75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- “Nhà Mai Trinh gặp vài vấn đề, họ lại từng cứu mạng con, nên là...".

Ông hội đồng quay sang hỏi ý Thái Hanh, Thái Hanh khó hiểu nhìn Mai Trinh bộ dạng lấm lem bụi bẩn, rồi lại nhìn Điền Chính Quốc, nó đăm chiêu suy nghĩ gì đó, không hề thay đổi sắc mặt.

Mẫn Doãn Kỳ kéo Phác Trí Mân lại, ông hội đồng cũng khó xử lắm chứ, ông biết mọi chuyện của nó, Thái Hanh và Mai Trinh, nhưng nhà người ta khi trước giúp đỡ con trai ông rất nhiều, lần này người ta gặp nạn, ông mà còn không giúp thì trái với đạo lý quá.

- “Anh để cô Lê ở đây đi, ở mấy tháng chắc không sao đâu".

Chính Quốc nắm tay Thái Hanh, nó vui vẻ nói, Chính Quốc biết anh khó xử, nó lại là vợ của anh, sao có thể để người thương của mình khó xử chứ. Anh thấy nó không có ý kiến gì, kêu Thành và Lành sắp xếp chỗ cho gia đình Mai Trinh ở, cho người chuẩn bị đồ cho nhà họ thay.

Kim Thái Hanh có một bé vợ kiêm người thương vô cùng hiểu chuyện.

Nhà Lê đi hết còn mỗi mình Mai Trinh ở lại nhìn chằm chằm vào nó, Thái Hanh nhớ ra mình để quên đồ ở ngoài vườn liền để lại nó ở đó, đi ra vườn lấy. Mẫn Doãn Kỳ để Trí Mân lại chơi với Chính Quốc rồi đi làm luôn, không còn ai ngoài ba người Trí Mân, Chính Quốc và Mai Trinh.

Cô ta đưa tay lau nước mắt của mình, nhếch miệng cười nhìn nó rồi cũng rời đi luôn.

- “Sao em lại để Mai Trinh ở lại?".

- “Anh Thái Hanh sẽ rất khó xử nếu em không cho cô ấy và gia đình cô ấy ở lại".

- “Thế thì em không biết rồi, chỉ cần em lắc đầu, thằng Hanh nó liền đưa xe tới tống gia đình kia ra ngoài đường".

Phác Trí Mân bực con nhỏ đó vô cùng, lại càng giận Chính Quốc hơn nữa, cậu đưa tay lên gõ đầu nó một cái rõ đau.

- “Học cách đòi hỏi đi, học cách đòi hỏi đi, đừng có cái gì cũng nghĩ cho người khác".

- “Sao mày đánh bé nhà tao?".

Kim Thái Hanh lấy đồ xong liền chạy lại nó, đưa tay lên xoa xoa đầu Chính Quốc.

Rồi xong, ai đó làm ơn tới cản đôi bạn trí cốt đang có ý định đánh nhau này đi.  

...

Nó như mọi khi ôm đống sách vô phòng cho chồng nó làm việc, vừa vô đã thấy anh ăn mặc bảnh bao, đứng trước gương soi.

Điền Chính Quốc xém chút nữa là đứng không vững nữa. May là anh thấy nó, đi lại đỡ nó, chứ không đã ngã xuống đất rồi.

Ông hội đồng tìm được bộ đồ hồi đó của cha ông, tức là ông nội của Thái Hanh, bộ này hồi đó ông mặc xong rinh được bà hội đồng về làm vợ, nếu mà cái bụng của ông không to chắc giờ mặc vẫn bảnh trai lắm.

Để Kim Thái Hanh mặc thử, không ngờ vẫn còn vừa vặn lắm. Nhìn biểu hiện của Chính Quốc là đủ hiểu rồi.

- “Ngất đây, đẹp quá".

- “Cậu Quốc thấy cậu ba đẹp không?".

- “Chồng tao mà, không cho ngắm".

Chả hiểu từ lúc nào Thế Thành đã ở trong phòng, nó thấy Thành liền khó chịu đưa tay lên che mắt Thành lại. Chỉ được mỗi mình nó ngắm thôi.

Thái Hanh nhìn nó cười, dang hai tay ra, nó chạy lại ôm anh. Thế Thành giả vờ đưa hai tay lên che mắt, nhưng rồi vẫn hí mắt ra để nhìn.

- “Bưng sách nặng thế, tay đau không?".

- “Không đau".

Nó cười tươi ơi là tươi nhìn anh, Thái Hanh hôn lên trán của nó, cả hai cứ nhìn nhau đắm đuối quên mất Thành còn trong phòng đang nhìn chằm chằm mình.

- “Than bưng sách nặng thế có đau tay không? Để anh hun em chụt chụt nha".

Thế Thành nhại lại giọng điệu của Thái Hanh, vừa nói vừa hun chụt chụt vào con Than, khổ ghê, thằng nhỏ đang đi kiếm ăn thì bị bắt lại diễn trò với ổng.
Đến khi phát hiện Chính Quốc và Thái Hanh đang nhìn mình, mới tròn mắt buông con Than xuống.

- “Cậu ba đừng nhìn con với ánh mắt như thế, con theo hầu cậu ba lâu như thế, đừng có mà cậy quyền bắt người ta quỳ hoài, biết vừa quỳ vừa cầm chậu nước mệt lắm không?".

- “Vậy đó hả?".

...

Đàn chim hót líu lo trong vườn, xa xa thấy đồng, gần lại thấy cây cối.

- “Thơm không?".

- “Thơm lắm cậu ba ơi".

- “Tốt, quỳ tiếp đi".

Thái Hanh ôm eo Chính Quốc đi luôn, Thế Thành chỉ biết thở dài, ngước nhìn bầu trời than thân trách phận vì sao trời lại đối xử với mình như thế.

- “QUÁ LÀ BẤT CÔNG!".

Thế Thành không còn vừa quỳ vừa bưng chậu nước nữa, nay cậu ba của Thành tốt lắm, bắt Thành ra chuồng bò quỳ luôn. Không khó để ta đoán được mùi thơm mà Thành ngửi là từ đâu.

....
Mai Trinh tự tay vô bếp làm gì đó, bưng lên cho Thái Hanh và nó.

Đúng rồi, Mai Trinh nấu cho nó nữa.

Cô ta bưng lên mâm đồ ăn khá bắt mắt, có ý mời nó cùng Trí Mân dùng trước.

Gì mà để xin lỗi vì hành động trước kia, Trí Mân bán tính bán nghi nhìn, có vẻ như đoán được Trí Mân nghi ngờ cô ta tự mình nếm thử để chắc chắn rằng mọi thứ đều không có độc.

Chính Quốc không hiểu sao lại thấy Mai Trinh đã thay đổi, không nghĩ gì nhiều liền cầm đũa lên gắp một ít thức ăn cho vào miệng, một lúc sau mọi thứ đều bình thường, Trí Mân mới thở phào.

Kim Thái Hanh một bên không nói gì, anh từ đầu đến cuối im lặng, một bên quan sát nó.

Đến khi Chính Quốc với Trí Mân động vào tô canh, anh mới ngăn cản lại.

- “Canh rau ngót không tốt với người có thai, em được học hành đầy đủ, sao lại không biết chứ Mai Trinh?".
Chính Quốc khi nãy tính cho vào miệng muỗng canh, Mai Trinh từ đầu tới cuối đều chờ đợi nó ăn canh, nhìn thấy anh trách Mai Trinh, bữa ăn vui vẻ lại trở nên căng thẳng, Chính Quốc liền mở lời giảng hòa.

- “À không sao đâu, chắc tiểu thơ quên đó anh, có lẽ tiểu thơ không biết em đang mang thai".

Sao lại không biết được? Rõ ràng Mai Trinh cố ý để nó ăn canh dẫn đến sảy thai cơ mà?

Anh thấy nó nói cũng đúng, liền không nói gì nữa, Thạc Trân bế Thạc Nam đi ra, Thạc Nam đi ra liền đi lại ôm chặt lấy Trí Mân, còn cười với nó nữa, đến khi thấy cái mặt Thái Hanh liền mếu mếu.

- “Mặt mày mốt Doãn Trí không chịu ăn, tao kêu mày qua ngồi chình ình ở đó, Doãn Trí thấy sợ chắc sẽ ăn nhiều lắm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro