Chapter 16: Shopping with the Granger children

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Neville đến đón bọn trẻ, Hermione đã mời cậu vào uống trà trước. Hermione đã rất cẩn thận về việc không phản bội lòng tin khách hàng của cô, nhưng Neville chắc chắn rằng, khách hàng mà cô đang nói đến, người đã suýt phá hoại ba tháng làm việc là Terry Boots. Anh tự hỏi liệu Hermione có đoán được anh nói về ai không. Anh ấy chỉ nói về các học sinh, và không bao giờ nói ra tên chúng. Anh đã quyết định giữ thói quen này từ những năm làm Thần sáng của mình. Tuy nhiên, khi anh kể về một Hufflepuff đã bị rễ cây mandrake cắn vào cổ và đã không thể thực hiện bất kỳ phép thuật nào trong nhiều ngày, Lizzie bắt đầu cười khúc khích. Cô nhóc đã ở đó và biết đó là ai. Hermione kiểm tra điện thoại trước khi họ rời đi, nhưng vẫn chưa có tin nhắn nào từ Draco.

Những đứa trẻ chạy xung quanh Neville và xin anh đưa chúng đến một hiệu sách. Colin thật sự muốn đến một tiệm sách muggle, vì một tác giả muggle tên là Droll Queen nếu Neville nhớ không nhầm.

Sau khi rời khỏi khu nhà, họ bước vào giữa công viên London và đến hiệu sách tiếp theo.

Colin đang trong một ngày nghỉ đúng nghĩa của cậu, có nghĩa là cậu nhóc sẽ nói về tất cả những thứ thú vị mà cậu ấy đã đọc được một cách liên tục không ngừng nghỉ. Đó là cách Neville hiều về con đỡ đầu của vợ mình trong nhiều năm, cho đến khi anh gặp Colin trầm lặng ở trường. Lizzie và Meg đã nắm tay và đi cùng nhau, hai cô nhóc khá hạnh phúc khi được ở bên nhau. Dù gì thì hai nhóc ấy cũng gần tuổi nhau nhất, chỉ cách nhau hơn một tuổi.

"Cháu nhận được "Chúa tể của những chiếc nhẫn" từ cha và mẹ, và điều đó thật tuyệt vời. Nó thực sự mang đến cho chúng ta một cái nhìn hoàn toàn mới về các yêu tinh ".

"Làm sao?"

"Yêu tinh là những sinh vật có phép thuật, nhưng họ rất hùng vĩ và khôn ngoan, và họ làm những việc thực sự tuyệt vời để chống lại Ma thuật Hắc ám, hoặc thứ có thể được coi là Ma thuật Đen ở Trung Địa."

Trung địa? Neville cảm thấy hơi mất hứng và phát ra âm thanh tán thành không lời.

"Cháu đã tra cứu nó, và có rất nhiều sách muggle nói về các yêu tinh rất khác với yêu tinh chúng ta. Chú có ý kiến ​​gì không, tại sao muggles lại có những ý tưởng này? "

Neville lắc đầu. "Muggles có một số ý tưởng khá kỳ lạ về ma thuật."

Colin gật đầu. "Đúng, nhưng một số ý tưởng của họ rất gần với sự thật. Ý cháu là, muggles biết về đũa phép và phép thuật, v.v. Tại sao ý tưởng của họ về yêu tinh lại khác một cách kỳ lạ như vậy?"

"Con không nên hỏi mẹ con sao? Hermione là chuyên gia về yêu tinh."

"Mẹ là một chuyên gia về quyền của yêu tinh, nó không giống như một chuyên gia về nguồn gốc của yêu tinh" Meg nói. (một ravenclaw tương lai ^^)

Neville mỉm cười. Hãy để nó cho Meg, con gái đỡ đầu của anh, thể hiện sự tỉ mỉ về cách diễn đạt của cô bé.

Họ đã dành khoảng hai giờ trong hiệu sách. Neville nhân cơ hội nghiên cứu một số cuốn sách về thảo mộc muggle và tìm thấy một cuốn sách mà anh ấy thích. Anh mua sách bằng một trong những thẻ nhựa muggle được kết nối với tài khoản muggle mà Hermione đã giúp anh lập nên nó.

Lizzie và Meg thì đã lang thang đến một giá sách với những cuốn sách nói về các câu đố, trong khi Colin đang ở trong một nơi khác của hiệu sách, nơi nó ghi "Fantasy and Science Fiction". Cậu nhóc đang xem những cuốn sách phác thảo. Khi nhìn thấy Neville, cậu miễn cưỡng trả một trong những cuốn sách trở lại giá.

Neville lại lôi cuốn sách ra. "Vậy, đây là những yêu tinh của Droll Queen?", Anh hỏi khi nhìn vào những bức tranh trong cuốn sách phác thảo, họ thật có ý tưởng khi phát thảo những hình ảnh này.

Colin gật đầu. "Tolkien, chú Neville. Tên nó là Tolkien. Cháu muốn vẽ một cái gì đó cho Prudy và cháu cần một số ý tưởng. Cháu chắc chắn, cậu ấy sẽ thích điều đó. "

Neville mỉm cười và lắc đầu, chỉ một chút thôi. Đôi khi cái cách mà những đứa con của Draco và Hermione là sự kết hợp của cha mẹ của chúng thật buồn cười. Colin thích vẽ, và nhóc ấy thích chỉnh sửa người khác.

"Chú sẽ mua cháu cuốn sách phác thảo đó," anh nói.

Colin đỏ bừng mặt. "Cháu không muốn...."

Neville vỗ vai cậu. "Chú có thể mua bất cứ thứ gì cho con đỡ đầu của vợ chú bất cứ lúc nào chú muốn."

Khi họ rời cửa hàng sách để đi ăn trưa, Neville đã trả tiền cho cuốn sách của riêng mình, hai cuốn sách câu đố cho các cô gái và cuốn sách phác thảo của Colin, và nó rẻ hơn nhiều so với chuyến du ngoạn đến Weasley's Wizard Wheezes cùng các con của Harry.

Họ ngồi xuống một nhà hàng Muggle, Neville gọi ra Thần hộ mệnh của mình dưới gầm bàn và gửi nó cho Hermione để hỏi xem đã đến lúc phải đến tiệm Ollivander chưa, nhưng Hermione vẫn chưa nghe tin gì từ Draco. Neville băn khoăn không biết có nên mua một trong những chiếc điện thoại di động muggle không, để có thể liên lạc với Draco. Gửi một Thần hộ mệnh cho Draco gần như vô dụng, bởi vì chín trong số mười lần thì Thần hộ mệnh sẽ không tìm thấy anh ta và dù sao thì anh ta cũng không thể gửi lại một Thần hộ mệnh khác.

Họ đi bộ xung quanh một chút trong khi bầu trời xám xịt và không khí ẩm ướt. Khi trời tối, họ đến một quán cà phê trên Hẻm Xéo, và chơi ván card game. Vẫn không có tin nào của Draco, và Thần hộ mệnh của Hermione có vẻ hơi lo lắng khi Neville hỏi lại cô.

Một người đàn ông đẫy đà ở độ tuổi sáu mươi cau mày nhìn họ. Neville nghĩ rằng anh đã nhận ra Rowan Greengrass, người đàn ông đã bị làm nhục công khai khi con gái riêng của ông ta kiện ông ta với sự giúp đỡ của Hermione.

Pansy tham gia cùng họ sau giờ làm việc và nhanh chóng bị thuyết phục tham gia trò chơi. Cô ấy đang cười, trêu chọc các cô gái, làm rối tóc Colin, nhưng Neville biết có điều gì đó không ổn. Khi lũ trẻ đang bận tâm, Pansy đã cho anh xem ấn bản đặc biệt của Nhật báo Tiên tri chiều nay dưới bàn và Neville nén lại một tiếng rên rỉ.

Cô cúi xuống tai anh. "Còn nữa, em sẽ nói với anh sau."

Cuối cùng, ngay khi lũ trẻ trao nhau những cái nhìn lo lắng ngày càng thường xuyên, Thần hộ mệnh của Hermione xuất hiện, Pansy và Colin đi đến tiêm Ollivander's. Có lẽ đó sẽ là một ngày không bình yên với lũ trẻ Granger.

***

Lizzie và Meg đang ăn súp, và giải các câu đố với tốc độ đáng báo động khiến Neville lo sợ, rằng họ sẽ hoàn thành các cuốn sách câu đố trước khi một ngày kết thúc, khi cánh cửa mở ra và gia đình Zabini bước vào. Luna ôm tất cả, Lizzie và Meg chào đón bọn trẻ một cách nhiệt tình. Rachel bằng Colin, nhưng Pandora, được gọi là Penny, bằng tuổi Meg. Lizzie và Meg tròn mắt nhìn những chiếc túi Weasleys Wizard Wheezes mà Rachel và Penny mang theo.

Luna và Blaise ngồi xuống và tham gia cùng họ, gọi đồ ăn và thức uống. Luna nói với Neville về dự án mới nhất của cô ấy, đó là phiên bản sửa đổi "Fantastic Beasts" của Newt Scamander.

"Khi Penny vào trường Hogwarts vào mùa hè này, tụi em sẽ đi khảo sát kỹ lưỡng ở Nam Mỹ. Tụi em đã đến Ấn Độ vào kỳ nghỉ Giáng sinh," Luna nói với họ.

Cô ấy cau mày. "Số lượng các Occamies đã giảm dần kể từ thời Scamander và Scamander đã lo lắng về chuyện đó. Em nghi ngờ các occamies trưởng thành đã bị buôn lậu".

Neville nhìn thấy Blaise mỉm cười đầy vẻ trìu mến và có chút buông thả với vợ mình.

Luna từ từ khuấy cà phê của mình. "Em phải nói chuyện với Hermione về điều đó. Em không nghĩ rằng chứng chỉ về việc sử dụng sinh vật huyền bí có trách nhiệm sẽ giúp ích cho trường hợp của những Occamies. Và em cũng phải nói chuyện với Harry nếu anh ấy có thể xem xét vụ buôn lậu."

"Tuy nhiên, tốt nhất em không nên làm điều đó cùng một lúc," Blaise nhận xét.

Luna tập trung vào khuôn mặt của chồng mình và vỗ nhẹ vào tay anh ấy "Em nhớ điều đó, anh yêu."

Cô ấy lắc đầu. "Tuy nhiên, đó là một điều phiền toái."

"Chà, anh không thể đồng ý hơn," Neville nhận xét. Đôi khi anh vẫn tự hỏi làm thế nào mà anh đã kết thúc sự giằng xé giữa một bên là Harry và Ron và bên kia là Hermione.

"Cậu có xem phiên bản đặc biệt của Nhật báo Tiên tri không?", Blaise hỏi.

Neville gật đầu lia lịa.

"Em nghĩ, Ron chỉ nên kết hôn với một Slytherin. Ý em là, điều đó có hiệu quả với tất cả chúng ta" Luna nói.

Blaise nói: "Tụi anh hoan nghênh việc em đề xuất điều này với Ron, vào lần sau khi chúng ta gặp cậu ấy."

"Đừng quên đề cập đến việc em biết về một cuộc hôn nhân Gryffindor - Slytherin đã thành công một cách kỳ diệu cho đến nay" Neville hầu như không biết điều gì đang xảy ra với anh. Anh ấy không thường mỉa mai như vậy.

Luna chớp mắt nhìn anh. "Em không nghĩ Ron sẽ thích ví dụ đó, mặc dù nói chung đó là một ví dụ tốt..." cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Cứ như thể cuộc nói chuyện của họ đã gợi mở cho anh. 

Cửa quán cà phê mở ra, Ron và George Weasley bước vào, James, Richard và Lily nối đuôi nhau, trên tay là những túi Weasley's Wizard Wheezes.

Đây là lần đầu tiên, Neville ước rằng lũ trẻ nhà Potter sẽ không nhiệt tình ủng hộ anh như vậy. Các cô gái Granger nhìn lên khỏi sách của họ, nhưng Rachel và Penny vui vẻ vẫy tay với George và Ron.

"Chào Luna, chào Blaise, các cô gái!", Ron nói, ánh mắt anh dừng lại ở Meg và Lizzie, vẻ mặt khó hiểu.

Nụ cười của Lizzie đông cứng trên khuôn mặt cô nhóc và Meg đột nhiên nắm chặt tay Neville. Neville ước gì Ginny hoặc Pansy ở đây. Anh ấy đã trở nên khá thành thạo trong việc giữ bọn trẻ lúc ở trường, nhưng ở đây anh ấy không phải là một giáo viên.

Ron nở nụ cười dễ mến, nụ cười của ngôi sao Quidditch quốc tế. "Cháu có phải là bạn của Rachel và Penny không?"

"Vâng,", Lizzie gằn giọng với giọng cao, nghe chẳng giống cô ấy chút nào.

Neville cố gắng ra hiệu với George, nhưng George dường như không biết. Có lẽ cũng chẳng ích gì khi Lizzie và Meg không giống bố mẹ một cách nổi bật như Rina và Colin. Lizzie với mái tóc vàng xám chỉ có vài lọn sóng và Meg với mái tóc đen thẳng cắt kiểu Pixie. Ron sẽ không thể nghĩ ra và Neville nghi ngờ rằng cậu ấy đã từng nhìn thấy chúng.

James và Richard đang loay hoay trên đôi chân của chúng, trong khi cô bé Lily đã đi về phái Penny. Blaise, tên khốn Slytherin đó, ngả người ra ghế như thể anh đang mong chờ một cuộc nói chuyện đầy giải trí. Blaise vẫn chưa biết rằng Draco và Pansy có lẽ đang trên đường tới đây.

"Đây là Lizzie và Meg," Luna giải thích.

"Xin chào," Ron nói.

"Chào buổi tối, ngài Weasley," Lizzie nói, giọng cô không còn chói tai như trước.

"Ồ, cháu biết ta!"

"Chú là thủ môn nổi tiếng," Meg nói với giọng đều đều.

Ron rất tự hào, nhưng không ngạc nhiên. Neville đã có mặt nhiều lần khi Ron được công nhận, và vị thủ môn này đã trở nên khá giỏi trong việc giả vờ bất ngờ. Gần hai mươi năm là một thủ môn Quidditch nổi tiếng trên đỉnh cao đã khiến anh ta chắc chắn về danh tiếng của mình một cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, nếu Ron nhìn vào con trai và cháu trai của mình, thì có lẽ anh sẽ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

"Điều gì đã làm cho ta nổi tiếng như vậy?", Anh hỏi, nụ cười dễ mến vẫn còn nguyên.

"Richard nói về chú." Lizzie chỉ vào con trai của Ron. "Anh ấy cũng là một thủ môn."

Luna đã chọn đúng thời điểm này để can thiệp. "Em ngạc nhiên là anh hài hước đến thế, Ron," cô nói. "Em hầu như không thấy bất kỳ cơn thịnh nộ nào xung quanh anh bất chấp những gì tụi em đã đọc trong Nhật báo Tiên tri."

Ron cười ngắn. "Hãy để anh nói lại, rằng anh đã biết ngay từ đầu, rằng anh đã mắc sai lầm. Nhắc anh đừng bao giờ đi du lịch đến Las Vegas nữa được chứ".

Neville đứng dậy. "Lizzie, Meg," anh cười với họ. "Tốt nhất là chúng ta nên đi. Lấy áo khoác của các cháu nào, chú sẽ trả tiền và chúng ta sẽ rời đi."

Đôi mắt anh ấy chạm vào ánh mắt của Blaise. Anh nhướng mày.

"Tôi hiểu rồi, Neville. Cậu được miễn lần này."

Neville chậm rãi thở ra.

Lizzie và Meg đã làm theo lời họ và thu dọn đồ đạc của họ.

"Vậy thì chúng ta đổi ghế thôi," George nói và thả mình vào chiếc ghế mà Neville đã bỏ trống.

"Cháu có muốn xin chữ ký không?", Ron hỏi.

Các cô gái tròn mắt nhìn anh. Blaise bị sặc trà và ho dữ dội.

Lizzie lắc đầu.

"Không, cảm ơn, ngài Weasley," cô nói với giọng căng thẳng. "Cha mẹ chúng cháu đã dạy chúng cháu không nhận quà từ người lạ."

"Nhưng cháu biết chú."

"Tụi cháu biết về chú," Meg nói rõ.

"Cháu là đứa thông minh đúng chứ?", Ron nhận xét. Nụ cười dễ dãi được thay thế bằng một cái cau mày.

Anh quay sang Neville. "Hẹn gặp lại, Neville. Mình sẽ ở lại với Harry một thời gian. "

Neville định đưa bọn trẻ ra ngoài thì cánh cửa lại mở ra.

".... Anh ta ném ấn bản đặc biệt của Nhật báo Tiên tri vào mặt tôi, và nó trở nên tồi tệ từ đó."

Draco đang nói chuyện với Pansy và không để ý đến những vị khách trong quán cà phê.

Neville rên rỉ trước một thảm họa. Tại sao Draco không thèm ở lại Ollivander thêm năm phút nữa chứ?

----------------------------------------------------------------

Cũng may là cách một chương khó nuốt sẽ là một chương dễ nuốt. 

2 chương cho 1 tối, mình nghĩ như vậy là đủ rồi. Mai mình sẽ úp tiếp nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro