Chapter 17: What do we deserve?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu sẽ nhận ra giọng nói đó ở bất kỳ nơi đâu, ngay cả khi cậu chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy anh, khoảng thời gian không bao giờ đủ dài đối với Ron. Giọng nói khiến cậu thực sự nghe thấy sự chế nhạo trong đó, giọng điệu sang trọng và đáng khinh đó. Tại sao Malfoy lại ở đây? Tuần của cậu chưa đủ tệ sao?

Tóc anh không còn bạc trắng như hồi cả hai còn ở Hogwarts, nó đã chuyển qua một màu vàng ánh kim. Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy màu tóc ánh kim ấy ở chùng một chỗ với màu tóc xám bạc, và cậu cũng không bao giờ có ý định đến gần để kiểm tra xem tóc Malfoy thực sự có màu xám bạc hay không.

"Nhìn xem ai đến nay. Một con chồn sao" Ron không ngăn mình phát ra những lời nói đó.

"Weasel King" Malfoy nói. Nó nghe như thể anh đang muốn nói gì đó như là đồ nhà quê bẩn thỉu. "Cậu lại xuất hiện trên các tiêu đề của Nhật báo Tiên tri nhỉ, tôi hiểu điều đó."

Ron cau có.

Con chồn cười khẩy. "Cậu nên nghĩ đến việc để cho người vợ ngẫu tiếp theo của mình thời gian thử việc trung bình lâu hơn năm năm."

Ron nhún vai. "Tôi đoán điều đó tốt hơn là khiến họ ở lại bên cạnh mình bằng Tình dược."

"Ron," cậu nghe thấy Neville cầu xin, nhưng cậu chọn phớt lờ nó.

Malfoy lạnh lùng nhìn cậu. "Tất cả đều là một phần trong kế hoạch phá hoại xã hội phù thủy của tôi. Suy nghĩ của Granger bị che khuất và lấp đầy bởi Tình dược, đến nỗi em ấy hầu như không suy nghĩ được bất cứ thứ gì. Cậu nghĩ vậy đúng chứ. Thử tưởng tượng những gì em ấy có thể làm nếu em ấy lấy lại suy nghĩ của mình xem".

Ron nhe ​​răng. "Hãy tưởng tượng, bây giờ cô ấy có thể trở thành Bộ trưởng bộ pháp thuật, nếu cô ấy không đứng về phía một tên Tử thần Thực tử."

Malfoy đã ngậm chặt miệng. Ron có thể thấy rằng cơ hàm của mình đã hoạt động.

"Ít nhất, thứ cặn bã này đang chết dần. Tao nghe nói cha mày đã hóa bụi vào mùa Thu năm ngoái nhỉ. Mày có đi đưa tang cho ông già đó không? Chắc hẳn chỉ được một đoạn ngắn thôi nhỉ"

(đoạn cao trào sẽ đổi qua sưng hô mày-tao nhé)

Dường như cậu không thể ngăn mình lại được nữa. Ron đã vô cùng căng thẳng kể từ hôm Giáng sinh. Một phần nhỏ trong cậu biết rằng cậu thực sự nên tự kiềm chế bản thân, nhưng nhìn thấy Malfoy bắt đầu bốc khói đã thôi thúc cậu tiếp tục nó.

"Hay mày đã không tham dự, và ở đó chỉ có duy nhất mẹ mày?"

Malfoy vòng qua phía cậu, tay trái của anh nắm lấy cổ áo cậu và anh chôn nắm đấm của mình dưới vạt áo sơ mi của Ron. Khuôn mặt anh bừng đỏ bừng vì tức giận, răng lộ rõ ​​và hàm nhô ra ngoài. "Đừng nhắc đến mẹ tao trong chuyện này"

Ron nhếch mép. "Làm tao ngừng đi"

Người đàn ông kia cao hơn, nhưng Ron tự tin vào thể lực của mình. Malfoy sẽ không thành công trong việc thắng được cậu.

Malfoy hít thở sâu và nới lỏng vặt áo của Ron. Môi anh đã hoạt động.

Ron đẩy tay áo của đối thủ lên cho đến khi cậu nhìn thấy thứ mà cậu biết nó ở đó, Dấu ấn Hắc ám.

Tiếng thở hổn hển tập thể trong quán cà phê đã mang lại cho cậu một cơn thỏa mãn ngắn ngủi. Nhìn thấy thứ đó cũng khiến cơn giận của cậu lại sôi lên. Sự tức giận của cậu với lũ Tử thần Thực tử, sự tức giận của cậu khi Malfoy vẫn còn sống, khi Fred đã chết, và rằng Hermione đã chọn hắn.

"Tại sao nó vẫn ở đó hả Malfoy?" Cậu rít lên. "Nó đã mờ dần qua nhiều thập kỷ đối với tất cả mọi người. Tao đã nhìn thấy một số người gần như không còn nó. Trong khi của mày vẫn đen tối như ngày mày có được nó ".

"Rõ ràng, hôm nay không phải là ngày mày sở hữu tế bào não duy nhất của gia đình Weasel." Malfoy buông cổ áo sơ mi của Ron ra và kéo tay áo lên cánh tay anh một lần nữa. "Không gì có thể thâm nhập, không gì có thể thoát ra, Weasel. Đó là cách hoạt động của scutum. Phép thuật của Dấu ấn không thể phai mờ".

"Tao thấy mày có vẻ đã không quên nói lời cầu nguyện buổi sáng hôm nay nhỉ, Malfoy: 'Đừng để tôi bị mất kiểm soát vì một lời giải thích mỏng manh'.", Ron bắt chước giọng Malfoy. "Một lời giải thích khác cho thấy là mày không hối tiếc về bất cứ điều gì."

Malfoy nheo mắt và nở một nụ cười giả tạo. "Về cậu, điều duy nhất tôi tiếc là đã phát minh ra bài hát' Weasley is our king '."

"Vậy mày thừa nhận rằng mày, một Tử thần Thực tử, ăn năn hối cải chỉ là diễn? Dù sao thì tao cũng biết điều đó." Ron ước gì có thể tẩy đi nụ cười đó trên khuôn mặt Malfoy.

"Xin thứ lỗi, tôi không sợ hãi trước người đàn ông đã đánh cắp hai năm rưỡi cuộc đời tôi."

Sao hắn dám nói ra điều đó! Ron rùng mình vì tức giận. Hắn vẫn tuyên bố rằng hắn đã bị nghi ngờ bởi cái vạc đó. "Mày nên biết ơn vì mày vẫn được sống. Mày không xứng đáng. Mày nên chết hoặc ở Azkaban. "

Malfoy không trả lời, nhưng khuôn mặt anh tối sầm lại với máu đã dồn lên má anh.

Parkinson đặt một tay lên cánh tay của anh. "Draco, chúng ta đi thôi"

Ron nhe ​​răng nhìn cô. "Ra đi có vẻ là một ý kiến ​​hay."

Malfoy phủi những đốm bụi tưởng tượng trên áo khoác. "Các con, lấy đồ của các con đi. Chúng ta sẽ rời đi."

Anh lại nhìn lên và đôi mắt xám của anh bắt gặp Ron.

"Mọi người nhận được những gì họ xứng đáng là một khái niệm kỳ lạ, Weasel. Điều này thậm chí có ý nghĩa gì chứ? Mọi người có lẽ sẽ đồng ý rằng cả hai chúng ta đều xứng đáng với tất cả những gì chúng ta có. Cậu nổi tiếng như một anh hùng và một thủ môn, nhiều tiền hơn những gì cậu có thể tiêu,... sự nổi tiếng. Tôi đã đánh mất phép thuật và tài sản của gia đình mình ".

Có một tia tàn nhẫn trong mắt anh, và anh ta mỉm cười. "Hãy để tôi chia sẻ một bí mật với cậu, Weasel. Điều mà tôi đã học được từ nhiều thập kỷ trước. Danh vọng, tiếng tăm hay tiền bạc đều không bao giờ khiến cậu trở thành một người đàn ông hạnh phúc. Tôi nói đúng chứ? Cậu có phải là một người đàn ông hạnh phúc không?"

Vết cắt đột ngột khiến Ron phản ứng mà không cần suy nghĩ. Nắm đấm của cậu hướng thẳng tới khuôn mặt của Malfoy, và con chồn đó ngã xuống.

Parkinson đã rút đũa phép của cô ấy ra. "Dừng lại, ngay bây giờ" cô ấy hét lên.

Malfoy càu nhàu, Rina, cô con gái với những lọn tóc xám bạc, người luôn trông rất giống cha mình, và hẳn là cậu con trai cả đang ở bên cạnh. Anh xua tay họ và tự mình đứng dậy. Ron hài lòng khi thấy vệt máu trên môi Malfoy.

"Chết tiệt" anh nói, khi nhìn xuống bàn tay mình ửng đỏ ngay sau khi anh dùng nó để dụi mặt mình.

Quán cà phê trở nên vô cùng im lặng. Ron có thể thấy rằng cuộc chiến của họ đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Parkinson đứng cảnh giác, đũa phép của cô ấy chỉ vào Ron, mắt cô ấy lóe sáng.

"Cô định dùng sực mạnh của Thần săng lên tôi sao, Pansy?" Ron hỏi. "Chỉ bởi một cú đấm?"

"Tôi đang dùng nó" cô rít lên. "Cả hai người đều nên xấu hổ khi thể hiện như vậy trước mặt bọn trẻ."

Ron đã quên mất chúng. Cậu nhìn thấy những cô gái nhỏ đang khó chịu và tránh mắt của cậu. Con trai cậu và cháu trai cậu cũng tròn mắt nhìn. Ánh mắt cậu bắt gặp một người phụ nữ trẻ tiến lại gần hơn. Cô rút một trong những thiết bị muggle ra khỏi túi xách của mình, và trước khi cậu có thể phản đối, một tia chớp đã đánh trúng kịch bản. Người phụ nữ mỉm cười.

Thật là phiền toái. Cậu ấy sẽ lại xuất hiện trên các tiêu đề vào ngày mai.

Ron cố gắng đến gần người phụ nữ và suýt đụng phải con rái cá bạc xuất hiện từ hư không, một cảnh tượng khiến Ron đau lòng hơn cả mong đợi. Một vị Thần hộ mệnh mang theo một lá thư màu đỏ, trông giống như một Thư sấm và nó không hướng tới bất kỳ ai trong số họ, mà dành cho người đàn ông lịch lãm ở phía sau quán cà phê.

Con rái cá xé Thư sấm thành từng mảnh ngay trên đầu của người đàn ông, để nó trông giống như anh ta đang ở dưới tằng mây của chính mình với những bông tuyết màu đỏ. Giọng của Hermione rất rõ ràng. "Ông Greengrass, đây là lời cảnh báo cuối cùng của tôi. Đời sống cá nhân của tôi không phải là việc của ông và nếu ông gửi thêm một Thư sắm nữa, tôi sẽ kiện ông từ đây tới Nam Cực vì tội quấy rối. Tôi đề nghị ông nên sống cuộc sống của mình"

Malfoy, ôm một gói nước đá áp vào mặt mà chắc hẳn ai đó đã gợi ý cho anh, cười lớn.

"Đó là vợ tôi." Nghe anh như đang tự đắc ý.*

(*Câu này là :"My wife is just that bitch." It did not sound like he wanted to insult her.

That bitch của Malfoy mang ý đắc thắng, khen ngợi như kiểu: vợ tao giỏi như vậy đó.

Và câu sau dịch là: "nó không nghe như cậu ấy đang lên án cô" -> ý là that bitch Malfoy dùng mang nghĩa khen ngợi chứ không phải mang nghĩa đen của từ bitch. Vậy nên mình dịch khác luôn :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro