Chapter 10: On probation (21/4/1997)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 flashback

---------------------------------------------

Anh bình tĩnh lạ thường khi nhìn con suối nhỏ chạy qua bãi đất bỏ hoang trong khuôn viên của Thái ấp Malfoy. Draco đã yêu nơi này từ khi còn nhỏ, và cho đến nay, nơi này vẫn chưa bị xâm phạm, không bị ô uế bởi giết chóc hay tra tấn. Tiếng nước chảy róc rách thật êm dịu.

Draco cố gắng kiểm soát suy nghĩ của mình. Anh sẽ phải trở thành một phù thủy giỏi hơn nếu anh muốn có bất kỳ cơ hội sống sót nào. Anh tự hào rằng mình đủ giỏi để đánh bại cụ Dumbledore, nhưng sự chắc chắn về kỹ năng của chính mình đã lung lay khi anh hiểu rằng cụ Dumbledore chắc chắn đã biết tất cả trong thời gian qua.

Khi mẹ anh cảm ơn Severus Snape vì đã hoàn thành nhiệm vụ thuộc về mình, anh cuối cùng đã hiểu ra. Snape đã nói với cụ Dumbledore về nhiệm vụ của anh, và cụ Dumbledore đã tin tưởng Snape sẽ ngăn không cho Draco giết mình. Chỉ để phản bội lại Chúa tể Hắc ám.

Vì vậy, Draco không biết liệu Bế quan bí thuật của mình có thực sự mạnh đủ để ngăn cụ Dumbledore hay không.

Và đó không phải là may mắn của anh khi người đã được chứng minh là một Bế quan bí thuật sư giỏi hơn Dumbledore cũng chính là người mà anh không thể yêu cầu để giúp anh trau dồi kỹ năng của mình.

Draco chế giễu. Chắc chắn sẽ không phải là một ý kiến ​​hay nếu hỏi Snape liệu ông có thể dạy cho anh nhiều hơn về Bế quan bí thuật để Chúa tể Hắc ám không nhận ra rằng Draco không trung thành hay không, rằng anh ghét hắn ta.

Hiện tại, có lẽ tốt nhất là không nên che dấu suy nghĩ của anh quá rõ ràng. Một tâm trí trống rỗng sẽ đáng rất ngờ. Anh sẽ phải tập trung vào những suy nghĩ không thể phơi bày được. Và có lẽ anh nên thực hành những câu thần chú không lời của mình.

Một trong những bụi cây bên con suối phát ra tiếng xào xạc. Một con chồn nhỏ đang đánh hơi và đi xuống con suối. Draco đứng yên và từ từ hướng cây đũa phép của mình về phía con vật. Đó là thời gian để kiểm tra một vài lý thuyết. Dù sao thì anh cũng ghét chồn.

Draco nhớ lại năm thứ tư của mình với Alastair Moody, người đã đưa ra những lời nguyền không thể tha thứ. "Mỗi người trong số các bạn có thể hét lên lời nguyền giết chóc và sẽ không có gì xảy ra."

"Avada Kedavra" anh nghĩ, và một tia sáng màu xanh lục bắn ra từ cây đũa phép của anh ta và đánh về phía con chồn. Con vật nhỏ rơi xuống con suối làm bắn những tia nước lên.

Draco tiến lại gần hơn, khi con chồn bò lên, lắc mình và chạy.

"Có vẻ như mình không ghét những con chồn đến vậy" Draco lầm bầm trong hơi thở.

"Thật là một trò tiêu khiển kỳ lạ, Draco," anh nghe thấy một giọng nói đằng sau mình. "Trò đã cố gắng giết con chồn đáng thương đó sao?"

Đó là Severus Snape. Và không có ích lợi gì từ chối bất cứ điều gì. Ánh sáng xanh của lời nguyền giết chóc khá độc đáo.

Draco nhún vai. "Chỉ luyện tập những câu thần chú không lời. Nó cần một số tinh chỉnh". Đó không phải là một lời nói dối.

Severus Snape sắc mặt khó hiểu. "Chúa tể Hắc ám đang đợi chúng ta trong phòng ăn của Ngài. Ngài ấy muốn ngồi phán xét giữa những tôi tớ trung thành của Ngài".

Draco không bình luận gì về thực tế đó không phải là phòng ăn của Chúa tể Hắc ám. Rằng Chúa tể đã tiếp quản thái ấp và nơi cư trú của anh cho đó là một vinh dự.

Draco không nghi ngờ rằng bản án sẽ không có lợi cho giáo viên Hogwarts Charity Burbage, người đang bị giam giữ tại trang viên để chờ đợi số phận của cô.

Những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc lưng ngay khi anh nhận ra sự hiện diện của Chúa tể Hắc ám đã trở nên quen thuộc một cách kỳ lạ với anh. Ánh mắt của Chúa tể Hắc ám đối với anh như một gánh nặng. Draco đẩy nỗi sợ hãi lên hàng đầu trong suy nghĩ của mình. Thà bị cho là hèn nhát còn hơn là kẻ phản bội.

Cái gọi là phán quyết về Charity Burbage đã diễn ra như dự kiến. Mật trào lên trong cổ họng Draco khi Chúa tể Hắc ám giết cô và đưa cô cho Nagini. Anh cố gắng nhìn ra chỗ khác và tập trung vào việc không nôn ra.

Anh hầu như không nhớ rằng họ có kế hoạch săn lùng Potter. Anh không biết mình có nên an tâm rằng mình không bị liên lụy hay không. Điều đó có nghĩa là anh sẽ không phải chống lại người có cơ hội đánh bại Chúa tể Hắc ám, nhưng rõ ràng là anh không được tin tưởng. Và Draco chắc chắn rằng anh sẽ nhận được một nhiệm vụ khác để kiểm tra được kiểm tra.

Không có gì ngạc nhiên khi cha anh phải từ bỏ cây đũa phép của mình. Chúa tể Hắc ám không ngại thể hiện sự ngờ vực của mình.

Draco ghét thấy cha mình quá nhu nhược. Nó chỉ nhắc nhở anh rằng tất cả sự can đảm và tự hào mà cha anh đã bày tỏ trong nhiều năm đều là dối trá. Nó chỉ nhắc nhở anh ta rằng người đàn ông mà anh nghĩ sẽ bảo vệ anh bằng bất cứ giá nào đã bất lực khi đối mặt với Phù thủy hắc ám, kẻ đang chiếm giữ ngôi nhà của họ. Cái chết đó có thể ập đến bất cứ lúc nào. Draco cố gắng tránh khỏi bàn ngay khi kế hoạch bắt Potter được đồng ý, nhưng Chúa tể Hắc ám đã gọi anh lại.

"Draco." Đôi mắt hắn như nhìn sâu vào con người của Draco và Draco lại tuyệt vọng đẩy nỗi sợ hãi lên trước tâm trí mình. Nó không khó để làm điều đó.

"Ta có một nhiệm vụ cho ngươi, điều đó rất dễ dàng."

Những tên Tử thần Thực tử khác bắt đầu cười. Draco có thể thấy mẹ anh đang mím môi lại.

"Thưa ngài" anh trả lời.

Chúa tể Hắc ám nói: "Có một máu bùn, kẻ luôn bám quanh Harry Potter. Tên nó là gì?"

Draco cúi đầu một lúc, cắt đứt giao tiếp bằng mắt. Nỗi sợ hãi của anh đe dọa lấn át anh. Suy nghĩ của anh quay cuồng. Khi anh nhìn lên một lần nữa và gặp lại đôi mắt của Chúa tể Hắc ám, ký ức về việc Hermione đấm vào mặt anh vào năm thứ ba chính là suy nghĩ mà anh đã đẩy lên.

"Granger."

Chúa tể bóng tối bật cười. "Ngươi đã để cú trượt chân của một cô gái đánh mình."

Draco đỏ mặt và cố giữ trí nhớ về cú đấm. Anh cảm thấy Chúa tể Hắc ám đang thăm dò tâm trí anh nhiều hơn. "Nó tốt hơn tôi trong mọi lớp học trừ độc dược. Con nhỏ đó không biết chỗ của mình. Tôi đã rất ghét nó trong nhiều năm." Anh không nói dối.

Thật dễ dàng để xâu chuỗi những suy nghĩ về cô thành một hàng để Chúa tể Bóng tối nhìn ra, những suy nghĩ về việc cô đánh bại anh, về việc cô nhận được điểm, về việc cô luôn dơ khi muốn trả lời một câu hỏi. Nó thậm chí còn dễ dàng gợi lên cảm giác căm ghét và ghê tởm mà anh đã từng cảm thấy, cảm giác âm ỉ của anh về sự bất công khi giáo viên của họ ưu ái cô. Draco không biết có phải anh tưởng tượng không, nhưng anh gần như cảm thấy Chúa tể Hắc ám đang thu dọn suy nghĩ của anh và nhìn vào chúng.

Chúa tể bóng tối nhếch mép. "Vậy thì ngươi sẽ không có vấn đề gì khi trả thù nó bằng cách giết nó và cha mẹ nó chứ."

Draco nên mong đợi điều đó. Cảm giác đó vẫn như một cú đấm, và anh có thể cảm thấy máu chảy ra từ mặt mình. Anh đẩy nỗi sợ hãi, sự do dự, sự hèn nhát của mình lên trước, với hy vọng rằng sự miễn cưỡng của và phản đối của anh ấy sẽ được che giấu.

Vị Chúa tể cười lên "Ngươi thực sự không phải là người có ý chí mạnh mẽ nhất trong số những Tử thần Thực tử, phải không?"

Draco cảm thấy nhiều hơn cả khi thấy mẹ mình sắp bước tới.

"Thưa Chúa tể" bà nói "Hãy để tôi làm việc này!"

"À, Narcissa," Chúa tể bóng tối nói. "Không, Draco sẽ làm. Nó phải học cách giết người. Chúng ta phải xóa bỏ tận gốc sự thương hại trong phe phái chúng ta. Chúng ta có quyền truy cập vào các tập tin của Bộ về những đứa máu bùn và cha mẹ của chúng. Bộ trưởng Thickness sẽ cho ngươi địa chỉ".

Chúa tể Hắc ám gật đầu với kẻ đang mỉm cười ngượng ngùng.

***

Draco hôn lên gương mặt mẹ mình trước khi rời đi. Anh không dám thể hiện tình cảm nhiều hơn. Điều đó sẽ không xảy ra khi bất kỳ ai cũng có thể nghi ngờ rằng anh ta không có ý định tuân theo mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám.

Anh nghi ngờ mẹ anh biết. Bà đã tình nguyện để nhiệm vụ của anh. Như thể việc cô giết người giúp anh sẽ cứu được anh. Như thể nó sẽ làm cho điều này tốt hơn. Sâu trong mắt bà, anh nhìn thấy sự tuyệt vọng của bà. Anh không nói với bà bất cứ điều gì, và đó là sự lựa chọn duy nhất mà anh có.

Trời đã chuyển tối khi anh xuất hiện ở số 7 Mayweed Grove. Không có ánh đèn nào bên trong căn nhà. Anh đã kiểm tra các bùa bảo vệ và ngạc nhiên khi không tìm thấy bất cứ cái nào. Có thể Granger đã quá ngu ngốc khi cảm thấy an toàn hoặc bùa bảo vệ cô ấy không thể bị phát hiện.

Anh nghi ngờ vào điều thứ hai, nhưng thậm chí sử dụng một số phép thuật phát hiện cũng không có kết quả gì. Grangers có thể đã rời đi? Draco cảm thấy một tia hy vọng vụt tắt. Rốt cuộc thì anh ta có thể không phải giả thất bại.

Anh mở cửa với một giọng nói không thành lời. Anh khai sáng ngôi nhà bằng bàn tay mình và tìm kiếm khắp ngôi nhà. Nó hầu như trống rỗng, chỉ còn lại những mảnh ghép lẻ, một khung ảnh vỡ vụn ở đây, một chiếc ghế đẩu bỏ hoang ở đó. Ngôi nhà vẫn trông giống như đã có người ở cho đến gần đây, nhưng mọi người có lẽ đã chuyển ra ngoài. Và mặc dù việc di chuyển diễn ra vội vàng, nhưng việc thiếu đồ đạc đã nói với Draco rằng nó đã được lên kế hoạch. Anh thở ra một hơi thật mỏng manh. Dù biết có lẽ nên báo lại nhưng sự tò mò khiến anh lục tung khắp các phòng.

Draco đã chắc chắn rằng căn phòng bên trái trải thảm xanh là của Hermione. Anh có thể ngửi thấy mùi hoa violet, dai dẳng nhưng không phô trương. Cũng có một chút hương quế, một tông màu chanh tươi mát và chỉ là một chút mùi giấy mới. Mùi này gợi cho anh nhớ đến điều gì đó, nhưng ký ức lại lẩn tránh anh trong lúc này.

Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô đã rời đi. Cô và cha mẹ cô có lẽ đã rời khỏi đất nước.

Môi anh cháy bỏng ký ức về nụ hôn mà họ đã chia sẻ trong cánh bệnh viện vào đêm trăng sáng ấy.

Trước khi đi, anh nhặt lại khung ảnh vỡ vụn nằm lại nơi có lẽ từng là phòng khách. Một cặp vợ chồng trung niên trạc tuổi bố mẹ anh nhưng với vẻ ngoài bình thường mỉm cười trước ống kính. Họ không di chuyển. Draco lắc bức ảnh trước khi anh nhớ rằng những bức ảnh Muggle không di chuyển. Anh nhận ra ánh mắt của Hermione khi nhìn vào người phụ nữ. Cô ấy rõ ràng đã thừa hưởng những lọn tóc xoăn từ cha mình. Ngay cả khi ông ấy để tóc ngắn, những lọn tóc xoăn vẫn rất đặc biệt.

"Tôi tự hỏi cô sẽ trông như thế nào với mái tóc ngắn," anh nói với một Hermione không có ở đó.

Anh định rời đi thì một điều gì đó kỳ lạ ập đến với anh. Cặp đôi trên bức ảnh không nằm ở trung tâm bức ảnh. Ông Granger đưa một tay ôm vợ, và tay kia đặt trên lưng ghế sofa. Draco có thể dễ dàng hình dung ra Hermione đang ngồi cạnh cha mẹ cô.

Anh choáng váng ngay sau đó.

Cô ấy đã không rời khỏi đất nước.

Anh có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình, khi đầu gối anh khụy xuống trong khi anh cố gắng xâu chuỗi các mảnh ghép vào với nhau.

Cha mẹ cô đã rời khỏi đất nước, nhưng không phải cô.

Cô đã xóa ký ức của họ. Một loại bùa mê trí nhớ và nó đã làm ảnh hưởng đến các bức ảnh. Dù ông bà Granger ở đâu thì có lẽ họ cũng không biết mình đã sở hữu ngôi nhà này hay có một đứa con gái. Họ an toàn và không thể dùng làm đòn bẩy chống lại Hermione. Draco rên lên đầy đau khổ. Anh biết cô ấy đang ở bên Potter và có nguy cơ lọt vào cuộc chiến mà Chúa tể Hắc ám đã lên kế hoạch.

Có khả năng cô sẽ ở một nơi nào đó an toàn, có thể là với Weasley. Đó không phải là một ý nghĩ an ủi cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là gặp nguy hiểm.

Draco cố gắng để đầu óc hoạt động. Anh nên trở về, điều đó sẽ an toàn hơn cho mẹ anh, nhưng anh cũng có thể nên giấu những gì anh đã phát hiện ra. Anh tự hỏi liệu phương pháp đẩy lùi nỗi sợ hãi của mình trước những suy nghĩ này có đủ hay không.

Một kế hoạch hình thành trong đầu anh. Anh ta đi vào nhà bếp cũ và tìm kiếm những chiếc lọ thủy tinh có thể phục vụ mục đích của mình. Anh ta tìm thấy một cái chai rỗng. Anh biến đổi cái chai thành một chiếc lọ.

Một cách miễn cưỡng, anh kéo ký ức ra khỏi tâm trí mình.

Hermione tại Yule Ball, xinh đẹp như giống loài tiên. Hermione đỏ bừng mặt vì phấn khích khi thành thạo một câu thần chú. Đôi mắt Hermione tìm kiếm anh sau khi anh đã đủ khỏe để đến lớp trở lại.

Anh lấy ra từng ký ức có thể phản bội anh và đặt chúng vào chiếc lọ. Khi nhớ lại ký ức về đêm trăng trong cánh bệnh viện, anh đã suýt khóc.

Một mùi hoa violet thoang thoảng trong mũi anh. Anh vặn nút chai và nhét nó vào túi. Anh tìm kiếm ký ức về nụ hôn của họ và chỉ thấy chắc chắn rằng nó đã xảy ra, như thể đó là điều mà một người khác đã làm. Sẽ không có gì để Chúa tể bóng tối tìm thấy.

Sau đó anh ta tàn phá ngôi nhà. Anh ta sử dụng mọi phép thuật hủy diệt mà anh ta có thể nghĩ ra, nhanh chóng và theo thứ tự ngắn gọn, làm ngôi nhà thành một đống nát vụn. Anh ta biến mất khi hàng xóm gọi cảnh sát Muggle.

"Họ đã trốn khỏi đất nước," Draco nói với Chúa tể Hắc ám. Anh có thể cảm thấy ánh mắt dò xét của Severus Snape đang hướng về mình. Khuôn mặt của mẹ anh không còn gì khác, thậm chí không có một chút âm thanh nhẹ nhõm nào thoát ra.

Anh để Chúa tể dò xét suy nghĩ của mình, dẫn hắn ta vào một cuộc rượt đuổi ngắn sau khi nhẹ nhõm rằng anh không phải giết. Rốt cuộc, anh đã có danh tiếng là một kẻ hèn nhát.

"Đũa phép của ngươi" Chúa tể bóng tối nói.

Draco đưa cây đũa phép của mình. Chúa tể bóng tối đã sử dụng câu thần chú tiên nghiệm trên nó. May mắn thay, hắn cảm thấy nhàm chán bởi những phép thuật hủy diệt mà cây đũa phép phun ra từ lâu trước khi các ký ức được hiển thị.

"Tại sao ngươi không đốt ngôi nhà?", Chúa tể bóng tối hỏi.

Draco nhún vai. Cái lọ giống như một khối băng đè lên chân anh, trong khi mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.

"Tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt để thực hành những câu thần chú không lời" anh trả lời. Không nói dối.

----------------------------------

Nếu có lỗi chính tả hãy chỉ ra giúp mình nhé. Có chút gấp gáp nên mình không kiểm tra chính tả chương này được :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro