Chapter 37: Saving Muggles (April 25, 1998)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ký ức của Severus Snape, được tìm thấy vào tháng 9 năm 2002)

Voldemort quan sát cha mẹ của Hermione, những người đang đứng rùng mình trước đôi mắt đỏ hoe của hắn. Hắn vuốt ve cây đũa phép hắn cầm trên tay.

"Legilimens." Hắn ta giơ đũa phép lên. Cặp vợ chồng trung niên trước mặt hắn gục xuống và vặn vẹo dưới sức mạnh của câu thần chú.

Hắn nói: "Đứa máu bùn đã khá kỹ lưỡng phải không. Họ không có ký ức gì về đứa con gái ấy. Họ tin rằng tên của họ là Monica và Wendell Wilkins và họ luôn muốn chuyển đến Úc."

"Nó giống như những gì Draco đã tìm vào mùa hè năm ngoái. Họ đã rời đi ngay cả trước khi Potter đi trốn. " Snape nói.

"Chúng ta có thể đột phá. Tiếp xúc lâu dài với Lời nguyền Tra tấn sẽ phá vỡ bức tường ký ức của chúng ". Bellatrix có vẻ háo hức bắt đầu.

"Và nó cũng có thể để lại cho chúng những chiếc vỏ bất động." Snape nhún vai. "Tôi nghi ngờ rằng cô có thể tìm thấy bất cứ thứ gì hữu ích từ chúng."

"Tại sao không?" Bellatrix hỏi. "Ông đúng là đồ ngu ngốc, Severus."

"Cô chưa bao giờ giấu giếm sự thật rằng cô không muốn chia sẻ sự háo hức của cô đối với việc thực hiện Lời nguyền Tra tấn, Bellatrix," Mắt anh đảo qua cô với vẻ khinh bỉ.

"Đó phải là điều hiển nhiên. Granger xóa những ký ức của cha mẹ nó để bảo vệ họ, không phải để che giấu kế hoạch của riêng mình nó. Nó sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức nói ra những kế hoạch của mình cho ba mẹ. Và ngay cả khi nó thật sự làm vậy, và chúng ta tìm thấy kế hoạch của nó ở đâu đó trong ký ức của cha mẹ nó, họ sẽ chỉ biết nơi nó dự định đi vào mùa hè năm ngoái. Điều đó sẽ không giúp chúng ta tìm được nó lúc này. Chắc hẳn tụ nó đã phải đến một nơi an toàn không thể bị theo dõi này đến một nơi khác trong nhiều tháng nay. "

"Vậy thì ngươi có đề nghị gì, Severus?" Voldemort hỏi.

"Tôi chắc chắn, ngài đã nghĩ về điều đó, thưa Chúa tể. Hãy giữ chúng lại, sử dụng chúng như một đòn bẩy khi lũ máu bùn trở mặt. Sử dụng chúng để nhắm vào Potter thông qua con bé ấy " Giọng của Snape không có cảm xúc. "Hãy để Bella vui vẻ với họ, chỉ cần không quá nhiều."

Tiếng cười của Voldemort không có chút vui vẻ nào. "Vậy thì như thể Bella đã nhận được phần thưởng xứng đáng. Không có niềm vui nào dành cho ngươi, Bella. Ngươi muốn giữ chúng ở đâu? "

Lucius Malfoy lên tiếng. "Trong hầm của chúng tôi, thưa Chúa tể."

Voldemort cười toe toét, khuôn mặt của hắn càng trở nên vô nhân đạo hơn với một cử chỉ có thể là tốt đẹp ở người khác.

"Hãy lắng nghe chính mình, Lucius. Ngươi cảm thấy nhiệm vụ phải giữ một số muggles trong hầm rượu của ngươi là tuyệt sao? Trong căn hầm của ngươi, nơi đã không giữ được Harry Potter? Sau khi vợ ngươi suýt làm hỏng cơ hội của chúng ta để có được những chiếc cốc này? Niềm đam mê về sự gọn gàng của vợ ngươi gần như đã phá hủy cơ hội tìm thấy bọn muggles, khi vợ ngươi lau sạch vết máu của con gái họ trên sàn nhà ".

Lucius Malfoy sa sút.

"Không, không, không phải căn hầm ở đay." Voldemort gõ bằng đũa phép bên tay trái. Cặp đôi trước mặt kinh hãi nhìn hắn ta. Bàn tay của họ nắm chặt nhau.

"Severus, ngươi sẽ giữ chúng. Ta tin tưởng ngươi có thể giữ được lũ muggles này"

"Thưa Chúa tể, tôi không có gia tinh, tôi là hiệu trưởng trường Hogwarts, chắc chắn là người nhà Malfoy sẽ...."

Voldemort giơ đũa phép lên và Snape tự mình dừng lại.

"Severus, ngươi có nghĩ rằng ta không biết ngươi đang làm gì không? Ngươi muốn ta tha thứ cho nhà Malfoy vì thất bại phi thường của họ sao, nhưng ngươi nên biết tốt hơn là đừng cố gắng thao túng quyết định của ta. Ngươi sẽ giam giữ chúng và lấy câu trả lời từ chúng cho ta ".

"Như Ngài muốn thứa Chúa tể của tôi. Ngay lập tức" Snape cúi đầu và điều khiển cặp vợ chồng muggle trên đường rời đi.

"Và ngươi, Bella thân yêu của ta, ngươi sẽ không được đụng đến chúng, mặc dù những giọt máu bùn trên con dao của ngươi rất hữu ích." Đó là điều cuối cùng được nghe.

***

Cha mẹ của Hermione thở hổn hển vì sợ hãi khi họ được đưa tới ​​Spinner's End. Snape chỉ cho họ tới chỗ một chiếc ghế sofa bằng đầu đũa phép.

"Mời ngồi," ông nói với họ.

Đôi mắt họ không khỏi ngạc nhiên trước giọng điệu thân thiện của ông. Họ thả mình trên ghế sô pha.

"Đây hẳn là một sự hiểu lầm," người đàn ông nói. "Chúng tôi không có con gái."

Snape thở dài.

Snape nhận xét: "Đây là một sự phức tạp mà tôi có thể làm được nếu không có nó. Nhưng tôi đã tự hứa với bản thân rằng tôi sẽ cố gắng hết sức, trong mọi trường hợp."

Snape mở tủ lấy bát và đổ một lọ thuốc vào bát. "Không tốt bằng một khoản tiền hưu trí nhưng nó sẽ phải làm như vậy."

Anh đặt đũa phép lên đầu mình và lấy ra một ký ức bạc.

"Tôi không có nhiều thời gian. Tới đây. Tôi sẽ cho hai người thấy rằng hai người thực sự có một đứa con gái."

Ông để những sợi chỉ bạc rơi xuống trên bề mặt chất lỏng, ký ức trở nên sống động hơn, không giống như một cảnh có thể nhập vào như trong hưu trí, mà giống như một bộ phim có thể xem từ bên ngoài.

Ký ức cho thấy cặp đôi đang trên đường đến Sân ga 9 ¾, Hermione đi giữa họ, trò chuyện vui vẻ về sự hào hứng được đến trường Hogwarts.

Gia đình Granger nhìn chằm chằm vào Snape khi ông đặt đũa phép của mình vào bát và lấy lại ký ức.

"Con bé trông như thể nó có thể là con gái của chúng tôi," bà Granger thì thầm.

Snape lục trong ngăn kéo của một chiếc tủ của mình. Khi quay lại, anh ấy cầm một tấm áp phích trên tay. "Hermione Granger", nó đọc. "Không mong muốn. 2. "

Ông Granger cầm lấy tấm áp phích với đôi tay run rẩy.

"Làm thế nào?", Anh hỏi. "Đây là con gái của chúng tôi? Nhưng tại sao chúng tôi không nhớ đến nó? "

Snape đã giải thích tất cả cho họ. Ông nói bằng những giọng cắt ngắn, nhanh và không chi tiết, nhưng ông ấy không bỏ sót bất cứ điều gì quan trọng. Khi ông ta hoàn thành, gia đình Grangers biết rằng Wilkins không phải là tên thật của họ, rằng con gái của họ đã cố gắng cứu họ và gần như đã thành công.

"Ông định làm gì với chúng tôi?"

Snape bật ra một tràng cười không hề phản cảm.

"Cho đến bây giờ, Chúa tể Hắc ám có thể tin rằng tôi đã nói với hia người tất cả những điều này chỉ để tra tấn hai người. Nhưng tôi không có ý làm ai cả "

Bà Granger đã ôm chặt tấm áp phích với khuôn mặt của con gái mình đến nỗi nó gần như bị nhàu nát. Đôi mắt bà ướt đẫm.

"Tại sao con bé lại làm vậy với chúng tôi? Không có cách nào khác để bảo vệ chúng tôi sao? "

Snape đan xen ngón tay, trầm tư.

"Tôi không biết tại sao Hội không có biện pháp nào để bảo vệ hai người. Rất có thể là họ nghĩ rằng hai người không đủ quan trọng hoặc họ không có đủ nhân lực để bảo vệ hia người. Hội không phải lúc nào cũng cứu được mọi người, ngay cả khi họ đã cố gắng. Có thể con gái hia người không hỏi, cũng có thể cô ấy quá tự tin vào khả năng của chính mình. Và nếu con gái của hai người không bị bắt thì như vậy là đủ. Chỉ với máu của cô ấy, Chúa tể Hắc ám mới có thể tìm được hai người. Ngài ấy sẽ tự mình tìm kiếm cô ấy, nhưng cô ấy đang ân toàn ở một nơi không thể theo dõi được. "

Anh hít một hơi thật sâu. "Tôi xin lỗi, rằng tôi không thể trả lời câu hỏi này. Tôi có thể nói chắc chắn rằng Hội đã đánh giá thấp tầm quan trọng của cô ấy, đối với nhiệm vụ của Potter và đối với sự sống còn của cậu ấy. "

"Con bé đã bị bắt sao?" Bà Granger hỏi.

"Hội?" Ông Granger hỏi.

"Cô ấy đã bị bắt nhưng may mắn chỉ trong thời gian ngắn. Và Hội là Hội phương hoàng." Snape chế giễu. "Mặt ánh sáng của phép thuật. Mặt tốt mà hai người có thể nói. Nhưng cũng rõ ràng là không thật sự tốt khi nói đến việc bảo vệ mối quan hệ muggle của những người không phải là người được chọn. "

Ông cười mà không có ấm áp. "Tôi đã có đủ phương tiện để quan sát con gái của hai người trong vài tháng và tôi có thể đảm bảo với hai người rằng cô ấy là một phù thủy tháo vát và kiên cường."

"Ông đứng về phía nào?" hai vợ chồng hỏi.

"Tôi đứng về phe muốn Chúa tể Hắc ám chết."

"Chúa tể Hắc ám?"

Snape nhướng mày. "Tôi chắc chắn hai người có thể đoán đó là ai."

"Tên phù thủy độc ác. Hắn đã thâm nhập vào não của chúng tôi". Bà Granger rùng mình. "Nó thật kinh khủng."

"Tại sao ông lại nói với điều này với chúng tôi? Khi hắn ta có thể đọc lại suy nghĩ của chúng ta.... Tôi chắc chắn rằng hắn ta không muốn ông giúp chúng tôi." Đôi mắt của ông Granger mở to vì sợ hãi.

"Bởi vì tôi rõ ràng sẽ xóa cuộc trò chuyện này khỏi não của hai người." Snape đứng. "Hai người sẽ cảm thấy bắt buộc phải trở lại nhà của tôi ở đây, miễn là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hai người có thể mua thức ăn, nấu ăn, hoặc làm mọi thứ. Tôi sẽ để lại tiền cho hai người."

Snape nhún vai và không hề thuyên giảm khi đối mặt với sự lo lắng rõ ràng của Grangers. "Tôi biết đó không phải là một ngôi nhà nhưng nó tốt hơn là sống trên đường phố."

"Hai người sẽ nhớ lại cuộc trò chuyện này, nếu tôi chết, và khi điều đó xảy ra hai người phải rời đi ngay lập tức. Hai người sẽ đủ an toàn nếu con gái hai người không rơi vào tay Chúa tể Hắc ám một lần nữa. Nhờ sự ngăn nắp của Narcissa Malfoy, hắn không còn phương tiện để tìm kiếm hai người nữa. Và tôi sẽ cố gắng thông báo cho người khác biết đến nơi ở của hai người. Nhưng tôi không thể hứa bất cứ điều gì."

Ông bắt đầu vẫy đũa phép, sử dụng câu thần chú không lời như một thói quen của ông.

"Trong bất kỳ trường hợp nào, đừng tìm kiếm con gái của hai người. Nếu Chúa tể Hức ám sụp đổ, không, khi Chúa tể Hắc ám sụp đổ, tên của hắn có thể được nói ra. Khi hia người nghe thấy cái tên đó được nói to, hai người có thể bắt đầu đi tìm con gái mình và quay trở lại với cuộc sống cũ. Tôi sẽ cho hai người nhớ điều này. "

Khuôn mặt của cha mẹ Hermione thay đổi từ sợ hãi sang đờ đẫn dưới chuyển động của cây đũa phép của Snape.

Snape đưa tay phải ra và bắt tay cả hai. "Bà Wilkins, ông Wilkins. Chúc một ngày tốt lành. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm. Tôi hy vọng nó sẽ đủ."

Ông quay người rời khỏi nhà, trong khi bà Granger cẩn thận làm phẳng tấm áp phích có khuôn mặt của Hermione.


----------------------------------------------------------------------------

Truyện này cốt truyện khá hay, nhưng thật sự luôn ấy, văn phong và cách diễn đạt ngang quá, làm tui cũng điêu đứng khi dịch luôn. Tại nếu thay đổi văn phong thì một vài tình tiết bị thay đổi hoàn toàn, và đôi khi là mất đi cái ý nghĩ phía sau các câu văn gôc, mà giữ nguyên cái văn phong gốc thì nó ngang thôi rồi luôn. Làm đọc truyện có cảm giác hơi nặng nề, dễ chán :'((((

Thật sự nếu ai có khả năng beta được fic này hãy cứ nói với tui nhe, tui sẽ cảm ơn rất nhiều nếu ai beta được sự trái ngang của fic này đấy.

Ngoài ra tui có dịch rất nhiều oneshort, đoản, và những fic ấy thì ok hơn nhiều, không ngang như fic này đâu, mọi người có thể ghé qua xem nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro