liệu pháp điều trị tinh thần tuyệt vời.

"Tôi có một suy nghĩ" Narcissa nói. "Bạc này còn lâu đời hơn cả cuộc nổi loạn của yêu tinh. Khi yêu tinh tạo ra chúng, yêu tinh vẫn được phép sử dụng đũa phép. Và điều đó làm cho bạc sẵn sàng hơn để hấp thụ các phép thuật và bùa chú."

"Giống như bùa mê trên thanh kiếm của Gryffindor, khiến nó hấp thụ phép thuật của kẻ bị đánh bại."

Narcissa gật đầu.

Harry sẽ phải suy nghĩ về điều này. Cậu nghi ngờ rằng đó là tin tốt nếu yêu tinh thực sự cần bạc có thể hấp thụ phép thuật. Cậu nhớ rằng những món đồ trang sức bị nguyền rủa thường có nguồn gốc từ yêu tinh. Chiếc vòng cổ bị nguyền rủa suýt giết chết Katie Bell hiện lên trong tâm trí cậu.

Nếu yêu tinh muốn mua lại đồ trang sức đã làm của các yêu tinh trên khắp đất nước, họ cần tiền. Và cậu chắc chắn rằng không một gia đình phù thủy nào khác sẽ cho họ tiền ngoài việc trả lại số bạc. Vì vậy, nhu cầu về tiền đã được đưa ra, câu hỏi vẫn là tại sao.

Khi họ ăn xong miếng bánh ngon như Harry nhớ, Narcissa cuối cùng hỏi điều gì đã đưa cậu đến thái ấp.

"Tôi cần một trong những ký ức của bà. Khi bạn bè của tôi và tôi được Snatchers đưa đến đây và chúng tôi trốn thoát, Severus Snape đã cứu mạng bà và mạng sống của.... người khác."

Narcissa cố nén một cái rùng mình. "Không phải là một kỷ niệm dễ chịu."

"Tôi biết, và tôi xin lỗi. Vị gia tinh có liên quan thậm chí sẽ không nói chuyện với tôi, và tôi đã hỏi chân dung của Severus ở Hogwarts, nhưng đó là một trong những phép thuật mà ông ấy tạo ra sau khi đã chuẩn bị xong bức chân dung của mình. Ông ấy đã vội vàng khi chuẩn bị bức chân dung và ông ấy đã tập trung vào những gì ông ấy phải nói với tôi về các linh hồn. Một số phát minh của ông ấy đã bị mất".

Narcissa nhận xét: "Cũng như một số phát minh mà ông ấy khởi xướng. Hoặc thuốc. Dù sao thì ông ấy cũng là một bậc thầy về độc dược."

Harry sẽ không bị lời nguyền tác động bởi cuộc thảo luận về Phoenix potion. "Tôi chắc chắn rằng ông ấy không dạy nó cho bất kỳ ai vì nó có thể rất nguy hiểm. Tôi nghĩ ông ấy đã sử dụng nó vào ngày hôm đó, tuy nhiên..." Harry tắt giọng, trước khi bị dụ nói tên Malfoy. Cậu khó có thể không gọi tên Draco hay Malfoy trong các lần nói chuyện với Narcissa.

"Câu thần chú dường như lấy đi sức mạnh phép thuật từ người này sang người khác?"

"Vâng, đó là chính là điều tôi đang suy nghĩ."

"Bất cứ điều gì nó làm, nó đã sử dụng một cách không ngớt."

"Tôi biết, nhưng tôi muốn xem qua. Nó có thể cho tôi một manh mối. "

"Ai đó đã sử dụng câu thần chú này?"

Harry gật đầu. "Và nếu nghi ngờ của tôi là đúng, thì một đứa trẻ muggleborn mười tuổi đã chết vì nó."

Narcissa nhận xét: "Nếu những đứa trẻ muggleborn bộc lộ phép thuật sớm và với những tội ác của xã hội phù thủy cần được ngăn chặn."

Harry chớp mắt nhanh, đôi mắt mở to.

"Sao cậu trông ngạc nhiên thế, cậu Potter? Cậu đã mất nhiều năm để chọn tôi, để nhận được sự giúp đỡ của tôi trong việc chống lại ma thuật hắc ám. Cậu không thể ngạc nhiên rằng tôi đã thay đổi một số quan điểm của mình. Có một phù thủy muggleborn mà cái tên cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, người đã đưa ra những quan điểm rất xác đáng về những đứa trẻ muggle trên Quibbler."

Bà tự rót thêm trà, miệng khó nhọc.

"Tôi xin lỗi, bà Malfoy" Harry nói. "Thật có lý khi một người phụ nữ thông minh như bà sẽ bị thuyết phục bởi những lý lẽ đúng đắn."

Bà dịu dàng trước lời khen của cậu.

Harry nháy mắt với bà ấy. "Có thể là một ý tưởng tuyệt vời khi tài trợ cho các dự án cố gắng khắc phục tình trạng tồi tệ đó."

"Đó, cậu Potter, đó là một ý tưởng tuyệt vời."

Bà ấy đứng lên. "Hãy xem lại kỷ niệm đó."

Bà ấy dẫn cậu đến nhà nghỉ của thái ấp và thậm chí còn đi cùng cậu khi cậu nhìn vào nó.

Sau đó, họ đồng ý rằng câu thần chú mà Severus đã sử dụng có màu xanh ngọc, điều đó cho thấy rằng nó vốn dĩ không phải là ác tâm mà có thể được sử dụng như vậy.

Narcissa kết luận: "Không chết người đâu. Có thể gây chết người nếu tất cả ma thuật bị rút hết."

"Hoặc nếu một người có thể duy trì câu thần chú." Harry cau mày. Họ thực sự cần tìm ra người vận chuyển đó.

"Tôi chắc chắn rằng Severus cũng có suy nghĩ về điều đó."

"Tôi thực sự ước chúng ta có thể thấy ký ức của Draco về ứng dụng của suctum của câu ấy." Harry nói to những suy nghĩ của mình trong sự thất vọng.

Cậu hầu như không nghe thấy tiếng kêu của Narcissa trước khi ngôi nhà ném cậu ra ngoài. Cậu đáp xuống vỉa hè trước cổng của thía ấp, vết bầm tím và trầy xước khắp người cậu xuất hiện chỉ trong vài giây.

Harry nguyền rủa sự ngu ngốc của chính mình. Cậu vẫy đũa phép và đưa thần hộ mệnh của mình trở lại bên trong thái ấp để nói với Narcissa rằng cậu không hề hấn gì và cậu sẽ trở lại trong thời gian sớm nhất, khi ngôi nhà đã ổn định. Cậu rên rỉ khi nhấc mình lên. Kinh nghiệm cho cậu biết rằng cậu sẽ không thể xóa bỏ những vết bầm tím này. Cậu sẽ phải mang chúng như một lời nhắc nhở về sự ngu ngốc của mình.

"Lần thứ bốn mươi," cậu lầm bầm một mình. "và tôi vẫn không biết khi nào không nên nói to một cái tên. Lẽ ra rốt cuộc phải gọi cậu ấy là chồn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro