Quyển 1: 31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Ăn thật no

Ý thức của Ly Hận Thiên cũng bay xa. Đã không biết là đang ăn điểm tâm, hay là cùng Ly Lạc hôn môi.....

Điểm tâm trộn lẫn đầu lưỡi, dung hợp hương vị của bọn họ. Ly Lạc hôn cường thế như trước, Ly Hận Thiên bị hắn giữ chặt bằng cả hai tay, ban đầu không thích ứng, sau đó chậm rãi quen dần......

Cùng nam hôn môi không có biện pháp giống nữ, Ly Hận Thiên hoàn toàn bị động, nhưng thỉnh thoảng cũng ngây ngô đáp lại......

Ly Lạc cũng không có bất cứ biểu hiện nào, hắn chỉ thay đổi cách đùa nam nhân. Khi hôn môi một lần lại một lần đem điểm tâm đưa vào trong miệng hai người..... Lần hôn này so với lần trước thời gian dài hơn, khi thì kịch liệt, khi thì triền miên, khi thì dồn dập, khi thì thong thả.

Khi miệng Ly Hận Thiên khôi phục tự do, thì áo choàng đã rơi trên mặt đất, áo ngủ cũng đã đến khuỷu tay...... Ly Hận Thiên không có biện pháp rời khỏi Ly Lạc, đầu tựa vào vai Ly Lạc điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, có chút thiếu dưỡng khí nên đầu óc choáng váng.

Nhiệt độ ban đêm nên có chút thấp, đặc biệt quần áo còn bị nước trà làm ướt, không lâu, Ly Hận Thiên liền nổi da gà. Vì thế mới phát hiện tình huống hiện tại có chút......

Sau đó, nam nhân luống cuống tay chân muốn từ trên người Ly Lạc bò xuống.<HunhHn786>

Tay Ly Lạc chỉ khoát hờ lên trên người Ly Hận Thiên. Thấy nam nhân muốn rời khỏi, hắn cũng không có ngăn cản.

Nhưng khi chân nam nhân chạm đất, hắn thản nhiên hỏi một câu.

“Thật không sao?”

Động tác Ly Hận Thiên cứng lại, nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, khốn đốn sửa sang lại quần áo. Ly Hận Thiên vẻ mặt khổ sở, trong lòng thầm mắng chính mình vô dụng, chỉ là hôn môi mà thôi, lại...... kích động, phấn khởi như vậy. Hơn nữa, đối tượng hôn môi là một người nam, còn là con mình......

“Ăn no rồi sao?”

Ly Hận Thiên theo bản năng sờ bụng, tròn vo giống như ăn thực no......

Trong lòng âm thầm đáp "no rồi".

Căn bản không biết mình ăn bao nhiêu, Ly Hận Thiên liếc mắt một cái, rõ ràng phát hiện điểm tâm trên bàn không cánh mà bay ......

Sẽ không phải có trộm chứ? Ly Hận Thiên chợt hiểu điểm tâm bị bọn họ ăn sạch.....

Trách không được bụng no như thế. Giống như mỗi lần ăn đều ăn thật no...... Đột nhiên nhớ tới nước miếng...... Hình như có uống nước miếng...... Ly Hận Thiên lại muốn ói.

“Cháo ngon hay là điểm tâm ngon?”

Quả nhiên, Ly Lạc cũng nghĩ vậy.

“Hoặc là... nước miếng của ta ngon hơn. Ta xem ngươi ăn thực nhập tâm, thực say mê, cũng thực hưởng thụ.”

Ly Hận Thiên rõ ràng run lên, đầu cúi càng thấp. Ly Lạc nhìn dáng vẻ nam nhân , lại nhìn vào dấu vết Mộc Nhai để lại...... Xem ra, Mộc Nhai ngày đó rất ra sức ......

“Ba cái này, ngươi thích cái nào?”

Ly Lạc đột nhiên kề sát vào, trước khi nam nhân kịp phản ứng, rất nhanh bỏ thêm một câu.

“Nếu ngươi thích cái thứ ba, mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn, hoặc là hiện tại làm lại một lần, ngươi nói được không......”

Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy một sóng nhiệt từ ngón chân xông lên đến đỉnh đầu, bất chấp tất cả trực tiếp nhảy xuống. Chân chạm đất lảo đảo một chút, rồi kiên cường đứng vững.

Sau đó, bất chấp áo choàng dưới chân Ly Lạc, nam nhân gấp gáp chạy trốn ra khỏi đình. Cũng thực bối rối, tại bậc tam cấp của đình thiếu chút nữa bị vấp té, bất quá vẫn thành công đào thoát......

Tuy rằng không đẹp mắt, vẫn chạy trối chết.

Ly Hận Thiên cũng không dám quay đầu, sợ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mặt Ly Lạc xuất hiện, nhưng giọng của Ly Lạc vẫn đuổi theo sau......

“Sao vội vã vậy?”

Sau đó.

“Hay là ta ôm ngươi trở về.”

Tiếp sau đó.

“Ngươi cũng có thể đến chỗ ta, ta còn muốn nhìn bộ dáng chủ động của ngươi......”

Tiếp tiếp sau đó.

“Ta còn chưa thấy được.”

Giọng Ly Lạc càng lúc càng xa, nhưng vẫn rõ ràng rót vào tai Ly Hận Thiên.

Hình tượng này thật là...... Áo trắng phất phơ, tóc dài tung bay, chạy xuyên qua hành lang gấp khúc nghiêng ngả lảo đảo...... thật giống quỷ.

Nhìn thấy cửa phòng trước mắt, Ly Hận Thiên rốt cục thả lỏng. Nhưng khi sắp tới khu vực an toàn, thân thể đột nhiên bị nhấc lên cao......

Nam nhân cả kinh, đầu tiên nghĩ là Ly Lạc đuổi tới, rồi lập tức liền cảm giác không đúng, người này có hương vị thực xa lạ......

Không phải Ly Lạc !

Cũng không phải Mộc Nhai !

Khi Ly Hận Thiên phát hiện vấn đề đã bị người ôm lên chạy đi......

Chương 32: Lại thêm người xuất hiện

Người này chạy rất nhanh, mặc dù ôm Ly Hận Thiên cũng không ảnh hưởng tốc độ.

Ly Hận Thiên ai thán. Mình cái gì cũng không xong, cái gì cũng không biết, khi cấp bách trốn không thoát.

Nam nhân đáng thương không có trí nhớ của Ly Hận Thiên trước kia, nên hoàn toàn không nhớ ra nhân vật này. Điều này cũng không phải quan trọng, quan trọng là người này có ý đồ bắt mình mang khỏi Ly phủ.

Mặc kệ mình cùng Ly Tiêu Sơn có nợ nần gì, cũng không quản mấy đứa con có bao nhiêu quái dị, nhưng Ly phủ chung quy vẫn là nhà của mình kể từ khi đi vào thế giới này, tạm thời còn chưa muốn rời khỏi.

Hơn nữa, nam nhân cũng không hy vọng đối phương lấy mình làm con tin đòi tiền Ly gia.

Ly Tiêu Sơn vốn là ngại đứa con trai gây phiền toái. Lại thêm chuyện này, mặc kệ đối phương có mục đích gì, đến cuối cùng gánh vác hậu quả xấu tất nhiên là chính mình, mặc kệ người này cùng mình có quan hệ hay không......

Nghĩ vậy, Ly Hận Thiên giãy dụa mạnh hơn nữa.

“Đừng nhúc nhích.”

Trong tiếng gió ào ào, giọng trầm thấp từ đỉnh đầu vang lên, dù người này cố ý đè nặng cổ họng, nhưng Ly Hận Thiên nghe ra người ôm mình, còn trẻ tuổi, hẳn là không chênh lệch nhiều so với Ly Lạc và Mộc Nhai.<HunhHn786>

Ly Hận Thiên muốn hắn buông ra, cũng muốn hỏi hắn định dẫn mình đi nơi nào. Nhưng biết có hỏi đối phương cũng sẽ không nói, cùng lãng phí thời gian, còn không bằng nghĩ biện pháp thoát thân.

Đối phương có thể dễ dàng tránh thoát hộ viện cùng thị vệ cho thấy thân thủ của hắn bất phàm. Ly Hận Thiên kém cỏi lại xui xẻo làm sao là đối thủ của người ta......

Quả nhiên, Ly Hận Thiên giãy dụa cũng không có kết quả. Bất quá ôm một đại nam nhân mà tay đấm chân đá đối phương cũng thấy không xong. Khi Ly Hận Thiên sắp thoát ra ngoài, đúng lúc này đối phương đột nhiên dừng lại.

Xuất phát từ quán tính Ly Hận Thiên nghĩ đến muốn xem diện mạo người này, cũng không ngờ, sau ót chợt nhói đau, trước mắt tối đen, liền ngất xỉu......

Trên đường, người này thủy chung ngẩng đầu, Ly Hận Thiên chỉ có thể thấy xương quai hàm cùng cằm của hắn, cảm thấy cằm người này thon gọn, nhân trung rất xinh đẹp.

Trước khi hôn mê, tuy không thấy được mặt, lại thấy được một đôi mắt.....

Ly Hận Thiên cũng không có hôn mê bao lâu, không đến nửa canh giờ liền tỉnh. Nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, nam nhân ngồi dậy. Trước mắt một mảnh tối đen, Ly Hận Thiên nghĩ mình bị che mắt, bất quá rất nhanh liền phát hiện đây là một phòng tối.

Không có đốt nến hay đèn dầu chung quanh đều tối đen.

Ly Hận Thiên tỉnh lại cũng không có lập tức nhảy xuống giường, mà tựa vào tường, chờ đợi mắt thích ứng với bóng tối. Vì không biết đây là chỗ nào, hành động thiếu suy nghĩ nhất định sẽ đưa người tới, nếu vậy không chừng khó có thể có cơ hội trốn đi ra ngoài......

Không bao lâu, mắt Ly Hận Thiên quen với bóng tối cũng nhìn được trạng thái trong phòng một chút.

Phòng không lớn, liếc mắt một cái liền thấy bao quát hết, trừ giường này, còn có một tràng kỷ nhỏ, một cái bàn không lớn. Ly Hận Thiên không thấy cửa sổ, không biết là bị đóng kín hay hoàn toàn không có. Cửa và tường cùng màu nhìn như hợp nhất thành một khối, nhưng có chút ánh sáng từ khe cửa lọt vào, ánh sáng kia rất mơ hồ, như vậy có lẽ còn có màn che.

Phòng thực tối chỉ có thể nhìn đến đó. Ly Hận Thiên vừa muốn thu hồi tầm mắt, đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, bên bàn giống như có một người ngồi.....

Ly Hận Thiên không biết do tâm lý hay thật sự có một người ngồi. Nơi này tối như vậy, hình dáng cũng nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen. Bóng đen dường như hòa vào bóng tối, Ly Hận Thiên không dám xác nhận, chớp mắt, rồi trừng mắt nhìn trong chốc lát vẫn là không xác định được......

Có bóng đen kia tồn tại làm Ly Hận Thiên không an tâm, khi chuẩn bị đi xác nhận, bóng đen đột nhiên di động....

Ly Hận Thiên căng thẳng khi bóng đen tới gần, xuất phát từ bản năng lui về phía sau. Khi lưng đụng vào tường, Ly Hận Thiên hối hận vì đã chọn sai đường chạy trốn. Mình nên hướng ra phía ngoài chạy chứ không phải hướng trên giường trốn. Nhưng hiện tại cũng đã chậm, bóng đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần......

Rất nhanh, liền xuất hiện trước giường.

Nháy mắt tim Ly Hận Thiên như nhảy tới cổ họng.

Người kia đứng ở bên giường, cũng không có tiến lên, Ly Hận Thiên cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm người kia. Chưa bao giờ thời gian qua chậm như vậy, mỗi một giây giống như cả giờ......

Loại không khí giằng co này đáng sợ hơn đột nhiên bị đánh một cái, càng khiến Ly Hận Thiên cảm thấy khẩn trương. Đối phương là ai cũng không biết, lại càng không rõ hắn vì sao đem mình đưa tới nơi này......

“Chúng ta đã hẹn, sau khi ta mạnh hơn sẽ đem ngươi rời khỏi Ly gia.”

Người này đột nhiên mở miệng khi thần kinh Ly Hận Thiên vẫn đang căng thẳng cao độ, sự khẩn trương của Ly Hận Thiên muốn đạt tới đỉnh điểm, bị dọa như vậy ngược lại làm bình tĩnh không ít.

Người này nói gì Ly Hận Thiên nghe rất rõ ràng, mỗi một lời đều không có bỏ sót.

Ly Hận Thiên không để ý giọng nói có dễ nghe hay không, chỉ chắc chắn hắn thực sự trẻ, không lớn hơn Ly Lạc...... Hơn nữa hắn là người quen của Ly Hận Thiên trước kia.

Những mối quan hệ trước đây của thân thể này, Ly Hận Thiên hiện tại căn bản không rõ. Nhưng qua thời gian ở đây nam nhân biết Ly Hận Thiên trước kia không ra khỏi cửa, thậm chí không cùng người ngoài nói chuyện, sao có bằng hữu.......

“Ly gia đối với ngươi thật không tốt, ta muốn mang ngươi đi, lại không được.”

Trong giọng người này lộ ra một chút thất vọng, thậm chí còn có chút u oán, giọng thực bình tĩnh nhưng mà Ly Hận Thiên cảm giác được thương cảm......

Giống như hắn bị thương, thất vọng cùng u oán, cũng là bởi vì Ly Hận Thiên mà ra. Loại cảm giác này thực đáng thương, khiến người ta nhịn không được muốn an ủi.

“Vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là......”

Ly Hận Thiên vẫn nhịn không được mở miệng. Không biết sao, sợ hãi cùng khẩn trương ban đầu đã tiêu thất, đột nhiên không còn sợ người này, lại cảm thấy bọn họ như rất quen thuộc......

Nghe được Ly Hận Thiên nói, người này cũng chỉ cười một tiếng. Ly Hận Thiên nhìn thấy hắn nâng tay lên, không phải đánh người mà là đưa tới mặt. Hắn có lẽ cảm thấy đáng cười, lấy tay vỗ trán, hoặc là vén tóc gì đó.

“Xem ra, có rất nhiều người cùng ngươi ước hẹn.”

Lời này giống như nói 'ngươi quá đa tình'.

Ly Hận Thiên nghẹn lời.

Nam nhân là muốn hỏi tên của hắn, cũng không nghĩ bị nói thành như vậy.....

“Ta đã thực cố gắng, muốn cho ngươi sống như ngươi muốn, hoặc là nói muốn thấy ngươi sống hạnh phúc. Ít nhất không có bị người vì giận chó đánh mèo, không có người cố ý làm khó dễ ngươi, cũng không có nhiều nam nhân có cơ hội mơ ước ngươi.”

Ly Hận Thiên thấy không nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại có thể cảm giác được hắn nở nụ cười, như là nghĩ tới hồi ức tốt đẹp, hoặc là khát khao cái gì......

“Trên đời này, chỉ có ta hiểu ngươi. Ta biết ngươi thực chán ghét bọn họ, ngươi đã không ra khỏi cửa, ngươi tận lực rời xa nhưng bọn họ vẫn dây dưa không rõ. Ta sẽ giúp ngươi đuổi bọn họ đi, thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ta sẽ không cho ngươi chịu tội......”

Người này thở thật dài, phảng phất như chìm vào hồi ức. Ly Hận Thiên một câu cũng chen vào không lọt, cũng không muốn quấy rầy hắn......

Xem ra người này đối với Ly Hận Thiên trước kia rất tốt, xuất phát từ nội tâm.

Hắn thật sự muốn cho người nào đó thoát khỏi loại cuộc sống này, muốn người nào đó có tự do, rời khỏi cái lồng mạ vàng Ly phủ kia, bay ra ngoài......

Có lẽ theo như lời hắn, trên đời này chỉ có hắn đối với Ly Hận Thiên tốt nhất.

Nhưng mà, người có ước hẹn với hắn, Ly Hận Thiên thật sự đã mất. Linh hồn hiện tại trong thân xác này không có biện pháp thực hiện lời hứa với hắn. Sự thật này đối với hắn mà nói rất là tàn nhẫn.

“Nhưng mà ta không hề nghĩ đến khi ta làm được kết quả là......”

Giọng người này lạnh lẽo. Trong bóng tối Ly Hận Thiên lại cảm thấy người nọ đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén khiến người ta phát run lên......

“Ta càng không nghĩ tới, ngươi cùng Ly Lạc hòa hợp với nhau......”

Trong nháy mắt không khí bình tĩnh tràn ngập nguy hiểm, biến hóa quá nhanh làm Ly Hận Thiên không kịp thích ứng......

“Sớm biết như vậy, sớm biết ngươi có thể nhận, ta làm gì phải chờ tới hiện tại. Ta làm gì phải sợ ngươi biết. Ta làm gì còn muốn đem ngươi đi cho ngươi chậm rãi tiếp nhận ta, hiểu tâm tình của ta......”

Ly Hận Thiên lúc này đã dính trên tường, vừa định khuyên người này bình tĩnh, thì nghe người này cất giọng nói, phảng phất quỷ mị khác thường......

“Bất quá, còn chưa trễ, còn kịp. Ta sẽ chậm rãi từng chút để ngươi chỉ có ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro