Quyển 1: 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Phiền toái lớn

“Mộc Nhai......”

Ly Hận Thiên gọi thầm tên Mộc Nhai, lại nhìn thấy một bóng dáng di chuyển đến chỗ mình. Đầu óc Ly Hận Thiên như đình chỉ, ngay cả người nọ buông ra cũng không có phát hiện.

Mộc Nhai vốn cùng bằng hữu uống rượu tại tửu lầu nổi tiếng nhất kinh đô. Hắn trong lúc vô tình vừa quay đầu liền nhìn thấy Ly Hận Thiên cùng một người nam tử ôm nhau trên đường. Mà Ly Hận Thiên thực không biết xấu hổ còn lắc mông, đối phương tại không ngừng bóp......

Quang cảnh này nếu xuất hiện là đối tượng khác, Mộc Nhai sẽ chỉ cười hai tiếng, hắn sẽ cảm thấy thực đẹp mắt, nhưng mà......

Mộc Nhai bị kinh hách quá độ liền ném chén rượu trong tay. Hắn dùng lực xoa xoa mắt, áp người gần cửa sổ nhìn một lúc lâu. Hắn cảm thấy mình nhìn lầm rồi, Ly Hận Thiên không nên xuất hiện ở nơi này, nam nhân kia chưa từng ra khỏi cổng Ly phủ một mình ......

Nhưng mà, sự thật chứng minh không có việc gì là tuyệt đối. Trên đường lớn trước mặt nhiều người, đã cùng một nam tử xa lạ diễn cảnh mùi mẫn, nhân vật kia đúng là cha của hắn, Ly Hận Thiên. Không chỉ có như thế, chung quanh còn rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt......

Mộc Nhai không muốn mắng quá khó khăn nghe, nhưng hắn thật sự muốn đang mắng người, nếu không phải còn có bằng hữu, Mộc Nhai đã trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai ......

Đám đông đang xem náo nhiệt thấy hắn xuất hiện, nên tản ra. Đối phương cũng buông tay. Ly Hận Thiên còn đứng im như tượng, điều này làm cho Mộc Nhai nổi khùng đánh bay vài tên chưa kịp chạy tránh đường......

“Nghe danh Ly Hận Thiên đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Ly Hận Thiên ngây ngốc đã tỉnh táo lại, biết là người nọ nói mình, nhưng không chút hứng thú để ý, cũng không vui vẻ đáp lại.

Nam tử kia rất cao, thực cường tráng, một đôi mắt màu đỏ rất là hiếm thấy. Hắn tuy rằng mặc trang phục Nam triều, cũng búi tóc, nhưng Ly Hận Thiên rất rõ ràng nam tử này không phải người Nam triều......

Người ngoại quốc.

Nam tử cười phóng đãng, hai tay ôm trước ngực, rất hứng thú nhìn Ly Hận Thiên thấp hơn hắn một cái đầu. Hắn sớm đã nghe qua danh tiếng của Ly Hận Thiên. Như là nói Ly Hận Thiên khắc chết rất nhiều thê tử, cũng mê hoặc nhiều nam tử......

Nam triều cưới nam thê không hiếm, chỉ là không ai dám không sợ chết mà đi hỏi cưới công tử mấy đại gia tộc như Ly gia. Nhưng khi Ly gia rơi vào khó khăn, hắn nghe nói có rất nhiều nam tử mượn cơ hội này đến Ly gia cầu hôn......

Thậm chí có người không từ thủ đoạn, chỉ cần Ly lão gia gật đầu, đối phương có thể cho rất nhiều lợi ích, vân vân....

Nhưng mà Ly lão gia kiên quyết không có đồng ý. Từ khi thê tử chết Ly Hận Thiên không bước ra khỏi Ly phủ. Bây giờ Ly phủ lại lớn mạnh, nhưng không bởi vì vậy mà ý niệm này bị chặt đứt ......

Vẫn như trước có không ít người nhớ thương Ly Hận Thiên.

Hắn chưa thấy qua Ly Hận Thiên, bất quá có người cho hắn bức họa của Ly Hận Thiên......

Hắn gặp không ít mỹ nhân, hắn không biết Ly Hận Thiên có giống như lời đồn. Mặc kệ đẹp đến đâu, nhưng tuổi lớn cũng chính là lão già, nhất định là đần độn vô vị.....

Nhưng hôm nay vừa thấy, hắn phát hiện ý tưởng đó là sai lầm rồi.

Ly Hận Thiên rất có hương vị.

Ly Hận Thiên có thành thục ổn trọng, còn có một cảm giác nói không nên lời. Khi Ly Hận Thiên nhìn thấy quán nhỏ ven đường thì lộ ra vui sướng hoặc là kinh ngạc, khiến hắn trong phút chốc tìm được từ ngữ có khả năng hình dung là tràn ngập sức sống.

Cho nên, hắn cố ý đi trêu chọc.

Nam nhân thực đáng yêu, hắn thực thích. Hắn vốn không nghĩ tới cưới nam thiếp, nhưng hôm nay vừa thấy Ly Hận Thiên, hắn thấy không phải không thể.

“Gia phụ ru rú trong nhà, lại có thể được Quốc quân Bắc Chiêu  chú ý, đúng là vinh hạnh của Ly gia, khiến Mộc Nhai kinh sợ.”

Mộc Nhai nói xong, liền đem Ly Hận Thiên kéo đến phía sau. Miệng hắn nói sợ, nhưng ánh mắt sáng quắc như có lửa giận thiêu đốt cùng cảnh cáo. Dù tươi cười cũng là châm chọc.

“Gia phụ trước giờ ít giao tiếp cùng người ngoài, hôm nay nếu có chút mạo phạm, mong rằng Quốc quân tha thứ.”

“Cũng không có mạo phạm, bản quân thực thích.”

Quốc quân Bắc Chiêu tên là Thiết Lặc, hắn lần này đến Nam triều, là vì chút chuyện. Đang nhàn hạ nhàm chán, hắn liền mang theo vài tùy tùng ra khỏi dịch quán, cũng không nghĩ gặp chuyện thú vị như vậy.

Bắc Chiêu quốc lấy chăn nuôi làm chủ, sinh trưởng tại thảo nguyên nên không có câu nệ lễ tiết, bọn họ rất tự do, khoái hoạt. Tuy là Quốc quân, nhưng Thiết Lặc cũng mang theo đặc tính của người thảo nguyên, hắn cười sang sảng, gương mặt tuấn lãng dáng người cao to hơn người Nam triều. Khi hắn dạo phố không ít cô nương nhịn không được mơ mộng muốn níu kéo, nhưng tất cả lực chú ý của hắn đều trên người Ly Hận Thiên.

Thiết Lặc nhìn Ly Hận Thiên giống như còn chưa hoàn hồn đứng phía sau Mộc Nhai, hắn vuốt cằm thản nhiên tuyên bố.

“ Vào một ngày gần nhất, Bản quân sẽ đến Ly phủ cầu hôn, ngươi thực vừa ý bản quân. Chuẩn bị sẵn sàng đi, đợi bản quân làm xong chuyện liền mang ngươi trở lại Bắc Chiêu.”

Ly Hận Thiên còn chưa phản ứng, Mộc Nhai đứng phía trước đã lên tiếng. Ly Hận Thiên nghe được Mộc Nhai đang cười, dù đang đứng ở dưới trời nắng nhưng cảm giác được từng cơn gió lạnh buốt, lạnh rùng mình ......

“Quốc quân nói đùa, Bắc Chiêu quốc đất rộng của nhiều, muốn dạng mỹ nhân nào lại không có. Gia phụ sẽ không cùng Quốc quân rời khỏi đây, Ly gia càng không có khả năng đồng ý hôn sự này. Khí hậu thảo nguyên, gia phụ sẽ không quen. Hơn nữa hắn cũng sẽ không rời xa ta cùng đại ca......”

Câu cuối cùng được Mộc Nhai nói cực kỳ chậm. Ly Hận Thiên nghe được trong lòng cũng run sợ, vẫn không biết câu nói đầy ẩn ý sâu xa này là nói với Thiết Lặc, hay là cảnh cáo mình......

Thiết Lặc nghe vậy chỉ là dừng một chút. Hắn lại đảo mắt đánh giá Mộc Nhai từ trên xuống dưới một vòng, sau đó lại cười lớn. Hắn như không có nghe lọt tai lời cảnh cáo của Mộc Nhai, ngược lại có chút thất vọng nói:

“Thật sự là tiếc quá, ta vốn định đem phụ tử các ngươi thu hết, bất quá xem ra ngươi không hiểu được Ly Hận Thiên chân tủy. Thôi, như vậy đi, một Hận Thiên cũng đủ rồi.”

Hắn nhục nhã Mộc Nhai, cũng để Mộc Nhai biết thân phận mình.

Ly Hận Thiên cảm thấy với tính cách của Mộc Nhai sợ là sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng Mộc Nhai không có vì bị khiêu khích mà mất đi lý trí, ngay cả khóe miệng tươi cười, cũng không bị một chút ảnh hưởng.

Mộc Nhai cũng không sợ Thiết Lặc.

“Mộc Nhai thực may mắn, không hiểu được cái gọi là ‘Chân tủy’ của Quốc quân. Bởi vì Mộc Nhai thích hắn cái dạng này, Mộc Nhai cũng thấy như vậy tốt rồi. Có không ít người dùng trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng ngài, nhưng Mộc Nhai lại khiến Quốc quân ‘thất vọng’ rồi.”

Khi Mộc Nhai nói lời này Ly Hận Thiên luôn nắm tay áo của hắn. Đối phương là Quốc quân, Mộc Nhai chọc tới hắn nhất định không có kết quả tốt. Ly Hận Thiên muốn nhắc nhở Mộc Nhai bỏ đi nhưng một chữ cũng không nói được......

Mộc Nhai nói trắng ra, lại rõ ràng.

Hắn muốn cho Thiết Lặc hiểu Ly Hận Thiên không phải thứ muốn có là được. Muốn chạm vào Ly Hận Thiên trước tiên trải qua sự đồng ý của hắn, bởi vì Ly Hận Thiên là của hắn.

“Quốc quân nếu không có chuyện gì, thứ lỗi Mộc Nhai cùng gia phụ đi trước. Gia phụ ít khi bước ra khỏi Ly phủ, hôm nay khó có dịp được cùng Mộc Nhai ở bên ngoài. Mộc Nhai không muốn lãng phí thời gian vô ích.”

Ý của hắn nói là trừ hắn ra, Ly Hận Thiên sẽ không bởi vì bất cứ một người nào mà rời khỏi Ly phủ. Còn nữa, mặc dù Thiết Lặc là người cao quý ở nước mình, nhưng lúc này cũng chỉ giống một cục đá cản đường mà thôi, đừng làm mất thời gian ‘khó có được’ của bọn họ.<HunhHn786>

Ly Hận Thiên thực sốt ruột, muốn đi giảng hòa, nhưng căn bản không biết nói gì. Thoạt nhìn hòa hợp lại giấu giếm tranh chấp mãnh liệt, Ly Hận Thiên nhìn Mộc Nhai cùng Thiết Lặc giương cung bạt kiếm mà nóng lòng......

Mộc Nhai lúc này xoay người làm tầm mắt bọn họ tương giao. Mộc Nhai cũng không lộ ra một chút bất mãn hoặc là phẫn nộ, hắn thực tùy ý ôm bả vai Ly Hận Thiên. Như không muốn cùng Thiết Lặc tiếp tục dây dưa, hắn vô cùng thân thiết ôm Ly Hận Thiên đi vào trong tửu lâu. Bọn họ ở đây dây dưa lâu như vậy, đã khiến cho không ít người chú ý.

Toàn bộ kinh đô, không có ai không nhận biết Mộc Nhai, cũng biết thân phận của hắn. Bọn người xem náo nhiệt, tất nhiên không dám giống vừa rồi bu quanh ồn ào, bọn họ đứng xa xa thật cẩn thận nhìn trộm ......

Khi Mộc Nhai quay đầu nhìn, hắn nhìn thấy ở cửa hàng gần đó cửa sổ rầm rầm hạ xuống một chuỗi, còn có không ít người giả vờ ‘sửa sang lại’ quần áo, hoặc là vờ vịt quay mặt hướng khác, thậm chí có người đột ngồi xổm xuống bắt đầu lau giầy......

Mộc Nhai thực phiền, nhưng hắn không tâm tình phát giận.

Không có người nào dám nhìn Mộc Nhai, trừ phi hắn thấy đã sống đủ.

Nhìn hai người người kia rời khỏi, Thiết Lặc ngăn cản đám tùy tùng chuẩn bị xong lên. Hắn không gấp gáp, Ly Hận Thiên chạy không thoát, hắn muốn là sẽ có.

Thiết Lặc sửa sang lại cổ tay áo, hắn vẫn không quen quần áo Nam triều. Khi Mộc Nhai ôm lấy Ly Hận Thiên đi vào tửu lâu, Thiết Lặc thản nhiên nói.

“Ta nghĩ, Nam triều do Hoàng Thượng làm chủ, việc hôn nhân cũng không trở ngại. Một võ quan nho nhỏ mà thôi, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì việc này mà cùng Bắc Chiêu đối địch, nặng nhẹ hắn vẫn hiểu mà.”

Mộc Nhai dừng một chút, hắn cũng không có lộ bất cứ thái độ gì, tay ôm bả vai Ly Hận Thiên cũng không có ý buông ra, bọn họ trực tiếp vào tửu lâu.

Thiết Lặc cũng không có dừng lại, mang theo thủ hạ biến mất vào bên trong đám người......

Bên trong tửu lâu.

Mộc Nhai nghiến răng nghiến lợi chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng. Ly Hận Thiên nhìn hắn đi tới đi lui, đầu cũng đang vận động theo, cũng không biết Mộc Nhai muốn đi tới khi nào, chỉ biết là hôm nay mình gây lỗi lớn, ngày chết sẽ không xa ......

Ly Hận Thiên thật sự không muốn tìm phiền toái, nhưng phiền toái cứ tự tìm đến......

Bọn họ ở tửu lâu một canh giờ, Mộc Nhai đột nhiên lôi kéo Ly Hận Thiên từ cửa sau đi ra ngoài. Ly Hận Thiên hỏi hắn muốn đi nơi nào, Mộc Nhai lại không để ý, cho đến khi bị Mộc Nhai đẩy mạnh vào một phòng khách điếm......

Nhìn thấy giường, Ly Hận Thiên phản xạ có điều kiện liền trốn. Nhưng Mộc Nhai đã chặn cửa trong nháy mắt ôm lấy người, sau đó...... phịch một tiếng, Ly Hận Thiên ngã vào giường.

Chương 24: Sụp đổ

Nhớ kinh nghiệm lần trước, Ly Hận Thiên liền choáng, trong lòng tự nhủ Mộc Nhai có thói quen ‘dọa người’, mỗi lần đều làm váng đầu hoa mắt......

Ly Hận Thiên vừa ngẩng đầu lên, một bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu, không cần nhìn cũng biết, chính là Mộc Nhai đứng trước giường. Ly Hận Thiên cân nhắc tỷ lệ trốn thoát là bao nhiêu. Cùng lúc đó nghe một tiếng "phù", trong phòng vốn không có sáng sủa, mà lúc này ánh nến leo lét đã bị trực tiếp thổi tắt ngấm.....

Trong lúc nhất thời Ly Hận Thiên cái gì cũng nhìn không thấy, theo bản năng lui phía sau. Trong bóng tối, một luồng nhiệt khí hướng tới gần, cảm giác giống như là ban đêm lạc vào rừng rậm, vừa quay đầu lại đã thấy một mãnh thú đứng đối mặt......

Kinh sợ lại khẩn trương.

Mùi hương thuộc về Mộc Nhai rất nhanh chiếm lĩnh không gian nhỏ hẹp. Mộc Nhai rất gần, gần đến mức hô hấp trực tiếp phun trên mặt Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên cảm thấy hô hấp của Mộc Nhai không bình thường, thậm chí có chút dồn dập......

Vì là nam nhân, Ly Hận Thiên đương nhiên biết loại biến hóa này có ý nghĩa gì. Có lẽ Mộc Nhai đã lâu chưa làm chuyện đó......

Ly Hận Thiên bị thô lỗ ấn trên giường, tư thế còn chưa có ổn định  xong, đã bị Mộc Nhai dã man lôi vào trong lòng, tiếp theo chăn bị ném lên, chuẩn xác rơi xuống bao trùm cả hai người ở bên trong......

Thoáng một cái không khí ngưng trệ, Ly Hận Thiên cũng không dám thở mạnh, sau lưng chính là lồng ngực phập phồng của Mộc Nhai, thân thể bọn họ hoàn toàn dán vào nhau......

Mộc Nhai chỉ mặc áo lót, Ly Hận Thiên không biết hắn cởi áo khi nào. Ly Hận Thiên nghĩ Mộc Nhai cảm thấy áo ngoài thực vướng víu. Ly Hận Thiên nằm xuống không bao lâu lại nghe âm thanh ma sát của vải vóc đặc biệt rõ ràng, Ly Hận Thiên giật mình một cái. Mộc Nhai đột đứng dậy tháo đai lưng trong nháy mắt ......

Mộc Nhai có lẽ nghĩ Ly Hận Thiên không dám phản kháng. Hắn nắm đai lưng, Ly Hận Thiên vẫn bảo trì tư thế nằm im như cũ, trong chốc lát mới chậm rãi ngồi xuống. Lúc này ánh mắt Ly Hận Thiên đã thích ứng với bóng tối, đã nhìn thấy Mộc Nhai nghiêm mặt đưa đai lưng lên......

“Ngươi không làm?”

Mộc Nhai bình tĩnh hỏi, ngữ khí phảng phất giống như đang hỏi muốn ăn thêm một chén bát cơm hay không, nhưng trong đó chất chứa tức giận, không khác gì yên tĩnh trước cuồng phong mưa bão.

Ly Hận Thiên sẽ không ngu xuẩn đi hỏi Mộc Nhai muốn làm gì, ho khan hai tiếng che giấu thất thố. Giống như đã nghĩ sai rồi, Mộc Nhai không muốn cùng mình phát sinh quan hệ bất chính, biểu hiện vừa rồi giống như quá mức khoa trương ......

“Không.”

Ly Hận Thiên giải thích.

“Ta ra khỏi phủ cũng không nói cho ai biết, ta sợ bọn họ lo lắng, chúng ta nên trở về có phải không ......”

Mặc dù cũng không biết có người lo lắng hay không, có lẽ mình một tháng không ở trong phủ cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý. Ly Hận Thiên nói như vậy chỉ là muốn cùng Mộc Nhai rời khỏi nơi này.

Mộc Nhai tính tình không tốt, Ly Hận Thiên không muốn chọc giận hắn......

“Ngươi còn muốn trở về?”

Mộc Nhai bạo phát.

Hắn mạnh mẽ giơ tay lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Ly Hận Thiên, hắn vẫn không hạ thủ được. Cuối cùng quyền kia hung hăng nện ở trên nệm giường. Ly Hận Thiên bị hắn dọa mà giật mình. Ngay sau đó, cổ áo đã bị Mộc Nhai kéo lên, chớp mắt mũi hai người dán vào nhau, ở khoảng cách này Ly Hận Thiên có thể rõ ràng nghe được tiếng thở của hắn......

“Ngươi thật đúng là hay tìm phiền toái, biết rõ ở nhà cũng sẽ trêu chọc nam nhân, ngươi còn chạy ra bên ngoài? Ly Hận Thiên, có phải gần đây ta cùng đại ca bề bộn nhiều việc, không có thời gian làm ngươi, ngươi tịch mịch hay không? Chạy đi tìm nam nhân, cũng có người để ý ngươi. Cục diện rối rắm này ngươi chuẩn bị để cho ai tới thu dọn? Hay là Ly Hận Thiên ngươi quyết định muốn đem chính mình ‘gả’ đi ra ngoài?”

Lực áp lực trên cổ vừa mất, Ly Hận Thiên liền đụng vào tường, cảm thấy nội tạng đều bị đảo lộn, trong miệng cũng có máu. Ly Hận Thiên đè tay lên ngực kịch liệt ho khan, Mộc Nhai đối với tình trạng này lại không phản ứng......

“Hiện tại chỉ sợ lão gia đem toàn bộ kinh đô quét sạch. Lần trước ra khỏi Ly phủ vận khí tốt chỉ là bị phạt một chút, lần này vận khí không tốt......”

Câu nói kế tiếp bị một tiếng hừ lạnh thay thế. Sự việc hôm nay xảy ra đột nhiên, ngay cả Mộc Nhai cũng không biết nên ứng phó như thế nào. Hắn chỉ có thể đem nam nhân đưa đến khách điếm tránh một đêm trước rồi nói sau. Lão gia hiện tại đang nổi nóng, có lẽ qua đêm nay sẽ bình tĩnh.

Tóm lại hiện tại không thể đi chọc giận ông ta.

Mộc Nhai không giống nói đùa, lại càng không phải đang hù dọa. Ly Hận Thiên biết không phải chuyện bình thường. Nhớ ngày đó Ly Lạc bị thương không quan hệ với mình mà lão già kia còn phạt quỳ từ đường ba ngày. Hôm nay lại chọc giận người không dễ chọc, sắp sửa đối mặt cái gì, không cần Mộc Nhai nói, Ly Hận Thiên cũng rõ ràng.<HunhHn786>

Biết Mộc Nhai đang giúp mình, nhìn thấy người này tức giận, Ly Hận Thiên cúi đầu nói cảm tạ. Mộc Nhai một chút phản ứng cũng không có.

Ly Hận Thiên không muốn độc thoại, liền lui vào tường bắt đầu cởi áo đã bị Mộc Nhai xả loạn. Khi cởi chỉ còn bộ quần áo lót, Mộc Nhai đột nhiên ôm eo......

Cả người dựa vào Mộc Nhai, Ly Hận Thiên cảm thấy hai má nóng lên, lỗ tai đã bị Mộc Nhai ngậm lấy......

“Ly Hận Thiên, ngươi thay đổi......”

Giọng Mộc Nhai hoàn toàn khác lúc đầu, trầm thấp, ái muội. Tay hắn trên lưng Ly Hận Thiên, cũng không nhẹ không nặng xiết lại, giống như ôm bình thường......

“Lần này ra ngoài, ngươi cùng Ly Lạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hả? Ngươi trở nên thú vị như vậy ......”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro