7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.



Kudo Shinichi treo áo khoác sang một bên rồi ngồi xuống sofa ở giữa phòng khách. Haibara Ai đang thay giày ở cửa. Tiếng bước chân của bác tiến sĩ từ trong bếp vọng ra, đang chuẩn bị nước trái cây cho họ. 

Anh từ từ nhìn quanh căn phòng. Trong bảy năm qua, bác tiến sĩ đã không trang hoàng lại ngôi nhà, tổng thể vẫn theo phong cách quen thuộc với Kudo. Hai bên bàn làm việc có những phát minh kỳ lạ mà anh không thể gọi tên, anh nhớ đến chiếc ván trượt cường lực mà bác tiến sĩ đã sửa đổi cho mình khi còn nhỏ, anh không khỏi nở một nụ cười hoài niệm.

Anh ngẩng đầu lên, lầu hai nhà Agasa vốn là xây một vòng ban công xung quanh tường, còn dùng kính để làm trần phòng khác cùng phòng làm việc, vì thế buổi tối đón sẽ đón được ánh trăng, cầu thang xoắn ốc đi xuống tầng hầm, cũng nối liền phòng khách và các phòng ngủ ở tầng hai. Phòng ngủ có cửa sổ bên trong, rèm cửa còn chưa hạ xuống, Kudo Shinichi nhìn thấy bên trong một màu hồng nhạt ấm áp, trên bàn cạnh cửa sổ có một con gấu.

"À, Shinichi, đó là phòng của Ai-kun."

Hiroshi Agasa đặt cái khay lên bàn cà phê, mỉm cười đưa cho Kudo một ly nước trái cây: "Khi còn nhỏ Ai-kun ngủ với bác, nhưng con gái lớn lên luôn cần phải có phòng riêng, cho nên bác đã thiết kế thêm một phòng cho con bé. Có cả phòng ngủ mới, gác mái và phòng khách của riêng, không tồi đúng không?"

Bác tiến sĩ hếch cằm, ra hiệu cho Kudo chú ý đến sự khéo léo trong thiết kế của mình, nở nụ cười hiền lành kèm tự hào, giống như một người cha mong đợi con gái khen ngợi mình.

"Đúng ạ, nhưng không sơn màu hồng thì tốt hơn."

Kudo vừa định trả lời, đã bị giọng nói lạnh lùng đi trước một bước. Anh quay đầu lại, cô gái nhỏ đang đi dép lê. Có lẽ là do cô mới đi học về, còn đang mặc đồng phục tiêu chuẩn của học viện Akiyama, bộ đồ thủy thủ màu vàng nhạt ôm lấy thân hình kiều diễm, trên ngực còn có chiếc nút thắt kim ngư màu đỏ bồng bềnh, trông rất bắt mắt. Kudo vô thức cầm cốc lên uống một ngụm, nhìn Haibara Ai đi vòng qua ngồi cạnh bác tiến sĩ, rồi bị người sau xoa đầu.

"À, màu hồng nhạt có gì không tốt sao, Ai-kun?."

Haibara bĩu môi: "Nhìn thế nào cũng không hợp với tính cách của cháu."

"Không hợp sao? Bác thấy nó dễ thương mà."

"Bác tiến sĩ, đừng dùng màu hồng làm cho 'dễ thương' nữa, vì bản thân nó đã là một khuôn mẫu rồi."

Mặc dù trên mặt cô gái lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.

"Uầy....."

Một già một trẻ trước mặt anh bắt đầu tranh luận, xem ra là chuyện thường ngày trong nhà Agasa này. Dưới ánh đèn ấm áp, Kudo ngồi đối diện bọn họ, cảm giác như nhìn thấy hạnh phúc ngưng tụ lại, thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thực.

Anh bẩm sinh mang tính cách độc lập. Yusaku và Yukiko cũng chú trọng đến việc trau dồi khả năng tự chăm sóc bản thân của anh từ khi còn nhỏ. Hai vợ chồng định cư ở Mỹ khi anh học cấp 2. Cho đến khi Shinichi Kudo tốt nghiệp đại học, khoảng thời gian gần gũi nhất của cả nhà là trong những ngày cuối tuần hoặc kỳ nghỉ hè. Triết lý giáo dục này đã cho phép Kudo Shinichi có được kinh nghiệm và kiến ​​thức vượt xa so với các bạn cùng trang lứa, nhưng anh cũng không tránh khỏi việc đánh mất một phần tình yêu thương tỉ mỉ từ cha mẹ mình. Shinichi biết rất rõ vợ chồng Kudo có thể tín nhiệm mình, nhưng cả Yusaku và Yukiko đều không quan tâm đến những vấn đề tầm thường như "căn phòng sơn màu gì".

"Bác tiến sĩ, nếu bác không trò chuyện với Kudo, anh ấy sẽ ngủ mất."

Trước khi Haibara có thể nói xong, Kudo Shinichi đã ngáp dài. Anh dụi mắt, mỉm cười với hai người đối diện.

"Gần đây thực sự rất mệt mỏi," Anh thở dài, mệt mỏi xoa xoa lông mày, "Thực xin lỗi bác tiến sĩ, suốt thời gian qua cháu không đến thăm bác." 

Giọng Kudo tràn đầy sự xin lỗi, khóe mắt hơi rũ xuống. Bác tiến sĩ nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhìn anh một lúc, sau đó vẫy tay với vẻ mặt thoải mái: "Shinichi, cháu vừa trở về không lâu,chắc chắn rất mệt mỏi phải không?"

Lần này đến lượt anh kinh ngạc: "Bác biết cháu đã trở về?"

Ông lão ranh mãnh chớp mắt: "Shinichi mặc dù không muốn tới tìm bác, nhưng Yusaku thỉnh thoảng vẫn gửi email tới. Shinichi, mùa thu năm ngoái cháu trở về đúng không? Yusaku nói cho bác biết cháu trúng tuyển vào cục cảnh sát, bác còn nói với Ai-kun rằng anh trai hàng xóm sẽ trở về sống ở đây, nhưng bây giờ đã là mùa đông mà vẫn chưa thấy ai."

Kudo Shinichi không khỏi bật cười: "Cháu muốn lấy bằng thạc sĩ rồi sau đó mới về nước, nhưng giữa chừng lại nhảy lớp, chế độ giảng dạy rối tung, cháu không cùng bạn bè tốt nghiệp."

Đây là sự thật. Hệ thống JD của Trường Đại học luật New York kéo dài ba năm, còn Kudo chỉ dành hai năm cho bản thân để hoàn thành. Khi đăng ký học thạc sĩ, Yusaku và Yukiko từng thuyết phục anh chọn LLM ngắn hạn, nhưng anh thẳng thừng từ chối. Vị tiểu thuyết gia vuốt râu, ngồi đối diện bàn ăn, không giấu được tiếng thở dài, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng lựa chọn của con trai mình.

Vượt qua bậc cha chú là đề tài muôn thuở, dù là Kudo Shinichi hay cậu bạn Hattori Heiji, đều sinh ra để đứng trên vai người khổng lồ, được hưởng những điều kiện vượt trội mà người khác nỗ lực cả đời cũng không có được, cũng vì vậy phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm hơn.

Ở độ tuổi của anh, Yukiko đã nổi tiếng ở Nhật Bản, còn Yusaku đã viết cuốn sách bán chạy đầu tiên của mình. Mặc dù Kudo Shinichi luôn được ca ngợi là "Sherlock Holmes của Reiwa" ở trường trung học, nhưng anh biết rất rõ rằng nó chỉ là một điểm khởi đầu, nếu anh cố chấp vào tài năng của mình, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là bị đào thải. Anh luôn muốn vượt qua con người trước đây của mình, loại động lực bên trong này đã biến thành mỗi đêm trong thư viện và rất nhiều hoạt động ngoại khóa khác. "Người châu Á các cậu đều là kinh khủng vậy sao?" Giọng điệu của bạn học lúc tốt nghiệp đầy kinh ngạc, nhưng Kudo Shinichi chỉ ngẩng đầu lên để giáo sư chỉnh mũ cho mình, rồi im lặng. 

"Ở trường luật bình thường thường học cái gì?"

Lời kể của anh đến đây là hết, Haibara ngẩng mặt lên, hỏi một câu.

"Học hết mọi thứ," Kudo Shinichi không chút do dự nói, lập tức nhận ra câu trả lời của mình quá có lệ, vội vàng sửa lời, "Bởi vì anh muốn phát triển theo phương hướng luật hình sự, nên còn học thêm ngành tội phạm học. Em có muốn nghe không? Anh có thể kể với em, nhưng sẽ có rất nhiều điều khó hiểu đấy."

Haibara gật đầu: "Được."

"Này, nếu muốn nói chuyện, có muốn ăn cái gì trước không?" 

Bác Agasa xen vào, ba người nhìn nhau, vẻ mặt đồng ý. Trong khi nghĩ về cuộc sống đại học của mình, Kudo nhìn bác tiến sĩ mở hộp bánh mà họ mang về. Haibara cầm đĩa đưa cho anh, Kudo và cô chạm mắt nhau, như cùng hiểu ra gì đó.

Poster quảng cáo của Cafe de Ginza Miyukikan mô tả một chiếc bánh hạt dẻ, kem được làm thành hình hạt dẻ, hơi chảy một chút nhưng vẫn khéo kéo đáng yêu. Kudo trước đó không để ý, khi bác tiến sĩ mở hộp ra thì thấy Haibara đã mua ba chiếc bánh, vừa vặn cho mỗi người một chiếc.

——Trước hôm nay, cô có biết mình sao? Cô có mong đợi anh về với cô trước khi anh đề nghị đưa cô về nhà không? 

Những câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu anh, bị anh đè ép xuống. 

Bàn cà phê cao ngang ghế sô pha, khom người về phía trước sẽ chèn ép dạ dày, xung quanh là những người quen thuộc, Kudo Shinichi đơn giản thả người từ ghế sô pha trượt xuống đất, khoanh chân ngồi xuống. Thấy vậy, Haibara ném cho anh một chiếc đệm, chính mình cũng trượt xuống ngồi theo. Bác tiến sĩ nhìn hai nguoeif không hẹn mà cùng hành động, lắc đầu rồi ngồi xuống cùng họ.

"Ôi, tay chân già rồi..."

"Bác nên tập thể dục nhiều hơn, bác tiến sĩ à."

Haibara kéo bánh dâu tây đến trước mặt mình, thở dài: "Mont Blanc hạt dẻ là món tủ của quán, bác tiến sĩ vẫn luôn muốn ăn nó, nhưng bây giờ đã rất muộn, ngay cả kem cũng không dễ tiêu hóa, vì vậy bác chỉ có thể ăn nhiều nhất một miếng." Nhìn bác tiến sĩ đã cắt một nửa nhét vào miệng, cô nhanh chóng đem phần bánh hạt dẻ đến trước mặt Kudo, "Mau lên, Kudo, coi chừng bác tiến sĩ ăn xong phần của mình rồi ăn luôn phần của anh luôn đấy." 

Kudo Shinichi mỉm cười, bỏ một miếng bánh vào miệng. Đôi mắt anh hơi mở to, lớp kem tinh tế và mịn màng, ngon đến không ngờ. 

"Ai-kun, cháu gặp Shinichi ở tiệm bánh ngọt hả?" Bác tiến sĩ đột nhiên hỏi, bởi vì còn đang nhai, giọng nói không được rõ, "Có phải cháu mua ba phần là vì mong Shinichi đến đúng không?"

Kudo Shinichi vểnh tai lên.

Haibara lắc đầu: "Làm sao cháu biết trước được? Cháu không phải là nhà tiên tri. Không phải vì bác nói 'muốn ăn bánh hạt dẻ Mont Blanc' cả ngày sao, nên cháu đã mua thêm một phần cho bác ăn vào ngày mai đấy. Nhưng mà......" Cô híp mắt cười nhìn Kudo Shinichi, "Đã có người tới rồi, không bằng đưa bánh kem cho người ấy đi?"

"A, Bánh hạt dẻ Mont Blanc." Bác tiến sĩ đã ăn xong phần của mình, biết rõ chân tướng liền ôm tim, khóc không ra nước mắt, nói: "Nếu bác biết chuyện này, bác sẽ không cho Shinichi cháu tới."

"Này, này..." Nghi hoặc trong lòng đều biến mất, Kudo cũng khôi phục tâm tình đùa giỡn cùng bọn họ, "Bác tiến sĩ, sao bác xấu tính thế?", anh kêu lớn, vờ bảo vệ đĩa bánh của mình. Haibara cười đến nỗi ngã sang một bên.

"khụ khụ......"

"Nhắc mới nhớ, Shinichi," tuy đã ăn xong bánh kem nhưng ba người vẫn ngồi trò chuyện, "Hiện tại cháu đang thuê một căn hộ ở khu vực cảng sao? Cháu không nghĩ đến việc trở về đây sống sao? "

Bác tiến sĩ quay đầu lại, dưới bóng đêm yên lặng đứng nhìn nhà Kudo.

"À, không," Kudo dựng gối, đặt tay lên đó. "Khu vực cảng tương đối gần với Sở Cảnh sát, thời gian đi lại ngắn. Mức lương hiện tại của cháu có thể gánh vác được. Huống hồ," anh thở dài. "Nhà lớn quá khó quét dọn, cháu hiện tại tăng ca quá nhiều, nếu thật muốn ở lại, nói không chừng toàn bụi là bụi thôi."

Anh cúi đầu, Haibara lặng lẽ nhìn sườn mặt anh, cùng một biểu cảm không phải của một cô gái mười lăm tuổi, có chút đăm chiêu.

"Hả, không thể nào?" Bác tiến sĩ không để ý đến sự trầm mặc của anh, tự mình nói tiếp: "Chiếc chìa khóa cháu đưa bác giữ trước khi xuất ngoại vẫn ở đây. Trong thời gian cháu ở nước ngoài, Ran thường đến mượn chìa khóa, dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng còn dẫn bạn học đi cùng, bác thấy cô bé dọn dẹp rất tốt... này Shinichi?"

Từ góc nhìn của Haibara, nụ cười trên khuôn mặt của Kudo Shinichi biến mất như tuyết tan, thay vào đó là sự phiền muộn khó tả. Anh đặt tay lên đùi, ngập ngừng không nói nên lời, lại đưa tay lên xoa xoa mặt, cuối cùng lắc đầu như chịu thua.

"Quên cô ấy đi, bác tiến sĩ." Anh phiền toái xua tay và cố nặn ra một nụ cười. Tiếng khóc và tiếng hét của Mori Ran trong nhà hàng trước đó dường như đang đuổi theo anh đến đây, và anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, "Chúng cháu ... haizzz."

Bác sĩ và Haibara nhìn nhau, người sau đột nhiên duỗi eo, úp mặt vào tay: "Này, Kudo."

Kudo ngẩng đầu đáp: "Hả?"

Cô gái hai mắt sáng lên: "Có muốn nói cho bác tiến sĩ biết tối nay quán cà phê xảy ra chuyện gì?"

Sự nặng nề trong không khí nhanh chóng biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện. Nghe Haibara Ai đề cập đến vụ án, Kudo thở phào nhẹ nhõm, anh nghĩ đến lời kể và lý luận của Haibara trong quán cà phê, dù đã sau vài giờ, nó vẫn khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi nghĩ về nó.

Bác tiến sĩ ở một bên tiến lại gần: "Hai đứa gặp án mạng sao?" Ông bừng tỉnh, gật đầu, "Khó trách về muộn như vậy."

Vị thám tử đẹp trai đứng thẳng người, đôi mắt sáng trở lại: "Vâng, đó là một vụ án đầu độc liên quan đến tình cảm." Anh mỉm cười nhìn Haibara, "Khi vụ án xảy ra, Haibara đã ở bên cạnh cháu. Lúc đó cháu ở Ginza ăn tối, lúc chạy tới, cô ấy đã bảo vệ hiện trường, gọi xe cấp cứu, thậm chí còn suy đoán nguyên nhân triệu chứng của nạn nhân, thật là kinh ngạc."

Cô gái tóc nâu đỏ tinh nghịch chớp mắt khi nghe thấy lời khen ngợi, bác tiến sĩ không giấu được vẻ tự hào: "Đúng thế đó Shinichi, Ai-kun học rất tốt đó."

Kudo nhớ lại cuộc gặp gỡ vội vã với cô ở Học viện Akiyama một tuần trước: "Nhắc mới nhớ, Haibara, năm nay em là học sinh năm ba sơ trung phải không? Em sắp nộp đơn vào cao trung hả? Em có chọn được trường chưa?"

Haibara gật đầu: "Ừm, thường thì tháng này sẽ bắt đầu đăng ký." Như nghĩ tới điều gì đó, cô nói thêm, "Nhưng trường tôi cũng có cao trung riêng, tôi vẫn đang suy nghĩ về việc có nên nhập học thẳng hay không."

Kudo ngẩng đầu lên: "Nghe nói học viện Akiyama chủ yếu đào tạo về nghệ thuật. Sau này Haibara muốn học âm nhạc? Hay là hội họa?"

Cô gái theo bản năng lắc đầu: "Không..."

Người trả lời lại là bác tiến sĩ: "Ai-kun muốn làm bác sĩ."

Kudo nghĩ đến phán đoán phản ứng disulfiram chính xác của Haibara, lại nghĩ đến tính cách điềm tĩnh của cô, đột nhiên cảm thấy rằng bác sĩ thực sự có thể là nghề phù hợp với cô nhất. Trường y tốt nhất Tokyo đột nhiên hiện lên trong đầu anh, anh búng tay: "Haibara, em có muốn thử đăng ký vào trường cao trung của Đại học Keio không? Trường Y Keio rất tốt, nếu học ở trường trung học đó sẽ dễ được tuyển thẳng trong tương lai."

"Thật như vậy sao?"Vị tiến sĩ ở bên cạnh cũng gật đầu: "Bác đã từng nói với con bé về trường này rồi, Ai-kun à, nếu sau này muốn làm bác sĩ, khoa y của Keio là tốt nhất đó."

"Nhưng Keio là trường tư thục." Nữ sinh chớp chớp mắt, "Học phí sẽ đắt đúng không?"

Cô chưa kịp nói xong thì bàn tay bác tiến sĩ đã vỗ nhẹ lên vai cô."Chuyện này cháu không cần lo lắng, " Ông nghiêm túc nói, "Bác còn có rất nhiều tiền tiết kiệm, nuôi mười Ai-kun ăn học cũng không thành vấn đề."

Lần này đến lượt cô gái phụng phịu: "Lấy đâu ra mười Ai-kun chứ..."

"Dù sao thì, em cứ thử xem?"

Kudo bất tri bất giác trở thành thuyết khách được bác tiến sĩ mời đến, còn bác thì trở về với vai người cha già đang lo lắng cho tương lai của cô con gái quý giá của mình. Bác sĩ bày tỏ sự đồng ý 100% với đề nghị của Kudo về Keio, cả hai đã nói chuyện rất lâu với Haibara, và cô cuối cùng gật đầu.

"Cháu muốn đi đọc sách." Haibara đột ngột đứng dậy khỏi sàn, Kudo nhìn cô, mỉm cười. Đồng hồ sau lưng đột nhiên điểm hai mươi ba tiếng, khiến cả ba người giật mình.

"Đã muộn như vậy sao..."

"Bác tiến sĩ, Haibara, hai người nên nghỉ ngơi sớm một chút, cháu đi đây."

Kudo Shinichi đứng lên, chỉnh lại quần áo: "Ngày mai khó có thời gian nghỉ ngơi, chủ nhật cũng phải tiếp tục tăng ca."

"Này? Shinichi, trưa mai đến đây ăn trưa nhé? Ai-kun và bác có nấu cà ri đấy."

Bác tiến sĩ tiễn anh ra cửa, nhìn Kudo mặc áo khoác vào. Khuôn mặt của cô gái trẻ với mái tóc màu trà đột nhiên xuất hiện trên vai ông: "Kudo, ngày mai tôi sẽ làm Tom Yum đó~"

"Vậy thì kẻ mọn này xin làm phiền vậy." Anh bắt đầu cảm thấy đói bụng, xỏ giày vào, xua tay, "Sáng mai cháu sẽ liên lạc, bác tiến sĩ nên đi ngủ sớm một chút đi, Haibara cũng không nên thức khuya học bài."

Cô gật đầu, nhưng bác tiến sĩ đột nhiên đến gần anh: "Cảm ơn, Shinichi."

Anh biết rằng lời cảm ơn của bác sĩ là do Haibara đã nộp đơn vào trường, Kudo lắc đầu cười. 

Haibara ở đằng xa nghe thấy tiếng thì thầm của họ liền làm mặt quỷ với anh, anh cười: "Cố lên nhé, Haibara."

"Chắc chắn không thành vấn đề." Trước khi đóng cửa, anh nghe thấy bác tiến sĩ tự hào nói: "Bất kể tham gia kỳ thi nào, Ai-kun vẫn luôn là số một."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro