Chapter 52: Parent - teacher conference

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia tinh mở cửa biệt thự lớn nhà Fawley mặc một bộ đồ khá đẹp. Các gia tinh ngày nay không còn mặc quần áo rách rưới hay cũ kỹ như trước kia nữa, nhưng các gia đình phù thủy giàu có vẫn luôn thể hiện rằng các gia tinh đó thuộc quyền sở hữu của họ, ngay cả khi bọn gia tinh bây giờ đã có lương và những ngày rảnh rỗi. Con gia tinh đặc biệt này có cái nhìn kiêu kỳ về Neville, như thể nó đã sao chép y nguyên cái sự tự phụ đó từ chủ nhân cảu nó vậy. Ngay cả nụ cười quyến rũ của Neville cũng không thể làm dịu đi ánh mắt của nó.

"Tôi muốn nói chuyện với ông Fawley."

"Ngài không được mong đợi ở đây, ngài..." Elf nói.

"Longbottom, là Longbottom." Neville khẽ gật đầu với gia tinh. "Không, tôi không, nhưng tôi chắc chắn, ông Fawley sẽ muốn gặp tôi. Tôi nghĩ ông ấy muốn tư vấn cho tôi về phương pháp giảng dạy của mình".

Pansy cố nén một tiếng khịt mũi. Họ đã đồng ý rằng Neville sẽ làm bất cứ điều gì để họ có thể vào nhà của Fawley, nhưng cô không thích Neville coi thường mình.

Con gia tinh bảo Neville đợi và đóng cửa lại. Không mất nhiều thời gian để nó quay lại mở cửa dẫn Neville vào nhà, Pansy gần như dán chặt vào gót mình dưới chiếc áo choàng tàn hình của Harry.

Fawley chào đón Neville trong phòng khách của mình và gia tinh được cử đi chuẩn bị trà. Bà Fawley tham gia cùng họ. Bà ấy là một quý bà duyên dáng, nhưng Pansy đã nhìn vào đôi tay của bà ấy và thấy rằng bà Fawley dường như có thói quen cắn móng tay của mình.

Neville bắt đầu tán gẫu về điều này điều kia. Anh thực sự quan tâm đến thảo mộc học của mình và cho bà Fawley tham gia một cuộc thảo luận dài về các giống hoa hồng của bà và tất cả các cây khác trong vườn. Bằng cách nào đó, anh đã nhận ra tất cả các giống loại đó khi đi dạo qua khu vườn.

Pansy biết cô nên tận dụng thời gian chồng cô lấy được, cô rón rén bước ra khỏi phòng khách nhờ vào bùa im lặng được yểm lên đôi giày của mình.

Dudley đã nói cho cô biết những thứ cần tìm. Nếu Fawley thường xuyên sử dụng điện thoại, có lẽ ở đâu đó trong nhà sẽ có điện hoặc các mạch dây điện trong tường. Pansy hy vọng rằng phép thuật bảo vệ ngôi nhà sẽ không làm gián đoạn cuộc tìm kiếm của cô. Cô cảm thấy biết ơn vì Fawleys không khét tiếng với việc sử dụng các ma thật hắc ám. Cô rùng mình khi nghĩ đến việc tìm kiếm như thế này trong một ngôi nhà như thái ấp Malfoy.

Phải mất một lúc cô mới tìm thấy một sợi dây điện ẩn trong các bức tường. Cô nhanh chóng kiểm tra bùa thông báo của mình xem Neville đã cảnh báo cô rằng anh sắp kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ hay chưa, nhưng cô vẫn còn thời gian. Neville đã hứa với cô ấy ít nhất là 3/4 giờ.

Cô đi theo sợi dây, với đũa phép đã sẵn sang dò tìm các bùa bảo vệ. Cô đã bắt gặp một số bùa, nhưng những thứ ấy không làm khó cô. Một câu thần chú rất hữu ích nếu bạn không muốn phát hiện sự xâm nhập. Cô đã học được cách giải quyết các loại bùa bảo vệ đó đó với sự giúp đỡ của Hermione, sau khi Neville và Hermione nhìn thấy phản ứng hú vía của cô khi lần đầu cô đụng phải các loại bùa bảo vệ như thế. Chỉ cần tìm ra các điểm phép thật và phá bỏ nó. Nó rất phức tạp, nhưng ít nhất nó có thể được thực hiện.

Cô gần như phá bỏ được các loại bùa bảo vệ trên các cánh cửa và bước vào bên trong. Phía sau cánh cửa là một phòng nghiên cứu nhỏ, ở đó cô tìm thấy 1 chiếc điện thoại đang được kết nối với ổ cắm.

Cô ấy lấy túi của mình và mở nó ra để lấy mảnh giấy nhỏ có ghi hướng dẫn của Dudley. Cô lướt tay qua chiếc điện thoại và nó trở nên sống động.

"Hầu hết mọi người đều ngu ngốc và coi ngày sinh của họ như một kim chỉ nam.", Dudley đã nói như vậy. Pansy đã mất một lúc khá lâu để nhận ra rằng các chữ cái xuất hiện trên man hình là một từ viết tắt và là viết tắt của số nhận dạng cá nhân.... Cô nghi ngờ rằng mình có bao giờ có thể giải ra được các từ viết tắt đó không nếu cô không có những người bạn điên cuồng sử dụng các từ viết tắt.

Cô ấy đã thử sinh nhật của Fawley và chiếc điện thoại trở nên sống động hơn. Pansy cho phép mình thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, hướng dẫn của Dudley đủ chi tiết để cô có thể thực hiện từng bước một. Cô hồi hộp kiểm tra chiếc nhẫn của mình, nhưng Neville vẫn chưa gửi thông báo nào. Cô đã tìm thấy 'cửa hàng' trên điện thoại, giống như Dudley đã chỉ cho cô. Cô gần như hoảng hốt khi nhận ra rằng mình phải trả tiền cho món đồ này. Rất may, Pansy nhớ ra chiếc thẻ muggle bằng nhựa của Neville và đã dùng nó để thanh toán.

Vào thời điểm cô đã 'cài đặt' xong, cô xóa thông tin trên thẻ nhựa của Neville và giấu hình ảnh của chương trình mới mua trên một cửa sổ khác của điện thoại, hy vọng Fawley sẽ không bao giờ kiểm tra, tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô kiểm tra lại bùa thông báo của mình và thấy rằng đã đến lúc phải rời đi. Trên đường ra đi, cô đã sao tạo lại các bùa bảo vệ cùng các điểm phép thuật. Cô ấy cố gắng làm thật cẩn thận. Tất cả sẽ chẳng ích gì nếu cô làm nó cẩu thả. Sau khi xem lại các bùa bảo vệ mình vừa tạo, một ý tưởng đang hình thành trong đầu Pansy, liên quan đến vụ án, nhưng hiện tại nó vẫn chưa thật sự rõ ràng. Có lẽ cô sẽ cố gắng tìm hiểu nó sau.

Neville đứng ở lối vào, khựng lại bằng cách giả vờ tìm kiếm chiếc ô 'anh chắc là mình đã mang theo'. Pansy chạm nhẹ vào vai anh, vẽ dấu x để anh biết cô đã sẵn sàng. Các ngón tay của Neville cảm thấy vai của cô căng thẳng, và cô cảm thấy rằng anh đang tức giận.

Trên đường đi ra ngoài, đôi chân dài của anh gần như vượt qua cô, như thể anh không thể rời đi sớm hơn.

Anh biểu tình ngay sau khi rời khỏi điền trang mà không cần đợi cô đi cùng. Cô chọn đi xa ngôi nhà hơn một chút rồi mới bỏ áo choàng ra để tránh cho Fawleys nhìn thấy 2 bóng hình thay vì 1.

Vì vậy, khi cô đến nhà của họ, Neville lẽ ra phải có một khoảng thời gian để giải nhiệt. Mặc dù vậy, anh vẫn đang bốc khói, dậm chân khắp nhà trong cơn giận dữ như Pansy hiếm khi chứng kiến.

"Có chuyện gì sao anh yêu?" Pansy lo lắng.

Neville đập tay vào bàn của họ. "Tại sao những người như vậy thậm chí còn có con? Anh thề rằng người đàn ông đó có ấn tượng là cực kỳ ghét con gái của mình. Chỉ đơn giản là vì cô bé ở Hufflepuff. Matilda là một đứa trẻ ngọt ngào, tốt bụng và quá nhút nhát vì lợi ích của mình. Cô bé không xứng đáng có một người cha như vậy".

Neville hét lên không kiềm chế.

"Tại sao mọi người lại có con nếu họ không chuẩn bị để yêu thương chúng dù thế nào đi nữa? Tại sao? Tại sao các vị thần ở trên nếu tồn tại lại quyết định ban cho họ những đứa con? Trong khi họ còn không biết món quà đó có ích gì? Con gái của họ không sống theo kỳ vọng của họ, vì vậy họ coi thường cô bé thay vì hỗ trợ cô bé". Anh lại đập tay xuống bàn.

"Tại sao nó lại bất công như vậy?"

Pansy cảm thấy nước mắt cô trào ra. Cô chạy đến bên Neville, anh cúi xuống và ôm cô vào lòng, vùi mặt vào vai cô.

"Em biết, anh yêu," cô thì thầm. "Điều duy nhất chúng ta có thể làm là không tự nhận mình là bất công." Họ ôm chặt nhau thật lâu, nước mắt hòa vào nhau, sự thấm thía thành công phút chốc bị lãng quên trong niềm tiếc thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro