Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ sáng, mặt trời treo cao, ánh nắng len lỏi qua khe màn, soi sáng cả căn phòng.

Châu Kha Vũ lẳng lặng ngồi một mình nơi không gian trống trải.

Người kia vẫn chưa về.

Y đã suy nghĩ cả một đêm, về mối quan hệ của bọn họ, và cũng thông suốt rồi.

Không thuộc về mình thì không nên níu giữ, bởi kết quả chỉ có thể là tổn thương mà thôi.

Thế thì, buông tay đi vậy.

Bảo hộ một người, không nhất thiết phải gần bên cạnh, đứng ở phía xa xa dõi theo, là được rồi.

Nếu cậu thấy vui vẻ với hiện tại, thì dù có chôn vùi tâm tư của mình xuống thật sâu trong tim, tự bản thân gặm nhấm vết thương, để nó thành vết sẹo mãi không phai mờ, y cũng cam tâm tình nguyện mà làm.

Hạnh phúc của người kia là lí do nhượng bộ của Châu Kha Vũ.

Có lẽ người kia phù hợp với tự do...

Nhìn lại đồng hồ một lần nữa, đã hơn mười giờ đồng hồ kể từ khi cậu ra khỏi cửa. Cậu chưa bao giờ xa y lâu như thế. Châu Kha Vũ nhíu mày, xoa nhẹ mi tâm mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng muốn tìm người.

Châu Kha Vũ đồng ý từ bỏ, nhưng là dưới tình huống người kia bình an khoẻ mạnh.

*Cọc cọc cọc*

Vẫn nên đi hỏi Oscar và Hồ Diệp Thao. Không để y phải chờ lâu, vài giây sau Hồ Diệp Thao đã mở cửa.

*Tách*

"Sao vậy? Làm gì mà mặt mày khó coi thế?"

Châu Kha Vũ không trả lời Hồ Diệp Thao,mà dùng giọng nói khàn khàn hỏi ngược lại:

"Hôm qua sau khi tôi đi, cậu có thấy Tiểu Cửu về không?"

Trong khoảng thời gian dài như thế, nếu Tiểu Cửu có trở về lần nào thì ít ra sẽ làm y đỡ lo hơn, và cũng, đỡ buồn hơn...

Lúc này Oscar đã đến bên cửa, vừa hay nghe được lời của Châu Kha Vũ, cả hắn và Hồ Diệp Thao cùng kinh ngạc mà nhìn Châu Kha Vũ chằm chằm.

"Cậu nói gì vậy? Không phải đêm qua cậu hẹn Tiểu Cửu ra ngoài sao?"

Châu Kha Vũ nghi hoặc, không hiểu hai người họ vì sao lại nói thế:

"Có ý gì? Tôi hẹn Tiểu Cửu lúc nào?"

Hồ Diệp Thao có dự cảm chẳng lành, liền nói một lượt chuyện đêm qua cho Châu Kha Vũ:

"Sau khi cậu đi khoảng hơn một giờ, thì Tiểu Cửu về. Tôi nghe thấy tiếng động nên đi ra xem, vừa lúc gặp Tiểu Cửu một lần nữa muốn ra ngoài. Cậu ấy bảo cậu gọi cậu ấy ra vườn hoa trước khách sạn. Tôi cứ tưởng hai người đã làm lành."

Vì để chú ý động tĩnh bên ngoài mà hôm qua phòng của Oscar và Hồ Diệp Thao không đóng hẳn, cũng nhờ đó mà biết được Tiểu Cửu đã về. Sau khi thấy cậu ấy vui vẻ bảo rằng có hẹn với Châu Kha Vũ thì hai người cũng an tâm hơn, liền đóng cửa đi ngủ. Không ngờ rằng giờ đây Kha Vũ lại hỏi bọn họ tung tích của Tiểu Cửu.

Châu Kha Vũ mày nhíu càng sâu, rõ ràng hôm qua y sẽ không có tâm trạng liên lạc với Tiểu Cửu, chẳng lẽ người kia vì muốn che mắt Vương Hồ hai người để tìm cô gái kia mà nói dối sao?

Tiểu Cửu thích cô gái kia đến vậy?

Châu Kha Vũ liền nghĩ đến tìm Lý Đông Nhàn, có lẽ sẽ tìm được Tiểu Cửu dễ dàng thôi.

Đây không phải bốn năm trước, đừng tự mình doạ mình.

Tự an ủi bản thân mình như thế, nhưng thật ra hôm qua sau khi về phòng, Châu Kha Vũ đã có suy nghĩ đi tìm người kia rồi. Chẳng qua không muốn phá vỡ không khí vui vẻ của cậu, nên y mới cưỡng chế bản thân mà ngồi đợi. Song, thời gian đã bào mòn kiên nhẫn của y, vậy nên đến sáng Châu Kha Vũ không chờ nữa mà đi tìm. Chuyện vui gì cũng cả đêm rồi, chẳng lẽ qua lâu như vậy mà còn chưa chịu tách ra?

"Bọn tôi đi tìm với cậu."

"Ừm."

Ngay lúc cả ba định chia nhau ra tìm, đột nhiên một đám đông người ồn ào xuất hiện ở đầu cầu thang.

Dẫn đầu là Lý Nhạc Hào, trên tay còn cầm theo rượu, cùng đám phía sau hát hò vui vẻ, nếu nghe kĩ hơn một chút, thì đó là bài hát mừng sinh nhật.

Ngạc nhiên hơn là, bọn kia đang đi về phía Châu Kha Vũ.

"Happy birthday to you. Happy birthday to you, Happy birthday happy birthday, happy birthday to Daniel!"

Kết thúc chữ cuối cùng, tiếng pháo cũng vang lên, có người còn mang kèn theo mà thổi.

Oscar và Hồ Diệp Thao đang không hiểu chuyện gì, Châu Kha Vũ thì mặt đã hơi tối sầm lại.

Châu Kha Vũ từ bốn năm trước đã không mừng sinh nhật nữa, thậm chí ngày này là tối kị đối với y, thế nên sau khi y về nước, cũng chẳng lần nào nhắc đến sinh nhật của mình. Ngay cả Tiểu Cửu đòi ăn mừng, Kha Vũ cũng không nhượng bộ mà từ chối.

Vậy làm sao mấy người này biết được?

Nhưng đây không phải là chuyện cần quan tâm bây giờ, Châu Kha Vũ hiện tại chỉ muốn tìm người.

"Các cậu có thấy Tiểu Cửu không?"

Lý Nhạc Hào nhìn nhìn sắc mặt Châu Kha Vũ, thấy dường như y đang khó chịu khi nhắc đến tên Cao Khanh Trần, liền vui vẻ mà cười lớn. Lần này gã lập công lớn rồi!

"Tôi biết cậu ấy ở đâu. Đi! Chúng ta xuống sảnh! Còn có nhiều bất ngờ đang chờ Châu thiếu đấy!"

Châu Kha Vũ vừa nghe thấy gã biết được Tiểu Cửu đang nơi nào, thì liền không nghĩ ngợi mà đi theo đám đông.

Oscar và Hồ Diệp Thao chẳng biết sao vẫn không yên lòng, liền cũng nối gót cùng họ.

Lý Nhạc Hào bảo là đến sảnh nhưng thật ra gã đi tới một căn phòng khác ở bên cạnh.

Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy không gian rộng lớn bên trong, xung quanh trang trí rất đẹp, nhìn kĩ thì toàn là đồ thủ công được tỉ mỉ chuẩn bị, giữa sân khấu phía trên treo  chữ "Mừng sinh nhật Châu Kha Vũ" rất to, như muốn nhấn mạnh nhân vật chính của bữa tiệc.

Đặc biệt hơn là, Hàn Mỹ Tịnh đang đứng đợi sẵn ở giữa phòng, trên tay còn là một chiếc bánh kem lớn xinh đẹp, thể hiện đầy đủ tâm ý của người làm. Cô đi đến trước mặt Châu Kha Vũ, mỉm cười e thẹn mà nhìn y:

"Mừng sinh nhật cậu, Kha Vũ."

Bất quá Châu Kha Vũ cũng không quan tâm lắm người trước mắt này, y quét mắt qua khắp căn phòng, lại chẳng thấy bóng dáng người muốn gặp, liền theo bản năng mà hỏi người đối diện:

"Cậu có thấy Tiểu Cửu đâu không?"

Nụ cười trên môi Hàn Mỹ Tịnh có chút cứng đờ, cô miễn cưỡng mà đáp lời:

"Mình... Không có."

"Ai nha Châu thiếu đừng vội, ngồi đây một lát thì người cậu muốn tìm sẽ tìm được thôi."

Lý Nhạc Hào cười hề hề, định đưa tay kéo y ngồi xuống, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào.

Châu Kha Vũ ngày càng thấy không ổn lắm, lòng y cứ bồn chồn từ lúc nghe Hồ Diệp Thao nói cậu đi tìm mình. Tuy nhiên, dù rất muốn đi tìm cậu, nhưng nói thật là trong thời gian ngắn sẽ không tìm thấy, vả lại, tên Lý Nhạc Hào này bảo gã biết tung tích của Tiểu Cửu, y tin hắn không dám lừa mình. Có vẻ như gã còn giấu y chuyện gì, song nếu lúc này dùng bạo lực chưa chắc đã là cách tốt nhất.

Nén đi ngọn lửa đang dần nổi to trong lòng, Châu Kha Vũ tìm một nơi ngồi xuống. Lúc này Oscar và Hồ Diệp Thao cũng đã đến bên cạnh, cùng quan sát tình hình.

Hàn Mỹ Tịnh vẫn đứng nơi đó, có chút thất thần mà nhìn vào khoảng không, rồi lại cúi xuống chiếc bánh kem mình dày công chuẩn bị.

Hôm qua còn nói chuyện rất vui vẻ cơ mà...

Nhìn người con trai đang nhíu mày nghĩ gì đó, Hàn Mỹ Tịnh thở dài, dằn xuống đắng chát trong tim, đặt chiếc bánh kem xuống bàn nơi y ngồi. Lúc này Châu Kha Vũ đã ổn định tâm trạng một chút rồi, theo phép lịch sự mà cảm ơn cô.

Trong căn phòng lớn bày rất nhiều bàn, nhìn qua thì đều là mấy người cùng trường tham gia chuyến du lịch này, ai nấy đều mặt mày hớn hở, vui vẻ như hôm nay là chính sinh nhật mình. Nhìn những gương mặt giả vờ quen biết, cố nhịn không đến gần đây mời rượu, y thực sự có chút buồn nôn. Đã lâu rồi không đến những bữa tiệc thế này. Nếu không vì Tiểu Cửu, y thật không muốn ở lại đây thêm bất cứ giây phút nào nữa.

Một người mặc quần áo chỉnh tề bước lên sân khấu, tay cầm micro bắt đầu dẫn tiệc:

"Cuối cùng nhân vật chính của chúng ta đã đến! Xin mọi người cho một tràng pháo tay chào đón Châu thiếu! Chúc Châu thiếu mười tám tuổi đạt được nhiều tốt đẹp, vạn sự thành công!"

Tiếng vỗ tay vang vọng cả căn phòng, ồn ào thô tục như bản chất của mấy người này. Sau tràng vỗ tay, không biết ai khơi mào, tiếng hát chúc mừng sinh nhật lại lần nữa nổi lên.

"Được rồi được rồi! Sau đây không biết Châu thiếu có lời gì muốn nói hay không?"

MC định đi đến mời Châu Kha Vũ phát biểu, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh tanh của y, lại không còn can đảm mà bước đến.

Vì để chữa ngượng cho bầu không khí chết tiệt này, MC đành cười làm hoà:

"Ha ha! Có vẻ như Châu thiếu đợi đến cuối tiệc sẽ phát biểu sau. Còn bây giờ, không để mọi người chờ lâu nữa, bắt đầu tiệc thôi nào!"

Tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, vài đám thiếu gia tiểu thư lại theo thói quen mà đi xung quanh bắt chuyện. May là chưa vẫn chưa có ai dám mon men lại chỗ ba người.

Hồ Diệp Thao nhìn khung cảnh trước mắt, trên mặt không che giấu mà hiện lên tia khó hiểu với người tổ chức tiệc. Ai đời lại đi tổ chức tiệc ruợu vào sáng sớm?! Giờ chỉ mới tám giờ ba mươi phút sáng thôi!

Châu Kha Vũ nhìn thời gian trôi cho mấy việc vô bổ này, y thực sự muốn lôi tên Lý Nhạc Hào ra đấm cho một trận. Y đã nhìn hết mọi ngóc ngách trong phòng rồi, vẫn không đợi được người kia xuất hiện, ngay cả Lý Đông Nhàn cũng chả thấy dù là một sợi tóc!

"Rốt cuộc Tiểu Cửu đâu rồi?!"

Nhìn chòng chọc vào Lý Nhạc Hào đang đung đưa theo nhạc ở gần đó, Châu Kha Vũ đã nhịn hết nổi rồi.

Đột nhiên bị quát làm Lý Nhạc Hào đang còn trên mây giật bắn mình. Trong chốc lát đó, gã thực sự rất sợ, song khi nghĩ đến "món quà" mà gã chuẩn bị cho y, liền lấy lại được tự tin mình sẽ lấy lòng được người này.

"Châu thiếu đừng vội. Tôi sẽ bảo MC đẩy nhanh tiến độ đây!"

Gã chạy lên phía trước thì thầm gì đó với MC, sau một hồi thì gã kia gật đầu lia lịa rồi bước lên sân khấu.

"Xin chào! Lại là tôi đây! Vì để trọn vẹn cho buổi tiệc sinh nhật, chắc hẳn mọi người cũng đã chuẩn bị quà mừng cho Châu thiếu rồi đúng không nào? Vậy thì còn chờ gì nữa, hãy mang tâm ý của mình đặt lên sân khấu nhé!"

Oscar nhìn đám người vừa nghe nói đến tặng quà cho Châu Kha Vũ liền chen nhau mà lên, mất hết cái gì gọi là thiếu gia tiểu thư rồi.

"Giở trò quỷ gì đây?"

Đợi đến không còn ai nữa cũng là mười phút sau, ngay khi kiên nhẫn của Châu Kha Vũ sắp rơi xuống ngưỡng bằng không, thì, Lý Nhạc Hào đi đến cướp micro từ MC. Gã làm bộ làm tịch mà thử micro, xác định tiếng vang đủ rồi mới lên tiếng:

"Ha ha! Tôi là người cuối cùng sẽ tặng quà mừng sinh nhật cho Châu thiếu, thế nên phải là thứ đặc biệt nhất, và cũng là thứ mà bấy lâu nay Châu thiếu muốn làm nhưng nể mặt gia đình mà không thể."

Ba người ngồi bên dưới đồng loại chau mày. Gã nói chuyện gì? Điều gì mà Châu Kha Vũ không thể làm? Lại còn là vì gia đình ngăn cản?

Như để trả lời cho thắc mắc của họ, Lý Nhạc Hào cười khặc khặc khoái chí mà nói tiếp:

"Hôm nay Châu thiếu hỏi Cao Khanh Trần, tôi liền biết Châu thiếu đã không thể nhẫn nhịn được Cao Khanh Trần nữa rồi. Thế nên tại đây, Lý Nhạc Hào tôi sẽ thay y xử lí mọi việc, tránh vấy bẩn thân thể cao quý. Xem xong rồi thì sau này chiếu cố tôi nhiều vào nhé!"

Nói rồi gã vỗ mạnh tay vài cái, cánh cửa bên phải sân khấu đột nhiên bật mở, hai tên cao to đẩy theo một chiếc thùng kim loại vào giữa sân khấu.

Lý Nhạc Hào mặt mày đắc ý mà làm vài động tác như hô biến, đưa tay xoay chiếc thùng vài vòng khiến cái gì đó chứa bên trong thùng va đập vào thành phát ra tiếng *cành* *cành* liên hồi, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Gã hài lòng chậc chậc vài tiếng, nhìn đến chỗ Châu Kha Vũ cười nịnh hót, sau đó cúi xuống từ từ kéo một bên thành thùng lên, để lộ không gian bên trong.

Khắp phòng lập tức thoảng lên mùi tanh tưởi của máu, một vài người đứng gần sân khấu khi nhìn vào thùng liền nhịn không được mà sắp ngất, có người chẳng kịp che miệng lại mà hét thành tiếng, ai nấy mặt mày đều là hoảng sợ cùng khiếp đảm.

Bên trong không phải chứa "thứ gì", mà là một người, một người thương tích đầy mình. Cả cơ thể loang lổ những vệt máu, có chỗ đã khô sẫm, có nơi vẫn còn rỉ ra, trải dài dọc theo cơ thể gầy gò, chẳng thể nhận ra chiếc áo sơ mi trắng tinh nguyên bản nữa rồi.

Người đó bị vải đen che mắt, hai tay bị trói phía trước ôm sát gối mình, thu lại một góc bất động.

"Chết rồi sao?"

Có người nhỏ giọng hỏi.

Lại chẳng ai dám trả lời.

Mà giờ đây, Châu Kha Vũ lại không nhúc nhích. Y nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé ấy, lý trí bảo người kia chính là cậu, nhưng trái tim sắp sửa ngừng đập này lại kiên quyết mà chối.

Đừng như vậy. Làm ơn. Thiên à! Hãy nói với tôi đó không phải là anh ấy.

Cố giữ cho cơ thể chết tiệt này không còn run rẩy nữa để bước về phía trước. Tai y ù đi, chẳng còn nghe thấy bất cứ gì, mắt vẫn chỉ nhìn đến một mục tiêu, là cậu. Những người cản bước chân y đều bị đẩy qua một bên, mặc kệ mấy người đó có ngã hay không.

Một bước... Hai bước.... Đi... Chạy... Nhanh! Nhanh hơn nữa!

Cưỡng chế chính mình hít thở để bản thân không bị ngạt, rồi lại chẳng còn nghĩ được gì khi hình ảnh của cậu ngày càng gần hơn. Y quỳ xuống bên cạnh chiếc thùng kia, không sợ máu dính lên người mình, nắm chặt bàn tay lại để nó ổn định lại, từ từ chạm thật nhẹ vào má cậu.

Người vốn dĩ đang an tĩnh kia lại như gặp kích thích cực lớn, dùng sức mà quẫy đạp thật mạnh, sử dụng toàn lực muốn lui sát vào góc thùng, mặc kệ vết thương đã khô lần nữa vỡ ra do va đập với thành thùng cứng rắn. Giọng nói khản đặc lại cố hết sức mà kêu la, câu từ hỗn độn, phải nghe thật kĩ mới biết cậu đang nói gì.

"Tránh ra!!! Dơ bẩn! Chết tiệt! Tránh ra! Đừng đánh! Tránh ra! AAA! Cứu! Kha Vũ! Cứu! Ai đó làm ơn! Cứu! Kha Vũ! Kha Vũ!"

Đến cuối cùng, cậu chỉ lặp lại mỗi một cái tên, Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mặc kệ người này đạp trúng mình thế nào,  chỉ một lòng muốn ôm lấy cậu.  Bao nhiêu cái đạp không hề hấn, chỉ là tim y đã muốn nát ra rồi.

Cố tìm lại giọng nói đã lạc đi của mình, y muốn mở miệng trấn an cậu, lại phát hiện bản thân nói chẳng nên lời.

"Tiểu Cửu. Là em. Kha Vũ đây."

Kha Vũ của anh đây. Người không có mặt lúc anh cần mình nhất đây.

Người kia vừa nghe đến tên Kha Vũ, liền lập tức ngừng giãy dụa.

"Kha Vũ.... Kha Vũ sao? Là em sao?"

"Là em. Đúng. Là em. Kha Vũ."

Một lần nữa muốn đưa tay kéo cậu về phía mình, nhưng tay vừa chạm đến liền bị cậu tránh đi, cơ thể lại co rúm về một chỗ.

"Đừng chạm. Đừng chạm anh. Xin em. Máu. Người anh toàn máu. Dơ bẩn. Em ghét máu. Đừng chạm. Đừng chạm mà. Đừng ghét anh."

Nói đến câu cuối cùng, liền nỉ non như lời van xin, rằng, đừng bỏ rơi cậu.

Môi Châu Kha Vũ mấp máy muốn nói gì đó, y nhích lại gần cậu hơn, dùng giọng nói như những khi dỗ cậu ngủ, dịu dàng, trầm lắng:

"Tiểu Cửu của em. Ngoan nào. Lại đây đi. Đừng sợ. Em không ghét máu. Cũng không ghét anh. Em sẽ không ghét anh. Không bao giờ ghét anh. Lại đây nào. Chúng ta về nhà."

Không ai có thể tổn hại anh nữa. Về nhà thôi, Tiểu Cửu.

Cảm nhận được Cao Khanh Trần đang dần dần buông lỏng cảnh giác, Châu Kha Vũ lập tức kéo người về phía mình, nhẹ nhàng nhất có thể mà bao bọc cậu trong vòng tay, y nghe cậu thì thầm.

"Về nhà. Kha Vũ. Anh muốn về nhà."

"Được. Về nhà thôi. Về nhà."

Gỡ đi thứ đang che lấy mắt cậu, bế bổng lên để mặt cậu ghé vào ngực mình, hôn lên thái dương cậu để làm dịu đi nỗi sợ hãi tột độ này.

Châu Kha Vũ nhìn khắp phòng một lượt, khiến ai nấy đều không nhịn được mà rét run. Hiện giờ y như tu la bước lên từ địa ngục, ánh mắt không mang hơi ấm của con người, mà như sói đói đang xem từng người ở đây là con mồi, chờ đợi xâu xé họ thành trăm nghìn mảnh. Không nói không rằng bước đến một chai rượu nằm lăn lóc dưới sàn, hắn mỉm cười kì dị nhìn Lý Nhạc Hào, sau đó liền giơ chân sút mạnh chai thủy tinh kia thẳng vào đầu gã. *Bóp* một tiếng, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, trán gã kia cũng thủng vài lỗ, ôm đầu không dám kêu. Vốn cảm thấy còn quá nhẹ nhàng, định bồi thêm một chai nữa, nhưng nhận ra người trong lòng nghe tiếng vang lớn liền mất không chế mà run lên từng đợt, y liền lập tức ngừng lại mũi chân đã đến mép chai, ôm người chặt hơn một chút, nhỏ giọng an ủi cậu.

"Đừng sợ. Không ai chạm được đến anh nữa đâu."

Oscar đứng bên cạnh nãy giờ lấy áo khoác của mình đắp lên người cậu, che đi màu đỏ chói mắt kia. Hắn nghe Châu Kha Vũ nói với mình.

"Giúp tôi giữ đám người này lại. Đừng cho ai trốn khỏi đây. Năm phút sau người của Châu gia sẽ đến."

"Được. Lo cho Tiểu Cửu trước đi."

"Được. Chỗ này nhờ vào hai cậu."

Nói rồi Châu Kha Vũ đi ra khỏi cửa, bỏ lại một đám vừa sợ vừa lo kia.

Ngay khi ra đến cổng đã có người chờ sẵn, Châu Kha Vũ cẩn thận ôm cậu ngồi vào, tránh động đến vết thương, bảo tài xế chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất.

Nhìn người mà mình nâng niu bốn năm qua, giờ đây người toàn là máu hơi thở mỏng manh nằm bất động trong lòng, Châu Kha Vũ nhận ra vị đắng chát nồng đượm nơi cổ họng. Người này từ khi lên xe vẫn chưa nhìn y một cái, đôi mắt khép lại không còn tia sáng, chẳng biết đang ngủ hay là...

Hôn lên vầng trán cao cao của người này, như an ủi cậu, lại như trấn tĩnh chính mình, rằng, cậu ở đây rồi, ngay trong vòng tay của y rồi, sẽ không ai có thể cướp đi cậu nữa. Không một ai nữa....

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tiếng máy monitor vang lên đều đặn trong phòng, biểu thị người trên giường bệnh vẫn còn sống.

Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh Cao Khanh Trần, nhìn ngắm gương mặt đã được lau đi bụi bẩn cùng vết máu, lộ ra làn da trắng sứ. Y đưa tay sờ lên má, khẽ khàng vuốt ve theo nhịp đập nơi trái tim cậu. Giờ đây Tiểu Cửu của y trông như một thiên thần an tĩnh ngủ, chẳng nhiễm bất cứ nhơ nhuốc nào của trần gian, chìm đắm trong mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.

Cúi người thấp xuống, Châu Kha Vũ bắt đầu đặt lên người cậu những nụ hôn thật khẽ. Trán, thái dương, chóp mũi, gò má, môi, cằm. Rồi đến các vết thương đã được băng lại, ở cổ, xương quai xanh, bờ vai, hai cánh tay, bụng, đùi, đầu gối. Đến cuối cùng, y nghiêng người nằm xuống bên cạnh cậu, muốn siết chặt lấy cả người gầy yếu này, lại sợ hãi làm cậu đau. Đặt cằm nhẹ tựa lên mái tóc thơm mùi hương của riêng cậu, tham lam chôn mặt mình vào đó mà hít sâu, như muốn vùi mình vào đây, lại như muốn che đi vệt nước lăn dài nơi khoé mắt.

Sau bốn năm, vào đúng ngày này, cảnh tượng này, kết cục này, lại lần nữa xảy ra.

Cảm giác bất lực tựa như chưa từng phai mờ, mà còn tăng lên gấp bội.

Rốt cuộc, y chẳng thể bảo vệ nổi cậu. Lời hứa năm đó, đã hoàn toàn thất bại rồi.

Rốt cuộc, y vẫn yếu đuối như xưa, chỉ biết nhìn người kia đau đớn mà chả giúp được gì, chỉ biết khóc không thành tiếng mà thôi.

Rốt cuộc...

Người này lại một lần nữa muốn rời bỏ y mà đi sao?

------- End chap 8 -------

05:05  thứ sáu, 13.08.2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro