Sếp - không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con bé này thật là muốn điên với nó luôn. Đã nhắc bao lần rồi mà nó cứ như đang dựa hơi tôi để đi làm trễ. Được lắm muốn ăn đòn tôi cho toại nguyện. Tôi nhắn tin cho nó.
"Vào phòng chị nói chuyện"
"Ok sếp"
Nó gõ cửa sau đó bước vào
- Chị gọi em!?
- Xem email chưa?
- Email gì hả sếp?
- Email đi làm trễ của em.
Tôi nhìn thẳng vào nó nhưng nó lại ngó lơ đi chỗ khác.
- Tập trung!!! - tôi hắng giọng
- Thì em đi trễ có mấy buổi thôi mà, sếp bỏ qua cho em nha! - nó cười thảo mai
Tôi gằn giọng
- 12 buổi/24 buổi
- Nhưng bù lại những buổi em đi công tác với sếp về trễ thì sao?
- Em đang mặc cả với tôi đó hả?
- Em không có, nhưng...
- Đi làm phải có nguyên tắc và tác phong của đi làm. Em đi làm trễ mà còn ở đó trả treo lý sự với tôi. Những buổi đi công tác em có tiền ngoài giờ, có tiền công tác, và tôi có bỏ bê em không? Nhân viên gì mà đi làm trễ hơn cả sếp vậy hả???
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Tôi không muốn chuyện này tiếp diễn. Có làm được hay không?
- Em rõ rồi.
- Còn tình trạng này xảy ra đừng trách tôi ác. Ra ngoài đi.
Nó phụng phịu bỏ ra ngoài. Thái độ không có chút ăn năn hối lỗi nào hết. "Em được lắm" - tôi nghĩ
Sáng hôm sau, tôi có cuộc họp với đối tác ngay tại văn phòng. Hôm qua tôi đã dặn nó phải chuẩn bị tài liệu để trên bàn, nó ok ok xong đến sáng tôi đi làm và kết quả là không thấy tập tài liệu nào hết. Cũng may tôi tới sớm nên tôi tự in và chuẩn bị mọi thứ. Lúc này thì không còn gì phải bàn cãi nữa rồi. Tôi sẽ xử nó ngay trong hôm nay.
Còn 5' nữa tới giờ họp, tôi vẫn chưa thấy nó. Nó đã trễ hẳn 25' rồi, bỗng nó hớt ha hớt hải ba chân bốn cẳng chạy như bay vào văn phòng và mở cửa vào phòng. Tôi đang đứng ngay bàn làm việc của nó. Tôi khoanh tay nhíu mày nhìn. Nó gật đầu chào, thở hổn hển rồi vất cái túi lên bàn vội vàng mở máy để in tài liệu. Tôi quan sát mọi hành động của nó. Rồi nó lên tiếng.
- Em in xong ngay!
- Khỏi in. Tôi tự in rồi. Đợi tôi họp xong nói chuyện với em sau.
Tôi quay bước ra ngoài đóng cửa hết sức bực tức "RẦM". Nó gan lắm, dám đùa giỡn với tôi, không xem lời tôi ra gì. Có phải tôi nuông chiều nó quá vì nó là trợ lý riêng mà đích thân tôi tuyển hay không.
Chắc hẳn mọi ánh mắt bên ngoài đang nhìn theo bóng dáng tôi. Tôi chỉ doạ nó một chút thôi mà. Trong lòng bực tức, nhưng lại có chút phấn khích.
Tôi họp ra, tâm trạng cực kì phấn khởi vì kí được hợp đồng. Nhưng vừa vào phòng, thấy nó dường như mọi điều tốt đẹp tiêu tan đâu hết.
Em chết chắc rồi, tôi biết nó đang lấm lét nhìn mình, nhưng tôi bỏ vào phòng không một lần ngoảnh lại.
Một lúc sau, nó tự giác vào phòng tôi. Cúi gằm mặt, hai tay đan vào nhau.
- Chị, em xin lỗi!
- Tưởng em ngồi ngoài đó luôn chứ.
- Em vào để xin lỗi chuyện sáng nay.
- Vậy giờ xử luôn một lần chuyện hôm qua và sáng nay luôn ha.
- Hôm qua là chuyện gì sếp?
- Cũng là chuyện đi trễ của em thôi.
- Nhưng hôm qua sếp tha rồi mà.
- Tôi đâu có nói là tha, tôi chỉ nói nếu còn xảy ra đừng trách tôi ác - tôi gằn giọng
- Vậy giờ chị xử sao ạ?
- Đánh - tôi không ngần ngại mà quyết định như vậy. Và nó thì...
- Đánh? - nó rất ngạc nhiên
Sếp đánh nhân viên ư, chắc nó không nghĩ là điều đó xảy ra.
- Có gì ngạc nhiên hả?
Tôi tiến lại tủ của mình, lấy ra 2 thứ một cây roi mây và một cây thước gỗ. Đặt lên bàn, rồi tôi bắt nó chọn. Trong khi nó vẫn còn lộ vẻ hoang mang.
- Cho em chọn bây giờ hoặc cuối giờ ở lại. Và chọn một trong hai thứ: thước gỗ hoặc roi mây. Chọn xong tôi sẽ nói hình phạt.
Một chút sau nó có vẻ đã bình tĩnh hơn. Nó nói giọng đầy bất bình.
- Nhưng đây là công ty chứ đâu phải trường học đâu sếp. Em là nhân viên chứ đâu phải học sinh.
- Em đúng tôi phạt em làm gì? Em không thấy mình sai à?
- Nhưng như vậy không được!
Tôi không muốn nhân nhượng nữa
- Hoặc cho em chọn một ngày đi trễ coi như một ngày không lương. Và em vẫn phải đóng phạt những ngày đi trễ đó như những người khác.
- Sếp! Như vậy không phải bất công với em quá sao. Em được linh hoạt giờ làm việc mà.
- Đó là khi em đi với tôi, có ai nhân viên đi trễ hơn cả sếp không? Với lại tôi không có thời gian đôi co với em. Lựa chọn hoặc không thì nghỉ.
Con bé đứng ngây ngốc, mặc dù khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng sau những lời tôi nói, chắc đang suy tính gì đó. Rồi nó cũng cất lời xin trả lời sau. Tôi cũng không biết mình đúng hay sai nữa, chắc chắn cái đầu vốn dĩ đã lơ tơ mơ như thế này thì cả buổi này sẽ không tập trung mà làm được gì rồi.
- Để cuối giờ em trả lời được không chị? - giọng nó ỉu xìu
- Được. Cầm hai thứ này ra ngoài, cho em ngắm nghía cho đỡ buồn.
Đụng ánh mắt ủ rũ của nó tôi chợt cười. Có cảm giác quay lưng bước đi nó còn ráng liếc nhìn tôi thêm lần nữa. Con bé ngốc nghếch này, chắc ngứa mông thật rồi. Hay tôi dễ dãi với nó quá nhỉ.
Việc cũng đã giải quyết xong, nay tôi cũng thư thái hơn một chút. Đọc vài trang sách giết thời gian, nghe vài bản nhạc nhẹ cho bớt nhức đầu. Thông báo tin nhắn tới...
"Chị đánh vào đâu vậy chị?"
Đọc tin nhắn suýt nữa thì sặc. Tôi cũng hứng thú chọc ghẹo.
"Chỗ nào đánh được thì đánh"
"Mông hay tay vậy chị?"
"Chắc chắn là không đánh tay em vì gãy tay em sao làm việc cho tôi"
"Vậy mông cũng không được rồi, em không ngồi được sao làm việc cho chị"
Con bé thật ngây ngô, tính xin xỏ hay nhõng nhẽo để trốn tội đây.
"Đó là việc của em...hừm"
Đến giờ mọi người cũng kéo nhau về rồi, vẫn chưa thấy nó vô phòng. Tôi nghe tiếng trò chuyện hỏi han bên ngoài.
- Nay về trễ vậy em?
- Em nhiều việc lát em về sau
- Sếp chưa về luôn hả?
- Dạ
- Chị về trước nha...bye bye
- Bye chị!
Rồi nó bước vào, mang theo hai thứ tôi đưa. Tôi hỏi:
- Chọn xong chưa?
- Em chọn cái này - nó đưa thước gỗ ra trước
- Được!
Tôi cũng không quan tâm con bé sẽ chọn gì, chọn gì thì xài đó. Tôi chỉ cần có thứ để cho nó vào kỷ luật một chút. Dễ dãi quá nó chẳng xem mình ra gì hết. Toàn leo lẻo cái miệng đỡ cái thân.
- Chị sẽ đánh vào mông em, 1 ngày đi trễ là 5 roi, 12 ngày là 60 roi. Còn những ngày quan trọng như hôm nay thì 20 roi. Có ý kiến gì không?
Tôi nói tay nhịp thước trên tay mình và không quên quan sát biểu cảm của con bé. Rất là đáng yêu nha, có chút đỏ, ngại ngùng và chắc chắn là đang rất hồi hộp.
- Chị chị...những 80 roi làm sao em chịu được - nó phản ứng
- Đó là việc của em. Tôi nói đừng trách tôi ác rồi mà.
Ôi không, nước mắt nó bất chợt rơi, nhìn đáng thương khiến tôi xao nhãng. Không thể để bộ dạng này của nó làm tôi xiêu lòng được.
- Gập người lên bàn! - tôi lập tức ra lệnh
Rồi chỉ lên bàn, nó tiến tới, gập nửa thân trên trên bàn, mông vừa tầm ngay cạnh bàn. Hôm nay nó mặc chiếc váy hơi ngắn. Vừa gập người là chiếc váy kéo lên tận gần mông. Nó ngại ngùng úp mặt vào cánh tay, hai tay nắm chặt mép bàn. Tôi tiến lại, nhịp thước trên mông nó, không quên dặn dò vài câu:
- Nhớ lấy bài học này. Chị nhân nhượng cho em quá rồi em càng lấn tới. Càng không xem lời chị ra gì. Lần này phạt cho em nhớ. Nghe chưa?
- Chị đánh nhẹ nha chị...hic hic...
Nó thút thít, đánh mà nhẹ sao, đúng là lúc này nhìn nó như đứa trẻ vậy, tôi khẽ cười rồi hắng giọng.
- Ừ thì nhẹ!
CHÁT...
Á...
Tôi đánh một roi cũng hơi mạnh tay, nó bật dậy như lò xo, hai tay xoa lấy xoa để cái mông, miệng không thôi suýt xoa vì đau.
- Nằm xuống! - tôi lạnh lùng nói
- Chị ơi đau quá, tha cho e đi chị, hay e đóng phạt nha, trừ lương cũng được - nó năn nỉ
- Không!
- Đi mà chị - nó lay tay tôi xin xỏ
Mới có một roi đã năn nỉ xin tha, kém cỏi quá vậy ta. Bánh bèo vô dụng thật. Nhưng tôi thì rất cứng rắn, mà thật tâm là đang ngứa tay. Xin xỏ giờ này là sai lầm của em rồi.
- Muốn nằm hay muốn chị trói em lại?
- Chị tha cho em một lần này thôi nha chị. Em hứa, em hứa từ nay về sau không bao giờ đi làm trễ nữa. Chị bỏ qua cho em nha.
- Khônggggg! Một là nằm xuống, hai là nghỉ luôn đi và đừng quay lại.
Nó nước mắt đầm đìa rồi nằm lại. Thái độ giận dỗi này là gì đây. Muốn chọc tức tôi hay sao đó.
- Roi nãy không tính. Em tự đếm số roi của em.
Chát...chát...chát... 3 roi liên tục
Nó lại thêm một lần rời khỏi vị trí, bắt gặp cái trừng mắt của tôi chưa kịp khóc lại lật đật nằm lại.
Tiếng thước chan chát trên mông, tôi đánh cỡ tầm chục roi. Mà nó quậy quá, thế là chát một roi bị đánh lệch ngay trên đùi. Nó oà khóc ngon lành như đứa trẻ.
- Huhuhu...hức hức...
Giờ này còn ai ở văn phòng chắc nghe thảm lắm, mà sự thật nhìn nó đang rất thảm hại. Áo váy thì xộc xệch hết rồi, mặt mũi thì lấm lem. Nhìn mặt là biết đang dỗi rồi, nhìn rất ấm ức nhưng không dám phản kháng.
Nó khóc mặc kệ nó khóc, tôi vẫn đánh đều tay, khi nào nó bật khỏi vị trí thì tôi cũng không nói gì, để tự giác nằm lại.
- Dỗi này, dỗi này...
Nó dỗi khiến tôi cũng bực lây sau mỗi câu là lại một nhát roi quắn đít. Chắc thấm đau nên nó né đòn rồi lại lấy tay che.
- Bỏ tay ra! Bao nhiêu roi rồi?
- 30
Trả lời trống không nữa
- Trả lời vậy hả? - tôi lớn tiếng
Chát chát...
Á...hức hức...đau...
- Bao nhiêu roi? - tôi quát
- Dạ 32 roi
Đúng là cứ thích chọc điên tôi, nói nhẹ không nghe, ưa nặng mới biết sợ. Roi nãy đánh lệch xuống đùi non hằn đỏ lên, thì có lẽ mông sưng lắm rồi. Coi như hôm nay khởi động nhẹ nhàng như vầy thôi. Để chấn chỉnh lại thái độ của nó. Thử một đợt nữa rồi nghỉ nào.
Chát chát chát chát chát
Chân nó khua loạn xạ đứng không yên sau một loạt roi.
Chát
Chát
Chát
Những roi cuối...
- Đứng lên!
Vừa đánh cho một loạt roi không kịp thở, còn đang uốn éo vặn vẹo thì tôi bắt đứng lên khoanh tay nói chuyện. Nghĩ là mình cũng ác quá đi mất.
- Quay mặt qua đây! Khoanh tay lại!
Nó khoanh tay, mà mông đau nên đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn vừa buồn cười vừa thấy thương. Mặt lem nhem nước mắt, cúi cúi gằm xuống nền.
- Ngẩng mặt lên coi!
Nó vẫn cắm cúi khóc sụt sịt.
- Nói không nghe hả!?
Tôi toan vung thước hù thì mới biết ngẩng mặt lên, hai mắt ầng ậc nước đỏ hoe. Nó trốn tránh ánh mắt của tôi, nhìn qua điểm khác chứ không nhìn mình.
- Nhìn chị! - tôi nói dùng tay xoay nhẹ mặt nó qua nhìn mình. Chắc đang ghét mình lắm đây.
- Nói sao bị đánh? - tôi nói chuyện nhẹ nhàng hết sức có thể để trấn an tinh thần nó.
- Em đi làm trễ.
- Cho nợ một nửa số roi hôm nay. Là bao nhiêu roi?
- Dạ 40 roi.
Biết dạ thưa đàng hoàng rồi, cũng không còn cứng đầu như lúc nãy. Chắc vờ vịt ngoan để chuồn lẹ, chứ nhìn cái mặt này tôi biết là đang ấm ức trong lòng mà không dám lên tiếng nè.
- Có còn như vậy thì đừng mong nhẹ nhàng như hôm nay - hù một chút
Mà mặt nó nhíu lại giống như đang bức xúc, tôi đánh chắc nhẹ mà. Có gì đâu tức tối.
- Ra ngoài chuẩn bị về.
Từ đầu đến cuối hỏi gì thì nó trả lời đó. Rồi cũng bật được câu xin lỗi, hi vọng là em cũng có hối lỗi.
- Em xin lỗi.
Cúi đầu chào xong hai tay ôm cái mông đi cà nhắc ra ngoài. Tôi ra thấy nó gục người trên bàn làm việc. Xoa đầu con bé:
- Dậy đi ăn gì với chị rồi về!
- Mẹ em đợi cơm, em về luôn đây.
- Vậy thôi. Hôm nay có hợp đồng mới tưởng em rảnh thì chị khao.
Nó từ chối, chắc vì đau và có vẻ ngại.
Nó xách giỏ lẽo đẽo đi theo sau vào thang máy, xuống tầng hầm lấy xe. Bình thường líu lo đủ chuyện, chủ yếu là nó nói. Nhưng hôm nay thì im thin thít.
- Bye bye chị!
- Bye em!
Dù đánh thì đánh để nó chạy xe về cũng không yên tâm. Tôi book grab và đi theo nó. Nhìn con bé vừa chạy xe mà vừa nhấp nhổm trên chiếc yên xe mỗi khi gặp ổ gà hay là giảm tốc thì buồn cười. Nó đi chậm thiệt chậm, mãi mới về tới nhà. Nhìn nó vô nhà an toàn rồi tôi mới trở về.
Tôi lấy điện thoại, nhắn cho nó mai đi công tác cùng tôi. Chỉ là một cuộc họp nhỏ thôi, những vẫn muốn dẫn nó đi cùng, cho nó đi chơi.
"Ngày mai đi công tác"
"Mai đâu có lịch đi đâu sếp"
"Gấp"
"Đi đâu sếp"
"Đà Nẵng"
"Sếp đi một mình được không"
Lần đầu tiên nó dám nhắn như vậy cho tôi. Bị đánh đến lú đầu rồi chắc. Nhưng nghĩ lại mông nó đau nên ngại ngồi chăng.
"Chườm đá đêm nay đi"
"Em biết rồi"
Haha. Tôi biết ngay là đau mông mà.
"Ngoan! Sẽ có thưởng! Mai 10h ở sân bay" - xong gửi cái icon xoa xoa đầu
"Ok sếp" - gửi icon mặt lườm lườm
Tha cho nó, không truy cứu. Hi vọng đêm nay không sốt để mai còn đi. Nhiều đứa bị đòn xong hay sốt vì đau. Tôi cũng chỉ sợ nó sốt hay mệt lại phiền.
Sáng tại sân bay tôi ngồi đọc sách chờ nó. Nó nhắn là đang ở công ty chuẩn bị ra sân bay. Nó nói đang lấy ít tài liệu trước khi đi. Trợ lý của tôi đã không làm thì thôi chứ làm là rất chu đáo nha, nên tôi rất thích nhưng em toàn bị tính lười, cái tính bướng lấn át và hay lơ mơ nên đôi khi bực mình phải gõ đầu cho tỉnh.
- Em chào sếp!
- Ra ngoài không cần gọi sếp.
- Vậy em chào chị!
Tôi mở túi xách lấy đưa một tuýp thuốc, xong nói nhỏ:
- Vào toilet bôi lên mông mau lên
Nó lắc đầu không chịu cầm
- Nhanh! - tôi chau mày và nạt
Nó cầm xong chạy biến vào toilet, tôi cười haha chọc nó. Lát sau trở ra trả tôi.
- Giữ đó mà xài. Chị mua cho em đó. Chắc còn xài dài dài nhỉ!? - tôi chọc
- Chị!!! - làm mặt giận tôi
- Haha! Đi thôi!
Tôi đứng lên vuốt nhẹ đầu nó. Đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#sp