NHỚ NHUNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả sáu genin làng tôi đều vượt qua phần thứ hai. Tôi cho phép bản thân chìm đắm trong niềm tự hào và quyết tâm giúp họ vượt qua vòng cuối cùng. Chúng tôi đã dành nhiều giờ luyện tập, cả về thể chất lẫn tinh thần, luyện tập nhẫn thuật, ảo thuật và thể thuật phù hợp mà tôi có thể nhớ khi tâm trí đang bận tâm với những suy nghĩ về Shikamaru.

Một phần nhỏ khác thì nghĩ về Azami đang bận rộn và tập trung để dành thêm thời gian cố gắng chiếm được tình cảm của chunin làng Lá.

Dù sao đó cũng không phải việc của mình, tôi tự khiển trách mình.

Khi tôi không ở với genin làng Cát, cũng không tham gia các việc liên quan đến vai trò đại diện của mình, tôi sẽ đi dạo xung quanh hoặc tập luyện với cường độ cao, cho mình khoảng thời gian riêng tư để nghĩ về Shikamaru.

Tôi nghiền ngẫm những lời của em trai mình khi đi lên đỉnh núi nhìn ra Làng Lá. Đắm mình trong ánh nắng giữa trưa, điểm xuyết những cây xanh tươi tốt, được bao quanh tứ phía bởi thảm thực vật phong phú trải rộng, nơi đây khá hùng vĩ. Tôi thấy tò mò rằng ngôi làng giữ một vị trí quý giá như vậy trong trái tim tôi là do nó có mối liên hệ với Shikamaru sao. Rất nhiều kỷ niệm chung của chúng tôi đã diễn ra ở đây, trong ngôi làng này: cuộc gặp gỡ đầu tiên, cuộc chiến đầu tiên, nụ hôn đầu tiên... rất nhiều lần đầu tiên. Có vẻ như Làng Lá còn tồn tại thì người tôi yêu cũng vậy. Anh ấy sẽ ở đây và tôi có thể quay lại với anh ấy bất cứ khi nào tôi muốn.

Nếu anh ấy rời đi thì sao? Nếu anh ấy chọn người khác thì sao?

Hình ảnh Azami hiện ra trước mắt tôi, mái tóc hạt dẻ, dáng người mảnh khảnh, tiếng cười khúc khích tán tỉnh và say mê chunin làng Lá. Không quan tâm đến cảm xúc của tôi, tâm trí tôi đưa suy nghĩ đó đến một kết luận hợp lý, và tôi buộc phải nhìn chằm chằm vào hình ảnh anh chạm vào cô ấy, thì thầm những lời ngọt ngào với những nụ hôn say đắm. Hai tay tôi đưa lên che mặt mặc dù tôi biết phản ứng này sẽ chẳng giúp ích được gì cho tôi khỏi cơn đau do những hình ảnh khủng khiếp gây ra. Đó là sự tra tấn không hề suy giảm.

Dừng lại! Dừng lại! Tôi hét lên với chính mình, nhắm mắt chặt hơn và cố gắng rũ bỏ hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.

Tôi đã cố lờ đi những suy nghĩ này, nhưng thực sự bản chất của tôi không phải là người chạy trốn khỏi một cuộc chiến. ... Nhưng còn việc chạy trốn tình cảm của mình dành cho Shikamaru thì sao?

Tôi suy nghĩ vài phút, dán mắt vào bầu trời trong xanh rực rỡ dường như đang sống và chuyển động, tràn đầy năng lượng. Nhưng anh ấy sẽ luôn ở đó. Shikamaru luôn trung thành. Anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi.

Tim tôi đập thình thịch bên tai, sợ hãi dâng lên khi tôi thốt ra điều tiếp theo trong đầu. ... nhưng anh ấy không ở bên tôi. Tôi không thể để mất anh được.

Tôi biết sự bộc phát của mình trước mặt Kankuro là bằng chứng rằng tôi sẵn sàng chiến đấu vì Shikamaru. Chúng tôi giống như ngày và đêm, mưa và nắng, khu rừng và sa mạc: những khía cạnh tích cực trong bản chất của chúng tôi dễ nhận ra hơn rất nhiều khi tương phản với nhau.  Nhưng tôi yêu anh ấy.

Thở dài thườn thượt, tôi lắc đầu gạt mớ cảm xúc hỗn độn và những mảnh vụn kí ức sang một bên. Tôi cần phải tập trung. Kỳ thi Chunin đang diễn ra và tôi cần dành thời gian và năng lượng của mình để tư vấn cho các genin để họ thể hiện kỹ năng theo cách giúp họ mạnh hơn. Tôi che đậy lại những ý tưởng đang được hình thành trong đầu – chúng là khởi đầu của một điều gì đó. Chính xác thì tôi không chắc. Như thể một mục đích đã được thiết kế sẵn, nhưng bằng cách nào đó không phải là tôi. Tôi là người chưa biết hết ý nghĩa của chúng.

Khi tôi quay trở lại, các bắp thịt của tôi đau nhức ngứa ran, một ý nghĩ lén lút len ​​lỏi vào não tôi. Tôi cố gắng cân nhắc điều đó mà không thú nhận với bản thân rằng tôi đã nghĩ như vậy, vì đó là một ý nghĩ ngớ ngẩn và trẻ con. Có một cách để quay lại căn hộ nơi tôi đang ở bằng cách đi qua khu nhà gia tộc Nara, và đi qua nhà của Shikamaru. Tôi cắn chặt môi dưới và nhìn xung quanh, cố giả vờ rằng tôi không tiến lại gần hơn với ý tưởng lố bịch này.

Tôi không muốn thừa nhận mình đã cư xử vô lý mà trước đây tôi chưa từng; như việc cố tình đi ngang qua nhà một chàng trai với hy vọng nhìn thoáng qua anh. Nếu là người khác thì tôi đã cười nhạo họ.

Nhưng tôi muốn gặp anh ấy. Tôi nhớ anh ấy và những lo lắng nảy sinh trước đó đang khiến tôi cảm thấy một nhu cầu mãnh liệt và cấp bách để biết rằng anh ấy sẽ không trở nên không thể với tới. Tuy nhiên, tôi biết cơ thể mình sẽ không thực sự di hành động theo hướng đó trừ khi tôi có một lý do hợp lý nào khác ngoài việc "Tôi chỉ cần nhìn thấy Shikamaru thôi." Vì vậy, tôi nhanh chóng nghĩ.

Nếu đi qua con đường này sẽ về nhà nhanh hơn...

Và tôi sẽ làm điều đó.

Tôi sẽ chạy nhanh hơn để về nhà, nhưng hãy để hành trình đó len lỏi qua một phân khu cụ thể của Diệp Ẩn Thôn này. Đây hoàn toàn không phải là vì Shikamaru.

Tôi cảm thấy hơi bối rối và không thể không nhanh chóng liếc nhìn những người đi ngang qua tôi, lo lắng một cách vô lý rằng một trong những người lạ này sẽ đoán được động cơ thầm kín của tôi. Nhưng không ai biết cả. Không ai tỏ ra nghi ngờ hay bàn tán, họ thực sự không chú ý đến tôi chút nào. Tôi biết mình không dễ bị chú ý như tôi lo lắng. Những bước chân của tôi trở nên chắc chắn hơn. Nhưng từng phút trôi qua, lại làm tăng thêm sự lo lắng của tôi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi dịu dàng chơi đùa với nó, để cho đôi tay của mình làm việc gì đó. Cuối cùng, tôi nhìn thấy biểu tượng gia tộc Nara được vẽ trên một tòa nhà đã tôi biết mình đang ở đâu.

Tại sao tôi lại lo lắng? Sự lo lắng đang được xây dựng, trong cơ thể tôi, và nó thực sự khiến tôi cảm thấy như mình đang mang theo hàng tá căng thẳng dồn nén. Tôi nuốt nước bọt. Tôi muốn nói với bản thân rằng điều này thật ngu ngốc, nhưng sự phủ nhận là người bạn tốt nhất của tôi lúc này.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – cao gầy, mảnh khảnh, thư thái, quyến rũ đến say lòng – đang chầm chậm đi về phía khu nhà. Nhanh như cắt, tôi ném mình vào một con đường bên cạnh, để anh ấy không nhìn thấy tôi.

Tôi chế giễu những trò hề này trong tâm trí mình như một hình thức tự trừng phạt bản thân cho hành vi ngu ngốc hiện tại. Nhưng ngay bây giờ, mong muốn dùng những hình ảnh của Shikamaru để lấp đầy nỗi nhớ. Và tôi biết nếu tôi thực sự để bản thân thừa nhận mình đã cư xử khác thường như thế nào, điều đó sẽ làm giảm quyết tâm của tôi và tôi có thể không đạt được điều mình muốn.

Tôi lén nhìn ra từ sau bức tường, nếu trước đây tôi sẽ không làm gì có vẻ khả nghi, thì bây giờ tôi đã làm rồi . May mắn thay, màn đêm đã buông xuống và ngày càng có ít người đi ngang. Có lẽ tôi sẽ xem là  đi chơi đêm thay vì về sớm như bình thường.

Cánh cửa nhà Shikamaru đóng lại. Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở lại được. Tôi đứng thẳng dậy và tiếp tục cuộc hành trình của mình, khoác lên mình vẻ không có điều gì khác thường đã xảy ra. Đỏ mặt vì xấu hổ, tôi quyết định rằng mình tự lừa mình một đêm đủ rồi, và quyết định nhanh chóng về nhà. Ngay từ đầu, đó đã là cái cớ cho cái " tắt" lố bịch này.

Ít nhất thì tôi cũng đã thoáng nhìn thấy anh, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm nỗi đau mà tôi đang mang trong vài ngày qua. Một giọng nói nhắc nhở tôi, không biết bao nhiêu lần, rằng chính tôi đang chuốc lấy chuyện này. Tôi luôn tự nhủ kiềm niềm tự hào của mình lại, nhượng bộ cảm xúc và nói chuyện với Shikamaru.

Nhưng tôi vẫn quyết định chạy trốn, giải quyết những chuyện vặt vãnh như đi ngang qua nhà anh ấy một cách lố bịch và cất giữ những hình ảnh xa xôi của Chunin Làng Lá có được trong khi tôi dành thời gian một mình thay vì ở bên anh ấy.

Tôi lại chọn một con hẻm dọc bên cạnh nhà của Shikamaru. Tôi cảm thấy đáng ghét, cơn thèm khát vẫn đang gặm nhấm tôi, bất ngờ, một ngọn đèn bật sáng ở cửa sổ chỉ cách tôi vài bước chân. Ánh vàng mềm mại đổ bóng xuống mặt đường. Đôi chân tôi vội vã tiến về phía trước để giải phóng nguồn năng lượng ấm áp chiếu lên nó.

Mắt tôi mở to và tim tôi nhảy lên khi mắt tôi chạm vào khung cảnh diễn ra bên trong.

Shikamaru đang đứng, có lẽ là trong phòng ngủ của anh, đang cởi chiếc áo màu xanh lá của mình và bất cẩn làm rơi nó xuống sàn. Tôi nín thở, chờ xem liệu anh ấy có tiếp tục hay không, và vô cùng hy vọng anh ấy sẽ làm như vậy, không quan tâm đến việc tôi đã thỏa mãn đến mức nào trong thời điểm này.

Tôi vô cùng thích thú khi anh ấy luồn những ngón tay vào trong chiếc đen của mình, và với một động tác nhanh nhẹn, cởi nó qua đầu. Tôi rướn cổ vì cửa sổ cao gần ngang ngực tôi, cố gắng đứng yên như một bức tượng. Tôi không thể rời mắt. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, không chớp mắt, muốn anh tiếp tục với điều mà có lẽ sẽ được coi là một khao khát bị cấm đoán. May mắn thay, đó là thứ đang tỏa sáng bí mật trong tôi trong khoảnh khắc vô cùng thân mật này mà ngay cả Shikamaru cũng không phát hiện. Tôi cảm thấy không quá tệ.

Như thể để đáp lại sự thúc giục của tôi, cuối cùng anh ấy cũng trút bỏ lớp áo lưới lót của mình dưới. Tôi thở gấp, mặc dù không cố ý, nhưng khi nhìn vào cơ ngực và cánh tay giờ đây để trần của anh ấy, người tôi bắt đầu nóng lên. Hình như anh trở nên quyến rũ hơn kể từ khi tôi nhìn thấy từ vài tuần trước? Có vẻ như vậy. Tôi nhanh chóng quét mắt lên thân hình săn chắc , tạo ra một hình ảnh khắc sâu trong tâm trí để xem lại và thưởng thức khi tôi ở một mình và nhớ anh ấy.

Tôi thích cách các cơ bắp của anh ấy gợn lên trên cơ thể. Hình xăm của anh ấy nổi bật trên làn da rám nắng trông thật mềm mại và ấm áp khi nó bắt được ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ ngọn đèn trong phòng. Bây giờ nhìn thấy anh ấy mang lại những ký ức dường như rất mới mẻ và chân thực, tôi phải siết chặt tay để nhớ lại cảm giác trên da thịt và thừa nhận rằng những ký ức đó chỉ là - ký ức - chứ không phải những sự kiện diễn ra trong hiện tại. Nhưng chết tiệt, tôi có ước gì mình được hôn lên đôi môi mềm mại, cắn răng vào những cơ bắp đó, trượt những ngón tay dọc theo ngực, cổ và dọc xuống vùng bụng phẳng lì vạm vỡ của anh ấy, thậm chí có thể... Mặt tôi đỏ bừng, tôi chắc chắn như vậy, khi tôi nhớ một cách hoàn hảo những gì bên dưới chiếc quần đó.

Nó khiến tôi ý thức được chính xác mình đang làm gì: Đứng trong một con hẻm nhìn Shikamaru cởi quần áo trong phòng ngủ của anh ấy. Vô số sự xấu hổ và bối rối ngay lập tức ập đến với tôi, nhưng tôi không thể rời đi. Vẫn chưa. Bên cạnh đó, tôi đã nhìn thấy mọi chi tiết trên cơ thể hoàn hảo của anh ấy, vậy điều này có thể sai đến mức nào?

Có lẽ là rất, rất sai , một giọng nói quở trách tôi, nhưng lời cảnh báo của nó bị tôi bỏ ngoài tai, cũng như chắc chắn không phải ý của Kankuro khi bảo tôi hành động.

Shikamaru quay lại quay lưng ra cửa sổ, cho tôi một cái nhìn tuyệt đẹp về tấm lưng như tạc của anh, nó trở nên rõ ràng hơn khi một cánh tay vươn lên để kéo chiếc chun buộc tóc ra. Những lọn tóc đen dày, giờ đã được giải phóng, duyên dáng buông xuống vai anh.

Anh ấy thật quyến rũ với mái tóc buông xõa, và tôi không thể không cảm thấy thích thú vì có lẽ đó là một cảnh tượng cực kỳ hiếm mà ít người được phép xem. Nó khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ vì một lý do nào đó - giống như tôi có một thứ gì đó quý giá. Nó chỉ là của tôi và tôi có thể sử dụng nó bất cứ khi nào tôi muốn.

Tim tôi nhói lên, trong bao lâu, tôi không biết, vì tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào. Nhưng tôi có thể nói nó là một lời nhắc nhở khác về hành động hiện tại của tôi thật đáng xấu hổ. Tôi cảm thấy đùi mình thắt lại, như thể chúng đang cố nói với tôi rằng chúng muốn được quấn quanh một thứ gì đó dài và cứng và giữ chặt nó tại một chỗ trong khi cơn đau giữa hai chân của tôi được xoa dịu.

Anh ấy bắt quần cởi quần. Rất gần... Mặc dù, thật không may, tôi chỉ có thể nhìn thấy phần trên của chiếc quần từ vị trí của mình... đang đứng trong một con hẻm... trong bóng tối... rình mò một người mà tôi thậm chí còn không hẹn hò. Ít nhất thì tôi cũng được ở một mình và không ai có thể biết được tôi yêu chàng trai này đến mức nào. Lúc này tôi đang liều mình lăn lộn trong những hố sâu, bẩn thỉu nhất trong khao khát của mình và dường như không quan tâm.

Tôi tiếp tục nhìn. Tiếp tục đi , tôi thầm thúc giục, nắm tay siết chặt ở eo. Anh luồn những ngón tay vào trong cạp quần. Tim tôi đập rất mạnh, tôi có cảm giác như mình thực sự có thể nghe thấy nó đập thình thịch theo một nhịp điệu thất thường.

Rồi đột nhiên, chunin làng Lá dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ và gần như nhìn thẳng đôi mắt mở to của tôi. Cái nhìn quá chính xác.

Chết thật . Tôi cúi với động tác nhanh nhất mà tôi từng thực hiện, nhưng tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của Shikamaru hiện lên nụ cười nhếch mép đầy hiểu biết và chế giễu nhất mà tôi chưa từng thấy, làm như thể anh ấy đã biết tôi ở ngoài đó từ lâu. Tôi không cho mình thời gian để suy nghĩ về khả năng đó, vì tôi đang chạy trốn khỏi ánh sáng hắt ra từ cửa sổ và đôi mắt thông minh của Shikamaru nhanh như chớp sẽ mang tôi đi.

Trước giờ phút này, tôi tưởng mình đã biết thế nào là xấu hổ. Tôi tưởng như mình đã trải qua mọi sắc thái gói gọn trong cảm xúc ấy. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng khái niệm về sự xấu hổ của mình chẳng khác gì một chiếc lông khi so sánh với cảm giác mà tôi đang trải qua bây giờ: một lượng lớn nhiệt nóng rỉ ra khắp cơ thể tôi với một lực không thể nhận ra.

Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã lên giường, rồi khóc lóc nhiều lần, và bây giờ là nhìn trộm Shikamaru , tôi nghĩ với sự xấu hổ tột độ. Đây là sao, niềm kiêu hãnh của tôi đâu rồi?

Tôi không mất nhiều thời gian để lao vào những con đường ngập trong bóng đêm, về đến căn phòng của mình. Tôi không thể không nhớ một sự thật trớ trêu cay đắng rằng, mặc dù đi đường vòng, tôi thực sự đã về nhà nhanh hơn.

Tôi ngã xuống giường, kéo chăn đắp lên cơ thể cứng đờ và khuôn mặt bỏng rát của mình. Cảm giác nhẹ nhõm mà nó mang lại cho tôi, cảm giác rằng tôi đang trốn tránh những gì vừa xảy ra không còn đến được với tôi nữa. Tôi rất biết ơn bất kỳ sự xoa dịu nào dù nhỏ đến đâu.

Nằm bất động, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ với cảm giác như hàng ngàn con ong cáu kỉnh đang bâu kín xung quanh, để lại đủ vết chích để tôi nhớ rất lâu.

Trong vài giây đầu tiên khi tỉnh lại, tôi cảm thấy bình tĩnh và mát mẻ khi để ánh nắng nhỏ giọt qua cửa sổ. Khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi đột nhiên nhớ lại những gì diễn ra đêm qua và mặt tôi lại đỏ bừng.

Chết tiệt, thật xấu hổ, tôi dụi mắt.

Ký ức về đôi mắt nâu sâu thẳm ấy, nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đứng bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, nhìn anh ấy cởi quần áo... Quá sức chịu đựng. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta - khuôn mặt chế giễu, tuyệt đẹp của anh - ngay cả khi tôi cố gắng hoàn thành hết số giấy tờ chất đống trên bàn. Thậm chí cách Suna hàng dặm, tôi cũng có cảm giác như công việc chưa bao giờ được hoàn thành.

Tôi vội vã hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác trong từng lời nhắc nhở về việc tôi đã làm những gì tôi đã làm tối qua. Tôi là một jonin, và một đại sứ của làng Cát, và còn là một Kunoichi mạnh mẽ! Không có lý do nào bào chữa cho hành vi của tôi.

Lẽ ra mình nên đối mặt với anh ta. Tại sao mình lại hành động như một kẻ hèn nhát? Nếu mình đã làm những việc như rình mò và theo dõi anh ấy, tôi cũng có thể chịu trách nhiệm -

Sự lan man trong nội tâm của tôi bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa, nó khiến tôi nhận ra rằng mình không hề viết bất cứ thứ gì vào cuốn sổ mở trước mặt nữa mà thay vào đó, tôi đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và lơ đãng gõ chiếc bút chì vào tay. "Mời vào."

Cánh cửa mở ra và Gaara bước vào. Tôi bắt đầu mỉm cười cho đến khi tôi nhận thấy đôi mắt màu ngọc lam bình tĩnh chứa một vài tia quan tâm mờ ảo. "Chuyện gì vậy, Gaara?" Sẽ tốt hơn khi chúng tôi ở riêng và tôi không cần phải nhớ đến yêu cầu mà em ấy luôn nhắc tôi nói chuyện với anh ấy một cách trang trọng.

"Một nhóm Genin của làng ta đến vùng ngoại ô để huấn luyện. Kankuro đã cho gọi họ quay lại vào buổi trưa và bây giờ đã là hai giờ, nhưng họ vẫn chưa trở lại. Em chắc chắn là không có gì, nhưng xét đến hoàn cảnh, em không muốn họ bị lạc hoặc bị thương. Chị có phiền nếu ra ngoài và tìm kiếm họ không?" Giọng em ấy nghe có vẻ chán nản. Tôi biết em ấy cảm thấy khó chịu. "Em nghĩ rằng chị có nhiều việc quan trọng hơn để làm, nhưng chị hiểu mà."

Tôi gật đầu, thở dài, "Ừ, chắc rồi. Chị hiểu. Chị sẽ đi."

"Cảm ơn, Temari." em ấy lắc mái tóc đỏ của mình, tiếp tục, "Kankuro đã đi gọi Shikamaru để hỗ trợ chị. Anh ấy nghĩ rằng cậu ta là người phù hợp nhất cho việc đó."

Cái thằng em chết tiệt này. Tôi biết rõ tại sao Kankuro lại nhờ vả Shikamaru, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh em ấy cười thầm với chính mình khi khuyên người em út không ngờ tới của tôi rằng Shikamaru sẽ giúp ích rất nhiều và sau đó còn tự mình đi gọi anh ấy. Tôi nghiến chặt răng, nheo mắt thất vọng trước cái thằng nhỏ ranh ma, đáng giận đó, nhưng tôi cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng, "Xin lỗi về điều này. Chị sẽ giải quyết ngay lập tức. Chị chắc rằng họ sẽ ổn và chúng ta sẽ đưa được họ trở lại."

Gaara gật đầu rồi rời đi, chiếc áo choàng quét vào chân với vẻ trang nghiêm như thể em ấy sẽ phát biểu trước đám đông cho một sự kiện quan trọng. Mạch của tôi bắt đầu đập nhanh khi tôi buộc chặt bím tóc đặc trưng của mình. "Được rồi, Chị hiểu rồi." tôi lẩm bẩm, xoa dịu cơn đau nhói khó chịu. Tôi thở ra một hơi thật sâu mà tôi đã cố gắng kìm nén. "Được rồi, mình có thể làm được."

Shikamaru đang ở bên ngoài, dựa vào bức tường một cách thờ ơ, hai tay đút túi quần, đang nói chuyện với Kankuro, khi tôi bước ra còn đang nheo mắt khi ánh nắng gay gắt đột ngột chiếu vào. Kankuro đối mặt với tôi, tôi trừng mắt với em ấy bằng một cái lườm hung ác như muốn nói rằng "Em sẽ biết tay chi," trước khi Shikamaru uể oải quay đầu lại nhìn tôi. Lại là đôi mắt đó. Đêm qua lại hiện lên trong tâm trí tôi một lần nữa và tôi rùng mình khi buộc phải trải qua một lần nữa sự xấu hổ đó.

"Này, Temari," Kankuro vui vẻ chào, bắt gặp cái lườm của tôi nhưng em ấy cũng chẳng thèm quan tâm. " Lũ trẻ ngốc... họ đi về phía bắc, em nghĩ vậy."

"Eh, đó cũng là một nơi tốt để bắt đầu nhiệm vụ," Shikamaru lè nhè, đứng thẳng dậy và vươn vai. "Em sẵn sàng đi chưa, Temari?"

"Ừm-hừm." Tôi gật đầu, không thể nói thành lời.

Chuyến đi của chúng tôi yên tĩnh khủng khiếp khi chúng tôi khởi hành về hướng bắc; vài phút khó khăn trôi qua với tốc độ chậm kinh khủng.

Điều này thật kinh khủng. Kinh khủng, kinh khủng, kinh khủng.

Tôi dán mắt vào con đường phía trước và cố gắng không nhìn vào chunin làng Lá kia. Chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi mới có thể làm giảm bớt sự khó xử. Mình cần phải nói điều gì đó. Nói gì đó đi. Có lẽ anh ấy đã không nhìn thấy mình đêm qua. Nói gì đó đi.

Tôi nuốt nước bọt và liếc nhìn lên, bắt gặp anh cũng đang liếc nhìn mình, mặc dù ánh mắt của anh chắc chắn hơn nhiều. Tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang cười nhạo tôi, như thể sự lúng túng đó chỉ có một mình tôi gánh vác và anh ấy thì đơn giản thích thú với điều đó. Chết tiệt . Tôi cảm thấy cơn giận của mình ngày càng dâng cao, mặc dù tôi biết thật không công bằng khi tôi bực bội với anh ấy như vậy. Anh cười lớn hơn.

"Gì vậy?" Tôi thở gấp, mặc dù có hơi nhẹ nhõm khi sự im lặng bị phá vỡ sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.

"Không có gì," anh xoa gáy, lùi lại một chút trước dấu hiệu báo trước tính cách độc đoán của tôi vừa vùng vẫy thoát ra. "Anh chỉ buồn cười khi em cứ cáu kỉnh như thế thôi."

"Ồ im đi, Shikamaru. Em không khó chịu." Tôi biết nghe có vẻ bực bội hơn và tôi không che giấu điều đó. "Hơn nữa, em có gì phải khó chịu chứ?"

"Anh chợt nhớ ra vài điều," anh lại liếc nhìn tôi với một nụ cười hiểu biết. Mắt tôi mở to, miệng tôi ngậm chặt. Anh ấy có biết... Anh ấy không có ngốc ... làm ơn, làm ơn đừng lôi chuyện đó ra.

"Em chỉ không ngờ mình phải dành cả buổi chiều để tìm một đám Genin. Em còn rất nhiều việc phải làm." Ít nhất điều đó đúng một phần, và nó đủ để chúng tôi ra khỏi câu chuyện mà tôi thực sự không muốn nói. Tuy nhiên, tôi khá chắc chắn rằng điều mà cả hai chúng tôi đang nghĩ đến rằng anh ấy đã nhìn thấy tôi đêm qua. Nhưng để nó không rõ ràng như vậy thì ít nhất cũng an ủi tôi hơn một chút. Tôi phải thừa nhận rằng thật ngọt ngào khi anh ấy không nhắc đến chuyện đó và để tôi chìm đắm trong sự xấu hổ của riêng mình thay vì thực sự phải thừa nhận điều đó.

"À vậy sao, anh hiểu rồi," anh ấy dường như nhận ra ý tứ của tôi và làm theo. "Đó là một chút rắc rối. Và anh cũng gặp khó khăn khi làm việc với một người rắc rối không kém." Anh ấy mỉm cười.

Tôi cho rằng mọi thứ giữa chúng tôi quá bất ổn và nhạy cảm để anh ấy thoải mái khi đưa ra nhận xét như vậy theo cách càu nhàu của anh ấy, như thường lệ. Đó là cách mọi chuyện thường diễn ra: Anh ấy sẽ tỏ ra thờ ơ và không ngần ngại cho tôi thấy tôi đã làm anh ấy bực bội như thế nào, và sau đó anh ấy nở một nụ cười chân thật, rồi lại dỗ dành tôi. Nhưng ngay bây giờ, tôi biết nụ cười mà anh ấy dành cho tôi là một nụ cười giả tạo, kiểu cười thường dùng để giữ khoảng cách với mọi người hoặc để xây dựng mối quan hệ mới với người lạ. Cả hai đều không hấp dẫn tôi, trái ngược với những gì tôi từng có.

"Ừ, anh cũng có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Với tất cả những trách nhiệm mà anh phải lãnh đạo kỳ thi và mọi thứ." Điều này không thoải mái và đáng lẽ nó phải như vậy. Không ai khiến tôi cảm thấy bình yên hơn chunin làng Lá này, nhưng đó chỉ là vì nhìn chung tôi cảm thấy mình có thể cởi mở với anh ấy hơn. Bây giờ, chúng tôi đã có quá nhiều điều chưa nói, tránh những chủ đề khó khăn, vô nghĩa mà cả hai chúng tôi đều cực kỳ ghét. Tôi biết anh ấy đang đợi tôi bước bước đầu tiên. Tôi đã sẵn sàng chưa? Tôi hắng giọng, nhưng không thể thốt nên lời. Tôi không hoàn toàn chắc chắn những gì tôi muốn nói. Một sự im lặng đã đào sâu vào giữa chúng tôi. Ít nhất bây giờ chúng tôi đã rời khỏi làng và tôi cảm thấy hy vọng cuộc hành trình của chúng tôi sẽ sớm hoàn thành mục đích của nó.

Shikamaru là người phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm đục của anh ấy vẫn như thường lệ. "Kịch bản có thể xảy ra nhất là nếu họ ở phía bắc, họ chỉ bị lạc trong rừng. Điều đó có thể xảy ra với bất kỳ ai."

Tôi bật cười. "không đâu, Shikamaru. Ninja chân chính không dễ bị lạc đâu."

Anh mỉm cười và nhún vai. "Anh đã nói rồi. Không phải anh. Dù sao thì chúng ta cũng gần đến nơi rồi."

Đột nhiên có vài tiếng động phát ra từ cách đó không xa, vượt qua mê cung của nhiều loại cây khác nhau trên ngọn đồi nhỏ phía trước chúng tôi. Tôi có thể nhận ra một trong số đó là giọng của Azami, và sau đó rõ ràng là của Chion và Seito. "Này, em nghĩ em đã nghe thấy họ ở phía trước. Nào. Nhanh lên nào."

Tôi tăng tốc độ và rất vui khi nghe thấy những tiếng động ngày càng lớn hơn. Ngay khi tôi chắc chắn rằng genin của mình sắp xuất hiện, giọng nói trầm của Shikamaru, từ phía sau tôi, khiến tôi dừng lại. "Này, Temari."

Tôi quay lại, chỉ thấy anh ấy đang nhìn xuống tôi một cách quỷ quyệt với đôi môi cong lên thành một nụ cười tự tin. Bây giờ cái đó là có thật. Tôi nuốt nước bọt.

"Nếu em muốn nhìn thấy anh khỏa thân một lần nữa, em có thể nói với anh," anh ấy nháy mắt gợi ý và sau đó bước đi trước mặt tôi, để lại tôi một mình.

Tôi cúi khuôn mặt đỏ bừng của mình và đi theo sau anh ấy, mắt tôi dán vào mặt đất ẩm ướt đầy rêu và trong lòng tôi tràn ngập sự bực bội mới mẻ, nhưng cũng có một chút phấn khích. Lời nói của anh ấy là một lời mời mà nếu không có gì khác, tôi sẽ thích thú nghĩ đến việc liệu mình có thể dập tắt sự xấu hổ hay không.

Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuồng nộ bên trong để chúng không vượt khỏi tầm kiểm soát và thoát ra ngoài bằng bất kỳ loại cảm xúc hay cử chỉ nào. Tôi đoán Shikamaru không ngọt ngào như tôi nghĩ. Tên khốn kiếp đó.

Tôi đã không nhìn anh trong phần còn lại của nhiệm vụ ngắn ngủi của chúng tôi, mà thay vào đó, tôi tập trung vào việc tôi sẽ đá vào mông Kankuro mạnh đến mức nào khi gặp lại em ấy. Và có lẽ một ngày nào đó thậm chí là Shikamaru, nếu tôi có thể vượt qua mớ hỗn độn này và đến một nơi mà tôi có khả năng trả lai cho anh ấy những điều tôi muốn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro