Tao nhớ cái tên xấu xa đó!!! *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời xuyên qua những đám mây, chiếu qua cửa sổ phòng ngủ của người đàn ông đơn độc, cho phép chúng ta nhìn thấy chủ nhân của căn phòng.

Cậu ta nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, áo sơ mi kéo đến ngang bụng, quần dài đến hông, thở phì phò vì những gì đang làm.

Mọi thứ ngày càng trở nên gấp gáp hơn.

Type đã về nhà gần ba tuần.

Điều vui vẻ hoặc thư giãn nhất đối với cậu trong ba tuần qua là được trở về nhà và có thể làm những gì mình thích.

Nhưng lần này cũng bị xáo trộn một chút bởi những du khách của khu nhà nghỉ.

Type không biết liệu có phải cậu đã không còn hứng thú với biển trong nhiều năm hay không, hay cậu không thể chịu đựng được những công việc hàng ngày, hay là vì ...

Mệt mỏi vì nỗi phiền muộn của một người bạn và phải chấp nhận những thành kiến ​​cá nhân của mình, hay nói đúng hơn là buồn vì sự vắng mặt của ai đó ...

Từ việc dậy sớm mỗi sáng và tranh cãi với người ngủ đối diện, giờ mọi thứ lại trở nên yên tĩnh đến mức cậu có thể dậy bất cứ khi nào cậu muốn.

Vẻ ngoài lạnh lùng mà người kia tạo ra, được cho là một điều tốt, nhưng lại cực kỳ nhàm chán đối với Type. Và thậm chí còn có một thứ khó chịu hơn khi Type không được làm vài lần trong một tuần.

Vì thế, những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay chỉ có thể trút bỏ qua đôi bàn tay.

Ham muốn kéo đến liên tục khiến Type cảm thấy như thế là chưa đủ. Điều đó thực sự là không đủ.

"Ah...hmmm...hmmm.... "

Người đàn ông trên giường hít vào một hơi thật chậm, và khi cậu nghiến chặt răng, tâm trí lại gợi lên thân hình mềm mại của một số phụ nữ xinh đẹp. Một tiếng rên nhẹ thoát ra khi nghĩ đến việc đâm sâu cơ thể mình vào vùng kín ẩm ướt đó.

Type đã cố gắng tập trung vào vấn đề trút bỏ ham muốn của mình.

Nhưng .....

[Tao biết mày thích điều này.]

Thằng khốn!

Type không kìm được mà bật thốt lên bằng thứ ngôn ngữ khó chịu, và hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp trong tâm trí cậu đột nhiên bị âm thanh của một người đàn ông to lớn lấn át. Type thầm chửi rủa chính bản thân mình, cậu cố kiềm chế thứ đang nắm giữa hai tay lại và ý nghĩ về người kia bất chợt hiện lên trong đầu Type.

[Những thứ mà tao làm cho mày, sẽ tốt hơn gấp mấy lần những cô gái khác giúp mày trước đây.]

Giọng nói khàn khàn của Tharn truyền đến, như đang thì thầm vào tai cậu, khiến Type siết chặt hơn và dùng tay mạnh hơn. Suy nghĩ về người đàn ông đó đã khiến đứa em trai trong tay cậu lớn hơn gấp nhiều lần so với khi cậu làm điều đó cùng các cô gái trước đây. Cuối cùng, Type đã biết được mình thích kiểu gì ... chính là...

"Ah...hmmm..... "

Hơi thở của Type càng trở nên bất ổn hơn khi tâm trí cậu lướt qua khuôn mặt của người kia, điều mà cậu chắc chắn sẽ tiết lộ sau khi đưa bản thân lên cao trào.

Nụ cười xấu xa.

Tên đẹp trai hiện lên trong đầu khiến Type bắt đầu phóng túng ham muốn. Cậu càng ngày càng cảm thấy ham muốn của bản thân sắp bùng nổ, hưng phấn đến độ khiến bản thân không thể không đẩy nhanh tần suất ma sát của tay, và...

Chuyện này vẫn chưa kết thúc!

Type nghiến răng ken két, tức đến phát run tay vì không thể dùng tay đưa đứa em trai của mình lên đến đỉnh điểm của cảm xúc được, vì càng nghĩ đến gương mặt của người đó lại càng nghĩ đến chuyện kia. Nghĩ đến điều mà người đó đã làm cho cậu. Type muốn hét lên thật to.

Thằng khốn!

Type, người đã nói không bao giờ tự chạm vào hạt đậu nhỏ trên ngực mình, bây giờ đã xắn áo lên và cắn vào miệng. Sau đó dùng tay còn lại nhẹ nhàng vân vê hạt đậu nâu sẫm. Nhắm mắt lại, Type cảm thấy vị trí này rất tốt, tim đập thình thịch, nhưng càng chạm, càng bóp, càng xoa ngực, cảm giác nóng rực lại càng quét qua trên người, may mà có quần áo cắn vào cho phép cậu đè nén tiếng rên rỉ nếu không cậu chắc chắn sẽ không thể kiềm chế bản thân mà phát ra những âm thanh đầy xấu hổ.

[Mày có cảm giác ở chỗ này.]

Không, tao không thích nó, chết tiệt, tao không thích ở chỗ đó.

Type đấu tranh mạnh mẽ với tiềm thức của mình, dòng suy nghĩ trôi về hình ảnh lúc Tharn đang giúp cậu với đôi tay của hắn. Type cố gắng kiềm chế để tay mình không chạm vào chỗ đó.

Thằng khốn!

Type bỗng nhiên sửng sốt khi hình bóng người đàn ông lúc này đang ở Bangkok lại hiện ra trong đầu mình và hắn ta đang dùng lưỡi liếm bộ phận mà cậu cho là bẩn thỉu đến mức kinh tởm.

Chiếc lưỡi mềm mại của hắn từ từ di chuyển lên trên, vào sâu bên trong.

"A~~..."

Người đàn ông không bao giờ chịu đưa ngón tay vào miệng lại sẵn sàng từ bỏ nhân phẩm để liếm nó, và rất đắm chìm vào những gì cậu ấy đang làm.

"À ... ừm ... tao thực sự không thể tin được."

Type đẩy những ngón tay ướt át ra phía sau, biết rằng toàn bộ cơ thể cậu đang run rẩy, chiếc áo sơ mi vốn dĩ được siết chặt lại đang lỏng lẻo dần và một tiếng rên nhẹ, dịu đi khi nghĩ về cách người kia đã di chuyển ngón tay và giúp cậu lên đỉnh thế nào.

"Mình điên rồi!"

Type tự nhủ với bản thân. Cậu thở hổn hển và dang rộng ngón chân, bàn tay không thể ngừng lại, tận hưởng sự ma sát và cảm giác hồi hộp với mỗi lần ra vào, tưởng tượng như đó là bàn tay của người kia mỗi lúc một nhanh hơn.

"Tốt quá! Tharn, nhanh hơn! Mạnh hơn nữa đi!"

Hmmm.....

Tốc độ tay của Type tăng lên trước khi mắt cậu hoàn toàn nhắm lại. Kèm theo đó là sự ướt át phun vào tay, toàn thân tràn ngập khoái cảm.

Lau sạch vết bẩn, sau đó ném tờ giấy xuống gầm giường và nói với bản thân rằng cậu sẽ quay lại để dọn dẹp sau. Bây giờ cậu quả thật không có tâm trạng đi nhặt rác vì....

"Mình tiêu rồi!"

Nghĩ về những gì vừa xảy ra, Type đã nói như không thể chấp nhận nổi chính bản thân mình.

Cậu là Type, vậy mà hãy xem đi, cậu đã làm gì với đôi tay của mình? Điều đó thật ngớ ngẩn. Type đưa tay định đập xuống giường như một cách để trút bỏ cảm xúc, nhưng một lúc sau, cậu lại bị bao trùm bởi cảm giác hạnh phúc dâng trào.

Cậu không thể quay lại nữa đúng không? Dù muốn dù không cậu cũng đã trở thành ....đã trở thành loại người như vậy, đúng không?

Type càng muốn tỏ ra nghiêm túc thì biểu hiện của cậu càng trở nên bớt nghiêm túc hơn, nhưng chắc chắn rằng không ai có thể trách được chuyện này.

"Tất cả là lỗi của mình."

Cậu nói một cách nặng nề rồi vùi đầu vào gối mà vẫn chưa thể chấp nhận chuyện vừa xảy ra.

"Type, con trai, bữa tối đã sẵn sàng rồi nè!"

"Ba, con chưa đói ạ!! Ăn không được. Không muốn ăn!"

Dù ba cậu có gọi gì đi nữa, Type vẫn không chịu xuống ăn cơm. Cậu nằm trên giường như một cái xác, không thể chấp nhận được bản thân vì trở thành như bây giờ.

Thằng khốn!!! ah ah ah, Type, mày đúng là.. Cái này được gọi là gì nhỉ?!

🥰🥰edit by Buff🥰🥰

Chiều chủ nhật, gia đình Tharn tụ tập trong phòng khách, nơi người cha đang cẩn thận đánh bóng những chiếc gậy đánh gôn. Người mẹ thì chăm chú ngồi trên ghế sofa xem chương trình nấu ăn, cậu con trai lớn chơi tennis qua Wii, còn cậu em trai và cô em gái đang ngồi trước cây đàn piano. Cô em gái út đang biểu diễn một giai điệu mới học cho anh trai nghe.

"Anh Tharn, anh thấy sao, Thanya, chơi ổn chứ?"

Cô em gái hỏi đầy mong đợi khiến anh trai đang học nhạc không biết làm thế nào mới phải nhưng rồi cậu mỉm cười:

"Đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi."

Tharn bắt đầu khen ngợi em gái mình nhưng cô em gái cũng biết rằng lời nói đó không phải lời thật lòng.

"Ở đoạn giữa anh nghĩ nó hơi chệch hướng một chút, em chơi đoạn đó quá nhanh."

Thanya gật đầu lo lắng, cô bé bắt đầu chơi lại đoạn đó một lần nữa. Thấy tình hình như thế, người anh cả dùng tay ngăn cản cô bé và không nhịn được mà hỏi.

"Thanya, tại sao em lại tin những lời của Tharn đến vậy? Anh nghĩ em đã chơi khá tốt rồi mà."

"Anh Thorn, em không thể tin được lời nói của anh đâu, dù em có chơi khó nghe đến đâu, anh cũng sẽ nói rằng em chơi tốt."

Thanya dừng lại và làm bộ mặt ma quái với anh trai khiến cả gia đình cười lớn.

"Em gái con nói đúng chứ? Thorn à, nhìn đi, con thiên vị đến mức ngay cả em gái con cũng nhận ra."

Người cha đã ném một câu cực kì chất lượng ...

"Con không có thiên vị ​​với em gái. Những gì con nói đều là sự thật."

Thorn quay sang ba mình và nói điều đó trong khi những người khác lắng nghe từ bên lề vừa cười vừa lắc đầu.

"Chà, dù là lập dị hay là thật thà thì Thorn cũng không hổ danh là người anh trai yêu em gái mình nhất,"

"Đó là bởi vì em gái Thorn rất đáng yêu, dù sao thì vẫn là gen của ba và mẹ khiến em gái con trông như búp bê vậy đó."

"Vậy thì các con chưa biết ba các con là ai rồi."

Ba cậu nói. Ngay sau đó khiến cả nhà bật cười.

"Hai cha con thôi đi, mẹ đi nấu cơm đây, hôm nay chúng ta có khách, mọi người muốn ăn món gì?"

Nói xong, mẹ đứng dậy và vào bếp chuẩn bị đồ ăn, lên danh sách các món tối nay sẽ làm.

Tharn đã thèm ăn món dim sum Trung Quốc và súp cà ri xanh trong thực đơn từ lâu. Nhưng điện thoại cậu bỗng báo hiệu có tin nhắn đến. Sau khi nhìn vào màn hình, Tharn đột nhiên nói:

"Ba, mẹ, hôm nay con không ăn tối ở nhà nha."

"Này, Tharn!"

Thorn ngay lập tức quay lại, và sau khi tạm biệt em gái, Tharn liền chạy đến lấy chìa khóa xe.

"Tharn, hôm nay thằng San đến nhà ăn tối, anh nghĩ em nên ở nhà nói chuyện với nó."

Thorn nói vọng từ phía sau. Tharn cũng ngay lập tức vẫy tay.

"Xin lỗi Anh San giúp em. Em phải đi gấp, và..không biết khi nào sẽ quay lại."

Ngay khi nói xong, Tharn đã lên xe và phóng đi trên chiếc Audi của anh trai mình, để lại các thành viên ngơ ngác nhìn theo cậu.

"Tại sao anh Tharn lại chạy nhanh như vậy?"

Thorn thở dài thườn thượt trước câu hỏi của Thanya.

Cậu quay mặt lại và thấy ba mẹ mình cũng đang thở dài.

Thorn nói:

"Nhìn nó hạnh phúc như vậy thì cũng đủ hiểu rằng nó đi gặp ai rồi."

Mẹ ở trong bếp cũng lẩm bẩm.

"Thôi quên đi, đó là chuyện của Tharn, chúng ta có thể xen vào sao?"

Chỉ cần nhìn cách mà Tharn cười thì ai trong gia đình cũng biết rằng cậu đi gặp người yêu, và ... Đó là ... Đàn ông!

Thông điệp trong điện thoại chỉ là một dòng ngắn ngủn:

"Tao về Bangkok rồi."

Tharn liên tục gọi điện cho người đã gửi tin nhắn cho cậu, nhưng người đó không trả lời. Điều này khiến Tharn trở nên quẫn trí, không biết hiện tại người kia đang ở đâu ở Bangkok, nhưng cậu phải nhanh chóng đến nơi có khả năng cao nhất.

The Square - căn hộ mới thuê của hai người.

Căn hộ mới của hai người nằm sát cổng sau trường, một chung cư cao hơn chục tầng. Nó có một hồ bơi, và căn hộ được trang bị một bãi đậu xe lớn để đáp ứng nhu cầu đi lại của Tharn, vì vậy cậu quyết định về nhà và mang xe đến để sử dụng.

Bãi đậu xe hiện đã được sắp xếp thuận tiện để cậu có thể đi thẳng đến căn hộ của họ từ đó.

Không lâu sau, Tharn đã đến căn hộ, một nơi rộng gấp mấy lần ký túc xá trước đó của cậu.

Căn hộ có một chiếc giường cỡ lớn với một chiếc ghế dài và một chiếc bàn ở cuối phòng, một chiếc điện thoại bàn, cùng những thứ linh tinh khác. Bên trong được trang bị một nhà bếp nhỏ, nhưng hiện tại chưa có dụng cụ nấu nướng gì cả và sau đó là ban công và nhà tắm.

[Âm thanh lách cách]

Tiếng nước chảy ra từ nhà vệ sinh, giúp Tharn biết rằng người đàn ông mà cậu đang tìm kiếm - ở đây!

Tharn không thể không mỉm cười.
Đã bao lâu rồi cậu không gặp người đó?

Chỉ khi nghĩ về điều đó, Tharn mới ngẫm lại rằng cậu nhớ người kia đến nhường nào. Mặc dù thực tế, Type rất lạnh lùng và đôi khi phải nói rằng cậu ấy tàn nhẫn đến mức khiến Tharn tan nát cõi lòng. Nhưng chỉ cần không gặp cậu ấy một thời gian dài thì thực sự khiến Tharn muốn chết đi sống lại.

[Tiếng rít]

Tiếng nước dừng lại cùng với tiếng vòi nước tắt. Tharn nghe thấy tiếng bước chân bên trong phòng tắm. Những tưởng Type sẽ bị sốc khi thấy mình đứng đợi ở cửa ngay khi cậu ấy mở nó ra.

[Tiếng rít]

Cửa phòng tắm mở ra và Tharn nhìn thấy Type bước ra chỉ với một chiếc khăn tắm quanh người.

Tóc đã dài hơn một chút rồi.

Tharn gần như đưa tay lên xoa tóc người kia trước khi nhận ra tóc của người ấy đã dài hơn. Đôi mắt sắc bén quét qua Type vẫn còn lấm tấm những hạt nước và những sợi lông tơ dựng đứng vì làn gió lạnh từ máy điều hòa khiến Tharn nhìn ngắm đến mức bắt đầu chảy nước miếng.

Cậu đã rất say mê sự quyến rũ của Type, mặc dù người kia chưa từng biết điều đó.

"Mày về trễ."

"Tao về trễ á?"

Tharn vội vàng thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt với nụ cười trên môi rồi hỏi lại.

"Ừ, mày về trễ. Lẽ ra mày phải chạy thật nhanh về đây ngay khi tao nhắn tin cho mày mới đúng."

Type nói, khịt mũi đầy tự tin.

Tharn cau mày.

"Tao đâu phải là cún con cứ vẫy đuôi theo mày mọi lúc!"

"Ồ? Không phải sao?"

Type quay đầu lại và nhăn mặt, khiến Tharn mất tinh thần.

Đúng vậy, người đàn ông mà cậu không gặp trong gần một tháng nay đang tỏ vẻ hơi kiêu kỳ, cậu ta là Type chính hiệu, không lẫn đi đâu được.

Cậu đang mong đợi một khuôn mặt dễ thương, đáng yêu sao? Mơ đi..Chỉ có đầy nọc độc như mọi khi.

"Tao không phải cún con, tao là bạn trai của mày."

"Mày có chắc không?"

Type sửng sốt hỏi, có vẻ chưa quen lắm với từ "bạn trai".

Mọi thứ diễn ra rất đột ngột.

Tharn nắm lấy vai Type rồi quay cậu lại đối diện với mình. Cậu chăm chú nhìn Type và nở một nụ cười.

"Mày không phải đã quên cái gì rồi chứ?"

"Tao đã quên cái gì?"

Type như thường lệ, tạo dáng với một khuôn mặt dữ tợn. Nhưng cậu lại không có dấu hiệu muốn né tránh, chỉ đơn giản nhìn về người đối diện.

Cảm xúc này.

Lời vừa dứt, đôi môi ấm áp đáp xuống đôi môi mỏng của người đàn ông vừa mới tắm xong, như muốn nếm lại hương vị đã đánh mất từ ​​lâu.

Tharn không ngần ngại đưa lưỡi vào và để chúng nhảy múa cùng nhau trong miệng của cả hai.

Lúc đầu, Tharn nghĩ Type sẽ từ chối, không ngờ cậu ấy lại hợp tác và hôn lại cậu một cách nhiệt tình.

Nụ hôn mãnh liệt khiến cả người Tharn râm ran.

Tharn từ từ rút lui, chỉ để nghe những lời lạnh lùng của người kia.

"Tao không quên nhưng mày đã quá rề rà."

Tharn sững người vài giây trước khi kịp phản ứng.

"Được rồi, được rồi, tao xin lỗi vì đã đến muộn."

Hmmm.

Nói xong, Tharn lại vồ lấy người kia và hôn cậu ấy. Nhưng lần này, Tharn đẩy thẳng Type vào tường và thậm chí còn hôn cậu ấy vô cùng ngọt ngào. Cậu dùng tay còn lại để gỡ chiếc khăn duy nhất trên người Type xuống.

Thì ra..

Type không chỉ trách cậu đến muộn, mà còn trách vì Tharn đã không hôn cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hơn hết, Type, người mà Tharn thương nhớ cũng nâng đầu gối lên và xoa vào quần của Tharn, khiến cậu gầm gừ vì hưng phấn. Type trêu chọc, thì thầm vào tai Tharn.

"Không thể chịu được chỉ sau một nụ hôn sao?"

Sau khi nghe những lời trêu chọc, Tharn đã ngay lập tức ném cậu lên giường.

"Đừng kiêu ngạo như vậy!"

Cậu thở hổn hển nói, xoay người ngồi đối diện Type, nhìn vào cơ thể bạn trai của mình.

"Hừ, sao lại yên lặng như vậy? Không cần nghĩ tới việc sẽ làm phiền người khác đâu."

Type trầm giọng nói, không thể phủ nhận việc cơ thể cậu cũng bắt đầu phản ứng.

"Nếu mày không thể giữ cái miệng của mình thì để đó cho tao."

"Thằng khốn!"

Type lại bùng lên rạo rực, cậu không khỏi rùng mình khi em trai của cậu bị kẹp chặt trong tay Tharn và cậu ấy đã không ngần ngại mà cúi đầu xuống rồi khéo léo đưa lưỡi liếm nó, mùi vị mà Tharn vẫn luôn mong nhớ.

"Em trai của tao có ngon hơn que kem mát lạnh không? Mày "ăn" nó như thể ma đói đầu thai vậy."

Tharn cố gắng phản bác lại nhưng mỗi lần cậu giúp Type bằng miệng, Type luôn ôm chặt lấy đầu cậu và phát ra những tiếng thảng thốt khiến Tharn nhịn không được.

Không thèm bận tâm những câu nói của Type vì quá lười tranh luận lúc này, Tharn dành lại quyền chủ động.

Chỉ với Type, cậu mới nhiệt tình muốn dùng miệng của mình như vậy.

"Ưm~~...Ah~~... "

Type rên rỉ trở lại như trước, luôn nâng hông lên mỗi lần Tharn dùng đầu lưỡi liễm vào em trai của cậu.

Type ướt sũng như thể cậu vừa tập thể dục xong, má cậu đỏ bừng, như kiểu cậu vừa trải qua một cuộc chạm trán khiêu dâm chưa từng có trong đời.

"Hmmm"

Type với một tay ra phía sau chiếc giường cỡ lớn, cố gắng trêu chọc người kia khiến cậu ấy phát ra tiếng rên mà cậu muốn nghe, nhưng .....

"Cái quái gì vậy?!"

Tharn ngừng lại ngay lập tức, cậu vô cùng thắc mắc vì bị đẩy ra. Type đã đẩy cậu ngã khỏi giường.

Vẻ mặt của Tharn khiến Type có chút dè chừng.

"Mày đang nghĩ cái quái gì thế?"

"Tao đang hỏi mày, Type."

Tharn giận dữ nói. Giọng của Tharn trở nên nghiêm trọng đến mức cậu suýt bị ngã xuống giường nếu không nắm lấy mắt cá chân của Type trước đó.

"Mày đang muốn gì? Không muốn tao giúp sao?... Chết tiệt!"

Tharn hét lên, tức giận và gần như mất trí, nhưng..

Câu trả lời của Type thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn.

"Tao...tao cũng muốn giúp mày."

"Chết tiệt! Mày nói cái gì?"

Tharn đưa ngón tay giữa về phía Type, cảm giác như cậu đã bị chơi xỏ. Khuôn mặt của Tharn lộ ra phản ứng như đang cố nén cười.

"Tao xin lỗi, không ngờ mày lại làm như vậy."

Tharn nói rằng cậu không thể tin vào tai mình, vì như mọi khi Type tốt bụng sẽ kiên nhẫn đợi cho đến khi cậu giúp.

Hai người ôm hôn nhau mãnh liệt, trong khi Tharn cởi bỏ áo trên người của mình, cậu thầm nghĩ:

Việc Type sẵn sàng làm như vậy cho thấy rằng cậu ấy muốn nhiều hơn nữa.

Sau đó ...

Đột nhiên, Type chủ động kéo quần của Tharn rồi đẩy cậu xuống cuối giường.

"Mày đang làm gì? Ah~~ mày.."

Tharn không ngạc nhiên khi thấy rằng Type sẽ làm điều đó. Cậu ấy trực tiếp ngồi lên trên và không buông bỏ.

Type đã nói một câu khiến Tharn rất vui.

"Vậy chỉ có mình mày có thể giúp tao thôi sao?"

"Tao nguyện chết cùng mày!"

"Tao thì không, bởi vì nếu không có mày giúp tao, tao sợ rằng sẽ không chịu nổi."

"Đáng ghét!"

Tharn nói, rồi xoa nhẹ vào đầu người kia, khiến cậu ấy phải cúi xuống và quở trách một lần nữa, nhìn Tharn chằm chằm.

Type tiến lại gần Tharn một chút để liếm thứ mà trước đây cậu luôn thấy ghê tởm.

Một lần..hai lần.

Ban đầu, Type khá miễn cưỡng, nhưng sau khi bắt đầu, cậu dần dần di chuyển, những chuyển động khiến Tharn thích thú vô cùng, bật ra những tiếng rên rỉ với vẻ mặt hài lòng.

Biểu cảm của Tharn cho thấy cậu đã muốn Type "thổi" bay mình đến nhường nào.

Sự mê đắm mãnh liệt!

"Ah~~! Giỏi...tuyệt quá...ưm, ah~~..."

Tharn rít lên, đó là trải nghiệm tuyệt vời nhất mà Type từng có.

"Hey"

Tharn đưa tay sờ soạng hai hạt đậu của Type, vừa cắn, vừa nhào, vừa bóp khiến Type rên rỉ và vẻ mặt ngày càng dâm mỹ khiến cậu không thể chờ đợi được nữa...

"Mày thật sự tuyệt vời!"

Tharn không thể không thán phục, cậu kéo mắt cá chân của Type, nhấc bổng cậu ấy lên, và Type vẫn chưa điều chỉnh được nhịp thở của mình nên trả lời Tharn bằng một giọng khàn khàn.

"Câm miệng đi."

"Đã nói với mày rồi, mày thật sự cần tao, đúng chứ?"

Sự mệt mỏi cũng tuôn ra từ giọng nói của Tharn khi cậu cúi xuống trêu chọc bằng chiếc lưỡi của mình, khiến Type bĩu môi một lần nữa, nắm chặt tấm ga trải giường trong tay. Động thái này khiến Tharn không nhịn được nụ cười xấu xa.

Bây giờ Type đang trở nên rất nhạy cảm!

"Cái lưỡi của mày...Ah~~...Tharn, thế là đủ rồi."

Type sớm từ bỏ cuộc đấu và cậu biết điều gì sẽ xảy ra.

Cậu ôm đầu Tharn và hôn thật sâu, giữa những tiếng rên rỉ sau đó ...

"Ah~~"

"Mày chặt quá, khoan đã, chưa được bao lâu, mày cần phải được nới lỏng một chút."

Khe hẹp của Type quá chặt khiến Tharn thậm chí không thể di chuyển, và bây giờ sau khi Type nới lỏng một chút thì đã tốt hơn. Cậu ngay lập tức bắt đầu ra vào một cách liên tục hơn.
Thoạt đầu, Tharn di chuyển thân thể chậm rãi, nhìn thấy người đàn ông trước mặt thở dốc càng ngày càng nặng nề như sắp ra đến nơi..

Type không thể chịu đựng được nữa.

"Sâu hơn một chút, Tharn, ở đó...đúng rồi..ở đó."

Cậu cầu xin, và Tharn để cho nhưng ham muốn bên trong cơ thể Type được thoải mái thoát ra. Nhưng âm thanh của chiếc gậy ấm áp ra vào khiến Type đạt cao trào, mồ hôi nhễ nhại.

Tharn chắc chắn sẽ tiếp tục đánh vào chỗ đó và làm cho Type sướng đến chết ngất.

"Ah~~, tốt, thoải mái quá ... Tharn."

"Ah~~ ... không, quá sâu rồi, Tharn, dừng lại, ah~~..."

Mặc dù Type đã nói như vậy, nhưng Tharn vẫn tiếp tục cong lưng chuẩn bị cho những đợt tấn công mạnh bạo hơn.

Hmmm.

Lúc này, âm thanh của hai người đàn ông lên xuống trầm bổng như một loại chất xúc tác, thúc đẩy ham muốn của họ ngày càng nhiều hơn, và ham muốn của Type bùng lên trước, Tharn cũng theo ngay sau đó. Cậu dùng tay lau vết bẩn trên cơ thể và đổ gục xuống giường. Cả hai đều kiệt sức và nằm đó thở hổn hển, Tharn thì thầm.

"Tao nhớ mày rất nhiều."

Tharn không bao giờ giấu giếm những suy nghĩ trong đầu mình, nhưng với Type thì không.

"Tao cũng nhớ kỹ năng của mày."

Nghe Type nói vậy, Tharn nhìn lên, chỉ để nhận ra cậu ấy đang nhắm mắt và quay đầu đi.

Tharn nghe người kia nói câu này và tự hiểu rằng Type cũng nhớ cậu, chỉ có điều do Type cứng miệng và không muốn thừa nhận nó mà thôi.

"Nếu mày muốn thì mày cứ việc nói như thế!"

"Mày là đang muốn cãi nhau đúng không?"

Mặc dù đe dọa như vậy, nhưng Type không thực sự ra tay, chỉ lặng lẽ lùi lại, chờ cho đến khi hô hấp trở lại bình thường. Đôi môi của hai người đàn ông một lần nữa tìm đến nhau...

Type không thể nói những điều ngọt ngào, nhưng để cậu thừa nhận thích kỹ năng của người kia thì đã được coi như một bước tiến lớn rồi.

🥰🥰edit by Buff🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro