Chương 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: KHÔNG GIAN RIÊNG 1

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

" Mẹ, con đói quá."

Trong căn hộ chung cư mini, Lâm Thanh Hoà kinh hoàng choàng tỉnh, nằm trên giường trợn trừng hai mắt, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài một hơi chấp nhận số phận của mình.

Với tay lấy di động trên đầu giường, màn hình hiển thị:

Day: tháng năm âm lịch

Time: năm giờ ba mươi phút

Lúc này ngoài trời mới tờ mờ sáng.

Lâm Thanh Hoà trầm mặc buông di động xuống, ngay sau đó trên bàn tay trống không của cô xuất hiện một ly nước, thật quỷ dị !

Lâm Thanh Hoà nhìn ly nước đang bốc hơi, nhiệt độ vẫn giống y như như tối qua lúc cô rót nước vào ly.

Thu lại vẻ mờ mịt trong đáy mắt, Lâm Thanh Hoà dứt khoát rời giường đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Cô có ngoại hình ưa nhìn, hiện là quản lý bộ phận tiêu thụ, hằng ngày chăm chỉ đi làm như bao công nhân viên chức bình thường khác, nhưng những chuyện xảy ra với cô gần đây rất không bình thường.

Đánh răng rửa mặt, soi gương phát hiện quầng thâm dưới mắt, Lâm Thanh Hoà lắc đầu than nhẹ. Tuy rằng trong lòng rối bời nhưng vẫn không quên trang điểm cho mình thật đẹp.

Nói ra chắc chẳng ai tin, liên tục ba đêm cô mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ có đứa trẻ lôi lôi kéo kéo gọi cô là mẹ, đòi cô cho ăn, cảnh tượng chân thật tới mức thiếu chút nữa doạ chết cô luôn rồi.

Ban đầu cô không để ý nhiều, cho rằng vì gần đây công ty liên tục bắt tăng ca làm thêm giờ khiến bản thân mình quá mệt mỏi thôi.

Nhưng đêm hôm sau cô lại tiếp tục mơ giấc mơ đó, lần này còn hiện ra một không gian khoảng mười mét vuông tương đương với diện tích căn hộ chung cư mini cô đang ở.

Má ơi, đừng đùa nha, hù chết người đó !Rất may mắn cô thích đọc tiểu thuyết, năng lực lĩnh hội tương đối cao, hơn nữa bản thân cũng là một người to gan chính vì vậy cô rất nhanh đã có thể chấp nhận được chuyện này.

Không gian riêng nằm trong lòng bàn tay, chỉ cần nghĩ tới là nó xuất hiện ngay trước mắt. Nó giống như một cái kho chứa đồ vật, tối qua cô đã bỏ vào một ly nước ấm làm thí nghiệm, sáng nay lấy ra tình trạng giống y như ban đầu, độ ấm của nước không thay đổi.

Điều này đã đủ chứng minh không gian này là bất biến, bất cứ cái gì bỏ vào thế nào thì lấy ra y như vậy.

Mà vừa lúc nãy, đứa bé kia lại nhảy vào trong giấc mơ của cô, gọi cô là mẹ, liên tục kêu đói bụng làm cô giật mình tỉnh giấc.

Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ bất an, trực giác mách bảo chắc chắn sẽ có chuyện lạ kỳ gì đó phát sinh. Không do dự nữa phải chuẩn bị vài thứ cần thiết ngay lập tức.

Bởi vì " trong mơ" cô thấy được nơi đó vô cùng nghèo nàn, không biết có phải là thời kỳ tận thế hay không nữa mà đồ đạc và lương thực rất khan hiếm, mặt mũi ai cũng xanh xao không có một tí huyết sắc.

Tuy rằng tuổi thơ của cô cũng không dễ dàng gì nhưng lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng, được tắm mình trong làn gió xuân của cải cách và mở cửa ít ra cũng được ăn no mặc ấm, so ra thì hoàn cảnh "trong mơ" kia quá là khó sống.

Những cuốn tiểu thuyết kia không phải chỉ để xem cho vui, hơn nữa bây giờ trên người cô còn được trang bị một không gian riêng nữa, nếu mà không có sự chuẩn bị trước chẳng may xuyên vào thời kỳ tận thế chắc chỉ còn nước chết đói mất.

Cô rửa mặt sửa soạn lại quần áo rất nhanh rồi lấy giấy bút ra liệt kê các vật tư cần mua sắm. Củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà. Bảy thứ này trừ củi và trà ra, còn lại năm cái kia là thiết yếu đều phải có đủ.

Trong số đó, dầu và gạo được ưu tiên hàng đầu !

Lâm Thanh Hoa đổi củi và trà thành đường đỏ và đường phèn, đường trắng không cần thiết lắm, có đường phèn là đủ rồi, cô viết thêm hai chữ " trứng gà" xuống sổ ghi chú.

Ở một nơi như "trong mơ", trứng gà tuyệt đối là thứ đáng tiền.

Ngoài trứng gà ra thì không thể thiếu thịt, không quan trọng là loại thịt gì, ít nhiều cũng phải có một ít.

Còn có thuốc dùng trong những trường hợp khẩn cấp như cảm, sốt, đau bụng, tiêu chảy, và các loại thuốc giảm đau, dầu gió.

Mấy thứ này để trong một cái hộp là đủ, chắc không chiếm quá nhiều vị trí trong không gian riêng.

Viết xong danh sách, Lâm Thanh Hoà cho rằng vấn đề "ăn" như vậy có vẻ tạm ổn. Giờ chuyển qua vấn đề đồ dùng, cô không biết nơi đó thời tiết có lạnh hay không nhưng chắc vẫn nên chuẩn bị chăn bông giữ ấm, đệm, giường. Tất cả đều phải là màu xám tối, không nên mua các sắc màu tươi sáng bởi vì trong giấc mơ cô thấy nơi đó ngoài màu xám trắng ra thì không còn màu gì khác cả.

Sắp xếp đến đây tuy Lâm Thanh Hoà trời sinh bản tính lạc quan mà vẫn không nhịn được hít vào thở ra mang theo mấy phần nặng nề.

Số lượng các vật tư dần dần tăng lên càng lúc càng nhiều, tuy biết rằng những thứ đảm bảo sinh tồn là trọng yếu nhưng cô vẫn muốn giành một ít không gian cho đồ dùng cá nhân của mình. Đối với phụ nữ mà nói thì có một số món đồ không thể không có, vô cùng quan trọng.

Cô đọc đi đọc lại mấy lần những tờ danh sách chi chít chữ, kiểm tra tới lui đảm bảo mình không bỏ sót gì cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó tới đoạn kiểm kê tài chính cá nhân.

Tính đi tính lại tổng số tiền tiết kiệm của cô chỉ có năm vạn. Đối với một người vừa tốt nghiệp mới đi làm được vài năm ngắn ngủi như cô mà nói thì tất nhiên chưa thể tiết kiệm được một số tiền lớn. Kể cả cô có ngồi ở vị trí quản lý bộ phận tiêu thụ thì cũng chẳng khá hơn vì về cơ bản chi phí sinh hoạt thường ngày của cô cũng không nhỏ.

Mua đồ trang điểm cần tiền, thỉnh thoảng cùng bạn bè dạo phố, ăn cơm, mua sắm đều cần tiền. Thời buổi này thử hỏi có gì mà không phải dùng đến tiền cơ chứ?

Hiện tại trên người cô đã không còn nhìn ra dáng vẻ trong quá khứ nữa rồi.

Cô là một bé gái mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ, sống với bà nội ở một vùng nông thôn. Tới khi cô học trung học thì bà nội mất, từ đó về sau tất cả đều phải tự dựa vào chính mình từ việc học đại học cho tới tốt nghiệp ra trường kiếm việc làm. Nhìn lại lúc đó, mỗi ngày đều vô cùng chật vật nhưng cô không nản chí, kiên trì bước tiếp. Hiện tại cô đã có được một cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.

Kế hoạch của cô vốn dĩ là muốn mua một căn nhà cho riêng mình, nên cố gắng tiết kiệm một khoản đủ để trả đợt đầu. Cô không muốn lãng phí bất cứ một khoản gì dù là nhỏ nhất bởi an cư thì mới lạc nghiệp.

Hiện tại trong người cô có hơn hai ngàn tiền mặt, cộng với năm vạn trong thẻ nữa là tổng cộng cô có năm vạn hai ngàn đồng.

Cô lên mạng thuê một chiếc xe Van.Hồi còn học đại học vì muốn tận dụng thời gian vừa học vừa làm, nên Lâm Thanh Hoà thi lấy bằng lái xe, cô định đi bán đồ giả tranh thủ kiếm ít tiền, nhưng sau đó cô nghĩ lại thiếu gì việc kiếm ra tiền, một ít tiền kiếm được từ việc gian dối đó cũng chẳng giải quyết được gì, cô thấy không đáng nên thôi.

Người đăng tin cho thuê xe Van là một chàng thanh niên trẻ tuổi, bởi vì phải về quê mấy ngày nên tính mang xe cho thuê. Vốn dĩ chỉ thử đăng tin thôi không nghĩ sẽ có khách liên hệ muốn thuê xe.

Sau khi Lâm Thanh Hoan liên hệ với chủ xe, cô nói muốn dùng xe gấp nên anh ta đã chạy xe tới, không quá xa, chỉ mười mấy phút đã tới dưới lầu nhà cô rồi.

Lâm Thanh Hoà đã trả tiền đặt cọc qua mạng nên không cần phải đưa thềm tiền gì nữa, cô thử xe một chút, tuy rằng đã lâu không lái xe nhưng vẫn còn quen tay.

Hơn nữa xe này tuy cũ nhưng có thể tháo được hàng ghế phía sau biến thành một chiếc xe Van bán tải chở được hàng hoá, Lâm Thanh Hoà rất hài lòng.

Đuổi được anh chàng chủ xe đang có ý định tiếp cận cô đi, cô đeo balo lên lưng, mở cửa ngồi lên xe trực tiếp đánh tay lái lên đường.

Cô còn chưa kịp ăn sáng, dù sao cũng phải lót dạ cái gì trước đã rồi mới bắt đầu chiến đấu được.

Cửa hàng điểm tâm cách chung cư cô ở mười phút lái xe, đoạn đường không gần nhưng vì Lâm Thanh Hoà trời sinh không cưỡng lại được đồ ăn ngon. Cô mê đồ ăn quán này nhưng bình thường ít có cơ hội ghé quán do vị trí quán không nằm trên trục đường cô đi làm mỗi ngày.

CHƯƠNG 2: KHÔNG GIAN RIÊNG 2

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Quả nhiên vẫn còn quá sớm chưa có cửa hàng điểm tâm nào mở, nhưng tiệm này đã phục vụ khách từ sáu giờ mười lăm phút, vài cô chú công nhân vệ sinh môi trường ghé mua bánh bao vội vã vừa đi vừa ăn.

" Bác gái, cho cháu một cái bánh bao, một ly sữa đậu nành. Bánh bao loại ba đồng một cái nhé." Lâm Thanh Hoà nói.

Bác gái chủ quán trả lời, rất nhanh đồ ăn được bưng tới. Một cái bánh bao lớn nóng hổi cùng một ly sữa đậu nành.

Nửa năm trước, cô tình cờ đi ngang qua đây phát hiện ra quán điểm tâm này. Bà chủ cửa hàng là người địa phương, có ba căn nhà cho thuê. Theo giá thị trường, một căn hộ chung cư mini như của cô có giá một ngàn một tháng, không bao gồm phí điện, nước, mạng internet.

Như thế tính rẻ cũng phải sáu bảy trăm đồng một tháng, nhân với ba căn nhà.

Bác gái này chẳng cần làm gì chỉ ngồi chơi không cũng có một khoản đủ lo cho cả gia đình rồi.

Nhưng cả nhà bác gái chẳng ai chịu ngồi yên cả, hai vợ chồng cùng con dâu trưởng mở cửa hàng điểm tâm, buôn bán rất phát đạt.

Không những vệ sinh sạch sẽ mà hơn thế nữa bánh bao đặc biệt to. Chỉ với giá ba đồng tiền một cái, bên trong nhân có thịt, trứng gà, bắp cải. Hương vị rất ngon và quan trọng là bao no !Lâm Thanh Hoà không phải người ăn ít nhưng chỉ cần một cái bánh bao của tiệm này là no căng bụng. Chính vì điều này mà cô không ngại cất công lái xe từ xa tới đây.

Hai ngày trước Lâm Thanh Hoà thực sự suy nghĩ không thông, mơ mơ màng màng nửa tin nửa ngờ, không gian riêng là cái quỷ gì, xuyên qua không gian khác là chuyện đùa gì?

Do dự hai ngày, tới hôm nay cô đã nghĩ thông suốt rồi, gì thì gì cứ phải chuẩn bị cho tốt mọi thứ trước đã, không tới lúc thật sự phải xuyên đến địa phương quỷ quái kia sẽ không tránh được vội vàng hấp tấp quên trước thiếu sau.

Đúng là kêu trời, trời không thấu. Kêu đất, đất chẳng hay !Không biết chỗ đó có nấu cơm không nhỉ, mấy cái bánh bao bao lớn bao ngon bao no này xem ra có vẻ hữu ích đây!" Bác gái, hôm nay còn bao nhiêu cái bánh bao? Tay nghề của bác thật xuất sắc nha, công nhận ăn ngon thật, cháu muốn mua mang về cho đồng nghiệp." Lâm Thanh Hoà lấy giấy lau miệng, hỏi chủ quán.

Bác gái cười nói: " Còn nhiều, nhưng cháu mua nhiều hay ít thì giá vẫn vậy à, bác gái không tính rẻ cho cháu được đâu, nhà bác bán cái này lời lãi không đáng bao nhiêu."

Cửa hàng này trước giờ kinh doanh rất tốt, trong tiệm luôn làm sẵn số lượng bánh đáng kể. Hơn nữa lúc trước cũng có công trường tới đây đặt hàng số lượng lớn nhưng giá cả vẫn vậy không thay đổi. Mặc kệ khách mua nhiều hay ít thì tới cuối ngày vẫn vậy chẳng còn dư lại một cái bánh nào.

Khách mua số lượng lớn như Lâm Thanh Hoà chẳng phải là hiếm.

" Bác gái, bác còn bao nhiêu bán cho cháu hết đi, hôm nay cháu lái xe tới, có thể để bánh ở phía sau xe."

Lâm Thanh Hoà lại nói tiếp: " Bác gái xem xem tính rẻ cho cháu chút đỉnh đi mà? Cháu mua hết đồng nghĩa với việc hôm nay nhà bác dọn hàng sớm, nghỉ ngơi sớm, coi như đỡ vất vả một ngày nha."

Bác gái thấy cô có vẻ không phải nói giỡn, liền nói: " Đợi chút, bác vào nhìn xem còn bao nhiêu cái."

Rất nhanh bác gái đi ra thông báo: "Hôm nay làm không ít, ba trăm cái, cháu muốn mua bao nhiêu?"

Lâm Thanh Hoà không khỏi hụt hẫng: " Chỉ có ba trăm cái thôi ạ?"

Bác gái cười ha hả nói: " haha, tiểu cô nương này tuổi không lớn mà khẩu khí không nhỏ nha, ba trăm cái không phải là ít. Một thanh niên trai tráng nhiều nhất cũng chỉ ăn được ba cái bánh bao nhà ta thôi đó."

Lâm Thanh Hoà cười cười: " Phòng cháu đông nhân viên, đại đa số là nam giới, bánh bao ngon vậy một người ít cũng phải hai, ba cái. Ba trăm cái này sợ là không đủ chia."

Bác gái ngây ra một lúc, nghi ngờ hỏi: " Phòng cháu đông nhân viên lắm hả?"

Một người hai tới ba cái, ba trăm cái cũng đủ chia cho một trăm người đàn ông rồi.

Lâm Thanh Hoà cười cười: " Tất nhiên phòng cháu không đông đến vậy, nhưng công ty còn có các phòng ban khác. Vậy cháu mang ba trăm cái này đi trước, xem bọn họ có thích ăn hay không, nếu họ thích ăn thì hôm nay phiền bác gái vất vả làm thêm được không? Công ty cháu đang trong giai đoạn tăng ca, vì vậy điểm tâm là phúc lợi cho nhân viên."

Bác gái thấy có vẻ như cô không phải đang nói dối, liền cầm thùng xốp vừa đi vừa nói: " Công ty cháu là công ty gì vậy? Sao lại để cho một cô gái nhỏ bé đi làm việc này?"

Thùng xốp này là loại giữ nhiệt, cô nhớ khi cô còn nhỏ người ta hay để kem trong loại hộp xốp giống vậy." Dùng loại thùng này đóng gói cho cháu nhé?"

Bác gái nói, bởi vì có công trường tới tiệm đặt bánh bao cho nên ở tiệm luôn có sẵn loại thùng cỡ lớn chuyên để đóng gói mang đi.

" Vâng."

Lâm Thanh Hoà liếc mắt thấy thùng xốp cũng sạch sẽ nên gật đầu đồng ý, tiếp tục giải đáp nghi vấn của chủ quán: " Cái này không phải trách nhiệm của cháu, nhân viên chuyên phụ trách nhà bếp cho công ty hôm nay bị cảm nên cháu giúp cô ấy thôi. Bánh bao của bác gái thơm ngon, lại sạch sẽ, danh tiếng đã lâu, nhân viên công ty cháu khẳng định sẽ rất thích. Cháu mua bánh bao ở đây cô ấy cũng sẽ yên tâm mà nghỉ ngơi dưỡng bệnh."

Tuy rằng câu nói này trăm ngàn chỗ hở, nhưng cả người Lâm Thanh Hoà toả ra ánh sáng lấp lánh như cầu vồng sau cơn mưa, rất dễ chịu, nên bác gái chẳng bận tâm nhiều những cái khác nữa.

Trước mắt là ba thùng xốp bánh bao, bởi vì còn một số ít bánh bao chưa được hấp chín. Cho nên Lâm Thanh Hoà nói sẽ đem ba thùng này đi trước, kêu bác gái tiếp tục hấp bánh, sau khi chín thì bỏ vào thùng xốp cho cô. Cô tới công ty rồi sẽ quay lại ngay.

Tuy rằng lời nói có chút lỗ hổng nhưng hành động là thật, một lần trả đủ tiền cho nên bác gái không còn nghi ngờ gì cả. Lúc trả tiền Lâm Thanh Hoà còn mặc cả giảm được hai mươi đồng nữa.

Tuy rằng chỉ có hai mươi đồng nhưng Lâm Thanh Hoà không chê ít. Lúc này cô còn hận không bẻ được một xu ra làm đôi ấy chứ. Hai mươi đồng đủ để mua thêm một chút dầu rồi.

Ra khỏi cửa hàng điểm tâm, Lâm Thanh Hoà dừng xe ở một chỗ vắng vẻ, cô liền cất ba thùng bánh bao vào không gian riêng.

Sau đó cô đi tới một khu chợ ướt gần đó mua trứng gà.

Cô thường xuyên tới khu chợ này mua nguyên liệu về tự nấu cơm.

Cô hay mua trứng gà của một bà lão nông thôn, bà ấy luôn bán trứng mới, không sợ mua phải trứng hư.

Trong siêu thị cũng bán trứng gà, giá cả tương đối rẻ nhưng phải lựa chọn cẩn thận bằng không rất dễ trúng trứng thúi.

Mặc dù bà lão bán giá hơi đắt một chút nhưng Lâm Thanh Hoà không ngại, hơn nữa lần nào mua hàng bà cũng tính cho cô giá ưu đãi.

Lúc cô tới chợ, cả bà lão và con trai đều đang đứng bán hàng, con trai bà thường sẽ ở đây phụ bà giờ cao điểm buổi sáng bằng không một mình bà cụ chẳng thể xoay sở nổi.

Lâm Thanh Hoà kêu chàng thanh niên xách giúp cô hai sọt trứng gà để lên xe. Cô trả tiền trứng và cả tiền sọt cùng đòn gánh. Anh ta nhận tiền bối rối rời đi. Lâm Thanh Hoà biết đối phương có nghi hoặc nhưng kệ đi dù sao cô cũng đã trả đủ tiền.

CHƯƠNG 3: KHÔNG GIAN RIÊNG 3

Loại sọt này khá lớn nên đựng được tương đối nhiều trứng gà. Theo lời bà lão thì mỗi sọt trứng gà có trọng lượng bốn mươi lăm cân, tất nhiên trừ cân nặng cái sọt.

Một cân trứng gà vốn có giá tám đồng hai hào, bà lão chỉ tính cô tám đồng. Chín mươi cân trứng vị chi là hơn bảy trăm đồng. Bởi lẽ đây là trứng gà ta loại ngon nên dù đã được giảm giá thì tính ra vẫn khá đắt.

Chỉ hai sọt trứng tất nhiên không thể thoả mãn Lâm Thanh Hoa, nhưng có còn hơn không, cô gạch bỏ hai chữ "trứng gà" trong danh sách.

Đúng lúc này cửa hàng điểm tâm gọi báo cô có thể tới lấy hàng, Lâm Thanh Hoà lái xe tới tiệm, cô không tiếc khen ngợi bác gái chủ quán mấy câu, sau đó chở ba thùng xốp bánh bao rời đi.

Loại thùng xốp này không quá lớn nhưng dung tích lại không nhỏ, một thùng đựng được năm mươi cái bánh bao, như vậy sáu thùng là đựng vừa ba trăm cái bánh bao cỡ lớn.

Lâm Thanh Hoà muốn nhiều hơn nữa, cô đặt trước năm trăm cái, dự định sáng mai sẽ tới lấy.

Lâm Thanh Hoà rất hào phóng trả trước một ngàn đồng tiền đặt cọc vì vậy bác gái tuy không hiểu mục đích của cô là gì nhưng vẫn rất vui vẻ nhận đơn đặt hàng, dặn cô sáng mai đúng giờ này tới lấy, còn hứa tất cả bánh sẽ được đóng gói cẩn thận trong thùng xốp, một cái cũng không thiếu.

Sau đó cô lại lái xe tới khu chợ ướt, vì vừa rồi mới mua trứng gà ở đây hơn nữa lại mua tận hai sọt nên bây giờ cô không dám manh động như vậy nữa.

Lúc này khu chợ đã vào giờ mở cửa, người tới rất đông, không khí bắt đầu náo nhiệt hơn.

Lâm Thanh Hoà chú ý mấy quầy thịt, vận may của cô cực tốt bởi hôm nay thịt heo toàn là heo nuôi tự nhiên không có mùi thức ăn công nghiệp, thịt rất thơm, kể cả thường ngày cô không phải là người thích ăn thịt heo nhưng gặp loại thịt ngon như vậy cũng sẽ mua một ít.

Tuy giá cả hơi cao một chút, nhưng Lâm Thanh Hoà bỏ luôn ý định mặc cả, trực tiếp tới cửa tiệm thịt heo lớn nhất mua nửa tảng xương sườn, thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt bụng, mỡ heo, đủ loại. Đến các cửa tiệm kế tiếp cô cũng lặp lại số lượng như vậy.

Tất nhiên mấy ông chủ tiệm thịt heo không phải người ngốc, ai cũng tỏ vẻ hoài nghi ?

" Người thân bên nhà mẹ đẻ tôi hôm nay có hỷ sự, vốn đã đặt thịt heo rồi nhưng đột nhiên lại bị người khác giành mất, thời gian gấp gáp, tôi đành phải giúp một tay chứ biết làm sao giờ?" Lâm Thanh Hoà tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ, nói: " Không có nhiều thời gian nói chuyện với mọi người đâu, tôi gấp lắm rồi, nhanh nhanh giúp tôi chặt nhỏ xương sườn, thịt ba chỉ, thịt mỡ không cần làm gì hết trực tiếp bỏ vào túi cho tôi là được rồi."

Mấy ông chủ tiệm thịt heo trong lòng đầy hoài nghi, đã nhận đơn của khách rồi lại không phục vụ, làm gì có đạo lý đó chứ? Nhưng ngoài cái lý do cô ấy đưa ra thì đúng là chẳng có lời giải thích nào phù hợp hơn nữa. Cũng chỉ có hỷ sự thì mới cần lượng thịt nhiều như thế. Vậy còn chờ gì nữa, các ông chủ đều giơ dao chém xuống, xương sườn được chặt thành những miếng đều đẹp.

Lâm Thanh Hoà tới từng cửa tiệm thanh toán.

Tám mươi cân xương sườn, một cân có giá hai mươi lăm đồng, tổng cộng chi ra hai ngàn đồng mua xương sườn.

Còn có thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt bụng, mỡ heo...nghe nói để làm hỷ sự nên các ông chủ đều vui vẻ chọn miếng ngon cho cô.

Một lần mua số lượng lớn như vậy, kể cả có được bỏ đi vài con số lẻ ở đuôi thì tổng giá tiền không nhỏ chút nào.

Nhờ người xách thịt để lên xe, Lâm Thanh Hoà lại lái xe tới một chỗ vắng vẻ, nhìn quanh nhìn quất đảm bảo không có ai, cô mới đem cất tám cái túi lớn đựng toàn bộ sương sườn và các loại thịt vào trong không gian riêng.

Tổng cộng chỗ thịt này là năm ngàn đồng.

Trừ đi tiền mua bánh bao, trứng gà thì cô còn dư lại khoảng bốn vạn năm ngàn đồng.

Mở danh sách gạch bỏ chữ " thịt", mua nhiều thịt heo như vậy cũng đủ ăn một thời gian dài rồi, còn các loại gà, vịt, cá gì đó thì thôi bỏ đi, thứ nhất cô không có nhiều tiền, thứ hai là dù cô có nhiều tiền đi nữa thì diện tích không gian riêng có hạn, chỉ mười mét vuông căn bản không chứa được bao nhiêu đồ.

Mỗi thứ tích trữ một ít phòng ngừa vạn nhất là được.

Xem ra không thể quay lại khu chợ ướt được nữa, cô lái xe vào một siêu thị chuyên bán sỉ cách trung tâm thành phố khá xa.

Kế tiếp là tới gạo, cô chọn một thương hiệu gạo ngon, đặt khoảng năm mươi bao, mỗi bao hai mươi cân gạo đều được đóng gói hút chân không rất cẩn thận.

Giám đốc siêu thị tưởng cô là tiểu thương sắp mở cửa hàng nên rất hào hứng, vừa biết là không phải thì buồn bực ra mặt " không phải mà lại mua nhiều như vậy?"

Lâm Thanh Hoà giải thích đây là công ty đặt mua để phát thưởng cho nhân viên.

Ngoại trừ năm mươi bao gạo, cô còn đặt mua năm mươi bao bột mì loại thượng hạng, mỗi bao hai mươi cân.

Bởi vì mua số lượng lớn, lại có giá sỉ nên tính ra không đắt.

Rồi đến dầu đậu phộng, cô chọn thương hiệu Mỗ Hoa, rất đắt nhưng rất thơm và tinh khiết.

Đây là nhãn hiệu dầu đậu phộng cô thường dùng, mỗi thùng năm cân rưỡi tương đương mười một lít, cô nhìn giá sỉ nhẩm tính, do dự một hồi rồi quyết định chỉ mua năm thùng. Haizz, không còn cách nào khác vì giá quá đắt đi, giá sỉ cũng đã hơn một trăm đồng một thùng, năm thùng tốn hơn năm trăm gần sáu trăm đồng rồi.

Một bao gạo giá sỉ bốn mươi lăm đồng, giá thị trường là sáu mươi đồng, như vậy rẻ được mười lăm đồng. Năm mươi bao gạo tốn hơn hai ngàn hai trăm đồng.

Giá bột mì không khác biệt nhiều so với giá gạo, năm mươi bao khoảng hai ngàn đồng.

Vị chi là khoảng năm ngàn đồng.

Lâm Thanh Hoà tính toán kinh phí một chút rồi sau đó đánh giá diện tích không gian riêng. Bây giờ trong đó có hai sọt trứng, tám túi thịt heo, sáu thùng xốp bánh bao, riêng bánh bao có thể lấy ra ăn liền được luôn. Như vậy đem mười mét vuông không gian riêng chia ra làm bảy phần thì hiện còn trống năm phần.

Gạo, bột mỳ, dầu đậu phộng chiếm khoảng ba phần bảy diện tích.

Cô nói giám đốc siêu thị kêu người mang hàng hoá ra xe cho cô, nhưng đồ đạc quá nhiều, chiếc xe Van không chở hết trong một chuyến được. Vì vậy cô nói với anh ta sẽ chở một nửa về công ty trước, nửa tiếng sau sẽ quay lại đây chở nốt phần còn lại. Vị giám đốc siêu thị nói không thành vấn đề, hơn nữa còn tặng cô phiếu giảm giá.

Lâm Thanh Hoà mang năm mươi bao gạo và năm thùng dầu đậu phộng đi trước. Đi được nửa đường thì dừng lại cất đồ vào trong không gian riêng.

Mở danh sách gạch đi hai chữ "Gạo" và "Dầu".

Là một quản lý bộ phận tiêu thụ, Lâm Thanh Hoà rất giỏi trong việc sắp xếp thời gian một cách hiệu quả nhất.

Đi được nửa đường Lâm Thanh Hoà liền đổi hướng, chạy thẳng tới một tiệm thuốc nằm cạnh bệnh viện trong trung tâm thành phố. Tiệm thuốc này cô đã tới một lần, thuốc gì cũng có không thiếu thứ gì nhưng tiền nào của đấy, mỗi lần vào đó là bay vài trăm đồng.

Thế nhưng hiện giờ giá cả không phải là quan tâm hàng đầu của cô nữa.

CHƯƠNG 4: KHÔNG GIAN RIÊNG 4

Cô mua một ít thuốc dùng cho mấy bệnh khẩn cấp như cảm sốt, đau bụng, tiêu chảy, rượu thuốc chuyên để hạ nhiệt khi phát sốt cô mua hẳn mười lọ.

Cô cũng tích trữ thêm một số loại dược phẩm khác có khả năng cần dùng đến như dầu gió, dầu cù là, đã được cô ghi trong danh sách từ trước.

Trong đó có vài thứ đặc biệt đắt giá lên tới gần một vạn nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn mua phòng ngừa bất trắc.

Mỗi thứ một chút gom lại cũng không ít nên Lâm Thanh Hoà đã yêu cầu tiệm thuốc xếp gọn mọi thứ vào trong một cái hộp giấy sẽ không sợ chiếm nhiều diện tích trong không gian riêng.

Trở về xe, Lâm Thanh Hoà lôi danh sách ra gạch đi chữ " Thuốc".

Sau đó cô lái xe về siêu thị bán sỉ, giám đốc siêu thị kêu người mang năm mươi túi bột mì còn dư lại sắp xếp lên xe cho cô.

Giám đốc siêu thị lịch sự nói: " Nếu cô còn có yêu cầu gì chỉ cần lên tiếng, tôi sẽ cho người chuẩn bị mang hàng ra tận xe."

Sắp tới chính là Tết Đoan Ngọ, anh ta khẳng định công ty lớn sẽ có phúc lợi cho nhân viên.

Lâm Thanh Hoà nghe vậy liền lấy quyển ghi chú ra viết một loạt: đường đỏ, đường phèn, nước tương, dấm, muối. Cô xé tờ ghi chú đưa cho giám đốc siêu thị nói anh ta theo số lượng trên giấy chuẩn bị trước, cô mang bột mì về công ty rồi sẽ quay lại lấy.

Giám đốc siêu thị tỏ vẻ không thành vấn đề.

Lâm Thanh Hoà lái xe rời đi, tới nửa đường cô lại dừng xe cất bột mì vào trong không gian.

Hiện tại trong không gian còn trống khoảng ba phần bảy diện tích, cô cảm thấy lượng lương thực như vậy là tạm ổn rồi.

Xe vẫn dừng ở ven đường, Lâm Thanh Hoà lấy sổ ghi chú ra gạch bỏ hai chữ " Bột mỳ", kiểm tra lại danh sách một chút coi còn thiếu thứ gì không, nếu thiếu thì kịp thời bổ sung. Sau đó cô dọn dẹp không gian riêng một chút, sắp xếp đồ đạc gọn gàng cố gắng dành thêm nhiều chỗ trống.

Xong xuôi cô lấy di động xem giờ, thời gian cũng không sai biệt lắm nên liền quay xe trở lại siêu thị.

Giám đốc siêu thị đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ theo yêu cầu của Lâm Thanh Hoà.

Hai mươi cân đường đỏ, hai mươi cân đường phèn, một thùng-mười hai chai nước tương, một thùng- mười lăm chai dấm, một túi muối tinh lớn bên trong chia thành hai mươi lăm túi nhỏ, mỗi túi nhỏ có trọng lượng là hai cân.

Nhân viên siêu thị khuân hàng hoá lên trên chiếc Van. Cô thanh toán tiền những mặt hàng này trước. Xong xuôi Lâm Thanh Hoà liền nói: " Tôi còn phải mua thêm một ít đồ nữa."

Giám đốc thị trường gật đầu đáp: " Cô muốn mua gì có thể nói với tôi, tôi trực tiếp dẫn cô đi xem."

Thứ cô muốn mua là đồ dùng phụ nữ nhưng cô cũng chẳng khách khí với anh ta làm gì.

Rất nhanh mười thùng lớn xuất hiện trước mắt. Cô yêu cầu tháo dỡ mười thùng ra, xếp gọn tất cả đồ đạc vào năm thùng. Bởi vì cô cần tiết kiệm không gian, năm thùng lớn này cộng thêm chỗ đường phèn, đường đỏ mấy thứ linh tinh phía trước nữa, không gian dư lại chắc chỉ còn hai phần bảy thôi.

Tuy rằng có vẻ hơi nhiều nhưng Lâm Thanh Hoà cảm thấy những đồ dùng trước mắt này là thứ không thể thiếu, tuyệt đối không thể thiếu được!

Trong không gian riêng đã tích trữ không ít vật tư, đủ để cô tạm thời ổn định trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất. Nếu thật sự phải xuyên tới đó, cô không tin bằng năng lực của mình lại không thể thay đổi được cục diện.

Cho nên lúc này cái cô nghĩ tới chỉ là vấn đề cá nhân.

Lâm Thanh Hoà phớt lờ vẻ mặt ngơ ngác của anh chàng giám đốc siêu thị, cô gọi người bê mấy thùng hàng lên xe Van, sau đó quay lại tiếp tục đi dạo siêu thị cùng anh giám đốc vẻ mặt còn đầy ngơ ngác, chắc đây là lần đầu anh chàng gặp một vị khách lạ kỳ như vậy.

Lâm Thanh Hoa mua đầy hai thùng giấy. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội, khăn rửa mặt, xà bông, dưỡng ẩm, dưỡng thể, mấy thứ này cũng không thể thiếu.

Thậm chí khi cô nhìn thấy trong siêu thị bày bán những chiếc nồi niêu kiểu cũ làm bằng sắt có hai tay cầm hai bên chuyên nấu lẩu hoặc dùng để hầm canh, cô mua luôn hai chiếc, ngoài ra còn mua thêm năm con dao phay kiểu cũ, lưỡi dao có vẻ rất sắc bén.

Giám đốc siêu thị tự động suy diễn những thứ này chắc hẳn là để phát cho các đồng nghiệp nữ, vì vậy anh ta không thắc mắc.

Khách hàng muốn mua gì anh ta chỉ cần lấy cái đó là được, những kiểu khách như này không phải anh chưa gặp qua.

Lâm Thanh Hoà nhìn anh ta một cái rồi nói: " Tôi mua nhiều như vậy, mấy thứ này chắc hẳn nên có ưu đãi chứ nhỉ."

" Điều này là tất nhiên rồi." Giám đốc siêu thị mỉm cười nói.

" Loại chăn bông này bao nhiêu cân, giá thế nào ?" Lâm Thanh Hoà đi tới khu vải vóc, cô chỉ vào bọc vải bông trên kệ hàng cất tiếng hỏi.

" Đây là loại tốt nhất, một cái năm cân, nếu cô mua tôi sẽ chiết khấu cho cô, giá sỉ chỉ ba trăm tám mươi đồng một cái." Giám đốc siêu thị trả lời.

" Năm cân không đủ dùng, cho tôi một cái, à không, cho tôi hai cái lớn loại bảy cân!" Lâm Thanh Hoà nhìn thoáng qua rồi thẳng thắn đưa ra yêu cầu.

Giám đốc siêu thị nhanh nhẹn đi lấy hai cái chăn bông loại bảy cân tới. Đây là chăn bông cỡ lớn dùng cho giường đôi.

Đưa mắt nhìn thoáng qua, Lâm Thanh Hoà rất hài lòng, bởi vì loại này có thể bỏ vỏ bên ngoài giữ phần bông bên trong.

Qua tới khu trưng bày nệm, Lâm Thanh Hoà chọn hai cái nệm lót lông, cả hai đều là màu tối, nhìn màu sắc có vẻ cũ kỹ nhưng chất lượng đích thực rất tốt, giá không hề rẻ. Giám đốc siêu thị vội nói cái này phù hợp với người già và người trung niên, cô có muốn đổi hai cái khác không?

Lâm Thanh Hoà lắc đầu từ chối, cái cô muốn chính là loại này!

Giám đốc siêu thị thấy cô đã quyết định, liền lịch sự gợi ý: " Hôm nay khu trái cây mới nhập một số trái cây mới, cô có muốn qua đó xem không?"

Lâm Thanh Hoà vốn dĩ muốn rời đi, nhưng nghe anh ta nói vậy thì cô kiểm tra lại không gian riêng, hình ảnh nhà kho hiện lên trước mắt, còn trống khoảng một phần bảy diện tích, vừa đủ để đặt chỗ bánh bao còn lại, nhưng nếu để bánh bao vào túi thay cho thùng xốp thì sẽ tiết kiệm được một chút không gian.

Tiền tiết kiệm còn dư một vạn, vì vậy Lâm Thanh Hoà quyết định đi tới khu trái cây, cuối cùng cô mua một thùng nho, một thùng tuyết lê và hai thùng táo.

Sau khi tính tiền xong hết tất cả, một xe chất đầy ắp hàng hoá, Lâm Thanh Hoà lái xe đi, đến nơi vắng vẻ cô dừng xe lại và bỏ toàn bộ vật tư vào trong không gian.

Giải quyết xong mọi vấn đề, Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Bây giờ đã có những vật tư này rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng không cần phải lo lắng gì.

Một cái kho rộng mười mét vuông cũng được coi là lớn, đựng được tương đối nhiều đồ, sau khi đặt hết tất cả vật tư cùng đồ đạc cá nhân vào đó thì dư lại một khoảng không lớn nhưng vừa đủ cho năm trăm cái cánh bao. Chú ý phải dùng túi nilong, nếu đựng bằng thùng xốp chỉ sợ không vừa.

Cả ngày bận rộn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, Lâm Thanh Hoà đói meo, cô lấy trong không gian một cái bánh bao ra ăn, uống một chai nước khoáng tạm qua bữa.

Mãi cho đến sáu rưỡi trời chạng vạng tối cô mới về đến nhà.

Mệt mỏi cả ngày, tiền tiết kiếm chỉ còn dư lại hơn một ngàn, cô không tính sẽ dùng số tiền cuối cùng này, chưa nói tới không gian riêng đã chật cứng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì chẳng phải cô sẽ thành kẻ trắng tay!

Nhưng mà cảm giác mua sắm càn quét đúng là rất dễ làm con người ta thấy thoả mãn. Bây giờ mệt quá rồi, cô cần đi tắm rửa rồi sau đó sẽ ngủ một giấc.

Cô không biết sự chuẩn bị của mình rốt cuộc đã đủ hay chưa, dù sao đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ cô chỉ có một mong muốn duy nhất đó là hy vọng nơi đó không phải là tận thế.

Cô đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết nam sinh xuyên về mạt thế, nam chủ có một kiếp nạn không được báo trước, chính là tận thế, quá nguy hiểm...

Lâm Thanh Hoà nằm trên giường miên man suy nghĩ, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Không ngờ rằng giấc ngủ này đưa cô tới thẳng thập niên sáu mươi...

CHƯƠNG 5: BA THẰNG CON TRAI ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN

" Mẹ, con đói bụng."

Một thằng bé quần áo rách tả tơi đang cẩn thận kéo kéo vạt áo Lâm Thanh Hoà, câu nói quen thuộc lôi cô từ trạng thái ngây người về thực tại.

Thằng nhóc này chân tay khẳng khiu như que củi, người ngợm bé tí tẹo chẳng khác nào con khỉ con, Lâm Thanh Hoà nhìn nó, ánh mắt rất phức tạp, cả người trầm ngâm, lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngây ra như phỗng.

Sau khi tiếp nhận đầy đủ ký ức của nguyên chủ cô mới hoàn hồn, lấy lại được phản ứng.

Cô không nghĩ mọi chuyện diễn ra nhanh đến vậy, cẩu huyết nhất là cô lại xuyên vào quyển tiểu thuyết mình đã từng đọc qua. Trong truyện này để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất chính là ba nhân vật phản diện đại gian ác: Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quý Lai.

Đây là ba anh em ruột, lão đại Chu Khải, lão nhị Chu Toàn, lão tam Chu Quý Lai.

Đặt tên ba đứa con trai với ngụ ý mong muốn người cha đang ở tiền tuyến sẽ sớm ngày chiến thắng trở về.

Nhưng dường như ba cái tên này không phát huy được hàm ý của nó, bởi cha bọn chúng không phải trở về trong khải hoàn mà là giữa đường xuất ngũ.

Đây chính là một đòn trí mạng cho cả gia đình.

Mẹ của ba nhân vật này chính là nguyên chủ, cô vốn là hoa khôi trong thôn, sở dĩ nguyện ý gả cho cha chúng là có mục đích, ước mơ tương lai được làm vợ quan lớn.

Cô ấy từ nhỏ đã ôm mộng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Để đạt được mục tiêu, nguyên chủ kiên quyết phải gả bằng được cho người này. Mà anh ta quanh năm suốt tháng trong quân ngũ, kể cả có về qua nhà thì ngồi chưa kịp nóng ghế đã nhấc mông rời đi, hơn nữa một câu âu yếm dễ nghe cũng chẳng có. Vì thế cô ta phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng từng chút một.

Nhưng chịu đựng cũng có giới hạn của nó, đừng mong đòi hỏi cô ta phải dịu dàng ôn nhu. Hơn nữa nguyên chủ từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp, được mệnh danh là hoa khôi trong thôn nên trước giờ luôn tâm cao khí ngạo, chỉ có người khác nịnh nọt cô chứ làm gì có chuyện cô phải ăn nói khép nép nhìn mặt người khác mà sống?

Hàng tháng đúng hạn chồng cô đều đặn gửi tiền về nhà, tuy rằng nguyên chủ không yêu chồng nhưng mỗi lần anh ta trở về cô vẫn phải giả vờ thảo mai ứng phó, kết quả sinh ra ba đứa con.

Tình trạng này cứ duy trì như vậy cho tới khi người chồng bị thương buộc phải xuất ngũ.

Mặc kệ nguyên nhân có là gì đi nữa thì giấc mộng của nguyên chủ đã vỡ tan tành, trong nhà mất đi một khoản trợ cấp ổn định mười mấy đồng tiền mỗi tháng, hơn nữa cha bọn nhỏ lại không biết cách chăm sóc người khác, không biết nói những lời an ủi động viên, càng không biết tới cái gì gọi là tình yêu đôi lứa.

Hết đả kích này tới đả kích khác, nguyên chủ không biết phải làm sao để sống qua ngày, oán hận trong lòng ngày càng nặng, tính tình ngày càng nóng nảy, kể cả đối với ba đứa con của mình cũng chẳng thèm đổi sắc mặt, động một chút là đánh là chửi, thậm chí dùng phương thức nhịn đói để trừng phạt chúng.

Lớn lên trong bạo lực gia đình, ba đứa con không trở thành người tử tế nhưng cũng chưa tới mức quá nghiêm trọng.

Nguyên nhân thực sự châm ngòi cho mọi chuyện chính vào năm 1977, thời điểm nhà nước khôi phục thi đại học, nguyên chủ lúc này đã ba mươi mốt tuổi lại bỏ nhà chạy theo một thanh niên trí thức vừa trúng tuyển đại học.

Tới đây thì không thể không nhắc tới ngoại hình của nguyên chủ, tuy rằng tác giả chỉ dùng vài ba câu ít ỏi nói tới nhân vật này nhưng cũng đã dành không ít mỹ từ miêu tả mắt, mũi, miệng. Từ khi lọt lòng mẹ đã xinh xắn đáng yêu, lớn lên dung mạo yêu kiều hoàn toàn xứng danh hoa khôi toàn thôn. Nên dù người chồng bị thương xuất ngũ, hàng tháng không có tiền trợ cấp nhưng cô ấy chẳng làm bất cứ việc gì, tay không dính nước, chân không chạm đất. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà là trách nhiệm của người chồng trầm mặc ít nói và ba đứa con trai.

Cô ấy như một con trùng hút máu cả gia đình để nuôi dưỡng bản thân mình. Chồng và ba đứa con đừng hòng nghĩ tới việc mua sắm bất kỳ thứ gì, còn cô ấy nửa năm phải may hai bộ quần áo mới, mỗi ngày đều phải dùng kem dưỡng ngọc trai chăm sóc bảo vệ da mặt.

Suốt ngày chỉ ở trong nhà mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, cho nên phụ nữ 31 tuổi nhìn còn trẻ hơn các cô gái tuổi 25-26, lại chịu khó ăn mặc trang điểm nên trông cô không khác gì một tuyệt hảo mỹ nhân.

Cô lén lút quan hệ với một thanh niên trí thức, chính là một trong những phần tử trí thức đầu tiên thi đậu đại học. Cô không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống hiện tại nữa, thêm việc bị hắn xúi giục liền cuỗm hết tất cả tiền bạc trong nhà bỏ trốn theo trai.

Đối với bối cảnh dẫn tới cái ác của ba nhân vật phản diện Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quý Lai, tác giả không dừng tại đó mà còn miêu tả kết cục bi thảm của nguyên chủ, bị thanh niên trí thức lừa hết tiền bạc rồi vứt bỏ, phải lưu lạc chốn phong trần, cuối cùng chết ở nơi đất khách quê người.

Ba đứa con của nguyên chủ sau khi lớn lên gia nhập xã hội đen, giữ vị trí không nhỏ trong bang phái, nhưng không ai có kết cục tốt, bao gồm cả người cha.

Người cha xuất hiện một lần nữa khi đã ngoài năm mươi tuổi, tác giả miêu tả khi đó anh ta đi ra ngoài bắt gặp đứa con trai lớn đang đánh nhau với người ta, do đối phương đông người hơn nên bị thất thủ.

Tuy rằng thân thủ cực tốt nhưng vì trên người có vết thương cũ lại không được chăm sóc tốt khiến những năm gần đây mỗi khi tái phát là không thể cử động được. Vậy nên khó mà vượt qua một đám thanh niên trai tráng hai mươi ba mươi tuổi.

Mới đánh được vài chiêu, anh ta không tránh kịp con dao của đối phương, bị đâm liên tục vài nhát. Chu Khải oà lên khóc nức nở ôm cha đi bệnh viện nhưng không kịp, anh ta đã tắt thở trên đường.

Từ đây mọi chuyện bắt đầu bùng nổ, sự ra đi của người cha đã chặt đứt đường lui của ba đứa nhỏ, đẩy bọn chúng càng lúc càng đi xa con đường hoàn lương.

Ở thời kỳ cả nước nghiêm túc bài trừ thành phần bất hảo, Chu lão đại và Chu lão nhị quyết sống mái với nam chính cũng chính là người chấp hành nhiệm vụ truy quét các băng đảng xã hội đen. Chu lão tam đem lòng yêu nữ chính, một cô gái hiền lành dịu dàng, cũng là bạn gái của nam chính.

Tác giả xây dựng tình tiết câu truyện bằng việc ba anh em họ Chu lên kế hoạch lợi dụng nữ chính để uy hiếp sau đó giết chết nam chính. Chu lão tam được phân công giả vờ thành kẻ thiểu năng tiếp cận nữ chính, được nữ chính mang về nhà chăm sóc, cuối cùng không những không lợi dụng được nữ chính mà bị thu phục bởi vẻ trong sáng thiện lương của cô.

Chu lão tam không thể tự chủ, rơi vào lưới tình.

Chu lão tam và nữ chính dây dưa qua lại không ít, làm người đọc trong đó có Lâm Thanh Hoà tức trào máu họng.

Theo cốt truyện, nữ chính hoàn toàn không cảm nhận được sự si mê của Chu lão tam đối với mình. Chu lão tam được miêu tả là một thanh niên tuấn tú đẹp trai, khí chất hơn người, mồm mép khôn khéo, đặc biệt biết cách lấy lòng phụ nữ.

Tác giả miêu tả ngoại hình ba anh em họ Chu đều thuộc dạng đẹp trai nhất nhì, có thể sánh ngang với nam chính, nếu Chu tam không đẹp trai thì làm sao nữ chính chịu nhặt một gã vừa xấu xí vừa thiểu năng về nhà chăm sóc cơ chứ.

Tóm gọn cả quá trình, Chu tam đã làm liên luỵ tới hai người anh của mình, dẫn đến kết cục cả ba anh em đều bị bắn chết.

Cuốn tiểu thuyết này nói về tình yêu của nam anh hùng và nữ thiện lương. Từ đầu tới cuối câu truyện là liên tiếp những sự bất hạnh cùng hy sinh của tuyến nhân vật phụ giúp trải đường cho hạnh phúc và tôn vinh tình yêu thuần khiết của cặp đôi nhân vật chính.

" Mẹ đã nấu cơm chưa, con đói sắp chết rồi!"

Trong lúc tâm trí Lâm Thanh Hoà đang đắm chìm vào nội dung cuốn tiểu thuyết, một đứa nhỏ toàn thân bẩn thỉu xông vào.

Nhìn đứa trẻ này, trong đầu Lâm Thanh Hoà ngay lập tức nhảy ra mấy chứ Chu Đại Oa Chu Khải, còn đứa trẻ đang kéo vạt áo cô đòi ăn chính là Chu Nhị Oa.

Đầu óc liên tục nhảy chữ hiện ra tên của ba nhân vật phản diện, lúc này cô mới giật mình phản ứng quỷ tha ma bắt, thế quái nào mình lại rơi thẳng vào nơi hang hùm miệng cọp thế này ....

" Mẹ, đại ca nói anh ấy đói bụng." Chu Nhị Oa không hổ danh quân sư quạt mo dưới ngòi bút tác giả, chỉ mới ba tuổi đầu mà đã tinh ranh, chính mình đòi ăn không thành công nghe thấy đại ca nói vậy liền hoạ thuỷ đông dẫn *

Hoạ thuỷ đông dẫn: ý chỉ giá hoạ cho người khác, để người khác gánh tội thay.

Tích: còn gọi là Di hoạ Giang Đông hay Giá hoạ Giang Đông.

Giang Đông chỉ sở quốc cổ đại, Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở Vương phái người hỏi Tề vì sao tiến cống? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội. Một là không đúng hạn tiến cống, hai là Chu Chiếu Vương nam tuần chết ở Hán Thuỷ không trở về. Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiếu Vương chết cũng đâu liên quan đến Sở.

" A, a" Lúc này ở đầu giường đất phía bên kia Chu tam đang ngủ đã tỉnh dậy, mới một tuổi chưa biết nói, kể cả hai chữ đơn giản nhất là " cha" và " mẹ" cũng chưa gọi được.

Haha Tốt rồi, ba nhân vật phản diện gây nghiệp bốn phương tám hướng đều đang ở đây, mình nên xử lý thế nào nhỉ, treo lên rồi đánh hay là đánh một trận rồi treo lên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro