Chương 31: Trắng đêm khó ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ bảy Hứa Thừa Yến qua đời, Giang Lâm đem địa chỉ của mộ địa nói cho Hạ Dương.

Hạ Dương nghe xong, không tỏ thái độ gì, cũng không ra mộ địa, mà đến chỗ biệt thự của Trì Dật.

Trì Dật đã gọi một ít người mẫu đến, một đám nam nữ trẻ tuổi tụ tập lại với nhau, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Dương vừa tiến vào biệt thự, đã bị những người khác vây quanh.

"Hạ thiếu cuối cùng anh cũng đến rồi!"

"Mọi người đợi đã lâu rồi, chỉ thiếu mỗi Hạ Thiếu thôi đấy!"

Một đám người trẻ tuổi sôi nổi vây quanh bắt chuyện với Hạ Dương.

Nhưng biểu cảm trên mặt của Hạ Dương vẫn lạnh lùng, đi qua đám người, đối với những thanh niên đó không quan tâm.

Đi lên tầng hai, Hạ Dương cầm chén rượu, dựa người vào lan can, nhìn náo nhiệt ở dưới đại sảnh tầng một.

Có mấy người đang vui cười bước xuống cầu thang, nhìn thấy Hạ Dương ở tầng 2 liền chào hỏi: "Hạ thiếu đến rồi à! Muốn đi chơi một chút không? Trì Dật có chiếu bạc đấy!"

Hạ Dương cũng chỉ hờ hững đáp lại: "Không đi."

Mấy người kia lên đến nơi, trong đó có một người tò mò nhìn khắp nơi, hỏi: "Yến Yến đâu rồi?"

"Đúng vậy, sao không thấy Yến Yến đâu?"

"Hạ thiếu không dẫn Yến Yến đến à?"

Hạ Dương cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, trầm mặc không nói, giống như không định mở miệng.

Vừa lúc Trì Dật cũng đang đi xuống, nghe thấy mấy câu đó, liền trả lời: "Yến Yến đã chết rồi."

"Hả? Sao lại chết?" Người nọ kinh ngạc.

"Xảy ra tai nạn xe mà chết." Trì Dật xua xua tay, "Không bàn đến người chết nữa, đen đủi."

"Được rồi được rồi, không nói nữa." Người nọ lại nhìn Hạ Dương, nhịn không được mà nói: "Hạ thiếu thật sự không định lên trên chơi sao? Tu Trúc cũng ở trên tầng đó."

Hạ Dương không chút để ý vẫn uống rượu vang đỏ, qua một lúc, mới trả lời: "Em ấy cũng ở đây à?"

"Đúng vậy, buổi chiều Tu Trúc đã đến rồi."

Hạ Dương lúc này mới xoay người, bước lên trên tầng.

Thẩm Tu Trúc đã ở trong phòng, đang ngồi trên sô pha cầm một ly sữa bò, trên người đắp một cái chăn mỏng, an an tĩnh tĩnh ngồi đó, giống như một tiểu công tử không rành thế sự.

Chiếu bạc ở bên kia vô cùng náo nhiệt, Hạ Dương cũng không bước qua đó, chỉ đến sô pha bên này, ngồi ở cạnh Thẩm Tu Trúc.

Thẩm Tu Trúc thấy Hạ Dương đến, nhìn người đàn ông bên cạnh, chậm rãi nói: "Em đã nghe Trì Dật nói về việc Yến Yến xảy ra tai nạn rồi."

"Nén bi thương." Thẩm Tu Trúc duỗi tay qua, lòng bàn tay áp lên bàn tay phải của anh, " Lúc trước dì Nguyễn____"

Không đợi Thẩm Tu Trúc nói xong, Hạ Dương đã ngắt lời cậu ta: "Không nói tới chuyện này nữa."

Hạ Dương thoáng đứng dậy, đặt cái ly lên bàn, cũng nhân tiện rút tay ra luôn.

Ở chiếu bạc không xa, có người trộm quan sát Hạ Dương.

"Hạ thiếu không sao chứ? Yến Yến cũng đã chết rồi......." Có một chàng trai lên tiếng hỏi.

"Này đã là gì." Một người khác nhàn nhạt nói, "Lúc trước thời điểm mẹ nó chết, Hạ đại thiếu cũng bình tĩnh giống như không có chuyện gì vậy, bây giờ chỉ là chết một tiểu tình nhân, có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ."

"Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là một tiểu tình nhân." Người nọ gật gật đầu.

Lúc người thân chết, Hạ thiếu còn chẳng để ý, càng không phải nói đến Hứa Thừa Yến.

Cũng chỉ là một tiểu tình nhân.

Chơi đùa mà thôi.

Chiếu bạc ở bên kia thật sự náo nhiệt, lúc sau Hạ Dương cũng đi sang đó.

Nhưng Hạ Dương cũng không ngồi chơi lâu, chỉ chơi mấy ván liền đứng dậy, dựa vào sô pha nghỉ ngơi.

Ở trong lòng bàn tay của Hạ Dương vẫn cầm ly rượu, anh đã uống không ít.

Hạ Dương ở trên sô pha, hai mắt khép hờ, biểu tình lười biếng.

Người trên chiếu bạc thay đổi một lượt lại thêm một lượt, chờ đến khi Trì Dật quay lại chiếu bạc, thuận thế hỏi: "Hạ thiếu, làm vài ván nữa hay không?"

Hạ Dương không trả lời, giống như đã uống say.

Trì Dật thoáng lại gần, gọi thêm một tiếng: "Hạ thiếu?"

Hạ Dương lúc này mới vô thức ngẩng đầu, theo thói quen mà nhìn về phía cửa, lên tiếng: "Yến Yến đến à?"

Trì Dật theo bản năng nói: "Yến Yến cái gì cơ? Không phải đã chết rồi à?"

Nghe được từ "Chết" này, Hạ Dương lúc này mới tỉnh táo hơn một ít, nhàn nhạt nói: "Quên mất."

Hạ Dương lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho tài xế.

Lúc Chú Chu đến đón Hạ Dương, đã là hơn 11 giờ tối.

Hạ Dương lên xe, ngồi một mình ở ghế sau, mệt mỏi mà xoa xoa mi tâm.

Chú Chu ngồi bên trên thấy được, lấy một cái chăn lông mỏng đưa qua.

Hạ Dương nhận lấy chăn, tuỳ ý mà hỏi: "Chăn chú lấy ở đâu vậy?"

Chú Chu giải thích: "Là Hứa tiên sinh mua, bảo tôi để sẵn trên xe."

Hạ Dương không lên tiếng, cũng chỉ nắm chăn mỏng trong tay, sau đó không dùng mà ném nó vào trong góc.

Hạ Dương tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt, ngủ một giấc.

Mãi đến sau khi xe đã dừng lại, Hạ Dương mới tỉnh, xuống xe trở lại chung cư.

Dì bảo mẫu cũng đang ở chung cư, tiếp nhận áo khoác từ trong tay Hạ Dương, ngửi thấy trên người anh toàn mùi rượu.

Dì hỏi: "Hạ tiên sinh, anh có muốn uống chút canh giải rượu không?"

Hạ Dương cũng đáp : "Muốn ăn chút gì đó."

Dì lại hỏi: "Vậy tôi làm cho cậu một bát hoành thánh nhé?"

Dì lại đem áo treo lên giá treo mũ áo trong phòng khách, sau đi vào trong phòng bếp, nói thêm: "Lần trước Hứa tiên sinh đã gói rất nhiều hoành thánh để trong tủ lạnh, để tôi nấu cho cậu___"

"Không ăn hoành thánh." Hạ Dương lạnh lùng đánh gãy lời của Dù giúp việc.

Dì sửng sốt, lại gật gật đầu đồng ý: "Vâng."

Dì ở trong phòng bếp, nấu một bát mì.

Nhưng mà Hạ Dương cũng không ăn bao nhiêu, chỉ qua loa ăn một ít, liền buông đũa, trở về phòng.

Trong phòng ngủ vẫn bài trí đồ dành cho hai người như cũ, đồ của Hứa Thừa Yến vẫn chưa dọn đi.

Trên giường vẫn đặt hai cái gối, trên bàn đặt hai cốc nước, tủ quần áo cũng là quần áo của hai người, bồn rửa mặt cũng có hai cái bàn chải đánh răng và khăn lông.....

Tất cả mọi thứ, đều chia cho hai người.

Hạ Dương lại ra ngoài ban công, nhìn quang cảnh bên dưới.

Ngoài phòng, đèn đuốc sáng trưng.

Hạ Dương ngồi một mình ở ngoài ban công thật lâu, cũng không có ý định ngủ.

Mãi cho đến khi xe cộ ngoài đường càng ngày càng ít, chung cư đối diện cũng tắt đèn gần hết, Hạ Dương vẫn ngồi đó.

Mà bên ngoài phòng ngủ, dì bảo mẫu đã dọn dẹp xong phòng bếp.

Khi dì bảo mẫu chuẩn bị quay về để nghỉ ngơi, chú ý thấy đèn trên hành lang vẫn còn sáng, vì thế đi qua tắt đèn.

Phòng ngủ chính ở bên phải hành lang, cửa phòng cũng đang rộng mở, dì theo bản năng mà nhìn vào trong phòng.

Trong phòng một mảnh tối tăm, cũng chỉ có đèn nhỏ trên tủ đầu giường toả ra ánh sáng mỏng manh chiếu đến một mảnh màu vàng ấm áp, còn có thể nhìn được một đạo thân ảnh đang ngồi bên ngoài ban công.

Người kia ngồi ngoài đó, bị bóng đêm bao trùm, nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ cái gì.

Trong bóng tối, trên đầu ngón tay của anh chợt loé lên một tia sáng__

Đầu mẩu thuốc lá đã rơi đầy đất.

Sáng hôm sau, khi dì đi lên, trông thấy Hạ Dương từ trong phòng bước ra.

Dì qua để quét tước phòng, đem những mẩu tàn thuốc ngoài ban công dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi đã dọn xong phòng ngủ, dì qua phòng khách, thấy Hạ Dương ở trên ban công.

Ban công còn trải đầy chậu hoa, mà người nọ ở trên ghế, gần như là bị chậu hoa bao chùm.

Dì đi qua tưới nước cho mấy chậu hoa, ngồi xuống nhìn trạng thái của chúng, phát hiện mấy chậu hoa hình như sinh trưởng không tốt lắm, liền lên tiếng nhắc nhở: "Hạ tiên sinh, hình như mấy chậu hoa này bị thiếu nước, có phải dạo gần đây Hứa tiên sinh quên chăm sóc không?"

Mấy chậu hoa của chung cư luôn luôn là Hứa Thừ Yến tự mình xử lý, dì cũng rất ít khi chạm vào, chỉ có cuối tuần tưới nước một lần.

"Ừm."Hạ Dương phản ứng thực bình đạm.

Chờ đến khi dì rời đi, Hạ Dương cúi đầu nhìn những bồn hoa trên mặt đất.

Trên đất đều là màu xanh lục của lá cây, chẳng qua mấy lá cây đều đã hơi héo rũ, không được xanh tươi như trước.

Hạ Dương thu hồi tầm mắt, không xem mấy chậu hoa nữa, tiếp tục an tĩnh mà ngồi.

Đến giữa trưa, Hạ Dương nhận được tin nhắn của Thẩm Tu Trúc.

Anh về phòng, thay quần áo, sau đó ra ngoài đón Thẩm Tu Trúc, đưa Thẩm Tu Trúc đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.

Thẩm Tu Trúc làm kiểm tra ở bên trong, Hạ Dương đứng chờ bên ngoài.

Hạ Dương tiến vào đại sảnh, dựa người vào lan can, nhìn những mọi người và bác sĩ tới lui.

Đại sảnh thực an tĩnh, tất cả mọi người đều thấp giọng nói chuyện với nhau, không đi quấy rầy người khác.

Mãi đến khi phòng cấp cứu bên kia truyền ra động tĩnh, một giọng nữ gào  khóc đánh vỡ sự bình tĩnh___

"Em không tin! Anh mau tỉnh lại! Mau  tỉnh lại đi!"

"Không phải đã nói tháng sau sẽ kết hôn sao! Có phải anh định đổi ý hay không!"

Một cô gái trẻ tuổi nhào vào xe cáng đẩy, đỏ mắt, gắt gao nắm chặt tay người đang nằm.

"Anh tỉnh lại đi! Anh có tin em sẽ bỏ đi theo người khác, không kết hôn cùng anh nữa!"

Cô gái kia nháo ra động tĩnh lớn, người nhà vội vàng đỡ lấy thân thể của cô.

Có mấy y tá đi ngang qua người nữ sinh, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

"Àiii, bạn trai của coi ấy đã chết....."

"Đã ở bên nhau 4-5 năm rồi, chuẩn bị kết hôn, kết quả cứ vậy mà đi, tất cả là do tai nạn giao thông......."

"Nếu đổi lại thành tôi, tôi cũng không thể nào chấp nhận được, trước khi kết hôn lại xảy ra chuyện này......"

"Đã ở bên nhau 4-5 năm rồi, nhớ lại chắc phải cảm thấy suy sụp lắm......"

Y tá nhỏ giọng thảo luận, đi qua người Hạ Dương.

Hạ Dương đưa lưng về phía y tá, theo thói quen rút một gói thuốc lá từ trong túi ra.

Nhưng lại nhận ra đây là bệnh viện, Hạ Dương cũng không châm lửa, cầm bao thuốc trên tay, có chút xuất thần.

Mà bên kia phòng cấp cứu, nữ sinh đã khóc khàn cả giọng, hoàn toàn suy sụp.

Tử vong chính là ly biệt tàn nhẫn nhất trên thế giới.

Hạ Dương nghe tiếng khóc truyền đến trên hành lang, trên mặt vẫn là bộ dáng lạnh băng như cũ, không có nét dao động nào.

Thật giống như, vĩnh viễn không bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cảm xúc___

Cho dù người bên gối tử vong.

Hạ Dương ở bên ngoài đợi, đôi con ngươi đen nhánh nhìn nơi xa, đen tối không rõ.

Không lâu sau, Thẩm Tu Trúc ở bên kia làm xong kiểm tra.

Thẩm Tu Trúc đi đến bên cạnh Hạ Dương, nhìn thấy thuốc lá ở trong tay anh, có chút ngoài ý muốn nói: " Em còn tưởng rằng anh đã cai thuốc rồi."

Hạ Dương thấy Thẩm Tu Trúc qua, đem bao thuốc kia cất lại vào trong túi.

Hạ Dương: "Lúc trước đúng là đã bỏ."

Nhưng gần đây lại nhiễm.

Thẩm Tu Trúc đứng một bên, cũng chú ý tới động tĩnh phòng cấp cứu bên kia.

Thẩm Tu Trúc cảm khái nói: "Ra đi quá đột ngột..........."

"Đột nhiên em lại nghĩ tới Hứa Thừa Yến." Thẩm Tu Trúc cúi đầu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, tựa hồ là cảm thấy áy náy, "Thật ra ngày đó, nếu em không mời anh lên du thuyền, nói không chừng mọi chuyện sẽ không xảy ra.........."

"Đều đã chết rồi." Hạ Dương nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến em."

"Hạ Dương." Thẩm Tu Trúc đột nhiên dựa lại gần, nắm lấy bàn tay của anh, "Em cảm thấy lo lắng cho anh."

Hạ Dương rút ra tay ra, cũng chỉ nói: "Tôi đưa em về."

Hạ Dương xoay người, xuống lầu rời đi trước.

Nhưng trên đường đưa Thẩm Tu Trúc về, Hạ Dương dẫn Thẩm Tu Trúc đến một tiệm bánh ngọt.

Tiệm bánh ngọt vẫn giữ nguyên bộ dáng như cũ, thẩm Tu Trúc cảm thán một hồi, cùng Hạ Dương chọn điểm tâm.

"Lúc trước anh từng mua cho em cái này, lúc đó em nhớ là rất khó ăn, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn bán."

"Bánh kem dứa ở đâu vậy? Có phải không có l không? Thật đáng tiếc....."

"Đã nhiều năm không quay về, giá cả tăng lên thật nhanh."

Thẩm Tu Trúc dạo vòng vòng quanh tiệm, vừa đi vừa hoài niệm chuyện trước kia.

Nhưng phần lớn thời gian, đều là Thẩm Tu Trúc nói chuyện, Hạ Dương an tĩnh nghe một bên, giống như đang thất thần, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.

Cuối cùng Thẩm Tu Trúc chọn mấy cái bánh ngọt nhỏ để đi tính tiền, đến quầy thu ngân trước.

Nhân viên cửa hàng nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Dạo gần đây cửa hàng đang có sản phẩm mới, hai vị tiên sinh có muốn thử vị mới hay không?"

Hạ Dương nghe xong, lúc này mới hỏi: "Sản phẩm mới vị gì?"

Nhân viên cửa hàng vội vàng lấy thực đơn đồ ngọt ra, "Là những loại điểm tâm liên quan đến nho ạ, bánh kem bánh mì hay bánh quy gì đó đều có hết.

Hạ Dương nhìn thực đơn, mua một phần bánh kem, còn nói thêm: "Đóng gói riêng cái này cho tôi."

Thẩm Tu Trúc ở bên cạnh nghe xong, có chút ngoài ý muốn mà hỏi: "Không phải anh không ăn đồ ngọt sao? Sao lại có ý định ăn thử?"

Hạ Dương nhìn quầy bánh kem, theo thói quen mà đáp:, "Hứa Thừa Yến thích."

Nhưng vừa trả lời xong, Hạ Dương đột nhiên nhớ đến lần trước Hứa Thừa Yến từng nói với hắn, trước nay đều không thích ăn bánh kem.

"Không đúng." Hạ Dương nhất thời có chút xuất thần, "Em ấy hình như không thích bánh kem."

Hắn bây giờ cũng không thể xác định được rốt cuộc Hứa Thừa Yến có thích ăn ngọt hay không.

"Đã lâu lắm rồi, có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa."

Cũng chỉ nhớ rõ khi lần đầu đầu tiên hắn mang bánh kem trở về, thanh niên có cặp mắt đào hoa kia tràn ngập ý cười___

Giống như những vì sao vậy, sáng long lanh.

Hôm thứ sáu, Hạ Dương trở về nhà cũ một chuyến.

Quản gia ra nghênh đón, sau khi nhìn thấy hắn xuống, mới nói: "Cậu chủ đã về."

Hạ Dương tùy ý đáp lại, nhàn nhạt hỏi: "Ông ấy thế nào rồi?"

"Ông chủ gần đây trạng thái đã tốt hơn rồi, thỉnh thoảng tinh thần tỉnh táo một chút." Quản gia có chút cảm thán.

Hạ Dương đi qua sân, hướng vào trong phòng.

Quản gia liền đi theo bên cạnh, nhìn thấy Hạ Dương lần này trở về một mình, liền hỏi: "Hứa tiên sinh lần này không về cùng ạ?"

Quản gia không biết chuyện Hứa Thừa Yến đã qua đời, nói: "Dạo gần đây có người tặng mấy chậu hoa, nghe nói là chủng loại gì quý báu lắm, nghĩ Hứa tiên sinh sẽ thích, nên tôi giữ lại."

Hạ Dương nghe thấy cái tên này, nhíu nhíu mày, nói: "Em ấy không đến."

Quản gia vẫn nhớ rõ Hứa Thừa Yến rất thích trồng hoa, chỉ cho rằng lần này là Hứa Thừa Yến có việc bận mới không về, liền hỏi: "Vậy Hạ thiếu có muốn mang hoa về cho Hứa tiên sinh không?"

Hạ Dương lạnh mặt, gắt gao nhíu mày.

Hứa tiên sinh, Hứa Thừa Yến......

Tất cả mọi người đều muốn ở trước mặt hắn nhắc đến cái tên này.

Hạ Dương thoáng có chút không vui, "Không mang."

Hạ Dương: "Em ấy đã chết, về sau sẽ không trở lại nữa."

Quản gia ngơ ngẩn, qua hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Xin nén bi thương."

Hạ Dương đi vào trong phòng, Kỳ Kỳ  còn đang nằm trên thảm trong phòng khách để nghỉ ngơi.

Kỳ Kỳ trông thấy Hạ Dương đến, lập tức đứng dậy chạy qua, đi vòng vòng quanh người Hạ Dương, kêu không ngừng.

Chỉ là Kỳ Kỳ không nhìn thấy người quen thuộc hay đi cùng Hạ Dương, vì thế liền xông ra ngoài, chạy về phía sân.

Hạ Dương nhìn theo, liền trông thấy Kỳ Kỳ đã chạy tới xe ở bên kia.

Kỳ Kỳ có chút hưng phấn, cứ chạy đảo vòng quanh xe, lại ghé lên cửa kính, nhìn vào bên trong.

Quản gia vội vàng đi qua kéo Kỳ Kỳ lại, nhưng Kỳ Kỳ rất khoẻ, rất nhanh đã chạy thoát, lại chạy về phía xe.

Đại cẩu ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa xe , cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm cửa xe.

Hạ Dương nhìn đại cẩu kia, đi đến, chậm rãi nói: "Đừng đợi."

"Gâu~u~~~~!" Đại cẩu ngẩng đầu kêu to một tiếng.

Hạ Dương: "Trong xe không có ai."

Đại cẩu lúc lắc đầu, không quá hiểu được lời nói của hắn.

Nó chỉ biết, khi Hạ Dương về, một chủ nhân khác của nó cũng sẽ trở về cùng.

Kỳ Kỳ rất cố chấp, tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất ——

Chờ đợi một vị chủ nhân khác của nó xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro