Chap 4: Five

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin tắt ngọn đèn trong phòng với một tiếng rên, lưng vẫn mỏi nhừ vì quá nhiều đêm ngồi chong chong trên mặt sàn cứng lạnh. Giường của cậu mềm mại và ấm áp, mùi hương trên ấy lấn át cả mùi nồng nặc của mọi người trong Đại bản doanh và Jimin thở dài, nhắm mắt lại.

Sự yên bình này cũng chẳng được bao lâu. Một vài giờ sau khi chìm vào giấc ngủ không mộng mị, Jimin bị dựng dậy bởi những tiếng gõ mạnh trên cửa phòng mình. Tim đập nhanh như muốn vỡ khỏi lồng ngực và mắt đầy tơ máu, cậu hấp tấp chạy đến bên cửa. Omega ấy mở tung ra và nhìn thấy Hoseok, tóc đang dựng theo đủ mọi đường và trên người chỉ mặc một chiếc áo thun lớn.

"Jimin, tạ ơn Chúa. Đi nào." Hoseok nắm lấy tay Jimin, kéo ra khỏi phòng và một tay còn lại đẩy cửa đóng lại với một lực quá lớn. "Chúng ta phải nhanh lên."

"Tại sao?"

Nửa tỉnh nửa mê, Jimin chân nam đá chân chiêu chạy theo Hoseok, cố lắc đầu cho tỉnh. Hoseok chẳng thèm bận tâm trả lời, anh ấy chỉ cố bước thật nhanh theo đúng tốc độ mà cái bụng tròn tròn kia cho phép, quẹo trái quẹo phải cho đến khi họ đến trước phòng Seokjin. Jimin ngay lập tức đề cao cảnh giác, mũi đau nhức vì một mùi ngọt ngào nồng nặc đang len ra khỏi cánh cửa phòng. Taehyung.

Hoseok đạp cửa mở tung và Jimin không còn cần phải hỏi gì nữa, rõ rành rành là Taehyung đang trong kì. Seokjin đang nép chặt vào bức tường phòng, tay khoanh lại trước ngực và một khẩu trang đang che kín cả mũi và miệng anh ấy. Một tiếng rên rỉ nhẹ len trong không gian và Jimin nhìn đến giường Seokjin, nơi Taehyung đang nằm. Omega ấy đang dúi mặt vào trong áo của Seokjin, da đỏ bừng và cạ thân dưới vào chiếc gối đặt giữa hai chân mình.

"Ah cứt thật, Seokjin!" Hoseok bực tức buộc tội. "Cái quái gì thế này!" Omega ấy bước vào phòng, đi thẳng đến bên giường và ngồi xuống.

"Em ấy tự nhiên xuất hiện trước cửa phòng tôi thôi," Seokjin giải thích. "Cậu muốn tôi làm gì, đá em ấy ra khỏi đây? Tôi đã gọi cậu ngay lập tức rồi."

Hoseok nhìn alpha ấy với đôi mắt khinh bỉ, trước khi quay người lại với Taehyung đang nằm trên giường. "Tae, này. Em có sao không?"

Taehyung rên rỉ; một tiếng rên rỉ biến thành tiếng thút thít khe khẽ khi nhìn thấy Seokjin. Alpha ấy phải cắn chặt vào cánh tay mình ngăn cho một tiếng gầm trả lời thoát ra khỏi cổ họng, nhưng Hoseok vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Mùi cay nồng hòa lẫn với mùi ngọt ngào của Taehyung và Hoseok liếc.

"Đó là cái mà anh phải nhận khi anh từ chối kết đôi quá lâu đấy!" anh ấy nạt lớn với Seokjin, ra hiệu cho Jimin đến gần hơn. "Ngu ngốc, alpha ngu ngốc. Trong não có gì vậy hả, bùn sao?"

Jimin cúi đầu, chạy nhanh đến bên giường mà không nhìn đến alpha đang bị khuấy đảo dữ dội nép mình ở tường đằng kia. Hai người họ nâng Taehyung lên khỏi giường, lờ đi những tiếng rên rỉ khó chịu đang thoát ra khỏi miệng cậu ấy. Jimin muốn quăng chiếc áo của Seokjin khỏi tay Taehyung nhưng Hoseok lắc đầu, mồ hôi đã bắt đầu thành hình vì nỗ lực nâng Taehyung dậy.

"Nó sẽ làm tình hình tệ hơn," anh ấy nói và nhìn đến Seokjin." Còn phòng nào dành cho kì phát tình còn trống không?"

"Còn," Seokjin trả lời với giọng khàn đặc, "Không có vấn đề gì đâu, đừng lo lắng."

"Đừng quên mang đến vài bộ quần áo bẩn cho Taehyung đấy," Hosoek nói, đi đến bên cửa. Alpha ấy gật và Jimin cố giữ câu hỏi cho mình tận đến khi họ ra đến hành lang, gần như là kéo lê Taehyung giữa thân hình nhỏ xíu của hai người.

"Sao Tae lại cần đồ của Seokjin vậy?" Jimin hỏi, kéo lại Taehyung bằng cánh tay đặt trên eo cậu ấy. Da Taehyung quá nóng và Jimin cảm thấy chính mình cũng đổ mồ hôi, bụng quặn lên vì khó chịu.

Hoseok đặt tay còn lại vào phía eo kia của Taehyung. "Tae đã gắn bó với anh ấy lắm rồi...nó khiến kì phát tình đỡ...đau đớn hơn."

Jimin bĩu môi, nghĩ lung lắm. Ở CPO, omega sẽ bị bỏ lại một mình trong kì phát tình nếu họ không cần thiết cho việc sinh đẻ. Thỉnh thoảng Jimin sẽ an ủi họ, lau đi mồ hôi trên trán và lẩm bẩm vài từ ngọt ngào để giúp họ bình tĩnh lại, nhưng chỉ thế thôi. Dù omega ở CPO cũng cần làm tình nhưng không quá mức rõ ràng như Taehyung. Jimin tự hỏi có phải việc tiếp xúc liên tục với alpha và beta khác tại bản doanh khiến tình hình của cậu ấy trở nên tệ hại như thế không.

Và rất nhanh họ đã đi đến một khu vực mà Jimin chưa từng đặt chân đến. Hoseok dừng lại trước một cánh cửa, ấn vào một mã số. Cánh cửa trượt mở ra một khu vực tiếp tân, nơi có một phụ nữ đang ngồi, ghi chép gì đó. Nhìn lên và thấy một Hoseok đang vất vả đỡ Taehyung, người ấy bật dậy, gấp gáp chạy đến giành lấy phần của anh ấy.

"Oh honey, đưa đây. Để tôi," cô ấy nói. Giọng thật dễ chịu, Jimin biết cô ấy cũng là một omega như họ.

Hoseok cảm ơn, bước đến bên cánh cửa kính và ấn vào một mật mã khác. Jimin và người kia cùng ôm Taehyung bước vào. Cánh cửa này lại dẫn đến một hành lang toàn cửa khác. Mọi thứ đều trắng xóa đến nhức mắt.

"Phòng số năm đã sẵn sàng để dùng," người phụ nữ nói.

Hoseok mở cửa và họ hấp tấp vào phòng. Căn phòng cực đơn giản, như thể mọi thứ ở Quân kháng chiến vẫn thế, nhưng trái ngược với thứ kim loại và xi măng bình thường, phòng này được sơn với những màu khác biệt hơn với các sắc độ của màu vàng. Một tấm thảm dày ở trên sàn, với cả chồng gối và chăn được xếp thành vòng tròn, tạo thành một kiểu tổ bằng vải. Một thùng nhỏ chứa thức ăn khô, vài chai nước được đóng kín, khăn và vài thứ đồ nhựa được tạo thành những thứ có hình thù khiến Jimin phải đỏ cả mặt.

Với sự trợ giúp của người phụ nữ ấy, Jimin đặt Taehyung xuống giường. Omega ấy cong người lại bên áo Seokjin, vài tiếng rên nhẹ thoát ra từ đôi môi đang hé mở. Người phụ nữ khẽ vỗ lên mái tóc cậu ấy, lầm bầm vài lời an ủi về một alpha mạnh mẽ và một đàn con thật xinh đẹp. Jimin rời căn phòng ngay lập tức, cảm thấy có đôi chút khó chịu. Hoseok cũng ra theo, đóng cửa lại sau lưng. Họ đi trong im lặng đến phòng Jimin, Hoseok nhức mỏi thỉnh thoảng lại rên rỉ vài câu.

"Hoseok," Jimin khẽ nói. "Cái đó là gì?"

Omega ấy liếc nhìn Jimin. "Phòng phát tình. Là nơi omega đến để trải qua kì của mình, hoặc là một mình, hoặc là với bạn tình của họ."

Mày Jimin nhíu lại. "Taehyung có vẻ...cậu ấy.."

Hoseok thở dài. "Hoàn toàn mất trí..anh biết. Nó không thường như vậy, thuốc ức chế của chúng ta khá tốt. Có lẽ là do tình trạng lơ lửng với Seokjin và thói quen tệ hại của cậu ấy là không bao giờ uống trà cho đúng cách. Nó càng tác động hơn nữa khi cậu ấy yếu đuối như hiện giờ, cậu ấy thèm khát được kết đôi."

"Sao Seokjin lại không kết đôi với cậu ấy vậy?" Jimin hỏi, có chút giận dữ với alpha kia. "Có vẻ như anh ấy cũng thích Tae mà."

"Chúng ta đang chiến đấu," Hoseok trả lời. "Seokjin quá sợ hãi việc kết đôi với Taehyung nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra với một trong hai người họ, nó sẽ khó khăn kinh khủng với người nào còn sống, và với cách chúng ta chiến đấu hiện nay thì chuyện như vậy rất có thể sẽ xảy ra bất kì lúc nào."

"Anh không sợ sao?" Jimin hỏi, mắt nhìn vào bụng Hoseok.

Hoseok vuốt tay lên bụng, một nụ cười nở bừng trên môi. "Sợ chứ nhưng mà, không có hy vọng thì chúng ta sẽ trở thành gì đây? Trẻ con là tương lai, chúng là lời hứa hẹn cho một ngày mai tốt đẹp sẽ tới. Namjoon và anh muốn đứa bé này được sống trong một thế giới mới. Đó là lý do vì sao tụi anh chiến đấu, đứa bé này là hi vọng cho sự đổi thay."

Jimin gật, chạm vào bụng anh ấy và omega kia cầm tay cậu đến nơi đứa bé đang đạp. Jimin không thể ngăn một nụ cười.

Hy vọng là thứ duy nhất giúp chúng ta cố gắng, như thể những ngày mặt trời là thứ duy nhất Jimin sống để được ngắm nhìn.

Và cậu hiểu rõ.

  ΩΩΩ 

Tổng Chỉ huy bước nhanh từng bước dài, mắt dính chặt vào cánh cửa dẫn vào phòng họp. Ông ta đạp văng cánh cửa ra mà chẳng quan tâm gì nhiều, khiến những người đang đợi trong phòng giật thót lên vì sợ hãi.

"Tại sao tôi lại không được cho biết điều gì về những omega chúng ta đã để mất ở CPO số năm mươi tư?" ông ta nghiến chặt hai hàm răng.

Các sĩ quan co rúm người tại chỗ khi con ngươi của ông ta đỏ sậm lên thay cho màu nâu thông thường. Không ai dám nói một lời nào. Họ đã cố giữ cho thông tin này không tới được tai ông ấy, và đang cố cứu vãn tình thế trước khi Tổng chỉ huy tìm ra. Và kết cục rõ ràng là họ đã thất bại.

"Tại sao tôi lại không được cho biết về omega đặc biệt, omega có tài năng ẩn giấu đã mất ngay trước mũi chúng ta hả?" Tổng chỉ huy gặng hỏi, móng tay cào lên bàn thành từng vệt. "Bọn phiến loạn dám tấn công cả Metropolis CPO và tôi chẳng biết một tí gì! Tôi là cái gì với tất cả mọi người hả? Một thằng hề?" ông ta nói tiếp. "Một thủ lĩnh làm trò cười hay sao?"

"K-không, thưa Sếp." một sĩ quan dám trả lời, mồ hôi ướt nhẹp lưng áo.

"Vậy thì tại sao lại không ai thông báo với tôi?" Tổng chỉ huy thét lớn, nắm đấm quật xuống bàn. "Tại sao tôi lại là trò cười cho những tên khốn phiến loạn kia làm càn ở trong tầm kiểm soát của mình chứ hả?"

"Chúng tôi đã cố để khắc phục mọi chuyện, thưa Sếp."

"Và mấy anh đã làm được gì rồi?" Tổng chỉ huy quay sang sĩ quan vừa trả lời, vài giọt nước bọt văng tung tóe khỏi môi khi ông ta nói. "Omega chết tiệt mà chúng ta lạc mất đâu rồi hả? Và mấy anh định làm cái quái gì về những cái máy đẻ mà chúng ta vừa mất kia hả?"

Mọi người đều im lặng. Tổng chỉ huy nheo mắt lại, liếc vòng quanh phòng cho đến khi bắt gặp Đại úy chịu trách nhiệm ở Metropolis CPO.

"Tôi nên giết anh ngay bây giờ, như một sự trừng phạt cho sự phản bội của anh đó."

Đại úy chớp mắt. "Tôi vẫn đang cố gắng định vị omega đó, thưa Sếp."

"Và?" Tổng chỉ huy nói, đặt họng súng lên đầu Đại úy.

"Có một y-y tá. Cô ta là ng-người yêu của omega kia-"

Tổng chỉ huy nheo mắt lại.

"Đem cô ta đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro