Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8:

Chuyện Allen sử dụng lời nguyền tra tấn lên học sinh Durmstrang bị chúng đem đi nói với ông hiệu trưởng trường mình, sau đó ông ta lại nói chuyện này với cụ Dumbledore, yêu cầu cụ trách phạt Allen.

Nhưng sau khi xem hết đoạn hình ảnh Timcanpy ghi lại, mặt Karkaroff tái mét, tất cả những lời trách móc chất vấn hay đòi giải thích gì đều nghẹn hết lại trong bụng, sự việc kết thúc đầu voi đuôi chuột.

oOo

Lời nguyền không thể tha thứ đối với học sinh Hogwarts mà nói, là một thứ kích thích, cũng rất đáng sợ. Mặc dù nói đã được dạy trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Moody, nhưng điều này chỉ làm chúng sợ hãi hơn mà thôi. Cho nên khi tận mắt chứng kiến vị giáo sư nhìn như ôn hòa nhất cả ngôi trường dùng câu thần chú này lên một học sinh, dù chỉ trong một phút, cả đám vẫn bị dọa đến không dám có phản ứng gì.

Nhưng dù có thế nào, lớp học cũng vẫn cứ tiếp tục vào mỗi buổi sáng.

Cho đến trước khi diễn ra bài thi đầu tiên vài ngày, Harry nhận được lời hẹn từ lão Hagrid, kèm theo lời nhắn mang theo chiếc áo tàng hình.

Ban đầu Harry còn thắc mắc tại sao lão Hagrid lại muốn gặp nó vào giữa đêm hôm khuya khoắt, nhưng rồi, khi thấy những con quái vật khổng lồ được không vận đến Hogwarts, nó đã hiểu vì sao.

Rồng, bài thi đầu tiên.

Lão Hagrid đang lén lút cho nó biết trước thứ mình phải đối mặt trong vài ngày sắp tới, và hiển nhiên, việc này cần giữ bí mật.

Hai ngày nghỉ cuối tuần trôi qua, và Harry vẫn chưa tìm ra cách đối phó với lũ rồng, nó đã cố gắng liên lạc với chú Sirius, nhưng chú còn chưa nói hết thì đã có người đến, và nó phải kết thúc cuộc nói chuyện; hoặc vài lần ở trong thư viện với hai đứa bạn, đều nhanh chóng bị phá ngang bởi đám fangirl điên cuồng của Krum.

Sáng thứ hai, tiết Phòng chống Muggle đầu tiên như thường lệ.

Harry để ý thấy cô bé tên Road cũng đi theo hai vị giáo sư, trên tay là chiếc ô bí ngô quen thuộc, ngoài ra còn một vị giáo sư trường N.O.A.H, hơn nữa vị này đang dùng ánh mắt giết người nhìn về phía giáo sư Walker, đồng thời cũng nhận lại ánh mắt tương tự từ vị trợ giảng tóc đen.

Mười phút cuối tiết, cả lớp được thả hoạt động tự do.

Harry cố ý đi tìm Road, muốn nhắc nhở cô bé một chút về bài thi đầu tiên, dù gì thì hai vị quán quân khác hẳn là cũng đã được biết từ hiệu trưởng trường họ rồi, chỉ có trường N.O.A.H này, mọi người dường như chỉ thân thiết với hai vị giáo sư Phòng chống Muggle, hơn nữa, ấn tượng của nó với họ không xấu.

Harry tìm được Road, đồng thời cũng thấy cả giáo sư Walker đứng bên cạnh, cùng với vị trợ giảng khó tính, vị giáo sư kia thì không biết đã đi đâu.

Harry tương đối xấu hổ khi nhắc đến bài thi đầu tiên, suy cho cùng cả hai chỉ là người xa lạ, không lý do gì để cố ý thông báo cho đối phương cả.

Allen cũng hơi ngạc nhiên khi nghe được chuyện này từ Harry, cậu cười:

- Cảm ơn ý tốt của trò.

Không nói thẳng với Harry là cậu cũng biết chuyện đám rồng.

- Tôi có nghe từ chỗ cụ hiệu trưởng, các trò phải lấy một thứ gì đó do đám rồng canh giữ.

Thấy Harry mở to mắt nhìn mình, Allen cười:

- Đừng nhìn tôi như vậy, các trường khác đều biết cả rồi. Quan trọng là, trò đã nghĩ ra phương pháp gì đối phó với chúng chưa? Theo tôi được biết, các quán quân chỉ được phép đem theo đũa phép, bất kỳ vật phẩm phép thuật nào khác đều bị cấm.

Nói đến phương pháp, Harry cũng đau đầu, chỉ có thể thành khẩn khai báo.

Suy nghĩ một hồi, Allen mới nói:

- Trò giỏi nhất cái gì?

Harry không hiểu ý của Allen, chỉ tỉnh tỉnh mê mê trả lời những gì cậu hỏi, cho đến khi, nó chợt nghĩ ra... Đúng vậy, bay! Nó cần Tia Chớp, bùa triệu tập! Có vẻ vì quá vui mừng, Harry buột miệng nói suy nghĩ của mình ra:

- Em có thể dùng đũa phép triệu tập chổi bay!

Đây vốn là một ý kiến hay, đối với bất kỳ phù thủy nào hiểu biết con người Harry, đều sẽ thấy nó lựa chọn một phương án tương đối có khả năng thành công. Chỉ là, vừa nghe câu nói này, có hai người lập tức dùng ánh mắt cổ quái như nhìn sinh vật lạ nhìn chằm chằm Harry, làm nó nổi da gà, chính là Road cùng Kanda.

Harry toát mồ hôi hỏi Allen:

- Em nói gì sai sao?

Allen khụ một tiếng, gãi gãi má, không nhìn thẳng Harry:

- Tại sao em không... trực tiếp triệu tập thứ cần lấy? Thay vì chổi bay ở trong phòng ngủ, thứ ở trước mặt không phải dễ dàng hơn sao?

Harry ngẩn ra, nó chưa bao giờ nghĩ đến...

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Harry, Allen bật cười:

- Được rồi, về luyện tập thêm đi, vòng thi đầu tiên không thể thất bại đúng không.

- ... Cảm ơn thầy.

- Đi đi.

Nhìn Harry rời đi đủ xa, Allen mới quay lại nói với Road:

- Vậy xem ra cô phải dùng cách khác rồi.

Road vung vẩy Lero, cười híp mắt:

- Không sao, tôi càng thích dùng cách của gia đình.

oOo

Ngày hôm sau, cuộc thi Tam pháp thuật chính thức bắt đầu.

Bốn quán quân được tập trung lại, ông Ludo Bagman cầm một cái túi, cho bốn người bốc thăm.

Fleur, nữ sinh tóc vàng của Beauxbatons rút thăm đầu tiên, con rồng xanh xứ Wales đeo số 2; Road rút được con mũi cụt Thụy Điển số 1; tiếp theo là Krum, con cầu lửa Trung Hoa màu đỏ tía đeo số 3, và cuối cùng là Harry, con đuôi gai Hungary đeo số 4.

Harry liếc nhìn Road, cô bé có vẻ rất thích thú với mô hình chú rồng nhỏ trong tay, hết tung lên hạ xuống rồi lại lật trái lật phải xem xét, hoàn toàn không có vẻ lo lắng vì phải thi đấu đầu tiên.

Một tiếng còi vang lên đâu đó, bài thi của quán quân đầu tiên bắt đầu, Harry thật sự tò mò cô bé nhìn như năm nhất kia sẽ dùng cách gì vượt qua con rồng khổng lồ và lấy được quả trứng vàng dưới chân nó, à đúng, mục tiêu của bài thi thứ nhất chính là lấy được quả trứng vàng trong ổ trứng thật dưới chân con rồng mẹ đang ấp trứng, một thử thách chết người như chơi. Vì vậy, Harry chạy ra ngoài khán đài, cố gắng nheo mắt nhìn cho rõ.

Road ra sân, đứng ở khoảng cách ngoài tầm phun lửa của con rồng. Con rồng không có vẻ gì là phát hiện ra có người đang đến gần, vẫn bình tĩnh nhìn đống trứng.

Harry thấy cô bé giơ tay lên, sau đó, trước mặt con rồng xuất hiện rất nhiều cây nến nhọn giống như ngày trường N.O.A.H đến Hogwarts, tất cả chúng đều bay lơ lửng trên bầu trời, hấp dẫn sự chú ý của con rồng.

Đồng thời, trước mặt Road cũng xuất hiện một cánh cửa hình tim màu đỏ được trang trí theo phong cách thiếu nữ tương đối dễ thương, trên đỉnh thậm chí còn có một cái vương miện.

Mọi người nhìn cô bé nhỏ nhắn nhẹ nhàng mở cửa, bước vào, cánh cửa biến mất. Ai nấy đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ngay sau đó, lập tức có người hét lên, chỉ vào ổ trứng, cánh cửa vừa biến mất đã xuất hiện lơ lửng ngay trên quả trứng vàng, Road thò đầu ra, với lấy quả trứng rồi quay vào cửa. Cánh cửa một lần nữa đóng lại rồi biến mất, sau đó lại xuất hiện lại ở vị trí ban đầu. Và cô bé nhỏ xinh của N.O.A.H xuất hiện với quả trứng vàng trên tay, không một vết thương.

Đám nến biến mất, con rồng mẹ lại cúi xuống nhìn ổ trứng, hoàn toàn không phát hiện vừa có kẻ xâm nhập.

Tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy một phút.

Toàn trường ồ lên, hoàn toàn không biết cô bé dùng cách nào, thậm chí có người suy đoán Road dùng thiết bị dịch chuyển, nhưng ý kiến này rất nhanh bị bác bỏ, bởi trước khi thi đấu, các quán quân đã được kiểm tra một lượt, đề phòng chuyện gian lận.

Tiếp theo là Fleur, nhìn mặt cô trắng bệch như sắp ngất xỉu tới nơi. Nhưng sau mười lăm phút, cô gái tóc vàng cũng hoàn thành bài thi của mình.

Krum cũng hoàn thành bài thi trong khoảng mười phút.

Và cuối cùng cũng đến lượt Harry, nó đã tập luyện bùa triệu tập rất chăm chỉ cùng với Hermione, hy vọng lần này bùa chú cũng hiệu nghiệm như tối qua.

Harry bước vào trong sân, tim bắt đầu đập nhanh, nó dừng lại ở một khoảng cách an toàn, hít sâu một hơi, rút đũa phép ra, mắt nhìn quả trứng vàng chỉ bằng một cái chấm nhỏ trước mắt, gào lên.

- Accio golden egg!

Quả trứng vàng rục rịch, sau đó lúc lắc bay lên, lao thẳng về phía Harry trong ánh nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người. Cuối cùng, khi Harry đã ôm được quả trứng trong tay, những tiếng hét cũng lên đến đỉnh.

Bài thi cuối cùng kết thúc, ban giám khảo cũng chấm điểm xong. Harry xếp sau Road một điểm, như Ron nói là bởi vì hiệu trưởng của hai trường kia đã cố ý "dìm" điểm của các quán quân khác xuống, trong khi lại cho quán quân trường mình điểm tối đa, Harry hoàn thành bài thi nhanh hơn Road một chút, nhưng cô bé không tham gia giành giải, nên không bị dìm ác liệt như vậy.

oOo

Sau bài thi đầu tiên, các quán quân có thời gian đến trước bài thi thứ hai để tìm ra câu đố ẩn trong quả trứng vàng, Harry đã một lần thử mở nó trong phòng sinh hoạt chung, và kết quả là tất cả mọi người có mặt lúc đó đều bị ù tai một buổi tối.

Còn chưa tìm hiểu thêm được gì về quả trứng, Harry lại phải đau đầu với dạ vũ Noel sắp tới, bởi vì nó là một quán quân, nó bắt buộc phải có bạn nhảy, và nó thì không biết nên mời ai cả.

Không như Harry, các học sinh khác có vẻ rất hứng thú với buổi dạ vũ này, Harry còn thấy rất nhiều nữ sinh, thậm chí nam sinh đến mời giáo sư Walker, chỉ là kết cục đều cúp đuôi mà về trong nụ cười xinh đẹp lại vô tình của giáo sư cùng với cái nhìn chết chóc của trợ giảng Kanda.

Chẳng qua Harry cũng không cười được bao lâu, bởi nó vẫn chưa biết nên mời ai và chưa mời được ai làm bạn nhảy. Hermione thẳng thắn nói nếu Harry không tìm được cô bạn gái nào thì cứ mời một nam sinh cũng được, thành công làm cho ngụm nước bí ngô trong miệng Harry phun ra sạch sẽ. Harry ho sặc sụa, định nói Hermione đừng đùa, lại bị ánh mắt rất nghiêm túc của cô bé làm cho nghẹn họng, ngậm miệng không tranh luận với cô bé về vấn đề này.

Vài ngày sau, trong tiết Phòng chống Muggle buổi sáng, Road đến tìm Harry, mời nó làm bạn nhảy của cô bé, trong ánh mắt u oán thất vọng như bị cả thế giới bỏ rơi của vị giáo sư đeo chiếc kính đơn, cũng chính là vị giáo sư mà Harry thấy trong tiết học trước bài thi thứ nhất, Harry đồng ý. Bởi vì Road nói cô bé chỉ muốn mời giáo sư Walker, mà giáo sư lại bị "đặt chỗ" trước rồi, đành phải mời người khác, hơn nữa không có luật nào nói hai quán quân không thể làm bạn nhảy của nhau.

Cô bé nói xong lập tức quay đi, còn kéo cả vị giáo sư vẫn dùng ánh mắt giết người nhìn Harry đi luôn, "kéo" theo nghĩa đen đấy.

Allen đi về phía Harry, cười nhìn bóng lưng hai người rời đi.

- Đó là Sheril Kamelot, ba nuôi của Road. Ảnh có chút... ờ, cuồng con gái.

Kanda đi ngay sau lưng Allen kéo cậu lại, không cho cậu tiếp tục nhìn hai người đã đi xa kia nữa, nói:

- Như vậy mà là có chút à? Mầm đậu, em nên xem lại cách dùng từ của mình đi.

Và Harry đứng bên cạnh cứ thế trơ mắt nhìn hai vị giáo sư bắt đầu cuộc cãi vã như trẻ con mà ngày nào cũng xảy ra ít nhất một hai lần, thầm nghĩ có lẽ nên đi trước, để không gian riêng cho hai vị này?

Giải quyết xong vụ bạn nhảy, tâm trạng Harry tốt hơn nhiều, chỉ là có người không được may mắn như nó, chính là Ron, bởi nó đã thử mời Fleur trước mặt bao người, và rồi bị cô từ chối thẳng thừng, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Đến khi nó nhớ ra Hermione, cô bé đã đồng ý đi với một người khác.

Buổi tối dạ vũ, Ron cũng đã tìm được bạn nhảy cho mình, chỉ là cô bé kia có vẻ không hứng thú gì lắm, Ron cũng không để ý cô, chỉ tò mò về bạn nhảy của Hermione, và rồi lướt thẳng qua trước mặt không nhìn cô bé lấy một cái khi thấy cô bước ra sau Krum.

Bởi vì là dạ hội, trong đại sảnh đường rực rỡ đủ loại màu sắc, không còn chỉ là một màu đen sì đơn điệu như mọi khi nữa, có người còn đeo mặt nạ, tăng thêm vẻ bí ẩn.

Xinh đẹp là vậy, bắt mắt là vậy, nhưng khi Allen và Kanda xuất hiện, hầu hết mọi ánh nhìn đều không dời được mắt khỏi hai người này.

Harry để ý thấy, hai người này đều mặc cùng một loại quần áo tương tự như quân phục, có hai sợi xích vàng móc từ trên vai phải qua ngực đến vị trí trái tim, được cố định bằng một viên đá quý màu đỏ nạm viền vàng. Chỉ là giáo sư Walker mặc chiếc áo choàng trắng cổ lông, Harry còn mơ hồ thấy trên mũ trùm sau lưng có cái gì đó bằng kim loại đính lên, trợ giảng Kanda lại mặc áo choàng đen, phần cổ áo và tay áo như đang bốc lên những ngọn lửa xanh.

Hai người đứng cạnh nhau, một trắng muốt đến gần như sáng lên lấp lánh, một đen đậm như bầu trời đêm không trăng, đối lập nhau, nhưng lại hòa hợp đến kỳ dị, tựa như sinh ra đã định trước sẽ ở bên nhau vậy.

Và Harry thề, trong một phút lơ đãng, nó đã liếc thấy vị trợ giảng tóc đen cúi đầu, hôn lên môi giáo sư một cái, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền rời, ánh mắt lại ôn nhu khó tả, dường như cả thế giới chỉ còn người trước mắt.

Nó không biết có phải mình nhìn nhầm rồi không, bởi khi nó quay lại, hai người đã không còn ở đó nữa, nhưng nó nghĩ, mình không hoa mắt, bằng chứng là Road đứng bên cạnh nó đã che miệng cười, còn hỏi một câu "Thế nào?"

Harry chỉ có thể im lặng.

Buổi dạ vũ kết thúc, Road theo giáo sư Kamelot rời đi, Harry nhìn hai người dần biến mất trong bóng đêm, đầu còn suy nghĩ câu nói Road vừa nói với mình.

"Mở quả trứng trong phòng tắm thử xem, và nhớ đi cảm ơn Allen đi, vì nghe hết cái mớ âm thanh lộn xộn chói tai đó mà cậu ấy bất tỉnh suốt một buổi tối, Kanda suýt nữa đã xách kiếm đi giết người luôn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro