Two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức về những gì đã xảy ra trong Tháp Gryffindor giữa Ron và Hermione đã lan truyền một cách chóng mặt khắp toàn trường chỉ trong vài giờ đồng hồ. Và khi chuyến tàu tốc hành Hogwarts rời đi mang theo phần lớn các học sinh trở về nhà nghỉ lễ, và mọi người đều biết rằng Thủ lĩnh nữ sinh và bạn trai của cô đã chia tay một cách đầy ấn tượng.

"Tao không thể tin rằng Weasley ngu xuẩn đến mức ý đấy", Theo Nott nhận xét khi tạm biệt những Slytherin khác. Trong khi hầu hết bạn bè của Draco đã chọn ở lại vào lễ Giáng sinh với anh ấy, thì một số khác lại không thể thoát khỏi "nghĩa vụ" với gia đình.

"Để đổi lấy một Lavender Brown rẻ tiền," Blaise Zabini khịt mũi. "Tao đã nói điều đó trước đây và giờ tao sẽ nói lại lần nữa, Weasley thật sự đếch có não"

"Weasley cũng giống như tất cả đàn ông khác thôi. Tên đó giữ bộ não của mình trong quần rồi," Pansy Parkinson nói.

"Này, đừng vơ đũa cả nắm như vậy chứ" Draco phản đối. "Không phải ai cũng ngoại tình đâu"

"Tất cả bọn này đều biết mày là người chung tình, Draco," Daphne Greengrass cười khúc khích. "Vấn đề của mày là, mày dễ chán nản quá. Mày sẽ không bao giờ ở bên một cô gái lâu hơn vài tuần."

"Do tao chưa gặp được một người phù hợp thôi" Draco nói với một cái nhún vai. Đúng là anh đã có một vài người bạn gái từ khi dậy thì và trải nghiệm niềm vui hẹn hò. Dù không bên họ lâu dài nhưng anh luôn đối xử với họ bằng sự tôn trọng và chắc chắn không bao giờ lừa dối bất kỳ ai trong số họ.

"Tất cả chúng ta đều biết ai là phù thủy thích hợp, và giờ cô ấy đang tự do", Blaise nhận xét với một nụ cười nhếch mép. Trong khi các học sinh khác trường không biết gì về người trong mộng của Head Boy, thì tất cả bạn bè của anh đều biết về tình cảm của anh dành cho Hermione.

"Đây không phải thời điểm" Draco chỉ ra khi Slytherin quay trở lại lâu đài và đi xuống hầm ngục. "Tao sẽ không lợi dụng cô ấy. Cô ấy đang trải qua một mớ hỗn độn, Blaise."

"Anh có không tin nhưng ngay cả em cũng cảm thấy tiếc cho cô ấy" Pansy nói với một tiếng thở dài. Cô chưa bao giờ thích Hermione, nhưng vì Draco đã ở cùng ký túc xá với Hermione, ngay cả Pansy cũng phải thừa nhận Hermione không phiền phức như cô vẫn nghĩ.

"Đó là bởi vì em không hoàn toàn là một con bitch khốn nạn," Draco nói với bạn mình. "Em che giấu mặt tốt đẹp của mình thực sự tốt."

"Em luôn phải trưng ra một vẻ ngoài như vậy," Pansy sụt sịt ngượng ngùng khi họ bước vào ngục tối và ngồi xuống những chiếc sofa trong căn phòng sinh hoạt chung vắng vẻ.

"Tất cả chúng ta đều vậy" Theo cười. Những Slytherin luôn khiến người ngoài không bao giờ có thể nhìn thấy hết con người thực sự của họ và mối liên kết giữa họ sâu sắc đến mức nào. Tất cả những gì người khác thấy chỉ là bề nổi và một phần tình cách của họ

"Nếu Hermione đang rầu rĩ trong Ký túc xá thủ lĩnh, điều đó có nghĩa là bữa tiệc sẽ bị huỷ bỏ sao?" Blaise hỏi.

"Chúng ta luôn có thể chuyển địa điểm xuống đây," Daphne đề nghị. Mặc dù cô chưa bao giờ bị ai đó lừa dối mình, nhưng cô cũng đã trải qua vài lần chia tay trước đây. Và cô ấy biết rằng đôi khi tất cả những gì bạn cần là được ở một mình để tự giải quyết nỗi đau.

"Trừ khi Hẻmione phản đối, thì tao vẫn muốn nó được tổ chức tại Kí túc xá thủ lĩnh," ​​Draco trả lời. "chúng ta có thể thuyết phục cô ấy tham gia cùng"

"Đúng vậy, không ai nên ở một mình vào Giáng sinh cả," Pansy đồng ý.

"Aww, Pans ngọt ngào làm sao," Blaise thì thầm. "Em thật sự cho mọi người thấy mặt đáng yêu bên trong của mình vào ngày hôm nay đấy."

"Im đi, Zabini," Pansy gầm gừ, tặng anh một cử chỉ ngón tay thô lỗ.

"Ôi cô gái của tôi," Blaise cười.

Draco, Theo và Daphne cười khi Pansy lặp lại cử chỉ và quay lưng lại với Blaise. Tuy nhiên, đó là tất cả những lời nói đùa vô hại và trong vài phút, các Slytherin đã vui vẻ lên kế hoạch cho bữa tiệc Giáng sinh của họ và lên kế hoạch cho phần còn lại của ngày lễ. Tất cả những gì cần được thu xếp là vị trí tổ chức bữa tiệc, và Draco sẽ lo liệu điều đó khi anh trở lại Ký túc xá thủ lĩnh.

Cuối cùng, Draco dành toàn bộ buổi sáng với bạn bè và trở về Head Dorms sau bữa trưa. Anh hy vọng rằng Hermione đã ăn chút gì đó và cảm thấy tốt hơn. Nhưng khi anh bước vào phòng sinh hoạt chung, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô nàng Thủ lĩnh đã rời khỏi phòng ngủ của mình. Ngay cả vào buổi sáng hôm đó, cô chuyển quà Giáng sinh ra khỏi phòng ngủ và yêu cầu Draco đưa chúng cho Harry.

"Hermione," Draco gọi khi anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ của cô.

"Đi đi, Malfoy," Hermione đáp lại.

Draco nhăn mặt khi cô gọi anh bằng họ của mình. Khi họ bắt đầu chia sẻ kí túc xá với nhau, cả hai đã đồng ý gọi tên của nhau và ngoài vài lần tranh cãi, không ai trong số hai người gọi đối phương bằng họ. Vì vậy, Hermione bây giờ đang gọi anh ta là Malfoy nghĩa là cô ấy phải có tâm trạng tệ khủng khiếp.

"Tôi sẽ đi, nếu cô mở cửa trong một vài giây," Draco trả lời.

Ban đầu Draco nghĩ rằng anh không nhận được phản hồi từ cô, nhưng sau đó anh nghe thấy tiếng xáo trộn và cánh cửa mở hé một chút. Qua cái khe nhỏ, Draco có thể thấy Hermione đang mặc bộ đồ ngủ dài tay màu xanh da trời mà cô ấy mặc sáng hôm đó, và phán đoán từ mớ hỗn loạn hoang dã trên đầu rằng cô ấy đã không buồn chải tóc.

"Được chưa?" Hermione sốt ruột đòi hỏi.

"Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có ổn không," Draco nói nhẹ nhàng.

"Ổn chết đi được" Hermione nói bằng giọng điệu mỉa mai, trước khi ánh mắt hối hận lập tức phủ đầy lên đôi mắt cô và với một tiếng thở dài, cô mở cửa một cách đúng nghĩa. "Xin lỗi. Tôi không có ý cắn cảu với cậu đâu"

"Tôi hiểu" Draco trấn an cô. "Tôi cá rằng hiện tại, cô không muốn để mắt đến bất cứ ai thuộc giống đực đâu"

"Tôi không chắc chắn việc tôi muốn để mắt đến bất cứ ai," Hermione thú nhận. "Tôi chỉ muốn được ở một mình."

"Được rồi" Draco nói. "Tôi chỉ muốn hỏi liệu cô có phiền nếu tôi có bạn bè vào tối mai không. Chúng tôi đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc nhỏ, nhưng nếu điều đó làm phiền cô, chúng tôi có thể chuyển nó xuống ngục tối."

"Đừng để tôi làm hỏng kế hoạch của cậu, Draco," Hermione nói. "Ron đã hủy hoại Giáng sinh của tôi, đừng để cậu ta làm hỏng ngày lễ của cậu."

"Cô được chào đón tham gia cùng chúng tôi," Draco đề nghị. "Tôi biết cô không thực sự thân thiết gì với bạn bè của tôi lắm, nhưng tất cả bọn họ sẽ rất vui nếu cô muốn tham gia. Và tôi hứa với cô rằng sẽ không có ai nhắc đến Weasel nhiều đâu"

"Tôi đánh giá cao lời mời này, nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng mình sẽ tham gia một bữa tiệc", Hermione nói. "Cảm ơn Draco, thật vui khi biết rằng không phải tất cả các phù thuỷ tuổi teen đều là những kẻ ngu ngốc và thực dụng."

Draco cười thầm bởi cách mô tả Ron của Hermione. Anh ước rằng Hermione đã không bị tổn thương bởi Ron để có thể nhận ra tình cảm của anh.

"Còn gì nữa à?" Hermione hỏi, rõ ràng là cô mong muốn được một mình.

"Không," Draco trả lời với cái lắc đầu. "Nhưng nếu cô muốn bất cứ điều gì, chỉ cần cho tôi một tiếng hét. Ngay cả khi cô chỉ muốn nói về tên khốn người yêu cũ, tôi sẽ ngồi và lắng nghe. Cô không cần phải ở một mình, Hermione."

"Cảm ơn," Hermione nói với một nụ cười nhỏ. "Nhưng ngay bây giờ, đó chính xác là những gì tôi muốn."

"Tôi sẽ không làm phiền nữa," Draco nói khi anh lùi ra khỏi cửa phòng ngủ của Hermione.

Một giây sau, cánh cửa đóng lại và Draco tự hỏi liệu mình có đạt được gì không. Anh sẽ cho Hermione biết anh ở đó vì cô, nhưng thật lòng anh không biết liệu cô có chấp nhận lời đề nghị của anh như cần một bờ vai để khóc không. Đối với tất cả những gì anh biết, cô sẽ dành phần còn lại của những ngày nghỉ để nhốt mình trong phòng ngủ, chỉ vì một thằng ngốc không xứng đáng.

Biết mình không thể làm gì hơn nữa, Draco nhún vai và quay trở lại phòng sinh hoạt chung. Sau khi dành cả buổi chiều để đọc sách, và lắng nghe trong trường hợp Hermione cần anh. Anh chỉ ra ngoài để cùng bạn bè ăn tối. Khi họ dùng bữa, anh thông báo với họ rằng Hermione đã nói rằng họ có thể sử dụng Head Dorms để tổ chức bữa tiệc, mọi việc sẽ diễn ra như bình thường.

"Cô ấy sẽ tham gia cùng chúng ta chứ?" Theo hỏi.

"Tao đã nói rõ rằng cô ấy được chào đón, nhưng tôi không dám chắc", Draco thừa nhận, sự thất vọng của anh hiện lên rõ ràng.

"Tao có một ý kiến," Pansy thì thầm với Daphne khi Blaise và Theo cố gắng đánh lạc hướng Draco bằng cách nói về loại rượu họ có thể dùng cho bữa tiệc.

"Nó là gì?" Daphne hỏi.

"Chúng tôi sẽ tặng Draco những gì anh ấy thực sự muốn vào Giáng sinh," Pansy trả lời với một nụ cười nhếch mép.

"Và đó là?" Daphne đặt câu hỏi, tự hỏi không biết bạn cô định làm gì.

"Hermione," Pansy trả lời.

"Tao nghĩ rằng cô ấy chưa sẵn sàng để bước tiếp đâu," Daphne chỉ ra. "Ngay cả khi cô ấy không yêu Weasley, thì cô ấy vẫn bị tổn thương bởi những gì tên ngốc đó đã làm. Nếu để cô ấy đến với Draco trong khi trái tim đau nhức nhối nó sẽ khiến hai đều có thể bị tổn thương."

"Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ giúp họ đến với nhau một cách từ từ chứ không phải yêu đương vồ vập ngay lập tức", Pansy trả lời.

"Rối rắm thế," Daphne lẩm bẩm.

"Lại đây và nghe tao giải thích," Pansy nói, vẫy tay cho Daphne đến gần hơn khi cô thì thầm ý tưởng của mình.

"Ý tưởng không tồi" Daphne thừa nhận khi Pansy dứt lời

"Nó sẽ đạt được mục đích thôi, tin tao đi," Pansy trả lời với một nụ cười tự tin.

"Bây giờ chỉ cần dụ được Hermione," Daphne nói. "Draco sẽ đồng ý nếu đó là những gì cô ấy muốn. Nhưng làm thế nào để khiến cô ấy đồng ý?"

"Honeyy Daphne, tại sao chúng ta lại là Slytherin chứ," Pansy trả lời với một tiếng kêu nhỏ. "Chúng ta sẽ khơi dậy bản chất Slytherin bên trong của Hermione. Ngay cả Công chúa Gryffindor cũng phải có một chút Slytherin ẩn giấu trong mình chứ. Tất cả những gì chúng ta phải làm là đánh thức nó và rồi trò chơi sẽ bắt đầu!"

______________________________

Không biết rằng Pansy đang lên kế hoạch đưa cô và Draco đến với nhau, Hermione bị nhấn chìm bởi những suy nghĩ về Ron. Đã hơn hai mươi bốn giờ trôi qua kể từ khi mọi thứ nổ tung, nhưng cô vẫn không xoá bỏ được hình ảnh của Ron và Lavender ra khỏi não bộ. Mỗi lần cô nhắm mắt lại, cô lại thấy họ bên nhau, và dĩ nhiên những lời bào chữa thảm hại của Ron lại bắt đầu vang lên trong đầu cô. Mặc dù biết những gì anh ta làm là sai nhưng cô bắt đầu tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ khác đi không nếu mối quan hệ của cô với Ron có tình dục.

Ron luôn cố gắng khơi gợi khía cạnh tình dục trong mối quan hệ của họ, nhưng Hẻmione là người đã ngăn nó lại. Không phải là cô không yêu Ron, hay không bị anh ta thu hút, nhưng bất cứ khi nào họ ở bên nhau, cô không bao giờ cảm thấy đúng khi thực hiện bước tiếp theo. Cô không mong đợi một dấu hiệu nào đó để nói với cô rằng đó là thời điểm thích hợp, cô ấy cũng không mong đợi một sự lãng mạn, hoàn hảo ngay lần đầu tiên. Nhưng Hermione đã hy vọng rằng khi cô thực sự sẵn sàng, cô sẽ cảm thấy thoải mái với nó. Và sự thật là, cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với Ron khi cả hai thân mật.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cho Ron một cái cớ để nhảy lên giường với Lavender Brown, và đó là một hành động mà Hermione sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho anh ta. Nếu anh ta thực sự thèm khát, anh ta có thể kết thúc mọi thứ với cô trước và sau đó có thể bắt đầu với Lavender. Hermione sẽ bị tổn thương nếu anh ta làm điều đó, nhưng ít nhất anh ta sẽ không phản bội cô và làm tan nát trái tim cô như bây giờ.

Sau khi dành cả ngày để ngủ trên giường, Hermione cuối cùng đã quyết định rằng cô không thể cứ mãi rầu rĩ như vậy được. Bước vào phòng tắm, cô lột bỏ bộ đồ ngủ và thả mình trong bồn tắm nước nóng. Sau khi cảm thấy sảng khoái, cô mặc lên một chiếc quần jean và áo thun dài, đi giày và nhặt món quà Giáng sinh của Ron mà cô đã chuẩn bị trước đó.

Hermione đã nghe thấy Draco rời khỏi ký túc xá trước đó nên cô không ngạc nhiên khi thấy căn phòng chung trống rỗng khi cô đi ngang qua. Cô nhanh chóng di rời lâu đài và ra ngoài khuôn viên trường. Thực tế, chẳng có ai nhìn thấy khi cô đi đến Hồ Đen và đứng trên bờ cỏ.

Trong một thời gian dài Hermione chỉ đứng nhìn chằm chằm vào mặt nước đục ngầu của Hồ Đen, món quà chưa mở của Ron đang trong tay cô. Từ từ, cô ấy giơ món quà lên và ném nó xuống vực sâu của Hồ Đen.

"Giáng sinh vui vẻ, Ron," cô lẩm bẩm, nhìn món quà được gói rực rỡ, thứ mà cô đã tỉ mị chuẩn bị đang chìm vào vùng nước tối tăm.

Cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng vẫn không có tinh thần vui vẻ cho ngày lễ, Hermione quay lại và trở về lâu đài. Điều cô không biết là Pansy sắp sửa mang đến cho cô không chỉ cách hoàn hảo để trả miếng Ron, mà còn là cách tuyệt vời để cô tiếp tục cuộc sống và tìm kiếm hạnh phúc ở nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro