Ngoại truyện : A sad love story ( phần 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn viên trường đại học hôm nay đông đúc kì lạ, xe cảnh sát hú còi inh ỏi đỗ lại trước cổng trường, đội ngũ nhân viên ra vào tấp nập.

Men theo lối vào dẫn đến chỗ hồ nước lớn, nơi đông người tập trung nhất đã bị phong tỏa. Vào lúc rạng sáng ngày hôm nay bảo vệ của trường đã phát hiện thi thể của một cô gái trôi lềnh bềnh trên mặt nước, ông ta lập tức báo cảnh sát. Sinh viên hiếu kỳ chen chúc xung quanh, đây đúng là một vụ động trời.

Thi thể cô gái được vớt lên bờ, đặt trên một tấm thảm cao su. Xác chết đã trương phình, làn nha tái nhợt lạnh lẽo. Nhiều viên cảnh sát đeo bộ đàm nhận nhiệm vụ canh giữ, bên trong khu vực đã bị phong tỏa có thêm vài người khác.
Một người đàn ông da trắng ngoài ba mươi, mặc áo khoác xám, gương mặt góc cạnh có râu quai nón đứng nhìn xác chết ngẫm nghĩ. Đôi mắt xanh đặc trưng của anh ta cuốn hút khó tả. Nhân viên pháp y và pháp chứng hiện giờ vẫn còn chưa đến.

Một nữ cảnh sát khác tiến đến gần, mặc trang phục tự do, mang hẳn cả găng tay. Cô có gương mặt xinh đẹp với mái tóc vàng hoe buột cao đuôi ngựa. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, đưa tay sờ lên môi:

- Có khi nào là do trượt chân ngã không?

Người đàn ông kia chống hông, đôi mắt nghiêm túc đặt lên xác chết:

- Có lẽ. Xung quanh hồ này có khá nhiều rêu.

- Cô gái đó đã bị người khác hại chết rồi đẩy xuống hồ.

Hai người lập tức nhìn bốn phía tìm kiếm giọng nói vừa phát ra. Họ dừng lại trước một cậu thanh niên người châu Á đeo kính cận, vai mang balo với tấm thẻ sinh viên ở trước ngực. Người đó sở hữu mái tóc màu nâu socola, làn da trắng rạng ngời cùng chiều cao lí tưởng. Ngoại hình có thể nói là nổi bần bật khi đứng giữa đám đông.

Thanh tra Robert nghi hoặc nhìn cậu:

- Dựa vào đâu?

- Những người bị chết đuối đa phần mắt nhắm, miệng khép, tay nắm chặt, chân duỗi thẳng và bụng sẽ trương nước. Vả lại theo phản xạ sẽ không ngừng giãy giụa, tay chân ít nhất sẽ dính đất cát hoặc bị trầy xước. Tuy nhiên thi thể này lại không như vậy. Mắt cô ta mở trừng, tay duỗi thẳng, hai bàn tay lại khá sạch sẽ, bụng không có vết tích của việc trương nước. Nghi ngờ bị đẩy xuống hồ sau khi đã tắt thở.

Thanh tra Robert đá mắt nhìn nhân viên, cô hiểu ý liền ngồi xuống bên cạnh thi thể, đưa tay xem xét kiểm tra. Quả không ngoài những gì họ dự đoán, sau gáy nạn nhân có một vết thương chí mạng còn đọng máu.

- Hung thủ có lẽ là một cô gái có chiều cao tương đương với nạn nhân, đặc biệt nhuộm tóc màu đỏ.

Lại thêm một chàng trai khác xuất hiện, người này có ngoại hình giống y hệt cậu nhóc mang kính đứng bên cạnh. Chỉ khác ở chỗ mái tóc undercut màu đen nam tính với đôi mắt hổ phách sắc lạnh đến ngỡ ngàng. Robert nhất thời bị sốc, nhíu mày nhìn họ:

- Sao cậu biết hung thủ là nữ?

- Dễ thôi. Dây kéo áo khoác của nạn nhân bị vướng lại một sợi tóc đỏ khá dài, trên cánh tay nạn nhân có vết cào mạnh, gò má còn lưu lại dấu vân tay của một cái tát, nghi ngờ trước khi chết có lẽ đã giằng co với hung thủ. Trên áo thun của nạn nhân có in lại dấu giày, từ size bàn chân suy ra chiều cao là việc không hề khó.

- Hai cậu là ai?

Người này nhìn người kia mỉm cười chứ không đáp, họ nhún vai bình thản rời khỏi như chưa từng xuất hiện. Mặc cho Robert đang đứng ngơ ngác nhìn theo.

……………………………………

Paradise School, New York:

- Tuấn Duy! Đợi chú với!

Mặc cho Tuấn An có gian nan vất vả tru tréo ở phía sau, hai con mắt của hắn vẫn dán chặt vào điện thoại với đôi chân dài không hề có dấu hiệu giảm tốc. Hắn đeo tai nghe, tóc undercut nam tính. Vẻ baby của mười hai năm trước đã không còn, thay vào đó là gương mặt góc cạnh làm điên đảo chúng sinh với đôi mắt màu hổ phách được thừa hưởng trọn vẹn từ người mẹ xinh đẹp.

Tuấn An vẫn vậy, vẫn giống hắn như hai giọt nước. Tuy nhiên trái ngược với vẻ nam tính thu hút của cháu trai, cậu lại mang vẻ ngoài thư sinh hiền lành với mái tóc nâu bồng bềnh cùng cặp mắt kính trí thức.

Cuối cùng cũng bắt kịp được hắn, cậu lên tiếng trách móc với gương mặt nhăn nhó:

- Đi đầu thai hả? Nhanh dữ vậy!

- Ai bảo chân chú ngắn. - Hắn vừa nói vừa chăm chỉ dán mắt vào cái điện thoại.

Tuấn An nhíu mày:

- What? Hai chúng ta có cùng chiều cao cân nặng đấy! Mầy rớt não hả thằng kia?

- Vậy nghĩa là do chú cầm tinh con lừa?

"BỐP"

- Aaa... - hắn xoa mông lia lịa - Làm cái gì vậy cha nội?

- Cho mầy biết cảm giác bị lừa đá.

Cả hai lườm nguýt nhau cả đoạn đường dài, gây nhau om sòm như mấy bà bán cá ngoài chợ khiến cả sân trường ai cũng ngoái lại nhìn. Vừa ra đến cổng, hai mắt Tuấn An bỗng dưng sáng lên khi nhìn thấy ai đó đang đứng ở trạm xe buýt.

- A... Miri!

Theo hướng tay cậu đang vẫy là một cô gái tầm mười tám tuổi. Cô gái có vẻ ngoài cá tính với mái tóc nâu gợn sóng, mặc áo khoác bóng chày và quần Jean rách. Miri đút hai tay vào túi áo, chiếc mũ snapback đội ngược càng làm nổi bật gương mặt xinh xắn như búp bê lai. Tuy nhiên đôi mắt to tròn đó lại nhìn lơ đãng như người mất hồn.

Tuấn An chạy về phía đó, lại cất giọng gọi to:

- Miri!

Đôi chân hắn bỗng sựng lại, cảm giác cực kỳ thiếu tự nhiên khi phải chạm mặt cô. Đơn giản vì cách đây không lâu, người con gái đó đã từng là của hắn. Người con gái không giống với bất kì ai trên đời này.

Miri giật mình quay sang, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu:

- Anh Tuấn An? Trùng hợp vậy!

Cậu sốt sắng, mặt tươi như hoa:

- Em đón xe buýt hả?

- Không. Em đang đón đĩa bay. - cô nhe răng cười tinh nghịch.

- Lại troll anh nữa... - Tuấn An chau mày.

Mặc dù nụ cười luôn hiện diện trên môi nhưng gương mặt đó lại không hề thực sự vui vẻ, cô bỗng trở nên khá gượng gạo khi nhìn thấy hắn.

- Chào... Anh!

- Em không khỏe sao? Sắc mặt em tệ vậy!

Hắn theo phản xạ định đặt tay lên trán cô kiểm tra, tuy nhiên Miri đã nhanh lùi lại khiến bàn tay đó trơ ra giữa không trung.

- Em không sao... Em ổn!

Cảm giác một tia hụt hẫng vừa vụt qua, hắn vội thu tay lại đút vào túi quần. Chết tiệt! Tại sao lại quen với việc quan tâm cô như vậy? Hắn quên mất cả hai đã chia tay được nửa năm rồi.

Đúng lúc xe buýt vừa đến, cô chào tạm biệt hai người rồi lãnh đạm lên xe. Tuấn An tinh nghịch vẫy vẫy tay, cô cũng vẫy lại. Tuy nhiên đôi mắt to tròn đó chỉ chăm chăm nhìn hắn, nhìn người con trai đang đứng bất động cho đến khi chiếc xe chạy đi khuất.

- Đi thôi!

Tuấn An huých vai hắn, tuy nhiên hắn cứ đứng ngây người ra buộc cậu phải hét to:

- ĐI THÔI!!!

Hắn như sực tỉnh:

- Ừ đi.

Miri nhẹ nhàng tựa đầu lên cửa kính, vô số giọt nước trong suốt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. Tâm trạng hiện giờ của cô quá phức tạp, quá hỗn độn.

"Chết tiệt! Tại sao nửa năm trôi qua rồi mà cảm giác vẫn còn trọn vẹn như vậy?"

Hắn bày tỏ tình cảm với cô vào một ngày đẹp trời giữa tháng giêng. Cô ừ vội vì muốn có bờ vai để tựa. Tuy nhiên, ngoài dự tính, cô yêu hắn. Cả hai quấn quýt nhau không rời nửa bước, lại còn bàn tính chuyện tương lai, những tưởng không bao giờ rời xa.

- Chào dì Amber!

- Miri chào con! Tuấn Duy nó ở trên lầu đấy!

- Dì này... Con có bảo sang tìm anh ấy đâu. Con sang ngủ nhờ vì ba mẹ con đi công tác mà!

- Nhà đâu có phòng trống, chỉ còn cái giường rộng thênh thang của Tuấn Duy thôi.

- Cái này là thuyết âm mưu phải không?

- Tùy con nghĩ... - Hiểu Phàm mỉm cười.

Miri chào tạm biệt mẹ hắn rồi co chân chạy thẳng lên lầu, chính xác mở cánh cửa phòng trong góc.

Căn phòng gọn gàng không một bóng người làm cô đứng đực ra, rõ ràng mẹ hắn nói hắn đang ở đây, không thể nào lại bị gạt chứ. Bỗng có một thứ vừa cứng vừa lạnh nghi ngờ là súng đặt vào hông kèm theo giọng nói quen thuộc:

- Đứng im!

"Rầm"

Cánh cửa theo đó đóng lại, giọng nói kia lần nữa vang lên:

- Tìm ai?

Miri nhanh như cắt xoay người một phát, chính xác bắt lấy cánh tay đang giả làm súng đặt trên hông cô, động tác vật người đẹp mắt của Judo hắn ngay lập tức được nếm trải.

"Phịch"

- Aaaa…

Tuấn Duy rên rỉ khi đã nằm nguyên con trên sàn nhà. Cô phủi phủi tay, nhếch môi cười đểu:

- Định hù ai? Hả?

- Ra tay mạnh vậy sao? Nhỡ anh bị thương tật gì em phải nuôi anh suốt đời đấy!

- Méo.

- A... Con này ngon!

Hắn lợi dụng lúc cô không phòng thủ liền vật cô xuống giường. Dĩ nhiên theo logic hắn sẽ chiếm thế thượng phong, nhanh nhẹn khóa hai tay cô lại rồi nhếch môi cười đểu:

- Không cho anh gặp suốt hai ngày, cái giá phải trả là em sẽ bị hôn đến khi nào anh mỏi thì thôi.

Vừa dứt câu, Miri chưa kịp phản ứng đã bị hôn liên tiếp lên má, lên môi, lên mũi rồi đến trán.

- Aaaa... Dừng lại mau! Em chóng mặt quá! - Miri quơ quào nhưng tay chân đã bị kẹp chặt.

- Không thì sao?

Cô nhíu mày, sau đó nhếch môi cười nguy hiểm. Tiếp theo sau là tràng la hét thảm thiết của nam thanh niên đã không chịu nghe lời cảnh cáo.

- AAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa…

Hiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, chợt tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới:

- Con sao vậy? Làm gì mà... - vừa nói vừa xem xét tay, chân, cổ, ngực kể cả cơ bụng của con trai - Sao bầm đỏ hết vậy?

- Tại…

Hắn vừa liếc nhìn Miri đang nghiêm mặt vừa cười ngu ngơ:

- Tại... Con buồn quá... Nên tự cắn chơi.

Hắn nuốt nước bọt đánh ực một cái khi nhận cái liếc từ Miri. Hiểu Phàm bình thản lắc đầu ngao ngán:

- Hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà con vẫn còn làm mấy trò ngu người vậy được sao?

Hắn chỉ biết nhe răng cười, ngoài ra không dám nói thêm gì nữa.
.............................................

Tuấn Duy soi mình trong gương, tay cầm khăn lau khô tóc, phần cơ bắp rắn chắc lấm tấm vài giọt nước. Hắn chợt mỉm cười, lâu rồi hình như không bị ai đó để lại vết trên người, cũng có chút nhớ nhớ.

Mà thôi bỏ đi.

- Alo.

- Tuấn Duy à? Có một vụ cần cậu giúp…

- Xin lỗi nhưng tôi không có tâm trạng.

Hắn lãnh đạm cúp máy, hờ hững quăng điện thoại lên bàn. Ngã mình một cách bất chấp xuống chiếc giường êm ả, tâm trí lại bận nghĩ ngợi lung tung. Tiếng mưa ngoài kia khiến không gian trở nên thật ồn ào, có lẽ sắp bắt đầu một đêm khó ngủ. Lại nhớ đến một mùi hương quen thuộc. Lại nghĩ về đêm hôm đó…

Miri thay xong quần áo ngủ, trèo lên giường nằm xuống bên cạnh chỗ hắn đang nghịch điện thoại. Tuấn Duy lập tức choàng tay ra sau đầu, để Miri nằm lên cánh tay của mình rồi ôm cô vào lòng.

- Ngực anh ấm quá... - cô thì thầm chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.

Tuấn Duy bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể cho cô nghe vô số chuyện, chất giọng trầm trầm gây nghiện của hắn khiến cô chỉ muốn im lặng và lắng nghe. Thích thật!

Cảm giác ngọt ngào này là sao vậy? Cả hai chỉ mới bắt đầu được một tuần thôi mà. Mọi thứ thực sự tiến triển tốt như vậy sao? Hay tất cả chỉ là một cái kịch bản tạm bợ được dựng lên quá hoàn hảo khiến người trong cuộc cũng bị cuốn vào?

Có thứ vô hình gì đó khiến cả hai bỗng dưng im lặng một lúc lâu.

- Anh…

- Anh đây!

- Mình... có đang nghiêm túc không?

Miri không hiểu tại sao bản thân lại hoài nghi mối quan hệ này. Chỉ tại cảm giác của bản thân khiến cô ngờ vực rằng đây là thứ tình cảm có thể đến nhanh rồi thì cũng sẽ đi nhanh như cách nó đến.

Tuấn Duy mỉm cười, âu yếm vuốt tóc cô:

- Nghiêm túc chứ! Mấy giờ rồi còn đùa?

Chỉ cần bấy nhiêu đó, Miri lại bất chấp tin tưởng và đá bay cái ý nghĩ ngờ vực vừa xuất hiện trong đầu. Cô yêu hắn rồi, yêu một cách điên cuồng không dừng lại được. Cô tin tưởng rằng người con trai trước mặt nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.

- Nghiêm túc?

Miri nhếch môi nở nụ cười nửa miệng lãnh khốc, rít một hơi thuốc dài. Làn khói trắng tỏa ra, mờ ảo. Nước mắt lại thi nhau rơi xuống, khói thuốc làm mắt cô cay chăng?

Những giọt nước mắt này cũng giống như những giọt mưa ngoài kia, cứ điềm nhiên rơi mà không thể ngừng lại được. Cơn mưa đêm hỗn độn lại khiến cô vì chuyện của nửa năm trước mà mất ngủ. Cô cười nhạt trong nước mắt:

- Nghiêm túc? Hai chữ nghiêm túc của anh là vậy sao? Như thế nào mới là nghiêm túc?

Tàn thuốc lá đáp trên mặt sàn, cô co ro người ngồi bên thành cửa sổ. Cơn mưa đêm nay lạnh quá! Lại nhớ đến vòng tay ấm áp không nên nhớ đó nữa rồi.
........................................

Trời chập choạng tối, mặt đường ướt nhem toàn nước, vết tích của một đám mưa đầu thu. Không khí lạnh bắt đầu len lỏi, con đường đông đúc người qua lại, trông họ bận rộn khó tả.

Miri ngồi ở trạm chờ xe buýt, đôi mắt vô hồn lãnh đạm nhìn mông lung. Cảm giác chán chường, mệt mỏi không ngừng lấn át tâm trí. Cô cứ ngồi thừ ra như vậy và không biết đã làm lỡ bao nhiêu chuyến xe rồi.

"Ting"

Tiếng tin nhắn khiến cô tỉnh người, bàn tay chậm chạp mở điện thoại ra xem.

"Cất cái vẻ mặt mà hằng ngày em mang đến trường đi được không?"

Tim cô thắt lại, những giọt nước đáng ghét kia lại tự động đáp trên khóe mắt.

Tại sao lại khóc?

Cô cũng không biết nữa.

Người mà cô đang cố gắng quên đi lại nhắn tin cho cô. Ai mượn hắn làm như vậy? Cô thật muốn vứt quách điện thoại đi cho rồi. Tuy nhiên hiện tại cô lại đang siết chặt nó trong lòng bàn tay như thể sợ nó sẽ tuột mất.

"Tại sao?"

"Thấy em không vui anh không thoải mái. Chỉ vậy thôi."

Cô cười nhạt, từng giọt nước mắt lăn dài, không hề có dấu hiệu chấm dứt. Hắn nói hắn cảm thấy không thoải mái khi thấy cô không vui? Cứ tưởng thứ tâm trạng tồi tệ đeo bám cô suốt bao lâu nay là thứ mà hắn muốn chứ. Rõ ràng hắn là người đã ban tặng cho cô vẻ mặt này, giờ lại bảo cô cất đi, hắn nghĩ hắn là ai.

"Em không sao... Em ổn!"

"Có thể chia sẻ với anh vấn đề hiện tại của em chứ?"

"Đúng là em gặp chút vấn đề. Nhưng mà em không sao đâu"

"Anh giúp được gì cho em không?"

Tay Miri run nhiều hơn, nơi cổ họng phát ra tiếng nấc mà cô biết bản thân không thể đè nén nó nữa.

- Hức... Hức…

"Xin anh... Đừng như vậy nữa. Đừng quan tâm tới em nữa."

"Tại sao?"

" Mình dừng rồi... Anh không còn là của em nữa. Em không còn cái quyền làm phiền anh."

Miri run bần bật, nhét vội điện thoại vào túi. Cô nấc lên mấy tiếng, vội đưa tay bịt chặt miệng. Cô không muốn tiếp tục. Những dòng tin nhắn ấy mang thứ ma lực thật đáng sợ. Cô sắp buông được rồi, chẳng phải như vậy sao?

Hắn muốn cô chia sẻ với hắn mọi chuyện?

Với tư cách gì?

Bạn bè?

Anh em?

Cô lại cười. Hắn có vẻ thích dày vò cô bằng những lời lẽ quan tâm khiến cô không quên được hắn quá nhỉ? Nhìn cô đau khổ như vậy hắn vui lắm thì phải. Nhưng cô không chống lại được tình cảm của bản thân. Chết tiệt! Lại nhớ đến hắn, nhớ đến con người tàn nhẫn đó. Thực sự mà nói rõ ràng không đành lòng quên hắn, mà dù có muốn quên đi nữa thì con tim cũng không cho phép cô làm điều đó. Cô sẽ buông. Cô hứa là sẽ buông khi hắn tìm được một người con gái toàn tâm toàn ý yêu thương hắn. Giờ thì lại tiếp tục nhìn hắn từ xa và đau khổ vậy thôi.

Tuấn Duy ghì chặt điện thoại trong tay, gương mặt đờ đẫn. Không gian xung quanh như lắng đọng. Một nụ cười gượng gạo khẽ nở trên môi, hắn đang tự cười nhạo chính bản thân mình.

- Mình vừa làm gì vậy? Sao lại đi nhắn tin cho em ấy?

Hắn nhìn lại dòng tin nhắn, lại cười:

- Mình điên rồi!

...........................................

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro