Chapter 18: Room of Requirement (November 1997)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức của Draco Malfoy (được truy xuất vào ngày 8 tháng 8 năm 2020)

Phòng yêu cầu có mọi thứ mà một phòng thí nghiệm độc dược tốt nhất cần có. Vào năm thứ sáu, Draco đã sợ hãi căn phòng này cũng như nhiệm vụ của mình, nhưng bây giờ vào năm thứ bảy, căn phòng đã trở thành một nơi ẩn dật, một nơi anh có thể thở. Điểm số của anh thậm chí còn giảm mạnh hơn so với năm thứ sáu, nhưng không có Granger, Draco không thực sự quan tâm tớ nó. Slytherin có nhiều điểm đến mức không nghi ngờ gì rằng họ sẽ giành cúp nhà năm nay, nhưng Draco đã mất hết hứng thú với việc khoe khoang. Dù sao thì cũng không ổn chút nào, mọi người đều biết rằng Slytherin nhận được điểm vì những lý do vô lý nhất. Ngay cả Crabbe và Goyle cũng đã kiếm được điểm nhà chỉ vì đến lớp.

Bên ngoài căn phòng yêu cầu, Draco cố gắng cúi đầu xuống. Anh bỏ qua các lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thường xuyên như cách anh dám làm. Anh đi một đường thẳng đến Căn phòng. Không bao giờ biết được điều gì sẽ xẩy ra nếu chạm mặt anh em nhà Carrows. Đôi khi Amycus sẽ không nhận ra rằng Draco vắng mặt, đặc biệt là khi Neville Longbottom có ​​một trong những lần thể hiện sự dũng cảm của Gryffindor hay đúng hơn là sự điên rồ. Khi lũ Carrows chọn Longbottom, anh có thể dễ dàng rời đi chỉ bằng một cái Bùa ẩn đơn giản. Nhưng đôi khi lũ Carrows sẽ kéo anh ra và ra lệnh cho anh ta thực hành Lời nguyền Tra tấn của mình. Họ hiếm khi không bình luận về việc anh thiếu kỹ năng với lời nguyền. Draco ước gì những người bạn cùng trường của mình có nhiều đặc điểm của Slytherin hơn. Nếu anh nhận được cây đũa phép của chính mình, anh sẽ thực hiện lời nguyền lâu hơn. Anh phải thừa nhận với chính mình rằng có lẽ không công bằng khi mong đợi những kẻ khác hành động. Những đứa trẻ này không còn được an toàn ở trường của chúng. Mặc dù vậy, anh không dám cho họ bất kỳ gợi ý nòa. Anh không tin tưởng ai cả.

Đôi khi anh em nhà Carrows chỉ cười nhạo anh, nhưng đôi khi anh sẽ bị trừng phạt vì sự thiếu nhiệt tình của mình. Anh ghét sự tàn nhẫn ngẫu nhiên của họ.

Đôi khi họ ra lệnh cho người khác trừng phạt anh. Khi họ đã chọn Pansy cho nhiệm vụ đó. Cô ấy rõ ràng có ý phản đối, nhưng Draco đã nói với cô ấy rằng "hãy làm cho xong mọi chuyện". Anh đã thể hiện sự đau đớn của mình miễn là anh thật sự dám, và lũ Carrows hài lòng và thưởng cho Pansy điểm nhà. Khi cô ấy rơi nước mắt sau việc đó, Draco đã liều mình nói với cô rằng anh đã làm quá lên, nó không thật sự dau như vậy. Kể từ thời điểm đó trở đi, họ cố gắng che dấu cho nhau ít nhất là về mặt đó.

Một ngày trong tháng mười một, mọi sự thay đổi có thể có của số phận đều chống lại Draco. Khi anh đang cố gắng biến mất trong một hành lang hiếm khi được sử dụng, Amycus Carrow đã phát hiện ra anh và thực tế đã kéo anh đến 'bài học'. Draco phải thực hiện Lời nguyền Tra tấn của mình với một cô gái nhỏ bé của nhà Ravenclaw, trông như thể cô ấy chỉ bằng một nửa kích thước của anh. Và sau đó Carrow đã ra lệnh cho Longbottom trừng phạt Draco. Tất nhiên, nhà Gryffindor đã từ chối, giống như những lần từ chối trước của cậu ấy.

Draco đã hét vào mặt cậu. "Đồ ngu ngốc Gryffindor, cứ làm đi. Dù sao thì mày cũng ghét tao".

Longbottom lắc đầu. "Tao sẽ không vượt qua ranh giới đó. Lời nguyền đó không nên được sử dụng trên bất kỳ ai cả". Và sau đó Carrow đã trừng phạt cả hai. Lần đầu tiên trong đời, Draco cảm thấy thấu hiểu lòng dũng cảm của Gryffindor. Mọi hành động thách thức của Longbottom đều cho thấy rằng Carrows không thể kiểm soát được cậu ấy, rằng đó không phải là một kết luận có thể bỏ qua mà các học sinh phải làm theo lệnh. Longbottom khiến tất cả họ phải xấu hổ, Draco vừa ngưỡng mộ vừa phẫn nộ với cậu. Khi họ nằm cạnh nhau trên sàn, cả hai đều thở hổn hển vì đau đớn, anh muốn hỏi cậu, liệu điều đó có đáng không. Đó là bây giờ hai người bị thương thay vì một. Anh muốn hỏi cậu ta, liệu cậu ta có biết gì về những cách làm đơn giản hơn hay không. Nhưng những lời đó sẽ không rời khỏi miệng anh và anh cắn chặt môi mình lại.

Sau đó, khi anh trở về Phòng Yêu cầu, anh đã làm việc kiên trì cho đến tận đêm khuya. Trong khi cái vạc đang sôi sùng sục, anh ta đã thực hành bùa chú scutum. Anh đã triệu tập Prudy để tập luyện và anh ấy có thể giữ nó trong 5 phút liên tục. Ngay cả ma thuật của gia tinh cũng không vượt qua được scutum. Anh đã thử vài cú búng tay để buộc scutum lại, nhưng không hiệu quả. Khi cái vạc đã được ninh trong hai giờ, lọ thuốc đã có màu bạc, và đối với Draco nó trông đầy hứa hẹn giống như tia lửa trắng bạc của scutum, nhưng khi anh bôi lọ thuốc lên Prudy thì không có gì xảy ra cả. Prudy có thể làm phép thuật và khi Draco đọc nó bằng một câu thần chú nhột, rõ ràng là gia tinh đã cảm nhận được điều đó. Tuy nhiên, anh gần như đã khóc trong chiến thắng, khi anh ta cố gắng làm sạch một cách kỳ diệu chiếc vạc và câu thần chú không có tác dụng. Nếu lọ thuốc hoạt động trên một vật thể, nó có thể được điều chỉnh để hoạt động trên con người hoặc bất kỳ sinh vật nào.

Điều này lại khiến anh nảy ra ý tưởng bắt tay vào việc tao ra các scutum trên các đồ vật. Anh ta dùng một chiếc túi và ra lệnh cho Prudy dùng phép thuật để đi chuyển quân cờ mà anh đã bỏ vào đó. Anh vừa mệt vừa phấn khích và anh chỉ tình cờ khám phá ra được góc chính xác để thắt scutum. Tuy nhiên, thao tác lắc cổ tay không hoạt động trên Prudy. Có vẻ như scutum trên đồ vật là thứ duy nhất có thể buộc được. Đó có thể là góc cho phép anh ta hoàn thiện lọ thuốc.

Anh ấy gần như quá phấn khích. Anh ghi những phát hiện của mình vào cuốn sổ mà của mình, vẽ một bản phác thảo nhanh về động tác lắc cổ tay chính xác. Anh phải tự nhắc mình phải tỉ mỉ trong việc ghi chép, đề phòng việc xóa ký ức sẽ làm anh quên mất một số thứ quan trọng. Tất cả sức lao động của anh là sẽ vô ích nếu như những chi tiết quan trọng bị mất.

Đã quá nửa đêm, khi anh tìm kiếm Severus để nói cho ông ấy biết về sự tiến bộ của mình. Anh đã đi qua hai cầu thang cùng một lúc, anh chạy đến văn phòng, gõ cửa một lát rồi bước vào, khá tin tưởng rằng hiệu trưởng vẫn thức. Anh gần như đụng độ Ravenclaw tóc vàng từng ở trong quân đội của Dumblodore. Weaselette cũng ở đó, và Longbottom.

Đũa phép xuất hiện trong nháy mắt, như thể đó là một thói quen mà họ không thể phá vỡ, và họ ném những câu bùa chú về phía đối phương. Weaselette và Luna yểm chúng vào anh, nhưng Draco vẫn giữ chặt cây đũa phép của mình. Chỉ cần nghĩ rằng ai đó sẽ nắm lấy cây đũa phép của mình đã khiến mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng Draco. Đó là sự luyện tập không ngừng của anh, sự may mắn tuyệt đối hoặc chỉ là yếu tố bất ngờ, khi anh không bị tước mất cây đũa phép của mình vì dính hai câu bùa chú cùng một lúc, đã cho phép anh ấy đứng vững. Thực hiện hầu hết các phép thuật không lời ra đã giúp anh ta có một chút lợi thế. Tiếng ồn ào và la hét của những người khác đã báo động cho hiệu trưởng. Khi Severus Snape bước vào, đũa phép của cả ba nhanh chóng rơi vào tay ông ta.

Hóa ra, ba thành viên trong đội quân của cụ Dumbledore đã cố gắng đánh cắp thanh kiếm của Gryffindor. Weaselette nói rất to với thầy hiệu trưởng rằng nó thuộc về Harry Potter, rằng cụ Dumbledore đã để lại di chúc cho Harry. Draco lắc đầu trước sự không kiêng nể. Ngay cả khi Potter là người được Chọn, việc nghĩ rằng một thứ như thanh kiếm của Gryffindor có thể được để lại cũng vượt quá sự thiên vị đơn thuần rồi.

Severus Snape đã nghiêm khắc giảng bài cho ba học sinh và tống chúng đi giam giữ.

"Thầy muốn tụi em giúp giáo sư Hagrid," Longbottom hỏi. "Trong một tuân. Bắt đầu từ bây giờ, ngay lúc nửa đêm như vầy sao?"

"Ta nghĩ rằng trò đã nghe rất rõ, Longbottom," hiệu trưởng trả lời. "Và đừng nghĩ đến việc trốn hình phạt này. Ta sẽ thông báo với các giáo viên rằng trò được phép nghỉ học trong một tuần".

Họ rời đi, trong khi Weaselette rủa thầm. Draco chắc chắn, anh ấy đã nghe thấy 'chồn sương', 'vẫn nghĩ rằng anh ấy là đội điều tra', và 'Malfoy chết tiệt'. Cô không có lý do gì để chửi bới. Một tuần với Hagrid không hẳn là bị giam giữ, dù sao cũng không phải đối với họ. Đó là một tuần không có Carrows. Đó là trong khu rừng cấm và với người yêu quái vật nửa người nửa hư đó, nhưng Draco sẽ đổi chỗ cho họ bất cứ lúc nào.

Severus Snape nhìn quanh văn phòng. Các hiệu trưởng cũ đã bị đánh thức bởi cuộc náo loạn. Draco cảm thấy khó chịu khi đôi mắt của bức chân dung cụ Dumbledore chạm vào mắt anh.

"Trò không có việc gì khác để làm ngoài việc đấu tay đôi với bọn Gryffindor chết tiệt đấy sao?", Snape hỏi.

"Tôi tình cờ gặp họ," Draco nói. "Tôi không đến đây để chiến đấu. Tôi muốn cho ông xem vài thứ."

Anh bồn chồn. Anh không chắc về những bức chân dung.

"Cho ta xem," hiệu trưởng nói.

Draco cho ông ta xem cái búng tay có thể trói được scutum.

"Nó không hoạt động với các sinh vật sống," anh nói "Tôi đã cố gắng."

"Tuy nhiên, rất thú vị," Severus Snape nói. "Và đầy hứa hẹn."

"Các vật thể khác cũng ở trong tình trạng tương tự," Draco nói. "Nó hoạt động trên các vật thể"

"Chà, tốt, điều đó rất tốt."

Draco muốn rời khỏi ánh mắt dò xét của thầy hiệu trưởng Dumbledore trước đây. "Tôi sẽ giữ nó, tôi chỉ muốn chia sẻ tiến trình thôi."

Anh ấy quyết định rời đi. Tới cửa, anh quay lại. "Có phải cụ Dumbledore đã thực sự để lại thanh kiếm của Gryffindor cho Potter?"

Hiệu trưởng gật đầu.

Draco lắc đầu. "Ông có ý kiến ​​gì về lý do không?"

"Một chút"

"Vì vậy, nó không hấp dẫn như nó có vẻ?"

Severus Snape bật cười. "Không, nhưng ta nghĩ tốt nhất là thanh kiếm vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta."

"Vậy thì ngày hôm đó không hoàn toàn vô ích chứ?"

"Không, Draco" hiệu trưởng nói, nhưng nụ cười của ông ấy ẩn chứa một chút buồn. "Trò đã làm tốt."

***

(Ký ức của Severus Snape, truy xuất tháng 9 năm 2002)

"Có ý kiến ​​gì không, họ đang ở đâu?", Snape hỏi sau khi Draco rời đi.

Bức chân dung của Phineas Nigellus lắc đầu.

"Severus," chân dung cụ Dumbledore hỏi. "Thứ mà Malfoy nói là về cái vì vậy?"

"Kế hoạch B của tôi, trong trường hợp kế hoạch rất công phu của thầy bốc hơi."

"Kế hoạch B của cậu?"

"Vâng, Albus, thầy không bỏ tất cả trứng vào một giỏ và tôi cũng vậy."

"Malfoy là một lựa chọn kỳ quặc."

"Cậu ấy mang một nửa dòng máu nhà Black" Phineas Nigellus nói.

"Albus, tôi không đi chệch khỏi nhiệm vụ của mình, nhưng cho phép tôi có một tia hy vọng, rằng tôi có thể cứu thêm một thanh niên nữa trên đường đi. Một người trẻ, tôi thực sự thích, tôi có thể nói thêm."

Dumbledore trong bức chân dung của mình cười. "Thật là một diễn biến thú vị. Malfoy đang đứng về phía Harry. "

Snape khịt mũi. "Tôi sẽ không nói theo cách đó. Trò ấy quyết định đứng về phía tôi, bởi vì trò ấy biết rằng sẽ không có sự an toàn nào cho trò ấy hoặc những người trò ấy yêu thương dưới trướng Chúa tể Hắc ám."

"Hửm. Tôi thậm chí có ý tưởng về cách mà sự thay đổi của trái tim xảy ra."

Snape quắc mắt nhìn hiệu trưởng cũ. "Đôi khi ông không thể chịu đựng được. Làm sao ông có thể biết được điều đó!"

"Một phụ nữ trẻ không có cơ hội dưới chế độ mới này đã hỏi tôi một số câu hỏi trước khi tôi chết. Một số câu hỏi để tôi đoán rằng cô ấy đã hiểu sâu sắc hơn về tâm trí của Draco. "

Người đàn ông trong bức chân dung nhìn Snape với vẻ thông cảm. "Nó gần như khiến tôi nghĩ, lịch sử đó...."

"Đừng nói vậy," Snape cáu kỉnh. "Đừng nói vậy. Tôi hy vọng rằng lịch sử sẽ không lặp lại. Điều đó sẽ chỉ dẫn đến đau khổ và cô đơn cho Draco."

(chắc Snape ko muốn Draco gặp trường hợp giống mình, mất đi Lily của mình :((()

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro