Chap 24: Đau đớn và kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được tiêm liều thuốc an thần và ngất đi, anh được chuyển vào phòng bệnh khác. Phòng V.I.P. Đây là căn phòng xịn nhất trong bệnh viện. Căn phòng này được trang bị nhiều thiết bị tân tiến với các loại đồ dùng

Trên chiếc giương trắng tinh lạnh lẽo giữa căn phòng. Có chàng trai với mái tóc xanh đen phảng phất mùi bạc hà đang nằm đó. Đôi mắt nhắm nghiền dừng như không muốn mở ra. Trên khuôn mặt điển trai được dán một miếng băng trắng. Hai bàn tay được băng bó lại cẩn thận vì bị thủy tinh đâm vào tay. Trên cánh tay phải là một bình truyền nước biển. Bình truyền đó nối với sợi dây gắn vào tay anh. Từng giọt nước biển chảy xuống. Chậm rãi, từ từ. Còn đối với chàng trai ấy, thì mọi thứ đã kết thúc. Mọi thứ đã sụy đổ. Ánh sáng duy nhất của đời anh, niềm hạnh phúc của anh, niềm vui của anh đều đã biển mất hết chỉ trong một ngày

Ông bà Uchiha đầu tiên nghe Sakura bị tai nạn liền bỏ hết công việc ở tập đoàn để đến bệnh viện. Nào ngờ trên đường đi lại nghe tinh Sasuke phải nhập viện nữa

Cạch

Tiếng cửa phòng bệnh mở ra. Bước vào là hai người. Một người phụ nữ và một người đàn ông. Người phụ nữ với mái tóc dài, đen suôn mượt cùng với đôi mắt đe tràn ngập sự xót xa khi chứng kiến con trai của mình, đôi mắt cũng đã ngập lệ từ khi nào. Người đàn ông cũng với mái tóc đen, đôi mắt đen đầy kiên định nhìn vào người con trai của mình

- Sasuke ... nó ... nó - Bà Mikoto quá đau lòng, không nói lên lời. Chỉ biết úp mặt vào ngực chồng mà khóc nức nở. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ ? Con trai bà nằm đó, trái tim một người mẹ bị bóp nghẹn vì sự xót xa

- Mình yên tâm. Sasuke sẽ tỉnh lại. Tôi hứa - Ông Fugaku nói. Thực sự người như ông, dù có kiên định bao nhiêu, cứng rắn bao nhiêu thì trước mặt con của mình cũng sẽ thành một người cha

Lúc đó, vị bác sĩ bước vào. Ông bà Uchiha hỏi bác sĩ

- Bác sĩ con tôi ... nó ... - Bà Mikuoto run rẩy nói. Nước mắt chay ngày một nhiều

- Thưa bà, cậu Uchiha do không ăn uống, ngủ nghỉ nhiều ngày nên dẫn tới tình trạng mệt mỏi, không kiểm chế được cảm xúc. Đôi tay bị băng bó vì thủy tinh đâm vào. Khi khâu tay cho cậu Uchiha, chúng tôi đã gắp ra được, 30 mảnh thủy tinh vụn trong lòng bàn tay cậu ấy khi đó. Tổng cộng số mũi phải khâu là 24 mũi. Còn khuôn mặt thì bị chảy máu do bị thủy tinh cứa vào. Chúng tôi đã truyền nước biển để cho cậu Uchiha bình tĩnh lại. Mong ông bà chăm sóc cho cậu ấy - Vị bắc sĩ già nói

- Cảm ơn ... bác sĩ - Bà Mikoto cúi gập người. Đôi mắt bà đẫm lệ. Con trai của bà. Đứa con mà bà rứt ruột đẻ ra tại sao lại thành ra thế này chứ ? Ông Fugaku cũng không biết làm gì ngoài việc ôm lấy đôi vai đang run lên từng hồi của vợ mình

Anh hôn mê cũng đã 5 ngày rồi. Tất cả mọi người, bạn bè của anh đều đến thăm anh nhưng anh lại không thấy có dấu hiệu nào như là muốn tỉnh lại cả. Có thể anh muốn chết đi, để quên đi cái nỗi buồn sâu thẳm đang ngày ăn mòn trái tim anh. Thực sự ... rất đau khi mất cô. Có lẽ anh nghĩ rằng chết rồi có thể sẽ gặp được cô. Không phải chỉ riêng anh mà mọi người ai ai cũng vậy. Mất đi một người bạn quan trọng thì cảm giác sẽ ra sao ? Buồn bã, thiếu vắng. Cô gái luôn nở nụ cười với họ, luôn động viên họ đã không còn ở bên cạnh họ nữa rồi

- Thuốc an thần không có tác dụng lâu đến vậy. Muốn tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân. Nếu bệnh nhân không muốn tỉnh lại thì không có phương pháp nào có thể cứu chữa được - Vị bác sĩ già nói. Nỗi lo sợ trong bà Mikoto lại càng nặng thêm

Ngày thứ 6 anh hôn mê. Hôm đó trời cũng mưa tầm tã. Bầu trời xanh đã mang trên mình một bộ giáp đen và những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống thành phố. Trong căn phòng bệnh của bệnh viện xxx, anh nằm đó, trên người là cả đống dây dợ. Nhưng có lẽ không phải là tất cả. Ngón tay của anh khẽ giật. Đôi mắt khẽ nheo lại rôi từ từ mở ra. Cuối cùng thì đôi mắt đen cũng hoàn toàn mở ra. Anh nhìn lên trần nhà màu trắng lạnh lẽo mà đôi mắt thì mờ đục. Khẽ quay đầu sang phải, anh nhìn thấy điện thoại của mình. Anh cố trở mình ngồi dậy rồi dùng tay giựt hết mớ dây dợ vướng víu đó ra. Sợi dây truyền nước cũng bị anh giật ra một cách mạnh bạo. Anh lảo đảo đứng dậy, đầu đau như búa đổ nhưng vẫn đứng lên. Tay anh với ra lấy chiếc điện thoại màu đen của mình để trên bàn rồi mở cửa phòng đi ra ngoài trong trời mưa tầm tã

- CÁC NGƯỜI LÀM ĂN CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ ??? - Ông Fugaku giận dữ hét lên làm cho 2 y tá giật mình

- Chúng tôi ... chỉ rời đi ... mua đồ một chút nhưng ... không ngờ cậu Uchiha lại ... tỉnh lại vào lúc đó - Một cô y tá rụt rè nói. Dù sao thì lỗi này cũng là lỗi của bệnh viện vì đã không trông coi bệnh nhân cẩn thận

Bà Mikoto đứng im tại một chỗ. Đôi mắt bà lần nữa lại rơi lệ vì lo lắng nhưng rồi bà cũng để ý đến chiếc điện thoại trên bàn đã biến mất

- Sasu ~ chan có mang theo điện thoại !!! - Bà Mikoto reo lên vui mừng, vội cho tay vào túi lấy điện thoại ra để gọi cho con trai mình nhưng đổi lại

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau

- Thằng bé không nghe máy. Nó có thể đi đâu chứ ? - Bà Mikoto hoảng sợ nói. Bỗng bà nhìn vào ngày tháng thì bỗng ngạc nhiên

Ngày 23 tháng 7

Ở ngoài đường, một chàng trai đang đi giữa cơn mưa. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện xxx, hai bàn tay được băng bó cẩn thận đang đàn trở nên ướt sũng vì nước mưa. Đôi mắt anh vô hồn nhìn về phía trước mà anh còn chẳng biết mình sẽ đi đến đâu nữa. Máu từ bàn tay anh chảy xuống. Có lẽ là do vừa nãy giật kim quá mạnh nên làm ảnh hưởng đến mạch máu và máu bắt đầu chảy ra. Máu chảy đến ngón tay của anh rồi nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo từng giọt hòa trộn cùng với những giọt mưa đã rơi. Mặc cho mọi người đi ngoài đường nhìn anh như kẻ điên, anh vẫn cứ đi trong làn mưa lạnh buốt

Chợt, anh đi qua công viên - nơi anh và cô vẫn thường chơi đùa ngày bé và mới mấy hôm trước, họ cũng lại chơi ở đây. Cô chạy, anh đuổi. Họ đuổi bắt trong trời mưa tầm tã nhưng lại trong tiếng cười và sự vui vẻ. Nhưng giờ đây, cảnh còn nhưng người đã mất. Đôi chân anh không kiểm soát mà tự động bước đến chỗ chiếc ghế đá ở công viên. Anh ngồi xuống, cảm nhận từng giọt mưa lạnh toát đang thấm vào mặt mình

Reng ... Reng

Điện thoại của anh kêu lên, anh mở màn hình lên rồi đôi mắt đen cũng mở lớn ngạc nhiên khi thấy dòng chữ Sakura Kawai ^~^ . Là Sakura, là Sakura thật sao ? Anh ngạc nhiên cứ ngỡ như mình đang mơ. Anh nhanh chóng bấm trả lời rồi áp điện thoại lên tai. Đầu bên kia là một giọng nói trong trẻo và ấm áp vang lên

Sasuke - kun 

- Sakura, cậu đã ở đâu vậy hả ? Có biết mình lo lắng lắm không ? - Anh hỏi. Giọng nói có chút gấp gáp hơn

Sasuke - kun, cậu hãy lắng nghe kĩ điều mình nói vì mình ... không dám chắc rằng mình có thể nói chuyện với cậu lần nữa - Giọng Sakura trầm buồn

- Tại sao Sakura ? - Anh hỏi. Giọng nói trầm hẳn đi. Có vẻ như anh đang kìm nén nỗi đau từ trái tim mình

Sasuke - kun, cậu có biết hôm nay là ngày gì không ? - Giọng Sakura bỗng chốc trở nên vui vẻ

- Ngày gì vậy Sakura ? - Sasuke hỏi

Mình biết là cậu sẽ không quan tâm mà. Hì nên bổn cô nương đây sẽ nhắc cho cậu nhớ. Hôm nay là ngày 23 tháng 7 là sinh nhật của cậu đó

- Vậy ... - Sasuke nói. Đôi môi mấp máy

nhưng hiện tại thì tớ vẫn chưa nghĩ ra quà để tặng cho cậu nữa nhưng Sasuke - kun đừng giận mình nha ! - Giọng nói nhí nhảnh, vui tươi từ phía bên kia vang lên làm trái tim anh ấm áp từng hồi mặc dù biết rằng ... có thể nó không có thật

- Ừ - Sasuke nhẹ nhàng nói. Nhỡ đâu ... anh sẽ mãi mãi không bao giờ được nghe giọng nói này một lần nữa ?

thế, mình sẽ tặng cho cậu một bài hát nhé ?

- Sakura

Happy birthday to you

Happy birthday to you

...

Giọng hát nhẹ nhàng của cô vang lên. Giọng trong veo như làn suối xanh. Ngọt ngào mà mát rượi. Giọng hát êm ái cất lên từ phía đầu dây bên kia

- Cảm ơn ... Sakura - Sasuke mỉm cười

Sasuke - kun nè, cậu đang nhìn thế ? Nếu như cậu đang để ý đến nào khác thì mình sẽ giận cậu luôn đó

- Mình chỉ nhìn mỗi mình Sakura của mình thôi

Sasuke - kun, bây giờ cậu đã 18 tuổi rồi đó nên cũng phải tốt hơn năm ngoái nghe chưa ? Làm việc tập đoàn thì làm nhưng mà cũng đừng có quên ăn uống điều độ và ngủ đủ giấc đó ! - Giọng nói nhí nhảnh của Sakura vang lên bên tai anh. Anh chỉ muốn những giây phút này kéo dài mãi mãi

- Mình biết rồi mà - Anh cười dịu dàng

Thôi mình phải đi bây giờ. Chúc Sasuke - kun sinh nhật vui vẻ nhé ! Hẹn gặp lại ở trường. Sayonara ! À quên nữa. Mình nói với cậu cái này nè. Sasuke ~ kun, aishiteru - Sakura nói rồi cúp máy

- Sakura ... Sakura ... SAKURA - Sasuke hét tên cô nhưng đổi lại chỉ là những tiếng tút ... tút dài vô tận. Tại sao ? Tại sao lại chia cắt anh và cô như vậy ? Sakura, cậu đi rồi thì có biết mình đau đớn thế nào không ? Cậu ác lắm Sakura

- TÔI GHÉT CẬU ... SAKURA TÔI GHÉT CẬU ... nhưng tôi cũng yêu cậu ... rất nhiều SAKURA !!!! - Giọng anh khản đặc lại. Từng giọt nước mắt lại rơi xuống. Đôi tay đưa lên bịt lại đôi mắt của mình. Mưa và nước mắt. Không ai có thể biết anh đau khổ đến mức nào. Cô yêu anh vậy tại sao lại rời xa anh ? Tại sao vậy ? Cô không nghĩ đến cảm giác của anh khi mất cô sao ? 

' Sakura, aishiteru '



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro