Chapter 19: Dinner

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa Robert vào giường mà không có Draco là một cuộc đấu tranh thực sự, nhưng nhờ sự giúp đỡ của những đứa trẻ khác và mỗi đứa kể một câu chuyện hoặc hát một bài hát cho Robert, cuối cùng nó cũng sẵn sàng nhắm mắt. Hermione đóng cửa phòng ngủ sau lưng và thở dài.

Giờ Robert đã ngủ yên, Hermione có thời gian chăm sóc những đứa trẻ lớn hơn. Rina và Colin đã chuẩn bị một bữa tối nhỏ, và Hermione mời Neville tham gia. Một ngày đối phó với đống Thư sấm và mớ hỗn độn của Terry Boot cũng như chăm sóc Robert đã khiến Hermione kiệt sức, cô nhận ra rằng mình đã gần như muốn bùng nổ. Cô rất biết ơn vì những đứa con lớn của cô đã giúp đỡ mình rất nhiều.

Draco đã nhắn rằng sẽ mất một khoảng thời gian. Ít nhất Pansy đã ở bên anh ấy. Neville kể lại cho cô một phiên bản ngắn về những gì đã xảy ra. Cô thật sự có thể đã tự tát mình mất.

"Mình nên báo cho Ginny," cô nói. "Nếu mình nói với em ấy rằng Draco đang ở London của phù thủy thì có lẽ em ấy sẽ ngăn cản điều đó."

"Bồ không thể biết rằng Ron đã trở về từ Hoa Kỳ."

Cô để mình chìm xuống. "Đã gần hai mươi năm rồi, tại sao bồ ấy không thể để nó trôi qua? Tại sao bồ ấy vẫn bị ám ảnh như vậy? "

Cô tức giận dụi mắt. "Ron không thực sự tin vào thứ rác rưởi như Tình dược, phải không?"

Những ánh mắt bất hạnh của lũ trẻ đè lên tim cô.

Neville nói: "Tất cả chúng ta đều tạo ra phiên bản sự thật của riêng mình. Bồ ấy nên biết tốt nhất là không tin vào điều đó trong lúc này. Đối với những gì đã xảy ra, mình nghĩ rằng bồ ấy tin vào điều đó trong lúc đó, Draco đã bị nghi ngờ. " Má cậu đỏ hơn một chút. Hermione nghi ngờ rằng Neville cũng không bị thuyết phục về sự vô tội của Draco, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói như vậy trong quan tòa của cô.

Hermione gật đầu. "Hồi đó mình còn tin rằng chính bồ ấy là người đã bỏ cái vạc đó trong căn hộ của Draco. Nhưng hôm nay mình nghĩ đó là một người khác. Nó vẫn khiến Draco nổi điên, và mình khó có thể đổ lỗi cho anh ấy". Cô nhăn mặt. Khoảng thời gian Draco bị giám sát chặt chẽ hẳn là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời cô.

Cô thở dài. "Ít nhất Pansy đã tách họ ra."

"Có phải cha đã thực sự sáng tác bài hát' Weasley is our king' không ạ", Colin thốt lên. "Điều đó thật khó tin"

"Điều đó cũng xuất hiện?", Hermione rên rỉ.

"Chị cho rằng nếu em xoay các câu thơ lại, nó có thể có ý nghĩa rất...," Rina ngập ngừng. ".... Khác lạ."

Hermione hát: "Weasley là vua của chúng ta, anh ấy luôn luôn ném Quaffle chúng đích."

"Nó có ý nghĩa," cô thừa nhận.

"Tất cả các Slytherins đều hát bài đó," Neville nhớ lại. Cậu cười phá lên. "Rốt cuộc thì đó là một giai điệu rất hấp dẫn. Tội lỗi của bố cháu là tìm ra cách quay trở lại và làm Ron ám ảnh về mấy cái kiểu trang phục kỳ lạ của cậu ấy hồi đó."

Hermione cố gắng kìm chế tiếng cười của riêng mình. Cô không muốn trở nên nhỏ nhen. Nhưng bài hát đã nhấn chúng tất cả mọi điểm đen tối nhất của Ron. Thật ngạc nhiên là bằng cách nào đó cậu ấy đã tìm được tài năng của mình để tiếp tục chơi trò chơi Quidditch đó. Đó có lẽ là điều tuyệt đối khiến cậu ấy tham gia vào trò chơi đó.

"Đó là cú chơi bẩn" Colin nói, không vui.

"Thành thật mà nói, tất cả các Nhà đã và không cầu kỳ trong phương pháp của họ khi nói đến Quidditch," Neville nói. "Chú nhớ có một lần đội trưởng Slytherin bị kẹt vào tủ đựng chổi."

Colin lắc đầu. "Cũng giống như bóng đá Muggle, cháu sẽ không bao giờ hiểu tại sao mọi người lại cuồng một môn thể thao đến vậy."

"À bồ phải chỉ cho mình cách bạn trả lại Thư sấm đó cho Greengrass," Neville hỏi trong một nỗ lực không quá tế nhị để thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện. "Điều đó thật tuyệt."

"Thư sấm có một chữ ký kỳ diệu, bởi vì họ bắt chước giọng nói của người gửi. Mình có các mẫu giọng nói từ những người có khả năng làm phiền mình nhất. Rowan Greengrass chắc chắn là một trong số đó".

Cô mỉm cười hồi tưởng. Phiên tòa Greengrass vs. Greengrass đã là một thắng lợi và nó đã tạo tiền lệ cho các trường hợp khác. Ngày nay, những người cha thuần chủng đã cẩn thận hơn với việc ra lệnh cho cuộc sống của con gái họ. Đây là điều mà cô ấy đã hoàn thành và cô tự hào về nó.

Họ nói chuyện về bùa chú và phép thuật trong bữa tối, và đến cuối bữa Hermione đủ bình tĩnh để nói với bọn trẻ rằng sự kiện hôm nay là một ngoại lệ, rằng cha chúng vẫn ổn, và thật đáng buồn là không có cách nào để xoa dịu một số người. Colin và các cô gái nhỏ hơn đi vào phòng ngủ của bọn chúng, những cuốn sách mà Neville đã mua cho bọn chúng được giấu dưới tay áo, theo một cách dường như rất thoải mái. Neville đã ra về sau đó.

Tuy nhiên, Rina đã nén rất nhiều sự tức giận và ngay khi Neville đi, cô đã lao mình vào vòng tay của mẹ. Rina thường không phải là người dễ xúc động và sự bộc phát của cô ấy khiến Hermione lo lắng. Những gì cô gái nói với Hermione về Gringotts nghe giống như một trải nghiệm rất khó chịu. Hermione không thực sự ngạc nhiên. Cô biết rằng sẽ rất khó khăn sau khi Thư sấm đầu tiên phát ra.

"Mẹcxin lỗi, Rina," cô nói với con gái mình. "Tuy nhiên, đo là cách tốt nhất nếu con thấy rằng cuộc sống không công bằng."

"Chà, đó là những gì cha nói," Rina cau có. "Mẹ đã đồng ý về điều đó từ trước chưa? Bởi vì cuộc sống không nên bất công như vậy ".

"Ôi Rina," Hermione nói.

"Và con thậm chí không nhìn thấy tất cả mọi việc. Cha đã phải trải qua tất cả những điều này, và sau đó con chồn khó chịu đó còn đủ can đảm để nói với cha rằng cha vẫn là một Tử thần Thực tử nữa chứ. "

Đôi mắt của con gái cô đã ngấn lệ. "Con rất muốn yểm bùa ông ấy, nhưng dì Pansy đã cho con cái nhìn đó... vì vậy con đã không làm."

"Điều đó rất trưởng thành," Hermione khen ngợi cô.

"Và tất cả chỉ vì cặp song sinh trong thảm họa Pott-Weasel đã làm gãy cây đũa phép của Colin, khi họ chiến đấu," Rina thốt lên, rồi cắn môi đỏ bừng, rồi gục đầu xuống. "Colin không muốn cha và mẹ biết điều đó. Con không nên nói với mẹ. Và rõ ràng họ không cố ý bẻ gãy cây đũa phép của em ấy ".

"Dù sao thì mẹ cũng đã nghi ngờ," Hermione nói. "Cách mà Colin nói, nó rất lạ."

Rina nhận khăn giấy Hermione đưa cho cô và xì mũi.

"Con ước tất cả tụi con đều ở Hufflepuff," cô nói. "Lizzie làm rất xuất sắc ở đó."

"Mẹ nghĩ rằng con đã làm tốt ở Slytherin," Hermione kêu lên đầy cảnh giác. Không giống như Colin, Rina vô cùng thích nghi với Nhà của cô bé.

"Con có, nhưng các Slytherins luôn nói với con rằng mẹ đã làm quá mức với Quyền của gia tinh, yêu tinh và squibs."

Hermione cáu kỉnh. "Mẹ chắc chắn sẽ không xin lỗi rằng tất cả các gia tinh bây giờ đều có hợp đồng."

"Mẹ, con không nói rằng con đồng ý với họ."

Họ bị gián đoạn bởi âm thanh mở cửa. Bất chấp những lời nhắn trấn an của Draco, Hermione cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi gặp anh. Trông anh có vẻ hơi sứt mẻ, nhưng rõ ràng các bác sĩ Muggle đã khâu lại cho anh.

"Em nên gặp anh chàng kia," Draco nói với một nụ cười lệch lạc, lệch lạc vì miếng dán trên môi.

Hermione lắc đầu, một tiếng cười nhỏ thoát ra từ cô. "Em có nghe từ Neville, rằng anh chàng kia chỉ có một cái tôi bầm dập bởi vì Pansy đã can thiệp."

"Anh biết anh nên kiềm chế cái lưỡi đầy ngu ngốc của mình lại."

Hermione đến bên anh và đặt tay lên má anh.

"Không sao cả. Anh sẽ ổn, trong vòng một tuần. Anh may mắn là không cần phải khâu. Bác sĩ đã dán lại môi cho anh" anh trấn an cô.

"Lẽ ra, anh nên rời khỏi quán cà phê, ngay khi anh nhìn thấy Ron."

"Em có phải nhắc đến nó một lần nữa không? Lời bào chữa duy nhất của anh là anh thật sự đã có một ngày vô cùng thối nát".

Cô cười. "Em sẽ không nhấn mạnh nó" Cô hôn lên má anh ở bên không bị thương. Cô cũng tiến đến ôm anh, và nhận ra anh nhăn mặt. Đôi mắt cô chạm vào mắt anh và cô hiểu còn nhiều điều hơn thế. Anh lắc đầu một chút. Điều đó sẽ phải đợi sau.

"Cũng có một phóng viên ở đó nữa" Rina nói. "Nó sẽ được đưa lên tất cả các trang Nhật báo cho xem"

Draco nhún vai. "Họ sẽ tìm thấy thứ khác trong vài ngày tới. Họ luôn làm vậy. Cha đã học cách sống với danh tiếng xấu xa của mình rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro