XXXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai Điền Chính Quốc hơi ù.

Tiếng ong ong cứ mãi vang lên, khiến cậu choáng váng đến độ hốt hoảng.

"Gì?" Điền Chính Quốc mới vừa cầm thìa lên định ăn cháo tiếp. Không thể không thừa nhận là ba Kim Thái Hanh nấu ăn ngon thật, cháo rau bình thường mà cũng có hương vị đầy đủ, cậu thích.

"Tôi thích cậu." Tuy lòng Kim Thái Hanh nghĩ lời đẹp chỉ nên nói một lần, nhưng nhìn khuôn mặt vừa đẹp vừa ngơ ngác theo kiểu trí thông minh thấp cực độ của Điền Chính Quốc, hắn vẫn quyết định không làm khó cậu nữa. "Tôi muốn vào đại học cùng cậu."

Hai câu nói giống nhau từng chữ một, cực kì nghiêm túc.

Sau đó Điền Chính Quốc ngã cái oành từ trên ghế xuống.

Mông cậu vốn đã đau, ngã thế này là chảy nước mắt ngay tại chỗ.

Điền Chính Quốc vừa nhíu mày vừa nhe răng trợn mắt xoa mông mình, nói như oán trách: "Đụ má sao cậu dọa tôi?"

"Ai dọa cậu?" Kim Thái Hanh chẳng đỡ cậu dậy, chỉ đứng cạnh nhìn và đợi câu trả lời. "Nghiêm túc đấy."

Điền Chính Quốc không quậy nữa, cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

Kim Thái Hanh vốn đã cao, giờ Điền Chính Quốc còn ngồi dưới đất ngước lên nhìn hắn, chẳng hiểu sao cứ thấy áp lực thế nào.

Điền Chính Quốc nói: "Lão chủ nhiệm đúng là tàn nhẫn thật."

"Liên quan gì tới giáo viên chủ nhiệm?"

"Lão hi sinh cả khúc thịt đầu tim của mình chỉ vì tỉ lệ đỗ đại học." Điền Chính Quốc đáp vậy đấy. "Khác nào giao trứng cho ác đâu?"

"Đầu óc cậu nghĩ toàn mấy cái gì thế?" Kim Thái Hanh mất kiên nhẫn, khom lưng kéo cậu dậy. "Chẳng liên quan gì đến thầy chủ nhiệm cả."

Điền Chính Quốc cũng biết vậy, cậu chỉ dùng lí do này để thoái thác, giảm sự lúng túng mà vẫn tìm được lời giải thích hợp lí mà thôi.

Không thì sao Kim Thái Hanh tự dưng lại nói thích cậu?

Không bị ép, chẳng lẽ là thật?

Điền Chính Quốc còn lâu mới tin.

Cậu có gì đáng để người ta thích?

À, có cái mặt đẹp với cơ thể trời cao ban tặng.

"Tôi biết rồi nhé." Điền Chính Quốc nói. "Cậu chịch tôi muốn nghiện chứ gì."

Cậu đắc ý cười, nhìn Kim Thái Hanh: "Không sao, hai ta đều không phải thiếu niên ngây thơ gì, ngủ một lần thôi, tôi không ăn vạ cậu đâu."

"Còn lải nhải nữa là tôi không khách khí đâu." Mặt Kim Thái Hanh lạnh xuống.

Hắn biết tại sao Điền Chính Quốc lại lải nhải nhiều thế này rồi, là do cậu không tin hắn.

"Tôi thích cậu là vì chính cậu, không phải vì ngủ với cậu thấy sướng nên mới thích." Kim Thái Hanh nói. "Cậu hiểu cho rõ vào."

Nụ cười thiếu đứng đắn của Điền Chính Quốc tắt vụt, cậu nhích sang một bên: "Đợi đã, cậu bình tĩnh đã."

Kim Thái Hanh lúc nào mà chẳng bình tĩnh. Hắn cứ đứng yên đó không nhúc nhích, xem Điền Chính Quốc định làm gì.

"Cậu bảo cậu thích tôi, thích tôi nên mới ngủ với tôi." Điền Chính Quốc cười. "Tôi trâu bò quá đê, lớp trưởng thích tôi này."

Kim Thái Hanh trợn trắng mắt.

Điền Chính Quốc lại cười, nhưng có hơi chột dạ: "Tôi vẫn không hiểu, cậu thích tôi ở điểm nào cơ chứ? Tại tôi đẹp trai à? Vai phản diện vừa quyến rũ vừa khả ái ngây ngất lòng người lại thu hút đến thế ư?"

"Vai phản diện vừa quyến rũ vừa khả ái ngây ngất lòng người?" Kim Thái Hanh bật cười. "Cậu sắp dát được cả vàng lên mặt rồi đấy, đồ xinh đẹp mà rõ ngốc."

"... Có loại người nào như cậu không? Nói thích tôi rồi lại vấy bẩn tôi, chèn ép tôi!" Điền Chính Quốc bĩu môi. "Không ở với cậu thì thôi, tôi tìm người khác có thể khen tôi mỗi ngày."

Kim Thái Hanh bị cậu nói thế lại không làm gì nổi, nhìn cái vẻ nghiện còn ngại của người kia, trái tim hắn lại ngứa ngáy.

Điền Chính Quốc quá biết cách làm hắn khó xử, dù thằng nhãi này vô tình hay cố ý thì Kim Thái Hanh bao giờ cũng trúng chiêu.

Kim Thái Hanh bước tới, giam người ấy vào góc bếp.

Hắn cứ nhìn đến độ Điền Chính Quốc thấy hơi sờ sợ. Cậu đột nhiên nghĩ – hình như lớp trưởng có hơi biến thái, lỡ mình không đồng ý khéo hắn lại chơi giam cầm play mất.

Giam cầm play mà ở trong truyện người lớn thì kích thích lắm đấy, nhưng đặt vào hiện thực thì sợ bỏ xừ!

Điền Chính Quốc giơ tay đặt trên ngực Kim Thái Hanh, giữ khoảng cách nửa cánh tay giữa hai người: "Bình tĩnh coi nào tên ác quỷ ăn thịt người kia."

"Quỷ ăn thịt người cái con khỉ." Kim Thái Hanh túm cổ tay cậu kéo ra, thẳng thừng ôm cậu vào lòng, chóp mũi đụng chóp mũi.

Bầu không khí lúc này hơi kì lạ, vừa ấm áp lại vừa dị hợm.

Kim Thái Hanh nói: "Tôi thích cậu, không biết thích từ lúc nào. Mỗi lần nhìn thấy cậu là tôi lại muốn lột quần cậu ra, thấy cậu cài mỗi nửa cái áo sơ mi rồi nhí nhố để người khác thấy đầu ngực là tôi muốn điên cả tiết."

Điền Chính Quốc muốn tránh, nhưng bị ghìm thật chặt.

"Dưới gối tôi có để ảnh cậu, mới hai ngày trước tôi còn dùng nó tự thẩm."

"Ặc, đúng là đồ biến thái." Điền Chính Quốc nuốt nước bọt.

Hơi sợ, nhưng cũng khá là hưng phấn.

"Đúng, tôi biến thái." Kim Thái Hanh đáp. "Nên tôi mới quyết tâm lôi cậu về đây."

Hóa ra mình bị tính kế.

Bây giờ Điền Chính Quốc mới hiểu.

Nhưng cậu thấy cũng chẳng có vấn đề gì to tát, được Kim Thái Hanh khai mở cánh cửa thế giới mới cho, cậu còn thấy vừa sướng vừa kích thích cơ mà.

"Tôi có một câu hỏi." Điền Chính Quốc nói. "Nếu hôm nay tôi không đồng ý, cậu định xử lí tôi thế nào đây?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu chằm chằm, một lúc lâu chẳng đáp.

"Định phanh thây tôi à?" Điền Chính Quốc hỏi. "Hay định trói tôi lại, chịch đến khi nào tôi đồng ý thì thôi?"

Vế trước là tiểu thuyết kinh dị, vế sau là tiểu thuyết mười tám cộng.

Điền Chính Quốc muốn biết kết cục của mình sẽ là bên nào.

"Tôi không phanh thây, cũng không chịch cậu." Kim Thái Hanh đáp. "Chừng nào ăn xong tôi sẽ thả cậu đi."

"Ớ?"

"Giờ thì trả lời đi." Trái tim Kim Thái Hanh bị siết thật chặt. "Ở bên tôi nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro