Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không ngờ Kim Thái Hanh không ngủ, nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh giật thót hết cả người.

Dùng vài giây tiêu hoá lời Kim Thái Hanh vừa nói, sau khi ngấm xong mặt xoàn xoạt đỏ ửng lên, như mặt trời nhỏ.

Kim Thái Hanh nói….. là anh ấy muốn cái kia sao?

Điền Chính Quốc cảm thấy từ trong ra ngoài, đều mềm nhũn.

Điền Chính Quốc hít sâu vài hơi, dựa vào chút lí trí còn sót lại, sống dở chết dở đầu hàng: “Chú Kim….. Lúc tối vừa ra đến cửa, con không sợ chết liêu ngài một câu, bây giờ ngài lại trả thù con ạ…..”

Kim Thái Hanh nghe vậy, hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu nở nụ cười.

Trong xe yên tĩnh, Kim Thái Hanh cười khẽ cũng truyền cực kì rõ ràng đến tai Điền Chính Quốc, quanh quẩn nơi trái tim, kéo dài không tiêu tan, trong nháy mắt Điền Chính Quốc cảm giác hai tai muốn bốc lửa luôn rồi.

Điền Chính Quốc quay đầu, đầu cộp phát dựa vào cửa kính xe, nội tâm rít gào, đêm rồi đó! Lại còn vừa mới uống rượu xong!! Sau đó lại còn dùng giọng nói trầm thấp cùng tiếng cười ghẹo nhân kia, là định ép người ta cưỡng gian trong thời kì hôn nhân sao?!!!

Hôm nay y uống không ít đâu!

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, không nhịn được muốn bật cười.

Y nhớ tới lúc tối khi ra cửa, Điền Chính Quốc trêu chọc mình một câu, lại bật cười.

Điền Chính Quốc không phải người thoáng tính, không tính đến chuyện quá ngây ngô, lúc nào cũng là người ngại ngùng trước, ở trong một lão lưu manh như Kim Thái Hanh, câu kia chẳng đáng kể gì, miễn cưỡng cho trên trung bình, cũng chỉ có thể nói là khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.

Từ sau lần bị đồn thổi kia, Điền Chính Quốc luôn có mấy hành động nhỏ kì kì quái quái, lúc đầu Kim Thái Hanh cho là cậu đang bất an nên mới thế, thành ra mắt nhắm mắt mở dung túng. Nhưng dường như Điền Chính Quốc càng ngày càng hứng thú, nếu không phải Kim Thái Hanh có tình cảm không tiện nói ra với Điền Chính Quốc, y quả thật sẽ coi mấy hành vi kia của Điền Chính Quốc là đang khiêu khích mình.

Một cậu trai như vậy, thường thường làm ra mấy hành động chòng ghẹo trước mặt mình. Giống như một bé mèo con đang tập bắt chuột, bắt lấy cái đuôi của chó săn lớn trong nhà làm luyện tập, ỷ vào chó săn lớn dung túng, không kiêng nể gì bắt chước, luyện tập.

Dù cho chó săn lớn có thể cắn phập vào ống xương của dã thú cũng như xé nát lớp da lông dày dặn, thì hàm răng kia cũng sẽ không cắn lấy con mèo nhỏ.

Nhưng Kim Thái Hanh không phải chó săn lớn.

Cho nên hôm nay lúc bắt đầu ra khỏi cửa, khi Điền Chính Quốc không hiểu sao đột nhiên chọc ghẹo y, Kim Thái Hanh nén cười, tự khống chế hoả lực, nhẹ nhàng bâng quơ, đáp lễ cậu một câu.

Kim Thái Hanh thực sự chú ý tới ngữ khí cũng như câu từ, bất đắc dĩ cơ sở lực công kích quá cao, dù đã cố khống chế, nhưng vẫn ghẹo cho Điền Chính Quốc đỏ chín mặt.

Nhưng Kim Thái Hanh sẽ không mang thù như vậy, nghĩ lại hiện tại, vừa rồi…. Quả thật là do y say.

“Xin lỗi….” Khoé miệng còn mang theo ý cười, Kim Thái Hanh giơ tay day day ấn đường, mở mắt ra nhìn sang Điền Chính Quốc, “Hôm nay tôi uống hơi nhiều.”

“Không….. không sao đâu.” Điền Chính Quốc lắp bắp tỏ ý không liên quan, cắn răng nói, “Con cũng uống hơi nhiều….”

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, một lần nữa nhắm mắt lại, Điền Chính Quốc quay đầu, dựa vào khung cửa, lớp thuỷ tinh man mát khiến cái trán Điền Chính Quốc thoải mái hơn nhiều, cậu quay lại nhìn Kim Thái Hanh, y vẫn đang nhắm mắt, nương theo ánh đèn đường, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, góc mặt anh tuấn….

Tầm mắt dừng lại ở làn môi mỏng, tâm lý bất chợt có chút hối hận…..

Đáng nhẽ lúc tối phải uống nhiều chút nữa, uống thêm một li thôi cũng được, xúc động của bản thân sẽ lấn át lí trí, xui khiến cậu qua hôn Kim Thái Hanh một cái.

Điền Chính Quốc nhấp nhấp môi, nhỏ giọng thì thào: “Rượu hôm nay uống có số độ khá cao….”

“Rượu phục vụ tiệc tối nay không phải cocktail như mọi lần, không biết hôm nay dùng thứ gì pha chế, nhấp môi thì êm dịu, nhưng lại khá nặng.” Người pha chế hôm nay cố ý che giấu độ nặng nhẹ của rượu, thêm ít đá vào khiến vị giác khó phát giác ra, Kim Thái Hanh lúc uống không hề để ý, mãi tới gần như kết thúc bữa tiệc y mới phát hiện rượu này không hề nhẹ.

Cho nên khi Châu Ngọc Nhĩ tỏ ý muốn giữ lại mình với Điền Chính Quốc ngủ lại, Kim Thái Hanh không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

Kim Thái Hanh cấm dục mấy tháng, hôm nay lại uống không ít rượu, hơn nữa lại mới phân tích tâm tư của mình một cách triệt để, hiểu rõ tình cảm bản thân dành cho Điền Chính Quốc, tự dưng bây giờ lại cùng phòng, Kim Thái Hanh thật sự không tin bản thân sẽ không làm chuyện gì hết.

Y không thể khống chế bản thân, nhưng y có thể từ chối chung phòng với Điền Chính Quốc.

Quan trọng hơn là, Kim Thái Hanh sẽ không để cho bất cứ ai nhúng tay can thiệp chuyện tiến triển trong mối quan hệ của mình với Điền Chính Quốc. Châu Ngọc Nhĩ cũng không được.

Rượu độ cao, trước mặt mọi người khuyên bọn họ ngủ lại….. để cho Kim Thái Hanh tin tưởng đây chỉ là trùng hợp, quả thật chính là đang vũ nhục y.

Nếu đối phương không phải là Châu Ngọc Nhĩ, nếu hôm nay không phải sinh nhật Châu Ngọc Nhĩ, vừa nãy Kim Thái Hanh đã không hạ giọng nói năng uyển chuyển rồi.

Có thể tác động đến quan hệ của họ, chỉ có thể là y hoặc Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh đang cật lực kiềm chế, không dám bước tới một bước, sợ phá huỷ quan hệ hoà thuận giữa y cùng Điền Chính Quốc, càng đừng nói để người khác nhúng tay vào.

Chỉ có điều, cho dù từ chối ngủ chung phòng, dục niệm trong lòng Điền Chính Quốc vẫn bị cồn cùng Điền Chính Quốc câu dẫn ra.

Từ sau khi lên xe, mỗi giây mỗi phút, Kim Thái Hanh đều đang kiềm chế bản thân, không ấn Điền Chính Quốc lên ghế điên cuồng hôn cậu.

Nếu là Điền Chính Quốc chủ động, y thậm chí không ngần ngại làm luôn trên xe….. Kêu tài xế tìm một chỗ vắng vẻ dừng xe, sau đó tống cổ hắn ra ngoài ngắm cảnh đêm, bản thân liền có thể…..

Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, không muốn nhìn Điền Chính Quốc nữa.

Nhưng Điền Chính Quốc lại cố tình không biết sống chết lao tới.

“Chú Kim, người say ạ? Lát về đến nhà con nấu canh giải rượu cho người nhé?” Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh đầy quan tâm, nghiêm túc nói, “Lần này con khẳng định không uống một ngụm nào hết, chỉ để cho ngài.”

Kim Thái Hanh quay đầu đi, nói nhỏ: “Không cần, tôi muốn ngủ sớm một chút.”

“Say rượu mà đi ngủ luôn kiểu gì mai dậy cũng khó chịu á? Vẫn cứ nên uống chút giải rượu mới tốt.” Điền Chính Quốc nói một hồi, bản thân cũng nghĩ muốn uống một chút, cậu thương lượng, “Con nấu nhiều lên một chút, chúng ta mỗi người một nửa, nhé?”

Kim Thái Hanh nhíu mày: “Không cần, để lại hết cho cậu đi.”

“Không làm được đâu.” Kì thật Điền Chính Quốc cũng đang tự khiến bản thân dời đi lực chú ý, có trời mới biết hiện tại Kim Thái Hanh có bao nhiêu lực hấp dẫn với cậu, Điền Chính Quốc đỏ mặt, lảng sang chuyện khác, “Ngày mai ngài định làm gì ạ?”

Kim Thái Hanh thuận miệng đáp: “Nghỉ ngơi.”

“Con cũng nghỉ ngơi.” Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới buổi họp phụ huynh kia, sửa lại, “Thôi….. vẫn cứ ôn tập vậy.”

Kim Thái Hanh ngẫm lại thành tích lẹt đẹt kia của Điền Chính Quốc, bất đắc dĩ cười, “Ừm, tôi ở nhà đọc sách cùng cậu.”

Trong lòng ấm áp dần lên, tà tâm tạp niệm bớt đi rất nhiều, cậu cười nói: “Dạ, a….. Chú Kim, chú rốt cuộc muốn uống gì ạ?”

Kim Thái Hanh đau đầu: “Không muốn uống gì hết.”

“Đâu có phiền nhiễu gì đâu, sao chú lại ngại không dám nói thế chứ…..” Điền Chính Quốc tự dưng thấy thèm trà mật ong, thế là đề nghị, “Trà bưởi mật ong nha, trong nhà vừa vặn có quả bưởi, lát về làm nhiều một chút, hai chúng ta nhâm nhi một hồi, sau đó xem tv một lát, chờ cho men say qua đi rồi mới đi ngủ nhé? Như thế thì sáng mai dậy mới không bị đau đầu, thật đó ạ.”

Kim Thái Hanh lập tức từ chối: “Không.”

Điên rồi sao? Bây giờ y miễn cưỡng lắm mới có thể ngồi chung một chiếc xe với Điền Chính Quốc, đổi thành đêm khuya tĩnh lặng, hai người ngồi trên sofa uống trà nói chuyện phiếm?

Hờ hờ….. y thích sofa lắm, nhưng không phải dùng với mục đích ngồi chơi nói chuyện phiếm đâu.

Kim Thái Hanh tận lực xua đi mấy hình ảnh kiều diễm ướt át kia, y còn chưa dời lực chú ý, Điền Chính Quốc đã lại hỏi tiếp: “Ngài không thích trà mật ong ạ?”

Kim Thái Hanh có lệ gật đầu: “Ừ, không thích.”

“Ngài đổi ý nhanh quá cơ.” Điền Chính Quốc khẽ trách cứ, “Hôm ấy con pha một bình, ngài uống xong còn khen con.”

Gân xanh nơi thái dương điên cuồng giật giật…..

Kim Thái Hanh nhắm tịt hai mắt, không mở miệng, Điền Chính Quốc cho rằng y uống nhiều quá, tiếp tục ôn tồn khuyên: “Nếu không thì uống sữa bò được không ạ? Bằng không…..”

“Điền Chính Quốc.” Kim Thái Hanh mất sạch kiên nhẫn, trầm giọng nói, “Cậu còn nói nữa, tôi sẽ thả cậu xuống giữa đường, tự chạy về nhà.”

Điền Chính Quốc lập tức bịt chặt miệng.

Kim Thái Hanh ngả sang bên, dự định bắt đầu làm việc.

Đáng tiếc dạo này y chẳng còn bận mấy, hiện tại không có công việc gì khó khăn cả, Kim Thái Hanh nghĩ vẩn vơ nghĩ tới kế hoạch của quý tới, di động đột nhiên vang lên.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên xem…..

Điền Chính Quốc: Chú Kim, có phải ngài sợ nói nữa sẽ nôn không?

Điền Chính Quốc: Con không nói chuyện nữa! Con không muốn xuống chạy bộ!

Khoé miệng khẽ nhếch.

Điền Chính Quốc: Nếu ngài thấy buồn nôn, thì cứ nói với con, con bảo tài xế Lý dừng xe, con cùng ngài xuống đi dạo một lát, sẽ không việc gì nữa đâu.

Điền Chính Quốc: Con sợ ngài không thỏi mái, dì giúp việc nói mỗi lần ngài uống nhiều rượu, ngày hôm sau đều không muốn ăn, tinh thần cũng không được tốt.

Điền Chính Quốc: A…. Ngài cười nha.

Kim Thái Hanh nhìn màn hình di động, trong lòng đột nhiên trở lên bình tĩnh hẳn.

Càng ngày càng thích Điền Chính Quốc.

Càng thích, lại càng cảm thấy bức bối.

Điền Chính Quốc tốt như vậy, y cần phải toàn tâm toàn ý đối xử, chân thành đối đãi.

Kim Thái Hanh tập trung nhìn điện thoại, chờ tin nhắn kế tiếp của Điền Chính Quốc.

Mặc kệ Điền Chính Quốc đưa ra yêu cầu gì,y đều sẽ đồng ý.

Điền Chính Quốc liếc liếc mắt theo dõi Kim Thái Hanh, thấy sắc mặt y tốt lên nhiều rồi, cậu cười gian hai tiếng, yên lòng.

Điền Chính Quốc: Cho nên, tóm lại là ngài muốn uống sữa hay trà mật ong ạ?”

Kim Thái Hanh ném điện thoại sang một bên, trong mắt mang theo lệ khí: “Cậu tốt nhất xuống xe chạy bộ đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro