One

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ lĩnh nữ sinh Hermione Granger đang nhét những món quà Giáng sinh cuối cùng vào túi của mình và cô gặp một chút khó khăn để xoay xở chúng.

"Hy vọng rằng mình không quên bất cứ thứ gì," cô lẩm bẩm với chính mình. Có quá nhiều món quà được nhét vào trong chiếc túi da ấy.

Cô sẽ thực hiện một cuộc tuần tra cuối cùng sau đó, Hermione để túi của cô dưới chân giường và đi ra khỏi phòng ngủ với ý định đến thăm Tháp Gryffindor. Với tư cách là Thủ lĩnh nữ sinh, Hermione đã chia sẻ kí túc xá thủ lĩnh trên tầng ba với Thủ lĩnh nan sinh- Draco Malfoy. Tuy nhiên cô vẫn dành nhiều thời gian ở trên Tháp Gryffindor với bạn bè mình. Bởi rốt cuộc, cô vẫn là một Gryffindor.

Đi xuống phòng sinh hoạt chung, Hermione thấy Draco đang ngồi trên ghế sofa, đọc một cuốn tạp chí Quidditch. Lần đầu tiên khi Hermione biết rằng mình sẽ phải chia sẻ ký túc xá với Draco, cô nghĩ rằng đó sẽ là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ khép lại năm cuối cùng là phù thuỷ sinh tại Hogwarts. Nhưng sự thật, hóa ra nó lại chẳng tệ hại như Hermione đã nghĩ. Đáng ngạc nhiên là cô và Draco đã có thể phối hợp làm việc cùng nhau một cách dễ dàng. Sau khi cả hai đồng ý để quá khứ lại phía sau và bắt đầu một khởi đầu mới thì việc chung sống với nhau không có gì quá khó khăn. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, có thể là giữa họ thậm chí đã nảy sinh tình bạn. Hermione đã phải thừa nhận điều đó, những cuộc trò chuyện cô có thể có với Draco thường mang tính trí tuệ hơn bất kỳ ai cô từng nói chuyện.

"Cậu đã sẵn sàng cho ngày lễ Giáng sinh?" Hermione hỏi Draco. Chuyến tày tốc hành Hogwarts sẽ rời đi vào sáng hôm sau và Hermione biết từ việc chia sẻ ký túc xá với Draco rằng trong vài tháng qua cậu ta gần như cũng chuẩn bị cho chuyến đi về nhà.

"Tôi nghĩ vậy," Draco trả lời. "Tôi đã gửi quà cho cha mẹ tôi đến trang viên vào tuần trước. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ ở đây cho một kì nghỉ lễ tốt đẹp."

"Cậu không về nhà vào dịp lễ ư?" Hermione ngạc nhiên hỏi. Trước khi cô sống chung ký túc xá với Draco, cô đã biết gia đình Malfoys là một gia đình lớn và Draco phải về nhà trong hầu hết các ngày lễ.

"Không," Draco trả lời với cái lắc đầu. "Cha đã viết thư cho tôi vào tháng trước hỏi tôi có phiền khi ở lại trường không. Ông ấy muốn đưa mẹ đến Ý vào kỳ nghỉ. Một nhà hát opera danh tiếng có buổi công diễn lại vở opera mà họ đã  xem trong tuần trăng mật, giống hệt như vậy. Vì thế họ quyết định đến đó, vào đêm Giáng sinh để ôn lại kỷ niệm chăng?!"

"Aww, thật là ngọt ngào," Hermione nói với một nụ cười. Cô sẽ không bao giờ nghĩ Lucius Malfoy là kiểu người lãng mạn, nhưng rõ ràng là ông ta  rất yêu vợ mình nên mới dành cho bà bất ngờ lãng mạn này.

"Ông ấy có thể là một người khó tính, tàn nhẫn, nhưng khi nói về mẹ, ông ấy lại giống một con mèo nhỏ", Draco cười khúc khích. "Chỉ cần đừng nói với bất cứ ai tôi từng nói như vậy. Cha có thể sẽ ếm tôi thay vì thừa nhận ông cũng có một mặt yếu đuối."

"Tôi sẽ giữ kín chuyện này," Hermione cười. Một điều nữa cô phát hiện ra về Draco kể từ khi họ sống cùng nhau là cậu ta rất cởi mở và có khiếu hài hước. "Hmm... vậy, cậu sẽ làm gì cho ngày lễ?"

"Ở lại đây và tiệc tùng," Draco trả lời với một nụ cười nhếch mép. "Khi tôi đề cập đến việc tôi ở lại đây vào Giáng sinh, hầu như tất cả bạn bè của tôi cũng quyết định ở lại. Vì vậy, chúng tôi sẽ tận hưởng hết cỡ lễ Giáng sinh cuối cùng của mình tại Hogwarts."

Hermione không thể không mỉm cười với sự gắn bó về tình bạn của Slytherin. Họ thực sự là một nhóm bạn thân, và Hermione biết họ sẽ gắn kết với nhau lâu dài. Cô nghĩ rằng nếu cô ở cùng vị trí với Draco, bạn bè của cô cũng sẽ làm như vậy và ở lại Hogwarts với cô, nhưng thật lòng, cô có chút nghi ngờ điều đó. Bạn bè của cô luôn về nhà vào dịp lễ, mặc dù Hermione đã từng đề nghị Harry và Ron có thể đến nhà cô vào dịp Giáng sinh, nhưng ý tưởng đó đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Vì vậy, nếu Hermione muốn dành kỳ nghỉ cùng bạn bè, và lên kế hoạch thực hiện chúng trong năm nay, cô phải đến nhà của Weasley.

"Cô có về nhà vào dịp Giáng sinh không?" Draco hỏi.

"Thật ra, tôi sẽ đến nhà Ron để nghỉ lễ," Hermione trả lời.

"Vui đấy," Draco trả lời, nở một nụ cười ngắn với Hermione rồi nhang chóng vùi đầu vào tạp chí, trước khi cô nhận thấy sự khó chịu trong mắt Draco khi nhắc đến người bạn trai ngốc nghếch của mình, Ron Weasley.

Draco chưa bao giờ có thiện cảm với Ron, cậu thậm thậm chí còn chán ghét Ron hơn khi cậu chia sẻ ký túc xá với Hermione và tận mắt chứng kiến ​​một người bạn trai kém chất lượng như thế nào so với phù thủy gốc Muggle xinh đẹp và trong sáng. Tất nhiên, ý kiến ​​của Draco hoàn toàn mang tính chủ quản bởi thực tế là cậu đã phải lòng Hermione. Nhưng ngay cả khi không có điều đó, cậu ta vẫn tin rằng cậu sẽ không thích Ron và không bao giờ chấp nhận Ron là bạn trai mình nếu Draco là Hermione. Từ cái nhìn phiến diện của Draco về mối quan hệ giữa Hermione và Ron, cậu thấy Ron chỉ quan tâm đến những gì cậu ta có thể nhận được. Ron chắc chắn không quan tâm đến Hermione và sẽ chẳng khiến cô ấy hạnh phúc.

Không hề hay biết về những dòng suy nghĩ của Draco, Hermione vui vẻ nói lời tạm biệt với chàng thủ lĩnh nam sinh rồi đi đến Tháp Gryffindor. Khi vào trong Tháp, Hermione không thể thấy bạn trai hay bạn thân Harry Potter của mình đâu. Sau khi đấu tranh tư tưởng về việc có nên đợi họ trong phòng sinh hoạt chung hay không, cô quyết định đi và kiểm tra xem họ có ở trong ký túc xá nam không.

Bước nhanh lên cầu thang dẫn đến ký túc xá của nam, Hermione mở cửa và bước vào phòng ký túc xá năm thứ bảy và cô ước rằng mình đã không làm thế.

Những tiếng rên rỉ đầy dục vọng đầy ắp trong không khí và Hermione được chào đón khi nhìn thấy một "con Brown Brown" trần truồng quằn quại trên người của một nhân vật nam trên giường đối diện với cánh cửa. Chiếc giường thuộc về Neville Longbottom, và giữa sự bối rối của cô, Hermione mơ hồ nghĩ rằng cậu ấy và Lavender đã tạo nên một cặp đôi kỳ quái. Nhưng trước khi tâm trí cô hoàn toàn có thể xử lý rằng đó không phải là Neville, cô phù thủy nghi ngờ hơi di chuyển một chút và Hermione phát hiện ra một mái tóc đỏ quen thuộc.

"Ron," cô thì thầm, đóng băng tại chỗ mặc dù một giây trước đó cô chuẩn bị quay đi và rời khỏi phòng ngủ.

"Hermione," Ron sốc , nằm thẳng trên giường và đẩy Lavender ra khỏi anh. "Không giống như những gì em thấy đâu," Ron nài nỉ, nhảy ra khỏi giường, quên rằng mình vẫn đang trong tình trạng khoả thân.

Hermione trả lời một cách bình tĩnh, ra hiệu chỉ vào người Ron. "Quần áo của anh bị lột bỏ do tai nạn à!" Cô nhấn mạnh hai chữ tai nạn.

"Hermione, làm ơn hãy nghe anh," Ron nài nỉ, vội vã tiến về phía bạn gái mình.

"Đừng dám chạm vào tôi," Hermione nói, bước lùi lại. "Không có gì có thể giải thích điều này, Ron. Chúng ta đã kết thúc."

Quay gót, Hermione chạy ra khỏi ký túc xá nam, phớt lờ giọng nói của Ron khi cậu gọi cô. Bước xuống cầu thang, Hermione gần như bị vấp chân khi cô va vào Harry. May mắn thay, bạn của cô ấy đã có phản xạ nhanh chóng và cậu ấy đã giữ vững Hermione trước khi cô ấy ngã lăn ra sàn.

"Chuyện gì vậy?" Harry hỏi trong lo lắng, nhận thấy Hermione trông như sắp sửa khóc

"Tên khốn đó," Hermione nhổ.

"Đồ khốn nào?" Ginny Weasley ở bên cạnh Harry hỏi.

"Anh trai đê tiện của em," Hermione trả lời. "Chị vừa mới bước vào và thấy cậu ta đang lăn lộn trên giường với Brown"

"Không, bồ ấy sẽ không," Harry lẩm bẩm, lắc đầu không tin. "Nói cho mình biết đây là một sự hiểu lầm, Ron," Harry nói, đột nhiên thấy Ron xuất hiện từ cầu thang. Vấn đề duy nhất là, cậu có thể thấy Ron đã mặc đồ một cách vội vàng và trông hoàn toàn bối rối.

"Không có sự hiểu lầm, Harry," Hermione nhổ nước bọt, quay lại để cô đang trừng mắt nhìn bạn trai cũ của mình. "Mình biết những gì mình thấy. Cậu ta đang lừa dối mình."

"Nó không bao giờ xảy ra," Ron thì thầm. "nếu em không lạnh nhạt như vậy."

"Anh đang đổ lỗi cho tôi?" Hermione phẫn nộ, nỗi đau của cô bị đẩy sang một bên ủng hộ sự tức giận.

"Ít nhất, Lavender đánh giá cao rằng tôi là đàn ông và tôi có nhu cầu", Ron nói một cách bướng bỉnh. "Tôi chẳng nhận được gì hơn ngoài những cái ôm hôn từ cô."

"Anh dám nói đây là lỗi của tôi," Hermione rít lên. "Đó không phải là lỗi của tôi khi anh còn  không thể làm chủ cái quần sịp của mình."

"Không giống như tôi có cơ hội cởi chúng ra với cô," Ron quay lại. "Chết tiệt, nếu tôi chạm vào cô, cô sẽ hất văng tôi một dặm. Tôi phát ốm phải vì tự chăm sóc bản thân, Hermione."

"Có vẻ như anh không còn gặp phải vấn đề đó nữa", Hermione nhổ. "Hãy để cô nàng rẻ tiền của anh giải quyết vấn đề nhỏ đó trong tương lai. Chúng ta đã xong, và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa."

"Tốt thôi" Ron gầm gừ khi cậu quay đi và trở lại ký túc xá nam, nơi rõ ràng Lavender vẫn đang đợi cậu.

"Mình xin lỗi Hermione," Harry nói một cách thông cảm.

"Đó không phải là lỗi của bồ, Ron là một kẻ lừa đảo," Hermione trả lời với một nụ cười buồn.

"Đây không phải là tất cả lỗi của Ron," Ginny nói, nhảy lên để bảo vệ anh trai mình.

"Còn ai nữa không? Cậu ta là người đã chọn lừa dối chị, Ginny," Hermione chỉ ra.

"Nhưng chị phải tự hỏi mình tại sao," Ginny lập luận. "Ron đã đúng, Hermione. Nếu chị là một người thích trêu đùa, chị không thể ngạc nhiên khi anh ấy tìm kiếm sự thoả mãn ở nơi khác."

"Tôi không thể tin rằng em đang đổ lỗi cho tôi," Hermione lẩm bẩm với một cái lắc đầu. "Tôi không nên ngủ với người đã yêu tôi, chỉ để giữ thứ tình cảm ấy"

"Ngay cả khi chị chưa sẵn sàng cho tình dục, vẫn có những thứ khác chị có thể làm", Ginny vặn lại với một cái nhún vai. "Chị là bạn gái của anh ấy, Hermione. Nhiệm vụ của chị là giữ cho Ron hài lòng. Ít nhất chị có thể cho anh ấy một điều gì đó..."

"Nếu em thực sự tin điều đó, thì tôi cảm thấy tiếc cho em, Ginny," Hermione buồn bã nói. "Nếu một người đàn ông không tôn trọng em và đắn đo giữa việc lựa chọn người mình yêu hay tình dục, thì anh ta không có giá trị. Ron nói rằng anh ta yêu tôi. Tôi không cần phải ngủ với anh ta hoặc cho anh ta sự ân ái để giữ anh ta chung thủy với mình. Tình yêu đối với tôi là vậy. Và nếu tình dục rất quan trọng với anh ta, anh ta không thể chờ đợi đến khi tôi sẵn sàng, thì anh ta nên kết thúc mọi thứ. Tôi không phải là người sai, Ginny, và tôi sẽ không để em đổ lỗi cho tôi về nhân cách lỏng lẻo của anh trai em. "

"Anh không thể tin rằng em vừa nói điều đó", Harry lẩm bẩm với Ginny, trao cho cô một cái nhìn ghê tởm khi Hermione quay lại và rời khỏi Tháp Gryffindor. "Hermione, đợi đã," Harry gọi, chạy theo người bạn thân nhất và bắt kịp cô ở ngoài hành lang.

"Mình chỉ muốn ở một mình, Harry," Hermione nói với một tiếng thở dài buồn bã. Thành thật mà nói bây giờ cô ấy đã trút cơn thịnh nộ của mình, tất cả những gì cô ấy muốn làm là cuộn tròn trong chăn và khóc. Cô sẽ làm điều đó trong sự riêng tư ở phòng riêng của mình.

"Bồ sẽ không tham dự lễ Giáng sinh, phải không?" Harry buồn bã hỏi.

"Bồ nghĩ sao?" Hermione khịt mũi. "Hãy ghé qua ký túc xá vào buổi sáng và mình sẽ tặng quà cho bồ nhé"

"Mình có thể nói chuyện với họ trong những ngày nghỉ lễ," Harry đề nghị. "Mình chắc chắn Ginny không nghĩ tới một nửa những gì cô ấy nói. Và đối với Ron, mình chắc chắn rằng cậu ấy sẽ phải hối hận về những gì mình đã làm."

"Thực sự chẳng có vấn đề gì nếu cậu ấy hối hận hay không cả, đã quá muộn để sửa chữa mọi thứ", Hermione nói. "Chúng mình đã kết thúc rồi. Đừng để mình bị cuốn vào nó nữa, Harry. Nếu bồ đứng về phía ai trong hai bọn mình, bồ sẽ mất đi người còn lại, và mình không mong muốn điều đó xảy ra . "

"Được rồi, nhưng thật lòng mà nói, mình đứng về phía bồ," Harry nói, vòng tay ôm lấy Hermione. "Ron đã sai."

"Cảm ơn Harry, mình đánh giá cao điều đó," Hermione trả lời, hôn lên má cậu bạn. "Bây giờ nếu bồ không phiền, mình muốn ở một mình."

"Ít nhất hãy để mình đưa bồ trở lại ký túc xá," Harry nhấn mạnh.

Không còn sức lực để tranh luận, Hermione cho phép Harry tiến cô về ký túc xá. Khi họ bước vào Head Dorms, Draco vẫn đang ở trong phòng trước và lời chào của cậu chết lặng trên môi khi cậu phát hiện ra Hermione và có thể thấy cô ấy trông nhợt nhạt và run rẩy như thế nào.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Draco lo lắng hỏi.

"Tôi không muốn nói về nó," Hermione trả lời lặng lẽ. "Cảm ơn vì đã đưa mình về, Harry. Hẹn gặp lại bồ vào ngày mai."

Đi về phía phòng ngủ, Hermione nghe Draco hỏi Harry chuyện gì đang xảy ra. Cô nghe thấy lời giải thích nhanh chóng của Harry, và cô cũng bắt gặp Harry yêu cầu Draco để mắt đến mình trong những ngày nghỉ. Cô không có ý định rời khỏi phòng trong ngày lễ và theo như cô thấy, Giáng sinh đã bị hủy bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro