Đã đến lúc mở lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Type! Type! Nhóc con, con đâu rồi?"

"Con đây, mẹ!"

"Ở đâu?"

"Trên đây. Trên này này mẹ!"

Buổi trưa, Type nóng đến mức toát mồ hôi hột nhưng tay cậu vẫn thoăn thoắt. Nghe thấy tiếng mẹ mình tìm khắp nhà trọ, Type vội vàng cúi đầu tìm mẹ, trong nháy mắt đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang có chút lo lắng nhìn quanh quất - chính là mẹ ruột của cậu.

Type chắc chắn bà sẽ không thể tìm được nếu cậu không lên tiếng. Vì cậu đang không ở trên mặt đất.

"Con đang làm gì trên mái nhà vậy?"

Đúng vậy, lúc này Type đang ở trên nóc một ngôi nhà với dụng cụ sửa chữa trong tay.

"Mái nhà bị hỏng một số chỗ, ba dặn con trèo lên sửa trước bằng ván, che lại rồi sau này ba sẽ tự đến làm lại sau."

"Để ông ấy sửa sau đi, nếu bị ngã sẽ đau lắm đó con."

Mẹ cậu thốt lên đầy lo lắng và Type lắc đầu sau khi nghe điều đó.

"Không được đâu mẹ ạ, nếu đêm nay trời lại mưa, khách nhất định sẽ than phiền, phòng của chúng ta lại chật kín khách và không có phòng cho khách đổi đâu."

Type nói, cảm thấy rằng tốt hơn hết là nên sửa lại mái nhà trước chứ không phải cứ bỏ qua như vậy, mẹ cậu lại thở dài.

"Mẹ, con có thể giúp gì cho mẹ?"

Type hỏi trong khi lau mồ hôi bằng mu bàn tay, mắt cậu hướng về con chó xám, mới tỉa lông của mình, nó đang sủa ầm ĩ và xoay quanh mẹ cậu.

"Có chuyện gì với Longan vậy? Nó cứ sủa hoài."

Đúng vậy, đây chính là con chó mà Type đã nói là mới chết để lấy lòng Puifai. Vì vậy, cậu muốn đối xử tốt với nó khi trở về nhà lần này.

"Còn không phải vì con sao. Nhìn thấy một thằng nhóc bò lổm ngổm trên mái nhà như một con khỉ, đến mẹ cũng quên hết chuyện làm ăn, con tốt nhất nên xuống đi, bạn của con tới tìm đó."

"Ai vậy mẹ?"

Type lập tức cau mày khi nghe điều này, vì cậu chắc chắn rằng mình đã không cho ai biết về việc trở về, từ đâu mà người này biết cậu về nhà chứ?

"Là tao."

Type đang định chửi lại thì cậu hơi ngẩng đầu lên và nhìn thấy bóng người đàn ông dưới mái hiên, đôi mắt đang hét lên không ngừng về phía người đàn ông đó, cậu ta lao ra vẫy tay về phía Type.

"Hey, Kom!"

"Haha, là tao đây."

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, Type lập tức nhận ra cậu ta, người bạn thân thời thơ ấu của mình.

Kom, bạn thân từ hồi cấp 1 đến giờ cũng sống ở trong vùng này. Họ lớn lên, chơi và học cùng nhau, sau này Type chuyển đến Bangkok học, cậu ta thì chuyển đến Surat Thani trước khi hai người xa cách.

Nhưng - - ...

"Kom, mày trông khác quá."

"Tao đã đẹp trai hơn đúng không?"

Type chỉ đơn giản là muốn nôn oẹ khi nghe, nhưng cũng phải công nhận rằng bạn mình quả thực đẹp trai hơn trước nhiều. Lúc nhỏ, Kom là một thằng nhóc đen nhẻm, nhút nhát. Nhưng bây giờ trắng trẻo hơn và ăn mặc khá bảnh bao, cánh tay gầy tong teo lúc trước giờ trông đầy cơ bắp.

"Đừng bắt tao nói ra sự thật, nó sẽ khiến mày phải khóc thét đó."

Tuy nhiên, Type vẫn trêu chọc với một nụ cười khi leo xuống thang và săm soi Kom từ đầu đến chân.

"Mày bây giờ cũng có dáng vẻ của một chàng trai Bangkok rồi đó."

"Mày nhìn cái chỗ nào mà nói được như vậy?"

Type nhìn xuống chiếc áo ba lỗ màu đen và quần đùi dài đến gối mà cậu đang mặc.

"Mái nhà bị hỏng sao?"

"Ừ, nhưng tao không biết chính xác nó bị hỏng bao nhiêu chỗ."

Type chỉ lên mái nhà và Kom gật đầu:

"Ừ. Tối qua có một trận bão...... Để tao lên kiểm tra giúp cho."

Kom nói, Type lắng nghe và nhướng mày.

"Đừng coi thường tao."

Kom vừa nói vừa nhanh nhẹn trèo lên.

"Vậy hai đứa tiếp tục nói chuyện đi, Kom, con hãy ở lại ăn tối cùng chúng ta nha."

Mẹ của Type quay sang Kom khi ôm con chó yêu quý của mình.

"Cảm ơn bác gái."

Sau khi mẹ Type quay vào nhà, cậu ấy cũng leo lên mái nhà, nhìn cậu bạn lông lá của mình đang cẩn thận kiểm tra trên đó, rồi nghe cậu ấy kể về cuộc sống hiện tại và cuối cùng thì nói về chuyện tình cảm của mình.

"Tao đã gặp một người, vào năm ngoái."

Kom nói, và Type, người đang đưa dụng cụ cho cậu, nhìn chằm chằm.

"Đó là một người tuyệt vời."

"Haha, còn mày thì sao, nhóc con? Dạo này cao ráo dữ, trước đây thì thấp lè tè như người lùn."

Kom mỉm cười và cũng không quên hỏi Type, nhưng đầu óc Type đang quay cuồng một lúc vì bất giác nhớ đến người ở lại Bangkok kia.

Kom sẽ phản ứng như thế nào nếu cậu biết Type không có quan hệ với một cô gái mà thay vào đó là một người đồng tính?

"Thì cũng quen biết được vài người."

Type không kể rõ ràng, rằng cậu đã có một người bạn vượt quá mức bạn bè ở Bangkok. Vì Type, người vốn ghét đồng tính, đã quyết định trong thâm tâm rằng cậu sẽ không bao giờ nói với ai ở đây về điều này.

Nghĩ về tương lai của hai người họ, khuôn mặt của Type trở nên nghiêm túc hơn.

Type chắc chắn sẽ không nói với ai rằng cậu đang có quan hệ với một người đàn ông, đây là điều mà cậu phải ghi nhớ suốt đời. Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng cậu lại trào dâng một nỗi đau không nguôi.

Cậu sợ mình sẽ lại làm tổn thương đến Tharn một lần nữa chăng?

Type im lặng quay đầu sang một bên, tránh ánh mắt của Kom, Kom cũng là người biết cậu đã trải qua những gì trong quá khứ và ghét những người đồng tính đến mức nào. Trong trường hợp này, muốn Type thú nhận rằng mọi thứ đã thay đổi, cậu quả thực không thể làm được.

Và cái quay đầu đó cũng khiến Type khám phá ra một điều.

"Mày đang nhìn cái gì?!"

"Hả? Ai?"

Nghe thấy những lời của Type, Kom, người đang sửa lại mái nhà, cũng nhìn lên, và Type quay đầu đi không nhìn về phía đó.

"Không, không phải chỉ có gã lập dị đã nhìn chằm chằm vào tao một cách kỳ lạ kể từ hôm qua."

Type nói một cách ấp úng, mắt cậu hướng về phía người nước ngoài đang ngồi trước nhà nghỉ B&B trong một chiếc quần đùi, tóc tung bay theo gió biển, nhưng mắt hắn không nhắm vào cảnh biển tuyệt đẹp, mà hướng vào mái nhà nơi họ đang ở.

Khi ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, người đàn ông vẫy tay chào họ.

"Huh."

Type chế giễu một cách khô khan, vì dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng là khách của nhà nghỉ nhưng Kom đang có tâm trạng tốt và vẫy tay chào đối phương, sau đó quay lại Type và nói.

"Chắc mày chưa biết, mày luôn thu hút sự chú ý của đàn ông."

"Kom, thằng khốn. Mày ngứa mình đúng không? Có muốn bị tao đá xuống dưới không hả? Đừng có nói linh tinh."

Type đang nói và ra hiệu như thể cậu sẽ dùng chân đá vào Kom, nhưng Kom không quan tâm, vẫn cười lớn khiến Type càng tức giận hơn.

Đúng như Kom nói, Type không biết làm nên tội lỗi gì ở kiếp trước, mà từ nhỏ đã luôn có một sức hút kì lạ với đàn ông rồi. Ngay cả Kom, cũng đã nhiều lần nhìn thấy những ánh mắt kì lạ của bọn đàn ông nhìn Type. Kom cũng biết rằng Type thực sự rất không thích những người đồng tính.

"Chà, thà được thích còn hơn bị ghét - ít ra cũng là khách, cứ thả lỏng đầu óc đi, hình như mày hợp khẩu vị với những người nước ngoài này."

Cậu bé Kom không chỉ nói, mà còn quét mắt lên xuống nhìn Type nhiều lần.

"Cái đám đó cứ chết quách đi càng sớm càng tốt!"

Type nghiến răng, và càng tức giận hơn khi nghĩ đến người nước ngoài bên dưới.

Mình thực sự không thể thoát khỏi lũ khốn này?

Càng nghĩ về điều đó, Type càng cảm thấy xót xa trong lòng, và Kom biết rằng mình không nên tiếp tục với chủ đề này nên đã chuyển sang việc khác:

"À, quên mất, vậy mày có đi dự tiệc tối nay không?"

"Tiệc gì?"

Type cáu kỉnh hỏi, cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn đấm vào lưng gã lập dị khi Kom quay đầu lại nhìn cậu với vẻ không tin, rồi hỏi hơi tinh quái.

"Này, mày có phải là người ở đây không vậy? ... Tiệc trăng tròn."

"Ồ, sớm vậy hả?"

Type sững người trong giây lát, nghĩ đến bữa tiệc nổi tiếng thế giới dưới ánh trăng tròn.

Full Moon Party ...

Ai cũng muốn đến dự tiệc để cảm nhận, nhưng đối với Type, người đã tiếp xúc với mọi người từ khi còn nhỏ, cậu chỉ thở một hơi nặng nề.
Tuy quả thực là một bữa tiệc thâu đêm sôi động nhưng giữa những tiếng cười cũng ẩn chứa không ít bóng tối, sex, ma túy, những ai có chút rụt rè vẫn sẽ về phòng, còn với những người còn lại - - có thể nói là hầu như dưới gốc cây nào cũng có người đang "vui vẻ".

Khi còn nhỏ, Type từng nghĩ bữa tiệc này cũng rất vui.

"Có đi hay không?"

Kom hỏi lại.

"Ừ, mấy giờ mày đi?"

Mặc dù bữa tiệc cũng có mặt xấu, nhưng đồng thời, nó cũng thực sự rất thú vị, và Type muốn đi thư giãn một chút, ít nhất là với nhiều phụ nữ xinh đẹp, tốt hơn là bị nhìn chằm chằm bởi một đám đàn ông đồng tính bốc mùi.

Vào lúc 8 giờ tối đêm rằm, Type chạy xe máy đến bãi biển nơi tổ chức tiệc trăng.

"Type, đậu xe ở đây."

Sau một đoạn lái xe ngắn, Type rẽ vào một con hẻm cách bãi biển không xa, và Kom đang đợi cậu ở đó, trò chuyện với dì bán đồ ăn bên con hẻm.

"Này Type, lâu rồi không gặp."

"Chào dì. Công việc thế nào ạ?"

"Nó luôn được bán hết trước nửa đêm."

Type quay lại chào dì, và bà ấy đáp lại một cách đùa cợt. Type không thể nhịn được mà cười thành tiếng khi cậu chạy tới gần quầy hàng nơi dì đang bán thứ gì đó, và Kom theo sát để lấy sơn phết dạ quang cho mình.

"Muốn nó không?"

Type cầm lấy và bởi vì mặc dù bản thân không thích vẽ nguệch ngoạc khắp cơ thể, nhưng cậu muốn có một chiếc áo khoác để có thể nhìn rõ hơn trong bóng tối. Lúc này, Type cũng bắt đầu phấn khích, đặc biệt là khi nhìn thấy những người đẹp phương Tây trong bộ bikini với phần ngực được phủ một lớp sơn huỳnh quang không hề nao núng đi ngang qua họ.

Đồ ngốc.

"Uh-huh, tất nhiên rồi."

Ngay sau khi bức tranh của Type được hoàn thành, Kom bắt đầu trêu chọc về sự thiếu kiên nhẫn của Type.
Anh chàng này viết ba lá thư, toàn viết những câu cửa miệng mà bọn con trai thường quanh quẩn về món nội tạng nào đó.

"Cô ơi, vậy làm ơn trông xe giúp con nha."

"Hmmmmm, để đó dì trông cho."

Sau khi cả hai đã sẵn sàng, Kom quay đầu lại và nhờ dì trông chiếc xe giúp. Sau khi nói xong, cả hai đi về phía con đường mà chỉ người dân địa phương mới biết và đi thẳng về phía bãi biển nơi tổ chức bữa tiệc.

Bam! Thình thịch!

Trước khi họ bước ra sân khấu, tiếng nhạc chói tai đã truyền thẳng vào màng nhĩ, Type và Kom cao vượt trội khi tiến về phía đám đông, nhảy múa cuồng nhiệt với những người xung quanh.

"Lâu lâu ở đây cũng không tệ."

Type nói lớn về phía Kom, người đang vui vẻ với một nhóm người nước ngoài, và Kom cười lớn khi cậu nghe thấy điều đó.

"Mày sẽ không nghĩ như vậy nữa nếu mày về đây thường xuyên. Nhưng thật may khi mày chỉ quay lại một hoặc hai lần một năm."

Kom cũng buột miệng đáp lại và Type bật cười. Bởi vì đúng như Kom nói, cậu thực sự không về nhà nhiều, có quá nhiều việc phải làm trong năm cuối cấp để vào đại học, và sau đó là thời gian để đi chơi với ai đó cả ngày sau khi lên đại học.

Tharn chắc chắn sẽ thích một bữa tiệc như thế này!

Type không thể không suy nghĩ khi mắt cậu liếc nhìn xung quanh và một số suy nghĩ khó tả hiện lên trong đầu. Cậu thấy mình bây giờ có lẽ đã có thể phân biệt được đâu là đồng tính và đâu là không. Type đã có thể nhìn ra được giới tính thật của một vài người trong nhóm. Nhưng cậu không còn cảm thấy bài xích và không thể tiếp xúc như trước đây nữa.

Chỉ cần những người đó không làm phiền cậu, cậu sẽ không tự chuốc lấy phiền phức.

Về việc tại sao Tharn lại thích - - Type chắc chắn rằng cậu ấy sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý ở đây, bên cạnh đó, âm nhạc mơ hồ thổi bùng lên khắp bãi biển cũng sẽ khiến Tharn hào hứng dõi theo.

Lần sau khi Type về nhà chắc chắn sẽ rủ cậu ấy đi cùng - hoặc là...thôi.. quên nó đi.

Ngay khi tâm trí Type dần xuất hiện hình bóng của Tharn, cậu lập tức lắc đầu từ chối, vì nếu Tharn đến đây, những người xung quanh có lẽ sẽ thấy điều gì đó khác lạ giữa hai người họ.

Tốt hơn là nên để cho điều này mãi mãi là một bí mật.

"Kom, tao đi lấy bia!"

Cảm thấy khá mệt mỏi khi nghĩ về điều đó, Type bắt đầu tìm kiếm thứ gì khác bên ngoài để giúp cho bản thân hứng khởi lên, và Kom gật đầu, chỉ tay về phía bên kia bãi biển để nói rằng Type có thể mua bia ở đó.

"Muốn mua thì qua đó, chắc đông lắm".

"Mày nói như thể tao không phải dân ở đây vậy."

Type nói đùa, đi về phía bên kia, vì những thứ phía trước sân khấu chắc chắn là quá đắt so với khả năng chi trả của mọi người. Với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, Type tiếp tục đi về phía góc bên kia của bãi biển.

"Chào."

Tuy nhiên, Type chưa đi được bao xa thì một âm thanh chào hỏi đột ngột vang lên từ bên cạnh khiến cậu phải quay lại nhìn, vừa nhìn thấy chủ nhân của âm thanh thì mặt Type không khỏi đen lại.

"Tôi là Alan, sống trong nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng của bạn."

Ai muốn biết tên của mày?

Type nghĩ với vẻ không hài lòng khi nhìn về phía người nước ngoài đang cầm trên tay hai ly rượu, nhưng ánh mắt lại không thành thật lướt qua cơ thể cậu khiến cậu muốn đấm hắn ta thật mạnh.

"Hừm."

Type trả lời bằng những từ ngắn gọn nhất và tất nhiên sẽ tốt hơn nếu khiến người đối diện nghĩ rằng cậu không biết nói tiếng Anh.

Kỳ thật, Type nóng lòng muốn trực tiếp rời đi, nhưng cho rằng đây là khách quen của khu nhà nghỉ, cậu đành cười khan giả lả, nghĩ rằng đối phương hẳn có thể hiểu được rằng cậu không muốn cùng hắn nói chuyện. Nhưng có vẻ như phía bên kia không có ý định dừng lại.

"Bạn tên là gì?"

"Type."

Ngay cả những đứa trẻ mẫu giáo cũng biết cách trả lời một câu hỏi như thế này. Nếu không trả lời, thì có vẻ hành xử hơi kém văn hoá. Vì vậy, Type đã trả lời một cách bình thường.

"Tôi có thể mua đồ uống cho bạn không?"

"Không, cám ơn."

Vào lúc này, mặc dù sự chán ghét trong lòng đối với người kia gần như khiến cậu muốn nôn mửa, Type vẫn hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại. Xem xét vẻ mặt đưa chai bia từ đối phương, hắn cười với vẻ mặt bí hiểm, thậm chí tiến lại gần về phía Type.

Type! Bình tĩnh, bình tĩnh!

Đồ khốn!

Tuy nhiên, đối phương quàng tay lên cổ và nhìn cậu một cách thân mật khiến người đã cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh đã không còn cưỡng lại được nữa.

"Tôi đã theo dõi bạn vài ngày nay, và tôi nghĩ ...-- bạn có mùi rất thơm."

Đồ ngốc.

Ngay lúc đối phương nói xong, Type cảm thấy mồ hôi dựng đứng, cảm giác muốn nôn càng ngày càng mạnh.

"Bạn thật quyến rũ."

Tao không thể chịu đựng được nữa!

"Này, Type!"

Ngay khi bàn tay nắm chặt của Type chuẩn bị tấn công vào người đàn ông vẫn không biết rằng bản thân đang hành động thô lỗ khi thì thầm vào tai cậu, tiếng càu nhàu của Kom giúp Type lấy lại sự tỉnh táo và Type gỡ bàn tay của người đàn ông đang đặt trên vai cậu ra, ném lại chai bia trên tay, và thậm chí còn cười với người đàn ông đó một cách bất bình thường.

Một nụ cười mang lại hy vọng cho người đối diện cho đến khi cậu mở miệng:

"Uống cái đồ chết tiệt của mày và đi chết càng xa tao càng tốt."

Type cười, không có một chút khó chịu, mà là một nụ cười thân thiện, nhưng lời nói trong miệng lại rất thâm độc, mấy người Thái xung quanh không khỏi ngoái đầu nhìn lại, chắc là Kom đã thấy có chuyện gì đó, lập tức chạy tới và giữ cậu lại. Type nhìn về phía đối diện.

"Xin lỗi, bạn của chúng tôi đang đợi chúng tôi."

Kom nói nhanh rồi kéo Type, người đang đỏ bừng mặt vì giận dữ, đi về phía bên kia bãi biển nơi không có ai, vì lúc này Type vẫn đang chửi tục tĩu khiến ai nghe thấy cũng không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

"Tao hy vọng tất cả những người đồng tính trên thế giới đều chết quách cả đi, $#¥*&*$$! Mày có thấy những gì thằng khốn đó đã làm không? Tại sao mày không mắng mỏ nó? Nếu không phải vì nể mặt mày, tao chắc chắn rằng thằng khốn đó sẽ không thể đi lại suốt phần đời còn lại của mình với những ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu của nó."

Trên đường đi, thậm chí đến mức không còn ai xung quanh, miệng Type vẫn tuôn ra những lời chửi rủa, không để ý rằng Kom bên cạnh đã im lặng từ rất lâu.

"Những tên khốn bẩn thỉu đó, tao thà ở trong chuồng heo với một bầy heo nái còn hơn bị chúng mò mẫm, f*ck, chó chết!"

Type xoa mạnh vào cánh tay khi nói, và cảm giác buồn nôn mà cậu cảm thấy khi còn nhỏ dường như lại xuất hiện, và điều đó khiến Type nhận thức rõ ràng hơn về một điều:

"Tharn là người duy nhất mà cậu có thể chấp nhận."

Nghĩ đến đây, Type cũng bình tĩnh hơn một chút, nhớ lại những lời mình đã chửi mắng, trong lòng cũng có chút xót xa, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.

Mình không mắng thằng Tharn, nó không giống với những tên khốn này. Vì vậy, mình không mắng người của mình!

"Type, tao có chuyện muốn nói với mày."

"Lại có chuyện gì?!"

Người đàn ông đang cố lấy lại bình tĩnh nói với một chút cáu kỉnh và sau đó Type nhận thấy rằng người bạn của mình ... trông hơi đau lòng.

"Mày sao vậy Kom?"

"Tao có chuyện muốn thú nhận với mày."

Kom thì thầm, và Type phải tiến lại gần để lắng nghe.

"Sao vậy nhóc con, mày định chửi tao hay nói tao hẹp hòi à? Chỉ cần mày không phải loại người như vậy thì tao cũng sẽ không chửi mày đâu."

Type đã quá quen với việc mọi người nói rằng cậu hẹp hòi nên mới nghĩ Kom sẽ lên tiếng dạy dỗ cậu rằng không nên thành kiến ​​với người đồng tính như vậy. Nhưng những gì người kia nói đã khiến cậu sững sờ.

"Tao là loại người đó."

"Mày nói cái gì!"

Giọng của Type lớn hơn trước, và cậu nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi đang mỉm cười kiểu bị tổn thương sâu sắc. Kom tiếp tục.

"Tao là gay."

"!!!!"

Đừng hỏi Type cảm thấy thế nào. Chỉ có hai từ để diễn tả: "Sốc nặng!"

Bạn của cậu bây giờ đang thú nhận rằng cậu ta là một người đồng tính, mặc dù cậu ấy chưa bao giờ hẹn hò với ai trước đây, cũng chưa bao giờ thể hiện xu hướng tính dục của mình, nên Type sốc đến mức không thể nói được gì.

"Tao không cố ý làm cho mày không vui bằng cách nói ra điều đó, tao định rằng sẽ giữ bí mật với mày suốt phần đời còn lại của mình, bởi vì tao biết mày chán ghét những người đồng tính. Nhưng vừa rồi, nghe những lời đó từ mày, tao đã không thể chịu đựng được, tao ... tao không thể nhớ mình đã nghe những lời như vậy bao nhiêu lần, và tao không biết mình sẽ tiếp tục nghe mày chửi bọn gay tụi tao bao lâu nữa. Tao không thể không muốn hét lên rằng tao cũng là một người đồng tính, nhưng tao không phải là loại đồng tính như mày nghĩ. Tại sao mày không thể bỏ qua định kiến và chấp nhận bọn tao như mọi người?"

Kom nói một cách chán nản, và Type không thể không nghĩ lại những gì mình vừa nói.

Không có gì ngạc nhiên khi Kom đã rất cố gắng để nói ra những điều khó khăn đến vậy.

"Type, tao không mong nhận được sự thấu hiểu của mày. Tao biết nếu tao nói ra tất cả, mày có thể sẽ không coi tao là bạn nữa. Nhưng tao cũng chỉ muốn được người bạn tốt như mày chấp nhận tao thôi .. .... "

Type không biết biểu hiện của mình lúc này như thế nào, nhưng Kom đang mỉm cười rất miễn cưỡng.

"Nhưng có lẽ tao thực sự tham lam ...... tao xin lỗi vì tao là người đồng tính."

"......"

Kom nói xong và đi về phía khách du lịch, biến mất không thấy tăm hơi trong khi Type vẫn đứng yên tại chỗ, cảm thấy lồng ngực trống rỗng như thể đột nhiên bị một viên đạn xuyên thủng.

Tao xin lỗi, tao là GAY.

Câu nói xin lỗi đó để lại trong lòng Type một cảm giác nặng nề khác thường.

Mày không hề lựa chọn trở thành người đồng tính có phải không? Vậy tại sao mày lại xin lỗi tao?

Type đưa tay lên che mặt, trước giờ cậu chưa từng có người bạn thân nào thể hiện mình thích đàn ông, ngoại trừ Tharn. Cậu ấy là người đầu tiên. người đã cho Type nhận ra những người đồng tính thực sự là như thế nào. Nhưng nỗi đau do những cơn ác mộng mang lại khi còn nhỏ không dễ dàng phai mờ, vì vậy Type vẫn có ác cảm với những người đồng tính trong trái tim mình và cậu luôn tự nhủ rằng cậu ghét những người đồng tính, tất cả họ và đương nhiên là ngoại trừ Tharn.

Cho đến tận hôm nay, Type mới biết rằng người bạn mà cậu cùng lớn lên lại là loại người mà cậu luôn ghét bỏ, và cuối cùng cậu không thể không tự hỏi bản thân, "Có thật sự đúng khi nguyền rủa bọn họ như thế không? Cậu ấy không làm gì sai và không cần phải xin lỗi mình."

Kom chưa bao giờ bộc lộ xu hướng tính dục của mình trước mặt Type. Cậu ấy không bao giờ thể hiện ra ngoài để khiến cậu thấy khó chịu, và họ vẫn là bạn tốt của nhau, một người không bao giờ tức giận dù chỉ gặp Type vài lần trong năm. Điều này là thứ tốt đẹp nhất của tình bạn mà hiếm ai có được trong đời.

Và sự ghê tởm dành cho GAY mà cậu đang thể hiện vào lúc này đã làm tổn thương người bạn của cậu một cách sâu sắc.

"F*ck!"

Cuối cùng, Type đang trong tâm trạng vô cùng phức tạp, cậu quay người đi về, nhưng thay vì tìm Kom, cậu lại đi thẳng về phía chiếc xe máy của ba mình, thậm chí còn không có tâm trạng trả lời câu hỏi tại sao lại về sớm như vậy vì bữa tiệc vẫn đang diễn ra từ dì bán thức ăn. Type đã vội vàng đi về, cậu không còn tâm trạng tiếp tục tiệc tùng, không có tâm trạng làm bất cứ việc gì, chỉ muốn về nhà để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Mình đã làm tổn thương Kom, phải không?

Theo cách nghĩ đó, tâm trạng của Type dần tồi tệ hơn.

Tên này có phải nhà ngoại cảm không nhỉ?

Vừa vào nhà, chưa kịp lên tới phòng thì đã có người gọi như biết Type đang có chuyện không vui.

"Mày gọi tao làm gì?"

Dù cố tình kìm nén cảm xúc, lời nói của Type vẫn lộ ra một tia nóng nảy, trong điện thoại vang lên một tràng cười.

Tiếng cười như có ma lực làm dịu đi chút đè nén trong lòng Type.

"Không có gì, chỉ là gọi điện hỏi thăm tình hình thế nào, mày về nhà cũng gần hai tuần rồi."

"Cũng không tệ lắm, giúp việc nhà cho ba mẹ, bị mẹ mắng nhiếc, nên muốn bơi ra biển."

Type trả lời, và sững người một lúc khi nghe người kia nói rằng cậu ta ghen tị với cuộc sống của mình. Và Type không nhận ra rằng từ khi nào bản thân đã đề cập đến sự việc hôm nay.

"Hôm nay, tao đi dự tiệc trăng tròn."

"Đúng rồi, mày nói rằng ba mày sở hữu một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng ở Pang'an, vậy có vui không?"

Tharn ngừng cười và thậm chí còn hỏi với một giọng điệu nghiêm túc, Type hơi sững sờ, chỉ đơn thuần là đề cập đến bữa tiệc trăng tròn mà thôi, tại sao Tharn lại làm như thể cậu ta đã làm điều gì đó thật tồi tệ. Giữa hai người im lặng trong giây lát, và Tharn lớn tiếng hỏi lại.

"Mày ...... đi chơi với các cô gái à?"

Ồ, vậy ra cậu ta đang lo lắng rằng bạn trai của mình sẽ cặp kè với một người phụ nữ khác.

Thật sự lúc đó Type rất muốn nói rằng mình đã chơi rất vui, khiến cho đối phương phải ghen tuông, nhưng cậu lại không có tâm trạng để làm như vậy. Type lắc đầu, giọng nói đầy mệt mỏi.

"Không .........- nhưng có một thằng gay đã nói rằng tao rất sexy."

Trước đây, Type sẽ luôn đỏ mặt khi nói điều này, nhưng lần này cậu rất bình tĩnh, bởi vì cái nhìn đầy vết thương của Kom đã chiếm lấy tâm trí Type, khiến cậu không còn sức lực để chú ý đến tên đồng tính đã đi tới và chào hỏi mình. Nhưng có vẻ câu trả lời này khiến người ở đầu dây bên kia cười nhiều hơn.

"Vậy mày đã làm gì?"

"Chết tiệt! Mày nghĩ tao sẽ làm gì? Tao đã nói hắn đi chết đi. Mày muốn thế nào? Mày nghĩ rằng bây giờ tao không hẹn hò với phụ nữ, thì sẽ đi chơi với những người kinh tởm đó sao?"

Ngay khi nghe câu hỏi của Tharn, Type không khỏi bốc hỏa, bị bạn trai chất vấn đến mức tưởng mình sẽ đi chơi với nhóm người đó khiến Type cảm thấy bẽ mặt không thể giải thích được.

"Xin lỗi mà, tao chỉ là ...... khụ khụ..Vì mày là đứa không ý thức được rằng bản thân có bao nhiêu phần quyến rũ."

"Mày có muốn bị một đạp của tao ngay khi gặp lại không?"

Type cáu kỉnh nói, cậu không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về việc bản thân gợi cảm ra sao, kể cả khi nó được nói từ các cô gái. Thật kinh khủng khi nghĩ đến việc nổi tiếng giữa một nhóm người đồng tính.

Nhưng trong khi tâm trạng khó chịu hơn một chút, thì sự kìm nén đó cũng gần như biến mất. Có lẽ một phần vì niềm vui khi nói chuyện với Tharn.

"Thôi đừng nói về chuyện đó nữa, tao không muốn nghe. Còn mày, kì nghỉ của mày thế nào?"

Thực ra, Type muốn tâm sự với Tharn về những gì đã xảy ra giữa cậu và Kom, nhưng không thể nói cụ thể vì có vẻ như cậu đã thực sự làm sai điều gì đó.

Lỗi nằm ở việc cậu đã mắng mỏ, rồi lại nguyền rủa không ngừng những người đồng tính. Trong khi bạn trai của cậu cũng là một trong số đó và còn tồi tệ hơn khi người bạn tốt trong nhiều năm của cậu cũng bị tổn thương vì điều đó.

Type đúng là không nói nên lời.
Nghĩ đến đây, Type chỉ có thể đổi chủ đề, mặc dù trước đây cậu là người chưa bao giờ chủ động hỏi thăm tình hình của đối phương.

Về phần Type, trong sâu thẳm, cậu tin rằng Tharn ...... không thuộc nhóm những người đồng tính mà cậu đã nguyền rủa ...... cậu ấy sẽ không bao giờ qua lại với những người đàn ông khác khi không có cậu bên cạnh và cũng không bao giờ phản bội cậu.

Niềm tin này được xây dựng một cách lặng lẽ mà chính Type cũng không thể nhận ra.

"Không có gì, vừa đi học vừa luyện nhạc cụ, tao đã thành lập được ban nhạc riêng rồi, thời gian luyện tập cũng nhiều hơn trước, thỉnh thoảng đến quán bar của chị Jeed biểu diễn, và còn có bạn học nhờ tao dạy kèm. cho kỳ thi sắp tới, nhưng tao nghĩ mình không đủ khả năng nên đã từ chối. Sau đó chỉ ở nhà với em gái nhỏ thôi."

Type gần như phá lên cười khi nghe đến câu cuối cùng, và cậu không thể không nghĩ đến hình ảnh người đàn ông của mình ngồi chơi đùa cùng với em gái nhỏ của cậu ấy ....

"Vậy khi nào mày về?"

"Sao lại hỏi vậy?"

Bản thân Type cũng băn khoăn không biết khi nào nên quay lại thì tốt hơn, vì lúc đầu cậu đã nghĩ đến việc đợi đến khi học kì bắt đầu mới quay về, nhưng những gì vừa xảy ra khiến cậu cảm thấy chán nản không thể giải thích được.

Và nơi khiến Type cảm thấy thoải mái nhất bây giờ.. có lẽ chính cậu cũng không nhận ra... Rằng..đó là nơi mà Tharn đang ở.

"Tao nhớ mày."

Tuy nhiên, khi nghe người ở đầu dây bên kia nói như thế, mọi suy nghĩ trong đầu Type lập tức biến mất, chỉ còn tồn tại lại đúng những từ ấy.

"Cố chịu đi."

Type đáp lại ngắn gọn.

Nói xong, cậu thuận thế cúp điện thoại, rồi ném xuống giường, và đi thẳng đến nằm trên đó, giơ hai tay lên che mặt.

"Tharn, tên khốn! Toàn nói mấy câu ớn lạnh!"

Type mắng người ở đầu dây bên kia, nhưng nghĩ rằng người đó không còn nghe được nữa nên cậu chỉ có thể nói một mình.

"Tao cũng nhớ mày."

Tất nhiên câu này, Type thà bị giết chết cũng không bao giờ nói ra trước mặt người đàn ông của mình.

Chỉ sau vài phút trò chuyện, Type, người đầy chán nản, đã thoải mái để chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Những cơn ác mộng năm xưa không xuất hiện nữa, đêm nay, chỉ xuất hiện một người đã nói với cậu rằng người đó nhớ cậu.

***HẾT QUYỂN 1***

🥰🥰edit by Buff🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro