XXXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh thả tờ khăn giấy lên mặt Điền Chính Quốc: "Tự lau đi."

Điền Chính Quốc trợn trắng mắt lên cười, vừa lẩm bẩm gì đó vừa xoa khóe miệng, lau đi cả vệt cháo rơi ra ban nãy khi bất cẩn lúc hôn Kim Thái Hanh nữa.

"Mặc quần áo vào." Kim Thái Hanh vắt quần áo của cậu lên lưng ghế. "Bình thường cậu cũng thế này à?"

"Hở? Gì cơ?" Điền Chính Quốc buông bát, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

"Trần truồng đi lại giữa nhà ấy."

"Không, tôi có phải biến thái đâu." Điền Chính Quốc xỏ quần lót. "Ban nãy tại tắm xong không tìm thấy đồ mà."

Kim Thái Hanh lạnh nhạt nhìn cậu mặc lại từng món đồ mình đã tự tay lột sạch, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm cho nhuận cổ.

"Lát nữa cậu định làm gì?"

Điền Chính Quốc mặc đồ xong thì lại ngồi xuống. "Đi đánh bi a, hoặc ra quán net thôi."

Kim Thái Hanh nhíu mày.

"Đằng nào cũng chả có gì để làm."

"Cậu học lớp mười hai rồi đấy."

Điền Chính Quốc suýt sặc cháo: "Cậu có ý gì?"

Cậu cười: "Đừng có cái kiểu vừa chịch tôi xong lại dạy tôi phải chăm chỉ học tập, không ai lật mặt nhanh thế được đâu."

"Đừng đi với đám cà lơ phất phơ hỗn tạp kia cả ngày nữa." Gương mặt Kim Thái Hanh vẫn lạnh lùng. "Sang năm phải thi đại học rồi."

Điền Chính Quốc xua xua tay: "Có thi cũng chẳng đỗ nổi đâu mà."

Trước giờ cậu vẫn luôn tự tin với vấn đề thi đại học: "Theo đánh giá của tôi ấy, thì đến cả khoa chính quy tôi cũng không đậu nổi đâu. Để sau này xem đã, nếu đỗ được trường nghề thì tôi học, không đỗ thì thôi."

Kim Thái Hanh nhăn mày càng chặt.

"Cậu có ý chí chút thì chết ai?"

"Ai bảo tôi không có ý chí!" Điền Chính Quốc nói. "Sống ở đời mà biết tự nhận thức chính xác về mình đã là có ý chí lắm rồi. Đầu óc tôi ấy à, thông minh cực kì chứ, nhưng cậu cũng biết mỗi lĩnh vực mỗi người khác nhau, chỉ số IQ cao của tôi không thuộc lĩnh vực học tập đâu."

"Thế thì cậu thuộc lĩnh vực nào?"

Điền Chính Quốc cười hề hề: "Tôi nghĩ tôi rất có tài trong chuyện ứ ừ đó nha."

Kim Thái Hanh nắm cằm cậu.

"Chậc, sao mạnh tay thế, may cằm tôi là hàng thật chứ không cậu bóp thế này lệch bỏ xử rồi." Điền Chính Quốc gạt tay hắn ra, bất mãn nói. "Đến lúc đó cậu bồi thường sao đây!"

"Chúng ta thương lượng đi."

"Nói."

"Kể từ mai, cậu bắt đầu học với tôi." Kim Thái Hanh nói. "Hôm qua cậu bảo tôi kèm riêng cho cậu mà."

"... Cậu coi là thật đấy à? Giỡn thôi." Điền Chính Quốc cúi đầu uống cháo, câu chữ không tròn vành. "Tôi ứ học đâu."

"Không được." Kim Thái Hanh tự múc một bát cháo cho mình, ngồi đối diện cậu rồi bình tĩnh đáp. "Cứ quyết định thế nhé."

"Tôi bảo này, Kim Thái Hanh ạ, cậu bị rảnh đúng không?" Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn hắn. "Quản trời rồi quản đất, sao lại còn quản cả tôi nữa? Làm lớp trưởng thì ghê lắm à? Cậu có phải ông già nhà tôi quái đâu."

"Ai thèm làm ông già nhà cậu." Kim Thái Hanh chẳng thèm nhìn Điền Chính Quốc. "Nhưng cậu không chạy được đâu."

"Hơ, ghê quá nhỉ, chân mọc trên người tôi mà cậu bảo không chạy được là không chạy được à?" Cậu buông bát, đứng dậy định bỏ đi.

Cuối cùng chưa đi được hai bước đã bị Kim Thái Hanh túm eo lại, vác thẳng lên vai.

"Đụ má!" Điền Chính Quốc thấy hôm nay mình thiệt thòi thực sự. Bình thường cậu chuồn rõ nhanh, hôm nay mông nở hoa tè le nên chạy không nổi, tự dưng Kim Thái Hanh lại được lợi.

"Đụ má cậu thả tôi xuống coi!" Điền Chính Quốc bị khiêng trên vai Kim Thái Hanh, đầu chúc xuống dưới, máu dồn lên não. "Cậu khùng hả Kim Thái Hanh?"

"Ừ, khùng." Hắn vác người ta về bàn ăn. "Ngồi xuống ăn cho tử tế, ăn xong tôi sẽ lập kế hoạch học tập cho cậu."

Trên mặt Điền Chính Quốc đầy dấu chấm hỏi: "Vì sao? Mắc gì? Tôi ngủ với cậu được đúng một lần, hay cậu tưởng cậu chịch được tôi thì lên làm ông già tôi luôn?"

"Đừng có mở mồm ra là ông già ông trẻ nữa." Kim Thái Hanh bóp mặt cậu. "Đụ má, cậu có ngủ cùng ông già nhà cậu không?"

Điền Chính Quốc trợn trắng mắt.

"Đừng láo nháo nữa, ăn nhanh đi." Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn nhóc con đang xù lông, trầm ngâm mấy giây rồi cất tiếng. "Tôi thích cậu, tôi muốn vào đại học cùng cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro