Chap 14: Three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hàng tháng trời rồi.

Thống lãnh cắn một miếng táo, lười biếng để thứ nước trái cây trong suốt ấy chảy xuống cằm. Nhìn từ văn phòng này, bầu trời đang đầy mây xám, đám tay sai của hắn đang lố nhố trên những quảng trường đằng xa-chúng đang làm việc không ngừng nghỉ nhằm hướng đến lễ kỷ niệm.

Đã nhiều tháng lắm rồi.

Bỗng chốc hắn nhớ lại thập phần rõ ràng lần gần nhất mình có quan hệ với omega cuối cùng đó. Cô ta cứng đầu, nghiêm khắc và tự chủ tốt, không rên lên một tiếng nào dù cho hắn có vặn vẹo xác thịt cô ta đến mức nào đi nữa, mà hắn thì lại muốn nghe cô ta khóc váng lên vì đau đớn kia. Cô ta đã quá dũng cảm, quá nhận thức được khả năng để bản thân trèo cao, tìm lấy một vị trí tốt hơn cho mình. Hắn đã khá thống khoái mỗi một lần khiến cô ta nát tan cõi lòng, đã khá thích thú khi buộc cô ta phá đi giọt máu trong bụng mình, chỉ để cho hắn có thêm thời gian tàn nhẫn phá hoại cơ thể cô ta thêm nữa. Hắn chỉ dừng lại với cô ta khi các bác sĩ cho biết rằng, đã đến lúc hắn phải thay một omega khác rồi.

Thống lãnh nghiến chặt răng, ngậm lấy phần thịt quả và nghiền xuống. Đáng ra hắn đã được tận hưởng xác thịt của tên omega tươi mới ấy, nếu như tên nhóc đó không bỏ CPO mà trốn đi.

Đã hàng mấy tháng trời. Tên omega nhỏ bé ấy đã qua mắt được cả một hệ thống hùng mạnh trong hàng bao nhiêu tháng.

Tên nhóc omega đó đã làm được điều mà ngay cả mơ mộng cũng chẳng có ai dám trước đây, biến mất ngay trước mũi Thống lãnh. Thành công chống lại tất cả các định luật, lý thuyết, tất cả những cái "đáng lẽ" trên đời này. Tất cả còn chẳng phải là nhờ vào mấy tên nổi loạn khốn kiếp và nỗ lực không ngừng của bọn chúng để phá hỏng mọi thứ mà Cộng hòa đã tạo dựng hay sao. Sự khó chịu tràn ngập khoang miệng và hắn vứt bỏ nửa quả táo đã ăn, chán ngấy vị ngọt của nó. Đó không phải là vị nước ép mà hắn muốn nếm, nó chỉ là một bản sao chép lỗi cho vị ngọt của thứ mà rất nhanh nữa thôi hắn sẽ nắm được vào tay.

Có tiếng gõ cửa nhưng hắn không buồn xoay ghế lại, chỉ có đôi tai chú ý lắng nghe những âm thanh báo hiệu rằng ai đó đang bước vào phòng. Mùi hương của một beta tràn vào mũi và hắn liếm răng, máu sôi trào ùng ục.

"Các chỉ huy từ các CPO ở những điểm xa nhất của Cộng hòa gửi lời chào của họ, thưa ngài," beta ấy thông báo. "Họ báo cáo rằng tất cả các hoạt động phá rối gần như không xảy ra trong vài tuần qua sau cuộc tấn công vào căn cứ của phiến quân, và việc chuẩn bị cho tổng động viên đã sẵn sàng bắt đầu, chỉ còn chờ mệnh lệnh tuyệt vời của ngài thôi."

Mệnh lệnh của ngài...

Hắn thấy buồn cười quá thể, nụ cười ùng ục dưới dạ dày, bị đẩy lên cuống họng và trào qua môi. Oh, gió đã đổi chiều rồi đấy. Tướng quân sẽ tự hào lắm đây về những thành tựu này, về những sự nghiệp vĩ đại mà chỉ có Thống lãnh ta đây mới có thể đạt được, mà cũng có thể là không, Tướng quân thì có bao giờ chấp thuận mấy cái sở thích lạ đời của hắn đâu chứ. Mà cũng có quan trọng quái gì nữa đâu. Chuyện đó đã chẳng là cái đinh gỉ gì khi Tướng quân còn sống. Và nó cũng sẽ chẳng là cái cứt khô gì khi lúc này ông ta đã nằm yên dưới đáy mồ sâu. Lúc này là lúc nào chứ, là lúc Thống lãnh ta đây sẽ ban phát sinh mệnh cho tất cả mọi người, từ con sâu đến cái kiến.

(cho những ai đã quên, Tướng quân là bố của Thống lãnh, là cái ông tạo ra CPO cứu vớt omega với mục đích tốt, xong cái ông con biến thái này lên mới có cái trò đẻ mướn đó)

Cô nàng lính beta hắng giọng. "Thưa ngài?"

"Ừm?" Thống lãnh trả lời, cuối cùng cũng quay người lại.

Cô nàng ấy đứng im như phỗng, rõ là bị áp lực của alpha do hắn tạo ra đàn áp dữ dội. Chà, cảm giác này khiến hắn cảm thấy mạnh mẽ làm sao.

"Thưa ngài, có thêm mệnh lệnh nào cho các chỉ huy của các CPOs không ạ? Họ vẫn nên tiếp tục chứ ạ?

Thống lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chăm chú vào hàng trăm binh sĩ đang tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn bên dưới. Hắn đã mất rất nhiều năm, rất nhiều năm cống hiến suốt cả cuộc đời chỉ để đạt được chính thời khắc này. Thời khắc mà chằng có ai có quyền lực hơn được hắn cả. Vậy mà...một con chó đã đánh bại được hắn.

Chống lại mọi lực lượng, chống lại mọi thứ lý lẽ thông thường, tên chó chết omega nhỏ bé, yếu đuối, tay không tấc sắt và chẳng làm gì được ấy lại dám chống lại hắn sao. Nó đã dám chế nhạo hắn, chạy len lỏi giữa lòng bàn tay Phật tổ của hắn như cát chảy. Hắn muốn nghiền nát nó, dạy cho nó một bài học, để không một con chó omega nào khác còn dám xem bản thân là người, còn dám xem bản thân không phải là một thiết bị chăn nuôi.

"Hãy bảo họ tiếp tục," hắn nói. "Ta muốn họ đến đây trong vòng một tuần."

Cô nàng beta gật đầu, gõ gõ gì đó trên máy tính bảng cầm trên tay. "Quân biên giới sẽ vẫn ở nguyên vị trí như ngài đã ra lệnh từ trước," cô ấy tiếp tục. "Và Đại tá Kim đã tiến cử một cử tọa để ngài có thể thảo luận về các chi tiết trong bài phát biểu của mình đấy ạ."

"Ta sẽ liên lạc với cậu ấy," hắn nói.

Cô nàng mỉm cười, cúi đầu nhẹ trước khi đi ra ngoài. Hắn đang hết sức chú tâm vào cái mông ưỡn ẹo của cô ta thì đầu óc lại nghĩ tới cái con chó omega đã xổng chuồng mất của hắn kia. Trái ngược với ý kiến ​​của hầu hết các cố vấn, hắn khá chắc chắn rằng omega ấy vẫn ở trong nước và chỉ đang ẩn náu mà thôi. Chỉ là họ không biết chính xác địa điểm của con chó ấy.

Trên sân, lính tráng bận rộn chạy ra vào, mỗi giờ trôi qua lại là một ca làm việc mới, Thống lãnh bỗng chốc nhớ lại nhiều thứ. Hắn nhớ về bố mình-trung thành, tận tụy và cực kì ít nói. Hắn nhớ về mẹ mình-một mệnh phụ sống một cuộc đời vô cùng dữ dội cho đến tận ngày nhắm mắt xuôi tay.

Và hắn nhớ đến người con trai, hắn thề trước vong hồn bố mình, chẳng sớm thì muộn hắn sẽ đặt tên đó vào đúng vị trí mà hắn đã định.

Gãy nát. Và chỉ còn biết quỳ.

ΩΩΩ

Jackson luôn coi mình là một người có đẳng cấp, không dễ bị lay động bởi cảm xúc vớ vẩn nào. Mà mọi người cũng biết đấy, việc lớn lên giữa chiến tranh sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến bạn bằng một cách nào đó thôi. Mỗi lần nhớ đến những năm tháng tuổi thơ ngọt ngào kia, Jackson luôn thấy nó được che bởi một bức màn máu và sự mất mát, cậu đã từ tuổi thơ ấy lớn dần dưới sự huấn luyện khắc nghiệt mà mẹ luôn bắt cậu phải tuân theo. Bà ấy là một người phụ nữ có quyết tâm và mục đích, mục tiêu rõ ràng trong đầu.

Bà là một người lính dũng cảm và là một người mẹ xa cách, cho đến ngày chiến tranh chính thức quật sụp bà.

Tận bây giờ Jackson vẫn có thể hình dung rõ ràng trong đầu mình cách họ đã cuốn cơ thể bà ấy trong tình trạng bất tỉnh hoàn toàn, cột sống của bà đã bị đập nát không còn phục hồi được nữa. Jackson chỉ mới tám tuổi khi mẹ cậu ngừng chiến đấu, mới mười hai tuổi khi cậu đưa bà qua bên kia biên giới, với hi vọng mong manh rằng bà sẽ còn sống sót bên bờ bên kia.

Lúc này, lang thang dưới lòng đất, Jackson không thể ngừng nghĩ về bà, nghĩ về lần cuối cùng họ gặp nhau, cậu đã không nói rằng con yêu mẹ. Lại một lần nữa, giống hệ bao nhiêu năm qua.

Cậu không thể ngừng nghĩ rằng lúc này đây, mình thực sự muốn gặp bà thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi cũng được.

Nhóm của họ rất đông, một nhóm phiến quân hành quân qua các đường hầm ẩm thấp, háo hức chờ ngày được nhìn thấy ánh sáng. Jackson luôn nghĩ rằng mình đã quen với hoạt động ngầm nhưng sau nhiều ngày hành quân, ngay cả cậu cũng đã bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Hơn thế nữa, cậu đã bắt đầu nghi ngờ.

Kihyun quyết định dừng chân khi họ đến một ngã ba và Jackson ngã xuống ngay tại chỗ, xương cốt mệt rã rời và tâm trí thì đã dần mất đi niềm tin. Jaebum nhìn Jackson, beta này đang cuộn mình lại, ánh mắt chìm trong bóng tối.

"Alpha Hoseok chắc chắn chúng ta đang ở gần lắm rồi," Jaebum thông báo, xoa hai lòng bàn tay vào nhau để làm ấm. "Cậu ấy nói rằng chúng ta chỉ còn một hai ngày đường nữa thôi, và rồi chúng ta sẽ đến điểm hẹn tập kết."

"Lâu quá," Jackson bình luận, vẫn nhìn sang chỗ khác.

"Ừ," Jaebum đồng ý với một tiếng rên rỉ, nới lỏng báng súng để mình có thể ngủ thoải mái hơn. "Các đường hầm không chạy thẳng nên chúng ta đã phải đi khỏi The Metropolis, rồi mới vòng trở lại."

Jackson rì rầm gì đó rồi im lặng. Jaebum muốn hỏi nhưng anh cũng thực sự mệt mỏi lắm rồi, mí mắt nặng trĩu và cơ thể như hóa thành một đám bùn nhão, hít chặt xuống mặt đất cứng ngắc bên dưới.

"Tớ không muốn chết."

Lời thú nhận từ đâu xuất hiện và Jaebum chớp mắt tỉnh táo, không biết mình có thực sự nghe đúng hay không. Anh ấy nghiêng đầu và thấy Jackson vẫn đang nhìn chằm chằm vào các bức tường, beta ấy trông có vẻ kiệt quệ lắm rồi.

"Tớ từng xem nhẹ chuyện này," Jackson tiếp tục thì thầm. "Tớ từng tin rằng chết trên chiến tường sẽ là cách tốt nhất để chết nhưng...tớ không muốn. Tớ không muốn chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro