Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6: VO TRÒN BÓP DẸP!

" ục ục...."

Trong lúc Lâm Thanh Hoà đang đánh giá ba thằng nhóc bằng một ánh mắt không được thân thiện cho lắm thì tiếng bụng sôi lên rất không hợp cảnh.

Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa và tên nhóc một tuổi Chu Tam Oa, cả ba anh em đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào bụng mẹ.

Chu Tam Oa còn học theo âm thanh đó phun nước miếng phì phì

Lâm Thanh Hoà: "...Ăn cơm trước đi."

Dựa theo ký ức nguyên chủ, giờ này chính là giờ cơm, bằng không Chu Đại Oa sẽ không có mặt ở nhà, nó luôn canh đúng giờ ăn cơm mò về.

" Mẹ lại đi mua cái gì về đấy?" Chu Đại Oa nhìn một cái túi đặt trên giường đất, cất tiếng hỏi.

Lúc này Lâm Thanh Hoà mới chú ý đến một cái túi thật lớn, khoé miệng cô giật giật.

Đây là tác phẩm của nguyên chủ, mới năm rưỡi sáng sau khi ăn điểm tâm xong đã vội vàng đi chợ huyện mua vải may thêm quần áo mới cho bản thân.

Hiện tại đã là cuối tháng chín âm lịch, tuy rằng trời chưa rét nhưng đã bắt đầu se se lạnh đặc biệt là sáng sớm và đêm muộn, bước sang tháng mười âm lịch thời tiết sẽ ngày một lạnh hơn.

Rõ ràng đây là cô ta đang chuẩn bị may quần áo ấm cho mình, bên trong cái bọc rất lớn đó có hai cân bông mới nhưng hiển nhiên là không có phần cho ba đứa trẻ, cô ta chỉ chuẩn bị cho bản thân mình thôi.

Lâm Thanh Hoà chớp chớp mắt, hơi bối rối nói: " Đồ ăn ngon."

Chu Đại Oa nhếch miệng cười: " Mẹ đừng lừa chúng con, có khi nào người đi ra ngoài mà không phải là mua vải may quần áo cho mình, lại còn nói dối là mua thức ăn." Thằng nhóc Chu Đại Oa này tương lai mới trở thành đại vai ác nhưng xem ra bây giờ đã rất thông minh rồi.

Trên thực tế, nguyên chủ đối xử với ba đứa con rất bình đẳng, tiêu chuẩn đặt ra là không để cho chết đói, còn muốn tốt hơn, miễn bàn.

Đối với trẻ nhỏ trời sinh đã ỷ lại và dựa dẫm hoàn toàn vào mẹ, huống hồ lại đang trong độ tuổi nhớ ăn không nhớ đánh, tự nhiên liền không để tâm nhiều.

Nghe đại ca nói thế, Chu Nhị Oa liền buông vạt áo của cô ra, bởi trong lòng nó cũng nghĩ vậy.

" A..a..." Chu Tam Oa nghe không hiểu gì nhưng ánh mắt đã chú ý thấy cái bao lớn liền đứng lên loạng choạng bước về phía này.

Lâm Thanh Hoà vội vàng ôm lấy, nó mà ngã xuống một phát thì toi.

Bất chợt như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi Chu Nhị Oa: " Ai bế em trai lên trên giường đất?"

Nguyên chủ vốn dĩ là người không tim không phổi, sáng sớm đã vội vội vàng vàng đi chợ, sợ chậm chân sẽ không mua được loại vải dệt chất lượng tốt, thật vất vả mới dành dụm đủ số lượng phiếu vải này.

Trước khi đi nguyên chủ giao Chu Tam Oa cho hai anh lớn chăm sóc. Nhưng Chu Đại Oa nào chịu, mẹ vừa ra khỏi cửa thì nó cũng xách chân chạy mất, chỉ còn mỗi Chu Nhị Oa ở nhà. Tuy nhiên nó quá nhỏ để có thể bế em trai lên giường.

" Là bà nội." Chu Nhị Oa hờ hững đáp.

Nó nói bà nội ở đây chính là bà Chu, mẹ chồng nguyên chủ.

Nói đến đây, Lâm Thanh Hoà thật sự muốn đập chết nguyên chủ, nhân vật phụ tuyến mười tám này đúng là tự tìm đường chết mà.

Nhà họ Chu nhân khẩu không ít, Chu Thanh Bách, là con trai thứ tư của ông Chu bà Chu, cũng chính là cha của ba nhân vật phản diện trong tương lai. Trên Chu Thanh Bách có ba anh trai và hai chị gái, dưới anh ta còn có một cô em gái chưa chồng, hiện giờ đang làm công nhân trên huyện, rất oai!

Ba anh trai đều đã kết hôn, nhưng không người con dâu nào được đối xử tốt như nguyên chủ. Bởi vì ông bà Chu yêu thương nhất là người con trai thứ tư Chu Thanh Bách.

Ỷ vào điều này mà nguyên chủ làm yêu làm sách, ngày đầu tiên gả về đã gây khó dễ, lấy lý do cô còn chưa bước qua cửa. Chung quy cũng tại ngay trong ngày kết hôn vừa vào động phòng Chu Thanh Bách nhận được cấp báo, anh không nhắn lại một lời vội vã đi ngay. Chuyện này làm nguyên chủ cảm thấy vô cùng mất mặt.

Đương nhiên ông Chu bà Chu cũng biết cô đã phải chịu thiệt thòi cho nên mặc kệ trong lòng cô có bao nhiêu oán giận thì hai người đều không nói gì cả, hai vợ chồng tân hôn chưa đủ hai ngày mà tân lang đã phải đi rồi, lỗi tại con trai mình.

Nguyên chủ nhân cơ hội này yêu cầu phân gia, trước khi kết hôn cô đã có suy tính việc này rồi, cô muốn tự mình toàn quyền quản lý kinh tế.

Vận khí của cô tương đối tốt, một tháng sau đã có thai. Ba người chị dâu đều ngầm than thở cái bụng của thím tư quá là nhạy.

Nguyên chủ làm người rất biết lợi dùng tình thế, vừa biết mình mang thai cùng ngày liền bắt đầu không ăn không uống, vật vã làm bộ không thiết sống nữa.

Nếu như lúc trước bà Chu sẽ chẳng thèm quan tâm tới người con dâu xấu tính xấu nết này, nhưng bà cũng hết cách rồi hiện tại cô ta đang mang trong mình cốt nhục của thằng tứ.

Tiền tuyến quá nhiều nguy hiểm, ngộ nhỡ có chuyện không may...đứa bé trong bụng kia chính là huyết mạch duy nhất!

Vì vậy khi nguyên chủ đề nghị được phân gia, cô bất chấp tất cả, hoàn toàn xem nhẹ hậu quả nếu chuyện này đồn ra ngoài thì người trong thôn sẽ đàm tiếu sau lưng ra sao. Bởi trước giờ cô chưa từng đặt mình ngang hàng với người dân trong thôn, cô tự cho rằng sớm hay muộn mình sẽ đi khỏi nơi đây, rời xa cái mảnh đất thôn quê cằn cỗi chó ăn đá gà ăn sỏi này.

Dĩ nhiên lấy cái chết ra bức ép, cộng với cái bụng chính là bùa hộ mạng, ông Chu bà Chu hết cách đành phải chấp nhận. Hơn nữa còn huy động thân thích trong nhà họ Chu dựng một gian nhà hai phòng ngủ.

Việc này cũng khuấy động không ít dư luận trong thôn! Mọi người bình luận ra sao nguyên chủ mặc kệ, tóm lại cô ta đã đạt được ý nguyện ra ở riêng, sau đó cô không qua lại với bên nhà ông Chu bà Chu nữa.

Vẫn là câu nói đó, nguyên chủ chẳng có bản lĩnh gì ngoài cái bụng vô cùng nhạy, liên tiếp sinh ba đứa con trai, đến ngay cả ông Chu cũng không nói được nửa lời trách móc.

Bởi vì vợ chồng anh cả Chu Thanh Mộc sinh liên tục ba đứa đầu đều là con gái, mãi đến lần thứ tư mới mới có mụn con trai, hiện nay được 2 tuổi. Hiện tại chị dâu cả đang có thai nhưng chưa biết trai hay gái, tác giả cũng chỉ sơ lược không chi tiết.

Anh hai Chu Thanh Lâm cũng không khác biệt mấy, 2 đứa đầu đều con gái, cuối cùng mới được đứa con trai năm nay 3 tuổi.

Còn vợ anh ba Chu Thanh Sâm sau khi sinh con gái đầu lòng thì bị thương nguyên khí, mãi đến nay khi con được 6 tuổi mới lại mang thai lần nữa.

Ở trong đại gia đình như vậy, chính mình lại sinh liên tiếp ba đứa con trai nên nguyên chủ luôn thẳng lưng ngẩng cao đầu nghênh ngang mà sống.

Là dân quê, lại ở thời đại này họ khao khát có được đứa con trai còn hơn so với việc được ăn no bụng, bụng có thể đói nhưng con trai không thể không có.

Xét về khả năng sinh con trai nguyên chủ hơn hẳn mấy chị dâu trong nhà, do đó mẹ chồng cũng không gây khó dễ cho cô.

Nhưng vì đau lòng ba đứa cháu nội, mà lại không còn lạ gì tính tình cô con dâu này, nên thỉnh thoảng bà hay chạy qua đây thăm bọn nhỏ.

Cũng như hiện giờ chính là thời điểm mọi người bận bịu thu hoạch vụ thu, nhưng bà vẫn bớt chút thời gian chạy qua đây ngó một cái.

Ngay lúc Lâm Thanh Hoà đang trầm tư suy nghĩ, Chu Đại Oa đứng bên chờ đã mất hết kiến nhẫn: " Mẹ..., mẹ lại ngơ ngẩn cái gì đấy, bụng của con đều xẹp lép rồi!!!!!!!!!!!"

Lâm Thanh Hoà hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt liếc nó một cái: " Con dám hét vào mặt mẹ, có đồ ngon cũng chưa đến lượt con!"

Nhân vật phản diện đại gian ác, đó là chuyện của tương lai. Hiện tại nó chỉ là một đứa trẻ nhỏ như hạt đậu, vo tròn bóp dẹp trong lòng bàn tay chỉ là chuyện nhỏ!

CHƯƠNG 7: BÁNH BAO TRẮNG THẬT TO!

Chu Đại Oa không để bụng, bĩu bĩu môi.

" Xếp hàng đợi đi." Lâm Thanh Hoà đặt Chu Tam Oa xuống đất cho nó tự do hoạt động rồi xách cái bọc lớn quay về phòng mình.

Phòng cô ở sát vách với phòng bọn nhỏ, bên ngoài là gian bếp.

" Mẹ thật sự mua đồ ăn ngon về hả?" Ở phòng sát vách Chu Đại Oa hỏi Chu Nhị Oa.

Chu Nhị Oa bĩu môi, lúc mẹ vừa về nó cũng tin như thế, nhưng khi nghe được đại ca nhắc nhở thì đã không hi vọng gì nhiều. Đừng coi thường đứa trẻ ba tuổi, Chu Nhị Oa chính là một con khỉ con tinh ranh.

Theo như trong truyện, tất cả mọi việc đều do Chu Lão Nhị chỉ đạo, xét về năng lực người có thể đánh ngang cơ không phân cao thấp với nam chính chỉ có nó. Nếu không phải cuối cùng bị Chu Lão Tam liên luỵ, kế hoạch giết chết nam chính chưa chắc đã thất bại.

Chu Đại Oa tuy không đọc được vẻ mặt thằng em trai nhưng vẫn cảm nhận được sự coi thường. Chu Đại Oa trừng mắt lườm em trai, cất giọng cảnh cáo:

"Còn thái độ tao đánh mày đó!"

Lâm Thanh Hoà mở cánh cửa nhỏ từ trong phòng bước ra, hỏi: "Muốn đánh ai đấy?"

Trong tay cô là một cái bánh bao trắng tinh, rất to, vẫn còn nóng hổi, toả ra mùi thơm hấp dẫn khiến Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa nhịn không được cùng nuốt nước miếng, vội vàng hỏi: " Bánh bột mỳ tinh hả mẹ?"

Lâm Thanh Hoà liếc mắt nhìn hai anh em một cái: " Muốn ăn không?"

Hai anh em đều thành thật gật đầu, đồng thanh nói:

" Muốn"
Chu Tam Oa càng vội mà là lắc lư đến ôm lấy chân cô, cái miệng nhỏ kêu a a a, ý nói nó cũng muốn ăn.

Lâm Thanh Hoà hỏi: " Từ giờ về sau có nghe lời không?"

Chu Nhị Oa vội đáp: " Mẹ, con vẫn luôn nghe lời mẹ mà, người không nghe lời chính là đại ca."

Chu Đại Oa tức giận, la lên: " Ngươi còn dám nói linh tinh, ta sẽ đánh ngươi!"

Lâm Thanh Hoà trừng mắt hỏi: " Đánh ai hả?"

Chu Đại Oa rất muốn nói là đánh lão nhị, nhưng thức ăn ngon trước mắt, đành nghẹn họng không trả lời.

Lâm Thanh Hoà: " Mỗi đứa một nữa, trong tủ vẫn còn. Nếu ngoan ngoãn thì bữa sau được ăn tiếp, đứa nào không nghe lời thì ăn bánh bột ngô."

Ở mấy năm nạn đói được ăn bánh bột ngô đã là tốt lắm rồi, người ta còn phải ăn cỏ ăn trấu, thế mà hai thằng nhóc Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa rõ ràng đều không thích bột ngô.

Chung quy là do cha chúng là người có năng lực, hàng tháng đều gửi tiền trợ cấp và phiếu gạo về. Nguyên chủ cầm giấy hôn thú và sổ hộ khẩu đi lãnh. Vì thế nguyên chủ dù không xuống đất làm việc chấm công điểm thì điều kiện trong nhà cũng không quá kém, ăn bánh bột ngô là chuyện bình thường.

Lâm Thanh Hoà vừa dứt lời, Chu Nhị Oa lập tức đồng ý: "Con sẽ ngoan mà"

Chu Đại Oa mắng em trai không có khí phách, nhưng khi ánh mắt Lâm Thanh Hoà lia tới, nó vội cụp mắt.

Sau đó Lâm Thanh Hoà quyết định phát trước cho ba đứa nửa cái bánh bao. Một cái bánh bao rất lớn chia đôi cũng không ít. Lâm Thanh Hoà vừa mới tới còn chưa kịp tiêu hoá hết mọi chuyện đang xảy ra cho nên ăn nửa cái bánh là đủ no.

Cô để nửa cái còn lại cho ba đứa trẻ, nhưng có vẻ không đủ cho chúng. Trong nhà có một cái ấm sành chuyên đựng trứng gà, Lâm Thanh Hoà mở ra xem, bên trong vẫn còn mấy quả trứng gà, cô đập ba quả trứng vào ba cái tô rồi đổ nước sôi vào làm thành món canh trứng hoa.

Chu Đại Oa uống hết rất nhanh: " Mẹ, con vẫn chưa no!"

Chu Nhị Oa cũng vậy, mấy cái này chỉ lấp được nửa cái dạ dày của nó thôi.

Chu Tam Oa thì không ăn nhiều như hai anh, mấy miếng bánh bao và một chén canh trứng hoa là no rồi. Đương nhiên nó nhanh đói nhanh no, mấy đứa trẻ tầm tuổi này đều mập mạp trắng trẻo ngoại trừ nó gầy khô gầy đét.

Tuy bọn trẻ con trong những năm này thì đều giống nhau cả, ba phần no bảy phần đói nhưng suy cho cùng đều tại nguyên chủ không để tâm chăm sóc. Rõ ràng cha chúng có tiền trợ cấp, trong nhà không thiếu miếng ăn, đáng lý ra ba đứa trẻ không tới mức gầy đói tới vậy.

Lâm Thanh Hoà tổng cổ hai đứa lớn đi ngủ: " Hai anh em lên giường đất ngủ ngay."

Chu Đại Oa lập tức cãi: " Con muốn ra ngoài chơi."

Lâm Thanh Hoà nói: " Ngủ dậy rồi đi chơi, tối nay cho mấy đứa ăn thịt."

Chu Đại Oa vội vàng hỏi lại: " Thật không?"

Không chỉ Đại Oa, hai mắt Nhị Oa cũng sáng lấp lánh nhìn mẹ, hình như mẹ hôm nay không giống mọi ngày.

Lâm Thanh Hoà tức giận nói: " Không ăn thì thôi."

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa ngay lập tức trèo lên giường đất, Chu Tam Oa tất nhiên không leo được đứng ở dưới đất kêu a a a...Chu Đại Oa sợ bị lão tam liên luỵ tối nay không được ăn thịt nên nó lại tụt xuống giường bế em trai, Chu Nhị Oa thì nằm bên trên giơ tay kéo phụ.

Thật đúng là, Lâm Thanh Hoà chưa kịp nói gì mà hai đứa đã thành công kéo thằng út lên giường rồi.

Cô kéo chăn mỏng đắp lên người ba anh em, hơibối rối: "....Ngủ ngon."

Chu Đại Oa xác nhận thêm lần nữa: " Tối nay thật sự có thịt ăn?"

Lâm Thanh Hoà gật đầu khẳng định: " Có."

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa lúc này mới yên tâm, ba anh em nằm im nhắm mắt ngủ.

Lâm Thanh Hoà không quản chúng nó ngủ thật hay còn thì thầm to nhỏ gì nữa không, cô quay về phòng mình.

Nói là phòng nhưng diện tích không lớn, chỉ có một cái giường đất, một cái tủ quần áo, bên cạnh đặt một chậu rửa mặt và một cái khăn lông, kế đến là mấy cái bát ăn cơm, lu gạo, lu bột ngô, ấm sành đựng trứng gà, non nửa bình dầu, lọ muối ăn chỉ còn một chút sắp nhìn thấy đáy.

Tất cả những thứ đều đặt trong phòng cô. Vì phòng có cửa nên không phải cất vào tủ, những nhà khác người ta đều để hết vào trong tủ khoá lại.

Lâm Thanh Hoà thấm mệt, nguyên chủ ra ngoài từ sáng sớm, cô lại vừa xuyên đến, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần cho nên cô đi ra ngoài đóng cửa lớn lại, quyết định ngủ một giấc đã có chuyện gì chờ tỉnh dậy rồi tính sau.

Cả bốn mẹ con đánh một giấc trưa ngon lành.

Cùng lúc đó ở nơi tiền tuyến xa xôi, Chu Thanh Bách đang cấp cứu trong bệnh viện quân y.

Những đồng đội vừa được anh cứu mạng đang cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống lão Chu, bọn họ khẩn thiết tới mức thiếu chút nữa là quỳ gối xuống luôn!

Lãnh đạo quân khu biết tin Chu Thanh Bách bị trọng thương đang cấp cứu trong bệnh viện quân y thì không khỏi nhíu mày nhăn trán. Cấp trên rất coi trọng Chu Thanh Bách nhưng bây giờ e rằng mạng sống còn khó giữ, về sau....

Cuối cùng, quân khu trưởng thở dài: " Chuẩn bị công văn luân chuyển công tác cho Tiểu Chu đi."

Một vị lãnh đạo khác cũng rất tiếc nuối lắc đầu: " Dựa theo tính tình Tiểu Chu, chỉ sợ sẽ không chịu ở lại."

Nếu không có sự việc không may lần này, Tiểu Chu sắp sửa được cất nhắc lên vị trí cao hơn, anh xuất thân bần nông không chỗ dựa, tự thân vận động đi tới bây giờ chẳng phải dễ dàng, chỉ đáng tiếc....

Nghe được lời này, các vị lãnh đạo đều trầm mặc bởi họ hiểu tính cách Chu Thanh Bách, nếu không thể trực tiếp xông pha ra trận anh sẽ không ở lại quân ngũ.

Cuối cùng vị quân khu trưởng đành nói: " Dựa theo lần lập công này xin cho anh ta một khoản tiền trợ cấp sinh hoạt đi, ta nghe nói trong nhà còn có ba đứa con nhỏ."

Các vị lãnh đạo khác đều không có ý kiến.

Ở nhà, bốn mẹ con say sưa ngủ trưa, cái gì mà tâm linh tương thông như trong truyền thuyết người ta hay nhắc đến một chút đều không có.

Lâm Thanh Hoà đánh một giấc tới tận bốn giờ chiều, ba đứa nhỏ thức dậy trước cả cô, đại khái vì chúng nhớ tới món thịt mà cô đã nhắc trước khi đi ngủ, kể cả Chu Đại Oa hôm nay cũng không chạy ra ngoài chơi như mọi ngày.

Lâm Thanh Hoà múc nước rửa mặt.

Cô từ trong không gian riêng lấy ra hai cái khăn lông mới, màu sắc vô cùng đơn giản, một cái cho mình, một cái cho ba đứa trẻ.

Còn cái khăn mà nguyên chủ giữ gìn như bảo bối, để cho ba anh em nó lau chân đi.

CHƯƠNG 8: CHÁO TRỨNG THỊT NẠC

Ra nhà chính Lâm Thanh Hoà cho ba anh em rửa mặt mũi sạch sẽ, lau tay cẩn thận rồi mới đuổi chúng đi.

" Mẹ, nấu cơm đi." Chu Đại Oa nhắc nhở.

Trẻ con rất nhanh đói, giờ này cả ba đứa đều đã đói meo.

Lâm Thanh Hoà ỷ vào chúng đều là trẻ con sẽ không thể nào biết được cái bọc lớn mẹ mang từ chợ về đựng gì bên trong, cô liền đi vào phòng cầm ra một quả táo, không cần gọt vỏ, rửa sạch bụi bẩn bên ngoài rồi cắt làm tư chia cho Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa mỗi đứa một miếng.

Tới phiên Tam Oa, Lâm Thanh Hoà lấy thìa dầm nhuyễn táo ra cho nó ăn.

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa chưa từng nghĩ mình được ăn trái cây ngon như vậy, tuy chỉ có một phần tư quả nhưng hai anh em ăn vô cùng thoả mãn.

Lâm Thanh Hoà không lo lắng, ở đây có táo, có lê chỉ không có nho, thế thì nho cô sẽ tự ăn, nếu không có hai đứa lớn ở nhà, còn có thể đút một chút cho thằng nhóc chưa biết nói Tam Oa.

Chu lão nhị, nó chính là quỷ nhỏ tinh ranh, không cho nó ăn sẽ đỡ phải mất công giải thích.

Tam Oa được hẳn nửa quả táo, tất nhiên nó không thể ăn hết, phần dư lại Lâm Thanh Hoà liền bỏ vào miệng nhai. Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa đã ăn xong phần của mình đang định lên án mẹ bất công nhìn thấy vậy đành ngậm miệng.

Lâm Thanh Hoà đứng dậy nói: " Giờ đi nấu thịt cho mấy đứa, nhớ trông em cẩn thận."

Bởi vì giữa trưa ăn bánh bao trắng, giờ lại được ăn táo, hai anh em Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa không dám không nghe lời.

Tuy rằng tuổi nhỏ có nhiều chuyện chưa biết nhưng bọn chúng cũng không ngốc, cả hai đều cảm giác được mẹ đối với chúng nó tốt hơn mọi ngày?

Lâm Thanh Hoà liền đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp chỉ có một cái lò đất, bất quá bên trên còn có một cái nồi và một cái sạn, tuy rằng đã cũ nhưng vẫn còn dùng được.

Để có được sự đồng ý của nhà họ Chu, nguyên chủ đã dùng rất nhiều tiền đổi những thứ này từ nhà mẹ đẻ. Phân gia vấn đề lớn nhất chính là nồi sắt, công nghiệp phiếu là thứ rất khó kiếm, nhà họ Chu không ngoại lệ.

Phòng bếp rất đơn sơ, nhưng nhà nào cũng giống nhà nào.

Từ nhỏ Lâm Thanh Hoà đã sống với bà nội ở nông thôn, tuy rằng hiện tại dùng loại bếp và nồi cổ lỗ sĩ này có hơi ngượng tay nhưng có thêm ký ức của nguyên chủ thì không làm khó được cô. Cô rửa nồi nấu nước rồi đi vào lu đong gạo.

Trong lu có gạo, một cái lu khác có chứa bột nhưng không nhiều lắm. Nguyên chủ này đi ra ngoài một chuyến cũng không nghĩ mua gạo và bột mì mà lại mua vải may quần áo cho bản thân.

Lâm Thanh Hoà lắc đầu, từ trong không gian riêng lấy ra một túi gạo đổ vào lu, lại lấy một túi bột mì đồ đầy lu bột, ấm sành đựng trứng gà cũng được lấp đầy.

Ba đứa nhỏ sẽ không quan tâm, hơn nữa chúng cũng chưa biết đếm, nhiều lắm thì chúng chỉ biết trong nhà có nhiều gạo nhiều trứng nhưng cụ thể nhiều hơn bao nhiêu thì không thể biết được.

Xong việc, Lâm Thanh Hoà lại lấy trong không gian ra một miếng thịt nạc ước chừng ba tới bốn lạng, cô định nấu cháo trứng thịt nạc.

Thấy dao trong bếp quá cùn, Lâm Thanh Hoà dứt khoát vào không gian lấy một con dao phay kiểu cũ ra dùng. Đồ đạc mua về là để giúp mình sống dễ dàng và thoải mái hơn chứ không phải để phủ bụi.

Chỉ cần không quá khác biệt sẽ không sợ người khác nghi ngờ, mà xét về độ khác người cô làm sao so được với nguyên chủ cơ chứ.

Dao mới sắc bén dùng rất thuận tay, rửa sạch là có thể dễ dàng thái thịt, ba bốn lạng thịt nhanh chóng được băm nhuyễn, nồi nước lúc này đã bắt đầu sôi, cô vo gạo sạch sẽ rồi bỏ vào nồi, dùng muôi khuấy đảm bảo gạo không dính vào đáy nồi.

" Mẹ, mẹ nấu món gì ngon cho tụi con thế?" Chu Nhị Oa không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa bếp, chớp chớp mắt hỏi mẹ.

Lâm Thanh Hoà đáp: " Bữa tối ăn cháo trứng thịt nạc."

" Ăn ngon không mẹ?" Chu Nhị Oa chưa từng được ăn cháo trứng thịt nạc nhưng nó nghĩ vừa có trứng lại vừa có thịt, chắc chắn là tuyệt vời.

" Đương nhiên, đợt lát nữa con ăn đến nuốt luôn đầu lưỡi cho xem." Lâm Thanh Hoà cười nói.

Mẹ nói giỡn, Chu Nhị Oa nhìn nhìn mẹ, sau đó bước tới cẩn thận ôm lấy ống quần mẹ.

Lâm Thanh Hoà cúi đầu nhìn nó: " Làm sao vậy?"

" Mẹ thật tốt." Chu Nhị Oa nhìn cô nói.

Lâm Thanh Hoà nói: " Biết mẹ tốt là được rồi, nhìn mấy đứa ở với mẹ kế xem chúng sống thế nào, rồi tự nhìn lại ba anh em các con xem."

Lời này của cô không phải là giả, trong thôn quả thật có một gia đình như vậy, mẹ kế vào cửa đối với con vợ trước không đánh thì mắng, không ngày nào chúng được sống yên ổn.

Chu Nhị Oa cười hì hì nói: " Mẹ, đừng làm con sợ."

Lâm Thanh Hoà đáp: " Ai thèm doạ con, ngoan ngoãn giúp mẹ trông em, Tết này sẽ may cho ba anh em mỗi đứa một bộ quần áo mới."

Chu Đại Oa cõng Tam Oa đi vào vừa kịp nghe thấy câu này, hai mắt sáng lấp lánh, vội hỏi lại: " Quần áo mới?"

Chu Nhị Oa cũng mang vẻ khẩn trương: " Mẹ, con cũng có quần áo mới hả?"

Lâm Thanh Hoà mở nắp nồi cháo, cũng không quay đầu: " Ngoan ngoãn nghe lời, không làm chuyện xấu thì sẽ được ăn ngon, có quần áo mới. Nhưng nếu không chịu nghe lời thì mặc quần áo rách, ăn bánh bột ngô biết không."

Hai anh em lập tức lớn tiếng đồng thanh: " Nghe lời!"

Tam Oa cũng kêu theo: " nời nời!"

Lâm Thanh Hoà kinh ngạc nhìn về phía nó: " Tam Oa biết nói nha?"

" A...a..." Tam Oa lập tức ôm lấy ống quần cô làm nũng.

Được rồi, lại quay về bộ dạng cũ rồi!

Bất quá Lâm Thanh Hoà cũng không quá lo lắng vì theo cốt truyện Tam Oa bị chậm nói, sau này lớn lên thì mồm mép tép nhảy lừa tình các tiểu cô nương nhà người ta vui quên đường về.

Lâm Thanh Hoà nói với hai đứa lớn: " Biết chỗ để trứng gà không, mỗi đứa vào lấy hai quả mang ra đây cho mẹ."

" Biết." Hai đứa lớn vội chạy vào lấy trứng gà.

Mỗi tay cầm một quả, tổng cộng bốn quả, quả nhiên hai anh em không biết đếm, không biết trứng gà trong nhà đã nhiều thêm bao nhiêu.

Lâm Thanh Hoà lại sai Chu Đại Oa vào phòng lấy muối ăn, nó mang ra cục muối ăn to bự chảng, Lâm Thanh Hoà nhìn thoáng qua rồi tống cổ ba đứa đi ra ngoài. Sau đó lấy một bao muối ăn trong không gian ra dùng.

Trước mắt vật tư trong không gian có sẵn nên cô cứ dùng trong đó đã, sau khi dùng hết thì tính sau. Dù sao thì cô đã trữ tận năm mươi cân muối tinh cơ mà.

Gạo nhừ, Lâm Thanh Hoà bỏ thịt bằm vào rồi khuấy đều, sau đó đánh tan trứng gà ra đổ vào, thêm chút muối, vậy là hoàn thành nồi cháo trứng thịt bằm.

Không biết có phải là do nguyên chủ đã lâu không ăn thịt hay không mà chính Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy nồi cháo rất thơm.

Ba đứa trẻ nhỏ thì khỏi nói, sáu con mắt hau háu nhìn vào trong bếp.

Lâm Thanh Hoà phát chén cho Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa, sợ chúng bị phỏng nên cô nói: " Chờ một chút, cháo còn nóng. "

Chu Đại Oa lập tức nói: " Con có thể tự mình thổi được!"

Chu Nhị cũng nói: " Con cũng có thể."

Chu Tam Oa cũng sà tới ôm chân cô, cái miệng nhỏ kêu a a, đôi mắt bức thiết nhìn chằm chằm vào chén cháo thịt.

Để cháo ở trong bếp cho nguội trước, cô bế Chu Tam Oa lên rồi gọi Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa ra ngoài.

CHƯƠNG 9: THÓI KÊNH KIỆU

Cô ôm Chu Tam Oa, Chu Đại Oa cùng Chu Nhị Oa chần chừ không muốn rời xa nồi cháo, nhưng Lâm Thanh Hoà lại có nhiệm vụ giao cho hai đứa lớn: " Đi mời bà nội qua đây."

Chu Nhị Oa hỏi: " Mời bà nội tới ăn cháo thịt sao?"

Lâm Thanh Hoà: "Bà nội ngày thường đối với mấy đứa rất tốt, cũng nên mời bà lại đây ăn chén cháo thịt chứ, trăm điều chữ hiếu đứng đầu, các con phải biết hiếu thuận với trưởng bối, có nghe hay không?"

Chu Nhị Oa chớp chớp mắt: " Mẹ, ngày thường mẹ cũng có hiếu thuận với bà nội đâu."

Lâm Thanh Hoà nghẹn họng, cô giả vờ tức giận quát: " Có đi hay không? Nếu không đi mời bà nội, tất cả nhịn hết!"

Chu Đại Oa vội nói: " Con đi ngay, đi ngay đây!"

Dứt lời nó liền mở cửa chạy ào ra ngoài, Lâm Thanh Hoà quay qua nhìn Chu Nhị Oa, nó nói: " Đại ca đi."

Ý tứ chính là một người đi là đủ rồi, không cần thêm nó.

Lâm Thanh Hoà cũng mặc kệ nó, Chu Nhị Oa thấy vậy nói thêm: " Mẹ, con muốn ăn trước, con đói bụng lắm rồi."

Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm: " Nếu con không sợ đại ca trở về đánh con thì không cần đợi nó. Đến lúc con bị đánh mẹ cũng sẽ không ngăn."

Chu Nhị Oa biết nắm đấm đại ca lợi hại, nó không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Tuy nói là phân gia, nhưng khoảng cách hai nhà không xa, Đại Oa chạy không tới hai phút đã đến nơi.

Mặc dù gần như vậy nhưng nguyên chủ trước nay không hề qua lại, cô không coi mình là con dâu Chu gia, về điểm này không ai không biết.

Cho nên khi Chu Đại Oa chạy tới kiếm, bà Chu vô cùng kinh ngạc bởi bà biết rất rõ tính tình vợ lão tứ, ngày thường cô chỉ hận không thể cách càng xa bọn họ càng tốt, cớ gì hôm nay lại chủ động tìm bà?

Đối với việc Lâm Thanh Hoà sai Đại Oa đi mà không phải tự mình đi tìm, bà Chu không thèm chấp, bởi vì rút kinh nghiệm từ chuyện phân gia lần trước, càng để ý cô ta càng bất chấp thủ đoạn, không cho phân gia cô ta chẳng thèm quan tâm đứa nhỏ chưa ra đời mà đòi một xác hai mạng.

Chị dâu ba vác cái bụng to vượt mặt, nói: " Mẹ đi đi, nhỡ đâu có việc gì gấp thì sao. "

Vừa nhìn thấy cái bụng to tướng của cô, Chu Đại Oa đã hỏi: " Bác ba gái, em trai khi nào mới ra?"

Lời này làm chị dâu ba, người trước giờ chỉ sinh được đứa con gái, nở nụ cười chân thành tràn đầy gương mặt: " Sắp rồi, khoảng hai tháng nữa, đến lúc đó con dắt em trai đi chơi nha?"

Người ta thường nói đôi mắt trẻ con rất sáng suốt, từ lần đầu tiên nhìn thấy bụng bầu của cô, Chu Đại Oa luôn khẳng định đây là em trai. Nên dù không thích mẹ nó, chị dâu ba vẫn rất vui vẻ với bọn nhỏ.

" Được, chờ em trai ra đời, con sẽ dẫn em đi chơi khắp nơi." Chu Đại Oa sảng khoái đồng ý.

Sau đó nó liền gấp gáp lôi kéo bà nội đi.

Trên thực tế bà Chu cũng không phải người hiền lành tốt bụng, bà luôn thiên vị con trai út nên đối với đám cháu trai này cũng được bà dành nhiều tình yêu. Ỷ được chiều nên nó mới dám làm vậy, bằng không nó sẽ không dám lôi lôi kéo kéo như thế.

"Gấp cái gì vậy?" Bà Chu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng bắt đầu tình toán xem vợ lão Tứ lại muốn làm gì đây, liệu có phải thiếu lương thực không, chẳng lẽ nhân dịp thu hoạch vụ thu muốn mua lương thực nhà mình? Mà cũng không phải, vợ lão Tứ trước giờ đều là khuỷu tay chỉa ra ngoài, luôn mua đồ ngoài chợ, khinh thường nhà họ Chu, không muốn dây dưa với người nhà họ Chu mà nhỉ.

Ở đây họ có chợ, chợ nông thôn mua bán lương thực không cần phiếu, có tiền là được.

Lão Tứ hàng tháng đều gửi tiền về, cô ta chắc chẳng thiếu đồ ăn, nhìn cô ta chăm sóc bản thân như vậy là hiểu rồi. Suốt ngày ở nhà ham ăn biếng làm giống y như một tiểu thư tư bản, nếu không phải vợ lão Tứ thì e rằng đã bị kéo ra ngoài đấu tố từ lâu rồi.

Cái này không phải bà Chu nói giỡn, tình hình bây giờ đúng là rất nghiêm ngặt, chẳng qua là vì có Chu Thanh Bách là Định Hải Thần Châm, mọi thành viên trong nhà họ Chu có ai đi ra ngoài mà không được mọi người nhìn với ánh mắt kính trọng chứ?

Nguyên chủ lấy cớ Chu Tam Oa còn nhỏ, Chu Đại Oa lại không hiểu chuyện bằng nữ nhi, một chút việc cũng chẳng làm, đương nhiên cuối năm cũng sẽ không được chia lương thực.

Quá nửa tháng nữa đội sản xuất sẽ giết heo thưởng cho xã viên chỉ nguyên chủ là không được, nếu muốn ăn thì dùng tiền mua, nhưng vẫn phải xếp hàng sau cả đại đội, tới lượt cô chắc chỉ còn mấy chỗ đầu thừa đuôi thẹo sót lại thôi.

Méo mó có còn hơn không, thời đại này nước luộc thịt cũng đã là thứ xa xỉ.

Nguyên chủ vẫn luôn làm vậy, ở trong mắt người ngoài cô đích thực là một người đàn bà phá của. Một người đàn ông tốt như Chu Thanh Bách lại cưới loại đàn bà này về nhà, đúng là bất hạnh ba đời nhà anh.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ của phụ nữ. Đám đàn ông thì khác, mỗi lần gương mặt kia dáng người kia bước ra khỏi cửa là các ông đều không nhịn được mà ngoái nhìn vài cái, trong lòng họ thầm cảm khái Chu Thanh Bạch không có phúc hưởng, cưới một người vợ xinh đẹp về nhà mà một năm ngủ không đến hai ba ngày.

Trong thôn có vài người đàn ông chưa vợ không phải không nghĩ đến chuyện trêu chọc, chỉ là hiện tại đang ở thời kỳ nghiêm khắc ai dám xằng bậy?

Hơn nữa cũng không nhìn xem đây là vợ ai, chính là vợ Chu Thanh Bách, con dâu Chu gia.

Đừng nhìn nhà họ Chu bị cô ta náo loạn đòi phân gia mà nghĩ rằng họ bất mãn với cô. Nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì khẳng định mười mấy hai mươi người trong nhà họ Chu sẽ đồng lại đối ngoại.

Người ta ham con đàn cháu đống không phải không có đạo lý. Nói một câu khó nghe, trong nhà neo người ra đường cãi nhau với người khác cũng không đủ tự tin.

Mấy cái này không phải là trọng yếu, bởi lúc đó nguyên chủ vẫn còn ôm mộng làm vợ quan, cô ta căn bản coi thường đám quang côn. Đừng nói đám chân đất mắt toét, kể cả có là thanh niên tri thức từ thành phố về nông thôn dạy văn hoá, cô cũng không để vào mắt.

quang côn: người đàn ông lớn tuổi mà không lấy được vợ.

Chẳng qua sau này mộng nát, cô mới phải hạ tiêu chuẩn xuống.

Dọc đường, bà Chu vừa đi vừa nghĩ thầm. Tới nơi, thấy vợ lão Tứ bê bát cháo trứng thịt heo, bà ngây người ra một lúc mới mở miệng hỏi: "Cô lấy đâu ra thịt heo?"

Lâm Thanh Hoà ôm Tam Oa thuận miệng đáp: "Mua ở kia phố."

Cái kia phố đích thị là chợ đen, nhưng mà có bọn trẻ ở đây nên không tiện nói rõ. Huyện thành có một chỗ gọi là chợ đen tồn tại, chính là nơi giao dịch ngầm, nguyên chủ đã đi tới đó nhưng không phải mua thịt mà là mua bông. Ở cung tiêu xã chỉ mua được một cân bông, một cân còn lại là mua ở chợ đen.

Bà Chu nghe vậy lập tức hiểu vấn đề, bà vốn biết cô con dâu này to gan, nhưng mà không nghĩ cô to gan tới độ dám giao dịch ở chợ đen!

Lâm Thanh Hoà nói: " Mẹ không cần phải nói con, bọn nhỏ cũng đã lớn rồi, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt, cơ thể chúng làm sao chịu nổi?"

Bà Chu thầm nghĩ trước nay ta chưa thấy ngươi đối xử thật tâm với lũ trẻ, có thủ đoạn gì cứ việc huỵch toẹt ra không cần phải rào trước đón sau.

Lâm Thanh Hoà: " Hôm nay con nấu nhiều cháo trứng thịt heo, đang đúng mùa gặt bận rộn vất vả, mẹ cũng ăn một chút bồi bổ sức khoẻ đi."

Lời này từ miệng ba người con dâu lớn chắc chắn bà Chu không kinh ngạc, nhưng lại chính miệng vợ lão Tứ nói ra, bà không thể không đề phòng.

Bà không cùng cô quanh co nữa, trực tiếp hỏi: " Nói đi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lâm Thanh Hoà đáp: " Con ở chợ đen mua được ít bông và vải, định may quần áo mới cho ba đứa nhỏ, nhưng tay nghề không tốt, chỉ có thể tự may cho mình mặc, mẹ mang về nhờ chị ba làm giúp được không? Mất công con làm hỏng hết, tay nghề chị ba rất giỏi, trong mấy chị em dâu chị ba là vừa mắt con nhất, vải lẻ dư ra thì cho chị ấy coi như trả công."

Lời này nói ra nghe rất kênh kiệu, nhưng hiển nhiên đây mới phù hợp với miệng lưỡi của nguyên chủ.

CHƯƠNG 10: NỀN TẢNG TỐT

Bà Chu chỉ nghĩ thôi cũng đủ đau lòng, tội nghiệp ba anh em nhà nó, bộ quần áo chúng đang mặc trên người là may từ một năm trước, lúc đó còn cố tình may dài ra một chút để mặc được lâu hơn.

Lần đó cũng là một tay chị ba Chu làm chính vì thế mà Chu Đại Oa mỗi lần nhìn thấy bụng bầu của bác ba gái thì đều kêu em trai, em trai.

Người ta luôn nói mắt trẻ con rất tinh tường.

Tuy thương ba đứa cháu trai nhưng bà Chu vẫn còn một chút đắn đo: " Nhưng mà bụng của vợ thằng ba đã tương đối lớn rồi."

Lâm Thanh Hoà hỏi: " Mấy tháng rồi?"

Bà Chu đáp: "Còn 2 tháng nữa là sinh."

Lâm Thanh Hoà nghe vậy bèn nói: "Vậy mẹ về hỏi xem ý chị ba thế nào, nếu nhận lời con sẽ cho chị ấy hai cân đường đỏ, để dành tới lúc ở cữ có cái mà bồi bổ thân thể."

Bà Chu thốt lên: " Đường đỏ? Cô lấy đâu ra đường đỏ?"

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: "Có tiền tự nhiên có đường đỏ thôi."

Bà Chu nghe xong liền khẳng định cái này cũng từ chợ đen mà ra.

Nhân phẩm của nguyên chủ tới đâu Lâm Thanh Hoà là người hiểu rõ hơn ai hết, cô đưa đứa bé đang ôm trong ngực cho bà Chu rồi nói: " Mẹ đút cho Tam Oa ăn trước đi, con vào lấy đường đỏ."

Lúc này đường đỏ rất khan hiếm, đặc biệt đối với người sắp lâm bồn như chị ba Chu thì nó chính là thứ vô cùng quý giá.

Lâm Thanh Hoà trở về phòng mình, cô lấy từ trong không gian riêng ra hai cân đường đỏ. Cô cũng chỉ tích trữ tổng cộng có hai mươi cân, không quá nhiều.

Đường đỏ được đựng trong một cái bình sạch sẽ, đối với người ở đây mà nói thì hai cân đã là quá nhiều, hơn nữa còn là loại thượng hạng.

Lâm Thanh Hoà đưa cái bình cho bà Chu: " Mẹ xem thử đi."

Bà Chu nhìn thoáng qua, cố gắng không đổi sắc mặt, giọng điệu ta đây chỉ làm theo việc công: " Để mẹ mang về hỏi xem vợ thằng ba có đồng ý không đã?"

" Được, cứ vậy đi." Lâm Thanh Hoà gật đầu, chỉ vào chén cháo nói: " Mẹ ăn đi, chén cháo này là để mẹ bồi bổ cơ thể."

Thái độ của cô đúng kiểu qua hết thôn này không có đồ tốt hơn đâu. Nhưng nếu cô làm vẻ mặt hiếu thuận chắc bà Chu sợ chết khiếp chẳng dám ăn một miếng ấy chứ.

Nhìn con dâu như vậy, bà Chu nghĩ thầm trong bụng, tôi là mẹ chồng cô, tôi ăn đồ của cô thì có làm sao? Thế là bà liền ăn hết chén cháo trứng thịt nạc, mùi vị thật sự thơm ngon.

Ăn xong bà ôm bình đường đỏ đi thẳng về nhà mình.

Chu Đại Oa hai mắt toả sáng lấp lánh hỏi: " Mẹ nhờ bác ba gái may quần áo cho chúng con hả, có thật không?"

Sự chú ý của Chu Nhị Oa lại đặt lên cái khác: "Bình đường đỏ cũng quá lớn đi."

Sau khi cho Chu Tam Oa ăn no bụng, Lâm Thanh Hoà để nó tự mình chơi trong sân cô mới bắt đầu ăn. Cô nói: " Mỗi đứa một bộ quần áo nhưng may cho cả ba đứa cũng rất mất công. Dù sao vẫn phải trả công chứ, mẹ lấy đường đỏ trả phí cho người ta."

Tuy rằng cô xuyên về đây đã tiếp nhận đầy đủ kỹ năng của nguyên chủ, nhưng cô lại không biết may quần áo trẻ con, đại khái là do nguyên chủ chấp niệm quá sâu, cho nên...

" Mẹ, nếu mẹ tự làm thì sẽ không cần đưa đường đỏ cho bác ba gái rồi." Nhị Oa vẫn lưu luyến cái bình đường đỏ kia.

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: " Nếu không phải để may quần áo cho ba đứa, đã chẳng phải tốn hai cân đường đỏ!"

Một câu này đủ khiến Nhị Oa câm miệng.

Lâm Thanh Hoà không nuông chiều nó, trực tiếp kết thúc vấn đề này, tiếp tục ăn chén cháo của mình. Một lúc sau như chợt nhớ ra chuyện gì, cô nói: " Giày của mấy đứa cũng tới lúc phải đổi rồi, mẹ còn phải làm giày mới cho chúng mày nữa, nếu có đứa con gái giúp mẹ một tay thì tốt rồi. Đẻ ba thằng con trai chẳng nhờ cậy được việc gì, người ta nói không sai, con trai đều là tới đòi nợ."

Bà Chu đi tới cửa vừa vặn nghe được câu nói của Lâm Thanh Hoà, mặt bà hơi nhăn lại ý tứ trách cứ ước gì không ước lại ước có con gái để sai việc, người con dâu này lười muốn chết.

Bà Chu vừa bước vào vừa nói: " Chị ba của cô nhận lời rồi."

Lâm Thanh Hoà bỏ chén đũa xuống liền nói: " Con cũng ăn xong rồi, mẹ ngồi chờ một chút, con đi vào lấy bông và vải ra."

May áo bông không nhanh, bây giờ đã là cuối tháng chín rồi, chờ tới khi làm xong áo cho cả ba anh em có khi cũng phải tới giữa tháng mười, thời tiết khi đó càng ngày càng lạnh hơn.

Hơn nữa bụng chị ba Chu càng lúc càng lớn, không làm từ giờ sợ không kịp.

Lâm Thanh Hoà đi vào phòng mình lấy vải dệt và hai cân bông. Lần này nguyên chủ mua nguyên liệu không chỉ may quần áo cho mình mà còn định mang một cân bông về cho nhà mẹ đẻ. Rất tiếc Lâm Thanh Hoà đã tới, nhà họ Lâm bên kia đừng hòng có được gì. Nếu có cơ hội cô còn muốn đòi lại mấy cái áo khoác mới tinh mà trước kia Chu Thanh Bách gửi về.

Cũng may số vải nguyên chủ chuẩn bị vừa đủ để may ba bộ quần áo mùa đông cho ba đứa nhỏ. May quần áo cho Chu Đại Oa tốn không ít vải, cần may dư ra vì nó lớn rất nhanh sợ rằng qua năm sau đã ngắn mất. Chu Nhị Oa cũng thế. Chu Tam Oa kỳ thật không cần may mới, nó có thể mặc lại đồ của các anh. Nhưng thôi, nếu đã may, vậy thì may luôn cho cả ba đứa.

Mọi việc không cần cô động tay động chân, chỉ cần mở miệng yêu cầu là được. Nhân vật nữ phụ tuyến thứ mười tám, thích tuỳ hứng thì tuỳ hứng!

Bà Chu không ngờ cô lại kiếm được vải dệt và bông vừa nhiều vừa đẹp, không những không giữ lại cho bản thân mà còn nhường cho ba đứa nhỏ. Điều nay làm cho bà Chu ít nhiều có chút xúc động, vì thế không nhịn được mà càm ràm thêm vài câu: "Bây giờ đám Đại Oa còn nhỏ, nhưng vài năm nữa là tới tuổi trưởng thành, tới lúc đó làm gì cũng cần tiền, cưới vợ cần tiền...."

Lâm Thanh Hoà trực tiếp đánh gãy lời bà: "Mẹ yên tâm đi, việc đó con tự biết tính toán."

Bà Chu nghẹn họng, nghĩ trong bụng cô thì biết cái gì, nhìn xem quanh đây có ai mà không phải thắt lưng buộc bụng, ăn bữa nay lo bữa mai, cô thì hay rồi dám ăn cháo gạo trắng, rồi lại thêm trứng với thịt heo, cái đồ không biết tiếc của?

Suy cho cùng là do nguyên chủ có nền tảng tốt lại biết tính toán, bà Chu không nhiều lời nữa xách vải và bông trở về Chu gia.

Bà vừa đi khỏi, Lâm Thanh Hoà lặng lẽ thở hắt ra một hơi, nhẹ hết cả người. Đối phó với bà Chu thật là mệt, nhưng xem ra màn trình diễn ngày hôm nay cũng không quá tệ.

Lâm Thanh Hoà vô cùng cảm khái. Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, coi như cô cũng làm được một chuyện tốt. Nhờ bình thường cô luôn sống khác người mà bây giờ dù tôi có làm gì lạ kỳ đi nữa thì cũng chẳng có ai nghi ngờ.

Tâm tình bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, Lâm Thanh Hoà bế Chu Tam Oa lên, hôn cái chóc vào má nó, chọc cho tam oa bật cười khanh khách.

Chu Đại Oa và Chu Nhị Oa cùng thấy cảnh này, cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thanh Hoà. Đang lúc chúng còn ngỡ ngàng thì cô tiến lên hôn lên trán mỗi đứa một cái.

Chu Đại Oa đỏ mặt, nói: " Con ra ngoài chơi!". Sau đó liền chạy mất hút.

Chu Nhị Oa cũng ngượng ngùng, vội vã đuổi theo anh trai.

Lâm Thanh Hoà không quản bọn chúng đi chơi.

Sau khi cho bà Chu một chén cháo, trong nồi còn dư lại đúng một chén, cô múc ra cất lên kệ.

Rồi cô rửa dọn chén đũa dơ, tiện tay đun nồi nước, đợi lát nữa bọn nhỏ đi chơi về sẽ dùng để lau mình rửa tay chân cho chúng.

Gần năm giờ chiều, bà Chu mang bông và vải về tới Chu gia, lúc này đáng lẽ đã kết thúc một ngày làm việc nhưng mọi người trên dưới Chu gia đều chưa về. Liên tiếp ba ngày bà Chu ăn uống không tiêu, khó chịu bụng nên chiều nay bà không ra đồng, cũng bởi nhân khẩu Chu gia đông, bà nghỉ nửa ngày sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.

Chị ba Chu đã vào những tháng cuối thai kỳ nên cô ở nhà chuyên phụ trách cơm nước. Chị cả Chu mới mang thai nên hôm nay phải ra đồng thay cho bà Chu, chứ bình thường cô cũng được phép ở nhà nghỉ ngơi cùng thím ba lo chuyện cơm nước.

Nhìn đống bông và vải trên tay bà Chu, trong lòng chị ba Chu vừa hâm mộ vừa xen chút ghen tỵ, nhưng với số lượng nhiều thế này cô có muốn ghen tỵ cũng chẳng đủ khả năng.

Không giấu được sự vui sướng, cô hỏi bà Chu: " Mẹ, thím tư nói may ba bộ quần áo cho anh em Đại Oa, vải thừa đều cho con, thật hả? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro