Ngũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đón mùa xuân thứ tư ở Goguryeo, nhưng không ở vương phủ, mà là nơi biên thùy. Điều này đã diễn ra ba năm liền, và tôi chưa biết khi nào sẽ kết thúc.

Tình hình chiến sự chưa bao giờ là thôi căng thẳng, cứ đánh rồi lại thủ, lui về rồi lại tiến công, thế trận dường như lại cân bằng, quân địch không chiếm được quá nhiều lợi thế như tôi tưởng. Tất cả là cũng nhờ có chàng. Nhờ khả năng chến đấu chém sạch chủ lực của kẻ thù trên chiến trường, nhờ những chiến lược mà chàng đưa ra, chúng tôi mới còn có ngày hôm nay.

Không ai trong chúng tôi được trở về quê nhà vào dịp lễ cả, chỉ có thể chôn chân tại nơi này.

Hoa anh đào bay khắp nơi, nhuộm hồng cả không gian, thời tiết có hơi se lạnh, tôi liền trở vào lều, mặc thêm một lớp áo choàng cho ấm áp lên một chút. Tôi bắt lấy quyển nhật kí đã ngày một dày thêm của mình, mài mực viết thêm vài dòng. Sau đó lại đi ra ngoài, luyện tập với cây đại đao; thứ mà tôi lấy được từ tên cửu hoàng tử của kẻ thù hồi mấy năm trước.

Đây là loại vũ khí xịn xò, thân của nó tuy hơi nặng nhưng vẫn cầm được, lưỡi đao bén, chém đầu người khác ra vết rất ngọt.

Tôi đẽo khắc lên vài họa tiết trong lúc rảnh rỗi, phía cuối góc tay cầm đột nhiên nổi hứng khắc lên hình một con thỏ nhỏ.

Chàng từng nói chàng giống cáo, còn tôi lại chẳng khác gì một chú thỏ trắng hồng đáng yêu.

Làm tôi nhớ đến hai nhân vật Nick và Judy trong bộ phim Zootopia mà trước đó tôi đã cùng xem với một người bạn. Kì thực, chúng tôi lại trông vô cùng giống Nick Judy.

Tôi đã lén lúc khắc lên thân đại đao của chàng một con cáo nhỏ, rồi lén lút lấy máy ảnh ra chụp lại, lưu giữ thứ này. Tôi không dám dùng nhiều, sợ nó hết pin thì lại khổ. Những năm này tình hình chiến sự cũng căng thẳng, chúng tôi cũng không còn đụng đến máy ảnh nữa.

Đột nhiên nhìn máy ảnh, tôi nhớ đến những tấm ảnh cưới, rồi lại đến nhẫn giấy. Nhắc đến nó, tôi chỉ biết thở dài. Những lúc hai chúng tôi đi chinh chiến, máu đã thấm đẫm ướt hết giấy, nó trở nên xấu xí và mềm nhũn cả ra, cuối cùng vẫn là phải vứt bỏ đi.

Từ sáng sớm cho đến khi mặt trời đi ngủ, chúng tôi đều phải ở lại nơi tường thành này, chẳng có thời gian để mà đi đến chợ mua một chiếc nhẫn mới. Tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân, chỉ cần chúng tôi có lòng, linh hồn vẫn còn kết nối với nhau là được, mấy thứ tượng trưng như vậy không có cũng chẳng sao.

Tôi đi cho ngựa ăn, vì đó vốn dĩ là công việc của tôi từ những ngày đầu tiên. Tôi trộn đậu hũ vào với trứng, không quên pha nước ấm để chải bườm cho Chiêu Nguyệt Mã. Nó vừa ăn vừa hưởng thụ, khỏi nói cũng biết là nó thích tôi làm thế này rồi.

"Soobin."

Tôi đang vui vẻ chơi đùa với Chiêu Nguyệt Mã một chút, thì đã nghe tiếng chủ nhân của nó gọi tôi.

"Điện hạ!" Tôi vui vẻ đáp lại.

Chàng nhanh chân đi đến bên cạnh tôi, sờ vào bờm của Chiêu Nguyệt Mã, "Chỉ có Soobin mới chiều mày thế này thôi."

Cũng đúng, vì nó là con ngựa chảnh nhất ở đây, nên chỉ có tôi mới tắm được cho nó, dùng lược chải bờm cho nó nó mới hài lòng.

"Xong chưa? Đi với ta một lát."

"Đợi một chút nó ăn xong đã."

Tôi đáp lại, đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy an toàn liền tiến đến, hôn một cái gõ kêu lên má chàng, như gà mổ thóc.

Chàng bị bất ngờ, vội vàng nhìn xung quanh, sau đó đánh khẽ vào ngực tôi.

"Lỡ có ai đó thấy thì phải làm sao chứ..."

"Làm sao mà có được? Em tính hết rồi mà."

Tôi nhoẻn miệng cười đáp lại. Trời hôm nay vẫn còn lạnh, nhưng chàng lại không mang theo áo ấm. Tay tôi đang bẩn, nếu không, tôi nhất định sẽ kiểm tra nhiệt độ của chàng.

"Sao lại không khoác áo choàng vào? Lạnh lắm đó."

Chàng lắc đầu, "Không muốn."

Mắt thấy Chiêu Nguyệt Mã đã ăn xong, tôi khom người, cầm cái máng lên đem đi rửa.

"Điện hạ phải giữ ấm chứ, sẽ bị cảm lạnh đó. Nếu bị ốm thì không hay đâu."

Chàng cũng hiểu ra ý trong câu nói của tôi, "Được thôi, lát nữa ta sẽ mặc."

Tôi hoàn thành công việc rất nhanh. Tay tôi chạm vào bàn tay chàng, giật mình vì nó lạnh cóng. Tôi không đợi được đến lúc trở về lều trại, cởi áo choàng của mình khoác cho chàng. Tuy là nó không đắt tiền, nhưng cũng đủ để giữ ấm.

Chàng thích mặc áo choàng của tôi hơn của mình, từ ngày quen nhau đã như thế rồi.

"Ta lấy áo choàng của Soobin đây!" Chàng ôm lấy nó trong tay, cười khúc khích.

Tôi rùng mình vì gió lạnh, "Em không thể mặc của điện hạ được đâu, người khác sẽ nói mất."

Chúng tôi không ở phủ, có một số thứ, không phải cứ muốn là được.

"Ta quên mất." Chàng cụp mắt, "Đành thôi vậy."

Tôi bước vào liều của chàng, nhờ có một vài thành tựu nhất định, mà giờ đây tôi đã là phó tướng rồi, có thể ra vào nơi này tùy ý với lí do bàn chiến sự.

Tên tướng quân lười rõ thấy. Đêm đầu tiên, trong khi chúng tôi ai cũng mất ngủ vì nỗi lo mất thành, thì hắn lại ở phủ, ung dung ôm ấp mỹ nhân. Không chỉ tôi, mà còn một vài người khác bất mãn với hắn, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Cũng bởi vì hắn lười biếng và hèn nhát, nên những chuyện như bàn chiến lược hay gì đó đều đẩy sang cho tôi, khiến thời gian tôi ở cùng chàng chỉ có tăng chứ không giảm.

Chàng ngồi đọc binh thư, tôi cũng thế. Tuy là ngán ngẩm, nhưng nó nhất định sẽ có ích.

Nhờ có lửa cháy sưởi ấm, tôi cũng không còn thấy quá lạnh nữa. Lại đưa mắt nhìn qua, bắt gặp ánh mắt chàng đang đặt ở nơi tôi.

Tôi hơi giật mình, cười hỏi, "Trên mặt em có chữ à?"

"Không." Chàng lắc đầu, đột nhiên vươn tay véo má tôi, "Mà có đẹp trai và đáng yêu."

Tôi bật cười theo, để binh thư qua một bên, nó làm sao mà bằng chàng được.

Ôm chàng trong lòng, thật là ấm áp chết đi được.

"Tóc ta dài rồi."

Chàng nói, "Ta muốn em vấn tóc cho ta."

"Em không làm." Tôi nói đùa.

"Đi mà..." Chàng ngẩng đầu, tay nắm lấy vạt áo tôi. Đôi mắt như một viên ngọc màu xanh sáng lên, lấp lánh như hàng triệu vì sao giăng.

Thôi được rồi, tôi chịu thua.

"Tuân lệnh điện hạ!"

"Ta biết Soobin thương ta mà!" Chàng cười khúc khích, lại còn véo hai má tôi.

Chàng muốn tôi vấn tóc cho, cũng trùng hợp thay, tôi đã hoàn thành cây trâm mới để tặng cho chàng rồi.

Chàng ngồi trong lòng tôi, tay vân vê hình ảnh chú cáo nhỏ được khắc trên thân đại đao màu đỏ thẫm. Đường đường là một cửu hoàng tử giết người không khựng tay trên chiến trường, máu có bắn lên mặt cũng chẳng buồn chớp mắt một cái. Vậy mà lúc này lại ngồi gọn gàng trong vòng tay của phó tướng kém mình một tuổi, đòi phó tướng chải đầu, vấn tóc cài trâm.

Cửu hoàng tử lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng chỉ mỉm cười bừng sáng với một mình phó tướng mà thôi.

Chỉ có phó tướng mới khiến cửu hoàng tử yên tâm cởi bỏ mọi lớp phòng vệ, trần trụi, phô bày cho phó tướng thấy tất cả mọi khía cạnh của mình.

Phó tướng khẽ rút trong áo ra cây trầm bằng gỗ mà phó tướng tự làm, phía đầu là một đóa hoa anh đào gồm ba bông đang bung nở. Chỉ tiếc là không có sơn để tô điểm thêm một chút sắc màu.

Chàng cầm nó, nâng niu ở trong lòng bàn tay như thể bảo vật được ông trời ban tặng, hay một thứ gì đó quý giá sánh ngang với đá quý dưới lớp đất dày sâu.

Mặc kệ mái tóc chàng tôi còn đang chải dang dở, chàng xoay người, úp mặt vào ngực, hai tay ôm lấy hông tôi.

"Ta thích lắm."

Tôi rất tiếc nuối, vì chỉ có thể tặng chàng một cây trâm được làm từ thanh gỗ vụng.

"Chờ ngày trở về, em sẽ tặng điện hạ một chiếc trâm vàng."

Vòng tay chàng thít chặt lấy tôi hơn, "Sao cũng được, chỉ cần là thứ mà em tặng, dù là một cành cây ta cũng sẽ trân trọng."

Tôi đặt cằm mình lên đỉnh đầu chàng. Dù tôi không giàu có, nhưng nhất định sẽ không tặng cho chàng một cành cây héo khô.

Tôi để những lọn tóc mượt mà trượt qua kẽ tay mình, nhẹ nhàng vấn gọn lên.

Một đóa anh đào đơn sắc cài lên những lọn tóc đỏ rực rỡ, phút chốc, tôi thấy nó dường như cũng có thêm sắc màu.

Ngay đêm tối đó, kẻ thù kéo đến, chúng cài nội gián vào chúng tôi. Đã từ rất lâu rồi, nhưng lại chẳng ai để ý đến.

Quân địch đột nhập vào từ đường hầm bí mật, tổn thất về quân số, và còn cả người dân, bách tính của Goguryeo mà chàng muốn bảo vệ là rất lớn.

Vừa ngăn kẻ địch tràn vào để lấp hầm, vừa giết kẻ thù bên trong để bảo vệ bách tính, vừa lo thủ cổng thành không bị thủng.

Tôi rất lo, có vẻ không ổn.

Chàng như hóa điên khi chúng tràn vào, lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt màu tươi sáng của chàng dấy lên sự căm phẫn tột cùng. Chàng chém rơi biết bao nhiêu đầu người, máu dính trên khôi giáp không phải chỉ là của kẻ thù, mà còn là của chàng và cả bách tính Goguryeo, thứ mà chàng trân quý nhất.

Lần đầu tiên chúng tôi thất thế đến như vậy, tôi cứ ngỡ, thành đã mất rồi, nhưng chàng vẫn còn đứng ở đó, dù cho cả người đau đến mức không thể nhấc chân lên nổi, thì tôi vẫn cố gắng gượng mà đứng dậy.

Chàng còn đứng, thì tôi không thể ngã được.

"Bằng mọi giá phải giữ vững cổng thành!"

Tôi hét lên, sau đó chạy vào bên trong, đối phó với kẻ thù. Tôi lao thẳng đến, cố gắng giải cứu một cô gái trẻ khỏi vòng vây của gần mười tên địch, tôi chỉ vừa mới vung đao chém chết bọn chúng, thì một tên khác lao đến. Trình độ của hắn cao hơn tôi, có lẽ là ngang ngửa chàng. Tôi không thể đánh lại, trên người chi chít vết thương, đau đến muốn ngất đi.

Bên tai vang lên tiếng khóc như xé tan màn đêm của bách tính, tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cô gái đó. Tim tôi đập nhanh đến cực độ, cơn đau khủng khiếp từ bắp chân truyền đến, da tôi rách toạc, máu tuôn ra.

Chân tôi ngã khụy xuống nền đất vẫn còn vươn hơi máu ấm nóng chẳng rõ là của ai, tôi thấy được khắp nơi là một máu lửa cháy, trên trời khói bốc nghi ngút che lấp đi cả những vì sao đêm. Tôi siết lấy đại đao trong tay, còn chưa kịp đứng lên, thì đao của hắn đã đập mạnh vào đầu tôi. Tôi choáng váng, không một chút sức lực nào để chống đỡ được mà lăn ra. Đầu tôi ong ong lên hết, tầm mắt dần trở nên mờ mịt, hai mi mắt cứ ngày một díu lại, tôi có cố mở ra thế nào cũng không được.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, hai tai tôi dần ù đi, sau đó chẳng còn nghe gì nữa. Tôi sợ rồi, sợ rằng mình sẽ chết.

Chưa, tôi chưa thể chết ngay lúc này. Nhưng tầm nhìn cứ dần bị thu hẹp rồi sau đó là tối sầm. Tay chân tôi xụi lơ, vô lực, cử động một ngón tay thôi đã đủ khó khăn.

Trước khi ý thức mất đi, tôi dùng chút sức lực cuối cùng mở miệng, gọi ba chữ vốn đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mình.

"Choi Yeonjun."

¤


Ấm quá. Xung quanh tôi lúc này vô cùng ấm áp. Mi mắt tôi nặng trĩu, ấm như thế này có phải là đã xuống đến âm phủ rồi không?

Tôi thử cử động tay, nhưng cảm giác đau đớn khiến tôi phải dừng lại, âm thanh rên rỉ vô thức bật ra khỏi cổ họng.

Người chết có còn cảm nhận được đau đớn thế này không?

Tôi cưỡng ép hai mi mắt như dính keo của mình mở ra, trước mắt tôi là trần nhà được làm từ những thanh gỗ, tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Tôi vẫn còn sống.

Muốn đi một vòng xem xét thử đây là nơi nào, nhưng tôi tự mình ngồi dậy còn không nổi. Muốn mở miệng gọi ai đó đến, nhưng chỉ toàn phát ra tiếng thều thào hết sức khó nghe.

Tôi không dám thở phào nhẹ nhõm, mà trái lại lòng còn như lửa đốt. Tôi ở đây, còn chàng thì sao? Cửu hoàng tử của tôi thế nào rồi? Cổng thành thì sao?

Tôi cố gắng gượng ngồi dậy, cả thân trên gần như quấn vải trắng không chừa một nơi nào, máu đó thấm ra loang lổ. Tôi sờ lên đầu mình, sờ trúng một miếng vải quấn quanh, nơi bị đập vào còn đau ê ẩm. Hy vọng sẽ không bị mất trí nhớ hay chấn thương gì nghiêm trọng.

Cố đặt một chân xuống giường, nhưng tôi không đi nổi vì bắp chân phải đã bị thương. Nó chưa đứt lìa ra là may mắn lắm rồi.

Tôi sốt ruột lắm, ho vài tiếng để có thể kêu người đến. Cổ họng khô khốc như muốn rách ra, nhưng tôi không quan tâm, cũng không có ý định dừng lại.

Cánh cửa phòng chợt mở. Một cô gái với khay chứa một cái bát đang bốc khói nghi ngút bước vào. Tôi nhận ra nàng, là người mà tôi cố cứu lấy.

Nàng vẫn bình an.

Tôi không nhịn được, không đợi nàng đi đến gần đã hỏi, "Điện hạ đâu rồi?"

"Ngài đừng lo, chưa chết."

Nàng để bát lên bàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua thứ chất lỏng màu nâu sẫm màu đang bốc mùi kia, liền muốn trốn đi.

"Đang ở đâu?"

Tôi hỏi tiếp, giở chăn muốn đi tìm chàng.

"Ở phòng bên cạnh."

Nàng đáp, ngăn lại hành động của tôi.

"Ngài ở yên đi! Đừng cử động chân!"

Tôi mới động mạnh một tí, vậy mà máu lại bắt đầu rỉ ra.

Tôi nén không kêu đau, "Không, ta muốn gặp điện hạ."

"Này này!"

"Nháo nhào cái gì vậy? Muốn cái chân đó không dùng được nữa à?"

Trong lúc tôi đang cố cãi lại lời cô gái xa lạ, thì thanh âm quen thuộc vọng vào màn nhĩ, tôi liền nhìn ra cửa.

Chàng đang đó, nhưng không ổn như tôi nghĩ.

Thân trên chàng cũng quấn vải trắng, nhưng ít hơn tôi. Chàng có thể đi lại, tứ chi không sót cái nào, hoạt động bình thường, ngũ quan đầy đủ vẹn nguyên, đầu cũng chẳng bị sứt mẻ. Đến lúc này tôi mới dám thở ra, nhưng vẫn không yên lòng, vì những vết thương trên người chàng.

Nhưng chung quy, thì cảm giác của tôi vẫn là có một cái gì đó vui mừng lắm. Có lẽ chính là vì hai chúng tôi vẫn còn ở đây để mà nhìn nhau như thế này.

Chàng ở đây rồi, có lẽ cổng thành vẫn còn được giữ vững.

"Ngồi yên đó đi."

Lần đầu tiên tôi thấy chàng nghiêm mặt với tôi như thế. Tôi nuốt khan, vẫn là ngoan ngoãn ngồi lại xuống giường.

Chàng đi đến bên tôi, tôi cảm thấy sự hiện diện của cô gái này có hơi thừa thải, bèn nói.

"Cô ra ngoài được không? Ta và điện hạ cần nói chút chuyện."

"À được." Nàng gật đầu, "Đây là thuốc, ngài nhớ uống đó."

Tôi chỉ ậm ừ cho qua, bởi vì trong thâm tâm không hề có ý định động vào cái thứ với mùi khó chịu như thế này.

Đợi cánh cửa gỗ vừa đóng lại, tôi liền muốn đến ôm chàng, nhưng hai tay đau không nhấc lên nổi, vừa động một tí đã nhăn mặt kêu đau.

"Ngồi yên đó đi."

Chàng nói, sau đó cầm bát thuốc lên.

"Uống thuốc thôi."

"Không uống." Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Tôi ghét thuốc! Nhất! Trên! Đời!

Với loại có mùa như thế này lại càng không!

"Ngoan, uống đi." Chàng xoa đầu tôi, "Rồi ta mua hồ lô ngào đường cho em."

Cho tôi quay về thời đại cũ tôi còn không uống, nói gì là hồ lô ngào đường.

"Em khỏe lắm." Tôi cười nói, "Không cần uống thuốc vẫn hết đau thôi mà."

Chàng lúc nào cũng chiều chuộng theo ý muốn của tôi. Chỉ cần là thứ tôi không thích thì nhận định sẽ không thúc ép. Cho đến lúc này, tôi vẫn cứ đinh ninh là như thế.

Chàng để bát thuốc lại lên bàn, nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, chàng dã mở lời trước.

"Soobin này, vết thương của em sẽ lành lại mà không cần phải uống thuốc, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn. Mà...chúng ta lại không còn thời gian đâu."

Tôi sững sờ trước câu nói của người lớn hơn, chàng chưa từng nói những câu như thế này trước đây. Biểu cảm trên gương chàng rất lạ, và hàm ý ở câu nói kia cũng đủ rõ ràng để tôi có thể hiểu được nó là gì.

Tôi không có nhiều thời gian.

"Quân số của chúng ta chẳng còn lại bao nhiêu, tướng quân cũng đã chết rồi."

Chàng nói, một tay che khuất đi một bên mắt, và tim trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm.

"Em phải mau khỏe trở lại, nếu không..." Giọng chàng nhỏ dần, "Nếu không...em sẽ chết mất."

Tôi nhìn từng giọt nước mắt tựa như những viên pha lên lăn trên má chàng. Tôi chợt nhận ra, bản thân mình lúc này có bao nhiêu là trẻ con và không có lấy một chút hiểu chuyện.

Đây không phải là lúc có thể đùa giỡn.

Dù là tay có đau đớn đến mức nào, tôi cũng cố mà vươn ra, chầm chậm để đầu chàng tựa vào bờ vai còn lành lăn của tôi.

Rồi chàng khóc nấc lên, trên vai tôi.

Tì nữ của chàng từng kể với tôi, từ khi lên mười tuổi, dù là có bị sỉ nhục đến mức nào, chàng cũng chưa từng rơi lệ. Sau này khi gặp nhau, tôi cũng chưa một lần nào thấy chàng bật khóc. Vậy mà hôm nay, chàng lại tựa đầu vào vai tôi, khóc nấc lên từng cơn nghẹn ngào.

Tự bản thân tôi hiểu, tình hình đã đi đến nước nào.

"Chúng ta..." Tôi khó khăn lấy lại hơi thở, "Mất thành rồi sao?"

Một câu hỏi, nhưng lại giống như khẳng định hơn.

Chàng không đáp lại, nhưng tôi cũng đủ hiểu.

Thành trì chúng tôi giữ vững ba năm, đến hôm nay dã nằm trong tay kẻ thù rồi.

Đối với tôi, thì tôi không có cảm giác gì đặc biệt. Bởi vì tôi đã biết trước, sớm muộn gì Goguryeo cũng sẽ có ngày diệt vong, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nhưng mà chàng thì lại khác. Chàng muốn bảo vệ bách tính, muốn được cha mình công nhận nên mới làm đến nước này, mới sẵn sàng ở nơi tiền tuyến đao kiếm bủa vây. Chàng ngày ngày luyện kiếm đọc binh thư, cốt cũng chỉ để giữ vững tường thành, nhưng giờ đây chẳng còn lại gì cả.

Người ta từng gọi chàng là một cỗ máy bất bại, chàng chưa thua một trận đánh nào, chưa từng ngã dưới bất kì một thanh kiếm hay lưỡi đao của ai. Thành trì đó có thể còn đến hôm nay cũng là vì có chàng trấn giữ. Bọn họ ở bên trong kinh đô, yên bình đến mức dường như quên mất Goguryeo đang phải chịu sự đe dọa từ liên minh Silla - Đường. Ba năm ròng rã, chúng tôi ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ sự tấn công của ke địch, ngày đem bán mạng tôi luyện để trở nên vững vàng, việc gì cũng tự mình làm, tự mình đối phó với số quân ít ỏi đến đáng thương mà chẳng nhận được bao nhiêu quân tiếp viện.

Tôi nhìn lại chặng đường mà mình đã đi qua, hoảng hồn khi thấy máu đang trải dài, lưỡi kiếm như những chiếc cọc sắt cắm ngược lên đang không ngừng rỉ máu.

Trứng thì vẫn mãi là trứng, đá thì vẫn cứ là đá, Goguryeo vẫn cứ mãi yếu đuối như thế, trong khi Silla - Đường từ một mãnh hổ đã hóa thành con rồng.

Sớm muộn gì cũng có ngày diệt vong, và ngày đó đã đến rất gần rồi.

Choi Yeonjun thua cuộc, thành trì sụp đổ phải rút quân chạy vào thành trong, tướng quân rơi đầu, bách tính khóc thương cho số phận của chính mình, một màu u ám bao trùm lấy Goguryeo.

Tôi thở dài, dẫu rằng đã biết trước kết cục, đã cố thay đổi, nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn cứ vẹn nguyên. Nhưng bánh răng sự kiện vẫn cứ khít chặt vào nhau, không có lấy một khe hở để cho tôi xê dịch đi nơi khác.

Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận theo đúng như lịch sử, nhìn chàng ngã xuống hay sao?

Không, tôi không thể chấp nhận nổi.

Nhưng để thay đổi thì vẫn không thể.

Vì tôi quá yếu đuối.

Nếu như lúc đó tôi mạnh mẽ hơn, có thể đánh thắng được gã kia, thì có lẽ chúng tôi đã giữ được cổng thành. Thân là một phó tướng, nhưng chưa gì đã gục gã phải nằm dưới chân địch chờ người đến cứu.

Nỗ lực của tôi vẫn còn quá ít, thật sự chưa đủ. Tôi không thể làm vỏ bọc cứng cáp bảo vệ cho chàng, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau như xé nát ruột gan khi chàng khóc nấc lên trên bờ vai tôi.

Nuôi nấng hy vọng từ ấu trùng có thể biến thành chú ve sầu, nhưng cuối cùng lại chẳng thể dang rộng được đôi cánh.

Giá như tôi cố gắng nhiều hơn nữa, thì lúc này chàng đã không phải rơi lệ như thế đâu...giá mà tôi cố gắng thêm nữa, giá mà tôi mạnh mẽ hơn nữa, giá mà tôi có thể vươn cánh thành ve sầu, thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này...

¤


Xuân đi hạ đến, thu qua rồi lại sang đông, tôi đội tuyết trắng phủ đầy khắp con đường mòn, cái lạnh như cắt đi da thịt mà nắm chặt dây cương, giơ cao ngọn đuốc, cầu mong cho ngựa hãy chạy nhanh thêm một chút nữa.

Gần tròn một năm ngày thành trì đầu tiên bị chiếm đóng bởi quân địch, chúng tôi lui về thành trong, phối hợp với vị tướng quân trấn giữ ở nơi này phòng thủ. Cũng may y là người có năng lực, lại biết ăn nói, nên được chi viện quân đến từ triều đình, tình hình cũng dễ thở hơn một chút. Chỉ là một chút thôi.

Mới nửa năm trước quốc vương đã qua đời, hiện tại ngôi thái tử vẫn còn đang để trống, mấy anh em họ tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán, còn cửu hoàng tử ngày ngày ở tiền tuyến luyện đao bắn cung, tôi cũng chẳng biết là nên vui hay buồn.

Goguryeo tạm thời còn chưa có người đứng đầu, vì vậy, binh lính chúng tôi có thể lấy đi mà không cần quá phức tạp như lúc trước. Cũng một phần nhờ vào việc ăn nói khéo léo của tướng quân nữa.

Công nhận là hắn giỏi thật, thông minh hơn tôi nhiều, khiến tôi cực kì ngưỡng mộ. Còn về khả năng chiến đấu thì ngang tôi. Cửu hoàng tử phá lệ, liền có hai phó tướng đi cùng một tướng quân.

Tên phó tướng kia mang họ Choi giống tôi và chàng. Tôi thắc mắc, liệu ba chúng tôi có mối liên kết nào hay không. Nhưng dường như chẳng có gì cả. Hắn cũng không giỏi việc đao kiếm bằng tôi, nên đã ở lại phụ bàn việc chiến trận. Còn tôi, thì dẫn theo mười người đi xung quanh thám thính tình hình một vòng, sau đó quay về báo cáo.

Trời đã vào đầu đông, để tránh bách tính thiệt mạng, chúng tôi đã tổ chức cho tất cả người dân ở đây di chuyển vào những thành trong cho an toàn. Dù sao cũng là nơi biên thùy, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Không ai muốn cảnh tượng như ngày nó tái diễn nữa.

Cả toà thành rộng lớn giờ chỉ còn binh sĩ chúng tôi ở lại, nên bắt đầu phát sinh ra tình trạng thiếu lương thực. Quốc vương mất, ngôi thái tử lại bỏ trống, một nước không thể nào không có người đứng đầu. Thế nhưng bọn họ lại mặc kệ tình hình hiện tại, cứ tranh giành chiếc ghế kia hết ngày này qua tháng nọ. Đời sống nhân dân giảm sút, thuế má tăng cao, rồi lại chiến tranh, mưa bão, bắt đầu sinh ra nạn đói.

Đám quan lại, mấy tên hoàng tử ăn hại và những người ở trong triều đình kia tưởng chúng tôi uống máu quân thù nên no rồi hay sao, lần nào cũng phải cử người cưỡi ngựa chạy về nói chuyện lương thực và viện binh.

Ban đầu chúng tôi còn bất mãn, nhưng dần cũng đã quen. Ngoài việc canh lo kẻ thù còn phải tự tay làm ra thức ăn. Tuy là ăn chay suốt, nhưng có đồ bỏ bụng còn đỡ hơn là không.

Giữa thu thời tiết bắt đầu xấu đi, trồng trọt chẳng được bao nhiêu, thế là tên tướng quân họ Kang nổi tiếng máu liều của chúng tôi lên kế hoạch cướp lương thực.

Tôi không tin hắn lắm, nhưng mà ai cũng tán thành, cả chàng cũng thế, cuối cùng cũng phải im lặng đồng ý.

Thật ra cũng không phải là không có khả năng. Từ ngày rút quân về đây, chúng tôi toàn phòng thủ chả bao giờ tấn công, trong khi quân số tăng, vũ khí có, trình độ binh sĩ cũng được ba người họ Choi chúng tôi huấn luyện lên. Bọn họ cũng biết dùng cái đầu nhờ phó tướng kia dạy dỗ, cũng gọi là một bước tiến đi.

Phải công nhận là tướng quân rất giỏi, đọc kẻ thù như đọc sách, đoán từng đường đi nước bước của bọn chúng, thế là thuận lợi cuỗm được một đống lươn khô về ăn trong cả tháng trời.

Chúng tôi không thường hay làm thế, bởi vì kế hay càng dùng ít càng tốt, vẫn là nên tự làm tự ăn thì hơn, còn phải chừa hơi đi nói chuyện với triều đình.

Tôi thấy cổng thành đã hiện ra trước mắt, liền giơ cao ngọn đuốt lên, cánh cổng chậm rãi mở ra. Đợi đoàn người của tôi vào được bên trong, nó lại đóng chặt như cũ.

Tôi xuống ngựa, cởi mũ trên áo choàng xuống, đi thẳng đến phủ. Tướng quân đúng là có tâm, phủ xây sát ở tường thành thế này đây, chứ không phải là chui rúc vào bên trong như tướng quân ở thành cũ. Tôi thuận lợi đi vào, bắt gặp ba người đang ngồi ở chính diện, khoanh khoanh vẽ vẽ gì đó trên tờ giấy bản đồ.

Thấy tôi trở về, chàng liền đi đến ôm lấy tôi, bàn tay vỗ nhẹ tấm lưng đã chất chứa đầy sẹo.

"Mừng em trở về."

Nói sao nhỉ, chỉ cần tôi có thể trở về, đối với cả hai chúng tôi đều là một cái gì đó rất quý giá.

"À ừm..." Phó tướng ho nhẹ một tiếng, "Lát nữa hai người muốn tình tứ với nhau cũng được, hiện tại thì ta không có nhu cầu xem đâu."

Cả ba chúng tôi bật cười. Tôi báo cáo qua tình hình sơ bộ ở bên ngoài thành, khoanh vùng lại như nơi địch đang đóng quân trên bản đồ.

"Có ai phát hiện ra gì không?"

Sau khi nhìn những nơi tôi khoanh tròn, tướng quân hỏi.

"Bọn chúng không có liên kết."

Chàng nói.

Phó tướng họ Choi tiếp lời, "Đúng vậy. Ở đây, đây rồi mới đến đây." Y chỉ vào bản đồ, "Chúng đóng quân nhiều nơi, nhưng nhìn chung thì quá rời rạc."

"Chỉ cần một nơi bị đánh vào, những nơi khác sẽ không thể chi viện ngay được."

"Nhưng quân số đông đấy." Tôi nói, "Tuy là rời rạc, nhưng hầu như nơi nào quân số của bọn chúng rất nhiều."

"Chúng ta không đánh trực diện." Tướng quân nói, "Ta có kế hoạch, chỉ cần làm theo, sẽ có khả năng chiến thắng."

Tôi nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng, "Đánh cái gì cơ? Không phải đi cướp lương thực à? Như mọi lần vậy đó."

"Không đâu huynh." Hắn nói, ánh mắt chứa đầy kiên định, "Chúng ta không thể cứ bị động thế này mãi được, ta phải làm gì đó thôi."

"Chúng ta sẽ phản công." Đến lượt chàng nói với tôi, "Đúng như Taehyun nói, nếu như cứ mãi chôn chân tại nơi này, thì chẳng có gì thay đổi được đâu."

Nếu như cứ hèn nhát trốn tránh mãi ở trong này, thì biết đến bao giờ cuộc chiến này mới có ngày kết thúc? Không ai muốn cứ mãi rúc vào để mà sống trong sự đe dọa, bọn họ muốn vùng lên.

"Đầu tiên chúng ta sẽ đánh vào đây trước." Kang Taehyun khoanh vùng lại, "Địa hình nơi này rất có lợi cho ta, nhưng lại bất lợi cho kẻ thù."

Ở phía Tây Bắc. Đó không phải là nơi có nhiều núi và thung lũng trống trải hay sao. Theo như tôi nhớ thì dọc hai bên đường cũng có ít cây xanh, không phù hợp để ẩn nấp tí nào, thế thì lợi ở đâu?

Tôi muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, vì bộ não của Taehyun không thể đùa được. Chỉ đành tin tưởng hắn tuyệt đối vậy.

Sau đó Taehyun nói qua sơ bộ với chúng tôi về kế hoạch của hắn, tôi mới biết lợi thế của chúng tôi nằm ở đâu.

"Ta thấy ở đây ổn hơn. Trên đỉnh núi này, có thể quan sát được toàn bộ cảnh quan quanh đó."

Chàng vẽ ra giấy bên ngoài về đường mà bên ta sẽ hành quân, "Đây. Sau đó cứ triển khai như Taehyun nói là được."

"Cũng ổn đó."

Tôi đứng nhìn ba người họ vạch ra kế hoạch, nhiệm vụ của tôi là dẫn quân chiến đấu, đánh đấm cũng là lợi thế của tôi, chứ còn mấy việc bày binh bố trận như thế này thì tôi bó tay chịu trói. Mặc dù đã đọc qua binh thư yếu lược, nhưng tôi không thể tư duy được những thứ này.

Tôi lén lút nhích lại gần chàng một chút, nhân lúc hai người kia không chú ý, vụng trộm nắm lấy tay chàng ở phía sau lưng.

Chàng chỉ hơi nhìn qua tôi, sau đó lại tiếp tục giàn trận như chẳng có gì cả. Tay chàng ấm lắm, vừa vặn đủ để xoa dịu bàn tay lạnh cóng vừa đi ngoài tuyết về của tôi. Những lúc như thế này, tuyết lạnh ngoài trời cũng chẳng đủ để dập tắt ngọn lửa rực cháy sưởi ấm trong lòng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro