CHAP 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Seulgi, con có muốn lên thành phố học không?

- Dì... Dì nói cái gì cơ?! Con lên Seoul học sao? - Mọi thứ như sét dáng ngang tai cậu. Seulgi biết đây không chỉ là câu hỏi bình thường, nó chính là một yêu cầu mà cậu phải làm theo dù muốn hay không.

- Đúng vậy, hôm nay dì về đây cũng chính vì lý do đó. Dì đã xem xét mọi thứ xong xuôi rồi, con chỉ cần gật đầu thì dì sẽ đưa con lên đó. Ở Seoul con sẽ có cơ hội học tập tốt hơn, hơn nữa... con cũng đã biết lý do vì sao dì muốn con lên đấy học mà đúng không? Ông ấy...

- Bây giờ con hơi.. mệt. Dì và mẹ ngủ sớm đi, chuyện này con sẽ suy nghĩ lại sau.

Seulgi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ hai người, cậu đặc biệt không muốn ai nhắc đến nỗi đau năm đó. Nhìn theo bóng lưng của con gái mình, bà Kang không khỏi đau lòng.

- Liệu mình làm như vậy có đúng không? Con bé phải bỏ lại mọi thứ ở nơi đây để bắt đầu cuộc sống mới của nó, hơn nữa nơi đây còn có người mà con bé yêu thương.

- Dù muốn hay không thì điều này vẫn không thể tránh được. Mọi thứ trên đó cần một người quản lý, một mình em làm không xuể. Seulgi có thiên phú về lĩnh vực này, em đã xem xét quá trình học tập lẫn điểm số của con bé. Tin em đi, chỉ cần để Seulgi có thêm thời gian để chấp nhận chuyện này thôi.

- Chị hiểu rồi, mong là nó sẽ có quyết định đúng đắn.

.

Lên tới phòng, Seulgi vô lực buông thả bản thân nằm lên giường, úp mặt xuống gối mặc cho nước mắt chảy ra thấm ướt một mảng lớn. Vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Hôm nay đáng lý ra đã hoàn hảo rồi, đáng lý ra mình đã một lần quên được ông ta sau nhiều năm, vì sao lại nhắc đến cơ chứ?! Rời bỏ nơi này đồng nghĩ với rời bỏ Seungwan, Sooyoung, Yerim, còn có... Joohyun nữa. Mình không thể bỏ rơi chị ấy được! Rồi chị sẽ đau khổ như thế nào đây? Khốn nạn thật! Mày thật vô dụng, Kang Seulgi... Cậu khóc thành tiếng như một đứa trẻ, khóc đến khi sức lực bị rút cạn mà rơi vào giấc mộng lúc nào không hay. Đêm ấy, khuôn miệng nhỏ vẫn không ngừng gọi tên cô gái kia trong vô thức.

*FLASHBACK

- Happy birthday to you, happy birthday to you,.... Happy birthday to Seulgi!

Cô bé thổi nến sau khi cùng nhau hát bài ca chúc mừng sinh nhật quen thuộc, ông bà Kang bên cạnh vỗ tay thật nồng nhiệt, một khung cảnh gia đình thật hạnh phúc.

- Chúc mừng sinh nhật con gái của ta - Ông Kang ôm Seulgi vào lòng.

- Cám ơn ba, mai ba phải đi rồi phải không? - Càng về sau, giọng nói của bé Seulgi càng nhỏ dần.

- Uhm, ta xin lỗi, ta sẽ gọi về cho con thường xuyên mà - Ông vuốt nhẹ đỉnh đầu con gái mình.

- Hic, con sẽ nhớ ba lắm, ba không được quên con nha - Nước mắt thương nhớ của cô bé không tự chủ mà rơi xuống.

- Dĩ nhiên là không rồi, đừng khóc nữa nào, hôm nay là sinh nhật con mà, phải vui lên chứ.

- Dạ.

Sáng hôm sau, bé Seulgi phải từ biệt cha mình, Kang DongHo lên đường đến Seoul làm việc. Gia đình nhỏ ba người nay chỉ còn hai, điều đó không khỏi khiến bé Seulgi cảm thấy trống vắng trong lòng, nhưng cậu hiểu, ba mình là phải làm việc để kiếm tiền nuôi cả gia đình nên cũng không một lời oán trách. Cậu chỉ ngóng trông những đêm khuya để được nghe giọng ông qua chiếc điện thoại bàn cũ, thậm chí có lúc buồn ngủ đến mức mắt mở không lên vẫn ráng chờ đợi. Thời gian về sau, vì ông Kang bắt đầu thành lập công ty nên thời gian bận rộn hơn, những cuộc điện thoại thưa thớt dần, bé Seulgi lúc ấy tủi thân biết bao.

Cho đến một ngày, khi đang ngủ, cậu nghe thấy tiếng cãi nhau của mẹ và cha mình qua điện thoại, bé Seulgi chỉ có thể lẳng lặng chảy nước mắt đứng nhìn mẹ mình gục xuống sàn nhà, ôm điện thoại khóc nức nở.

- Ông nói cái gì?! Ly hôn là sao?! Tại sao vậy hả?! Tôi đã làm gì khiến ông buồn đâu chứ, còn Seulgi thì sao?! Con bé chỉ mới có 11 tuổi thôi, ông có còn coi nó là con không hả?!

- ...

- Được thôi, ông hãy nhớ đó, cứ đi theo cô ta đi! Đừng bao giờ nhìn mặt hai mẹ con tôi nữa! Tôi có tiền, tôi sẽ tự nuôi con mình!

Tít tít

*END FLASHBACK

Ngày trước, Seulgi đã từng có một gia đình rất hạnh phúc. Thế nhưng từ cái ngày cha cậu rời khỏi chốn Daegu bình yên hạnh phúc này, bước vào sự phồn vinh, tráng lệ của Seoul, ông đã bị cuốn theo vòng xoáy đó, rời bỏ gia đình mà ông từng hết mực yêu thương để mà đi theo người đàn bà khác. Sự nghiệp của Kang Dong Ho bắt đầu phát triển như diều gặp gió là do người đàn bà kia, ông Kang đã ly hôn vợ mình để có một cuộc hôn nhân khác. Seulgi lúc ấy chỉ vừa mười một tuổi đã phải chịu đựng nỗi mất mát quá lớn này. Từ đó, cậu tự dặn lòng mình phải học tập thật giỏi và luôn vui vẻ để mẹ có thể yên tâm, không cảm thấy tội lỗi với cậu. Seulgi luôn ấp ủ một ước mơ được trở thành một doanh nhân thành đạt, vì như thế, cậu có thể báo hiếu cho mẹ mình. Và hơn nữa, cậu xem Kang Dong Ho - người cha của mình trở thành một động lực để thành công. Hôm nay có cơ hội, chắc chắn, Seulgi sẽ không bỏ lỡ nó. Cậu ghét cay đắng người cha mình vì những gì ông ta đã gây ra với gia đình của cậu. Nhưng có lẽ Seulgi không biết rằng, sự ghét bỏ đó cũng chỉ vì cậu quá yêu ông ấy, vì chính ông ấy là người cha cậu từng yêu thương.

.

Sáng hôm sau, Seulgi thức dậy với cơn đau đầu vì đã khóc quá nhiều. Cố gắng lê lết thân mình thay đồ đến trường, đứng nhìn bản thân mình trước gương một hồi lâu, cậu đã quyết định rồi, cậu nhất định phải lên Seoul, phải thành công, phải tìm ra người đàn ông đó và khiến cho ông ấy nhận ra rằng, ngày xưa ông bỏ rơi mẹ và cậu là một sai lầm lớn. Còn về phần Joohyun, Seulgi sẽ trân trọng từng giây phút cuối cùng ở bên chị và xem chị như động lực cố gắng của mình, sau này khi tham vọng thành hiện thực, cậu sẽ bù đắp lại tất cả cho chị, không để Joohyun phải đau khổ.

Xuống dưới nhà, Seulgi bắt gặp dì và mẹ đang ở trong bếp. Cậu thoáng ngập ngừng tiến đến hai người đang bận rộn kia.

- Thưa dì, thưa mẹ, con sẽ lên Seoul, bao giờ thì đi ạ?

.

- Seulgi à, sao hôm nay em lạ quá vậy? Làm gì mà cứ bám chặt lấy chị thế kia? Người ta nhìn quá trời kìa - Joohyun vuốt ve đầu con Gấu ngốc đang ôm chị ngồi học trong công viên.

- Chị cảm thấy rất phiền sao? - Seulgi trề môi, phồng má lên giận dỗi.

- Không có, chị chỉ cảm thấy em hơi lạ thôi, hồi trước có như vậy đâu - Chị cười khúc khích trước vẻ đáng yêu của cậu.

- Tại em yêu chị quá nhiều thôi mà.

Nói rồi, cậu lại tiếp tục choàng tay ôm lấy vai chị người yêu bé bỏng vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu thơm ngát kí. Hãy để em yêu chị, bên chị chút nữa thôi.

- Joohyun à, nếu như sau này em không thể ở cạnh chị nữa thì sao? - Seulgi bâng quơ hỏi một câu.

- Ya... Em nói cái gì vậy hả? Sao em phải rời bỏ chị chứ? Lúc đó chị không thể nào chịu đựng nổi cảm giác mất mát ấy đâu. Chị yêu Seulgi rất nhiều luôn đó. Mà sao em hỏi chị như thế? Có chuyện gì sao?

Joohyun ngồi trong lòng cậu lo lắng. Hôm nay Seulgi thật lạ nha.

- Không có gì đâu, xin lỗi vì đã để chị buồn phiền, em chỉ vô tình hỏi thôi. Chị cứ như vậy làm sao em nỡ bỏ lại chị đây?

- Nhưng mà, đừng bao giờ rời bỏ chị nha Seul, chị thật sự thương em nhiều lắm.

- Uhm.

Lời nói ra, nhưng cảm giác cứ như hàng vạn con dao đang âm thầm cứa vào tim cậu, Joohyun làm cậu đau lòng quá! Làm sao mới không tổn thương người cậu yêu đây? Em xin lỗi Joohyun...

*FLASHBACK

- Thưa mẹ, thưa dì, con sẽ lên Seoul, bao giờ thì đi ạ?

- Con đã suy nghĩ kĩ chưa? Ta cũng không muốn nhìn con phải đau khổ.

- Vâng, con đã quyết định rồi - Trong lòng có bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang.

- Được thôi, nếu như vậy thì dì sẽ sắp xếp cho con, thi cuối kì xong rồi con sẽ đi - Taeyeon lên tiếng.

- Vâng, con cám ơn dì, con xin phép đi học đây ạ.

*END FLASHBACK

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro