Chương 68.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Vô Nhiên vô cùng khinh bỉ hành vi nịnh nọt Cố Sính của tên phản bội Tiêu Đồ, hắn chậc lưỡi hai tiếng sau đó không thèm để ý đến Tiêu Đồ, một mình xoát bài viết trên diễn đàn, xem qua xem lại một vòng, cứ mười bài viết thì có đến chín bài khen ngợi Cố Sính đẹp trai, còn có bài viết nói thẳng muốn gả cho y.

Điều này làm cho Diệp Vô Nhiên có cảm giác toàn bộ mọi người trên thế giới đều trở thành cẩu xu nịnh của Cố Sính, nhìn một lượt sau đó hắn lại quay trở lại nhìn bài viết của Trương Ninh, đã có hơn năm trăm bình luận, có đau lòng cũng có ủng hộ.

Tuy nhiên phần lớn là ủng hộ, nói cái gì mà Cố Sính và Trương Ninh có nhan sắc hòa hợp, trong đầu Diệp Vô Nhiên bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh Trương Ninh bung dù che nắng cho Cố Sính ngày hôm đó, được rồi, đúng là rất xứng đôi.

Thật đúng là người so với người càng tức chết người a, thật ra trước đây Diệp Vô Nhiên đã thường xuyên lắc lư trước mặt Trương Ninh, ví dụ như nghe ngóng tin tức của nàng, sau đó làm bộ vô tình gặp được và vân vân các loại, kết quả ngay cả một ánh mắt Trương Ninh cũng không bố thí cho hắn.

Cố Sính thì ngược lại, y chỉ cần đứng dưới ký túc xá nam của hắn một hồi mà đã có bản lĩnh khiến cho nữ thần lạnh lùng chủ động không mời mà đến gần.

Nội tâm bất bình làm cho Diệp Vô Nhiên cứ như vậy mà tức giận với Cố Sính.

"Đều nói hồng nhan họa thủy gì gì đó, ta thấy Cố Sính chính là tên hại nước hại dân a." Diệp Vô Nhiên không nhịn được mở miệng oán trách, dù tâm lý bất bình nhưng hắn chỉ dám phàn nàn hai ba câu trong cái ổ nhỏ của mình.

Tiêu Đồ vội vàng gật đầu đáp: " Đúng đúng đúng, sau việc này khẳng định rất nhiều nam sinh hận chết người bạn trai trên mạng này của ngươi."

"Yêu qua mạng cái đại gia ngươi, ta lúc nào thì nói qua y là bạn trai trên mạng của ta?" Diệp Vô Nhiên giơ đũa làm bộ muốn ném vào người Tiêu Đồ.

"Không không không, là lỗi của ta, không phải là bạn trai trên mạng, ngày đó các ngươi đã bôn hiện a!" Không cần Diệp Vô Nhiên động thủ Tiêu Đồ đã vội vàng vả hai cái vào miệng mình, dù sao thì cũng đã nói cắn người miệng mềm nha.

"Tiêu Đồ, ngươi tìm đánh có phải không?" Hiện giờ tâm trạng Diệp Vô Nhiên rất không tốt, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.

Tiêu Đồ cũng không phải không biết tính cách Diệp Vô Nhiên là thế nào, tiểu tử này chính là điển hình của một tên miệng pháo, nếu thật sự đánh nhau thì lại kinh sợ hệt như thằng cháu rùa, hắn giả vờ tức giận đập bàn nói: " Ha~, ta nói cho ngươi biết a Diệp Vô Nhiên, ta nói cái gì cũng không đúng phải không? Vậy ngươi nói cho ta biết có phải nam thần kia tới tìm ngươi muốn bôn hiện hay không?"

Diệp Vô Nhiên bị cái đập bàn này của Tiêu Đồ dọa sợ, còn bị hỏi đến chột dạ, chính xác là Cố Sính tìm hắn bôn hiện.

"Đúng vậy, nhưng chúng ta chẳng qua là tình duyên trong trò chơi mà thôi, không phải yêu đương qua mạng."

"Ta lại hỏi ngươi, ngươi nói quan hệ giữa ngươi và hắn không phải tình nhân, vậy buổi tối ngươi không quay về ký túc xá kia có phải là ngươi và hắn ngủ cùng một chỗ hay không?" Tiêu Đồ lại ném ra vấn đề trí mạng thứ hai.

"Ta đã đáp ứng trở thành người yêu của hắn, nhưng đó là do ta bị ép buộc, ta cũng là bất đắc dĩ a." Diệp Vô Nhiên muốn giải thích, lại phát hiện biểu tình của Tiêu Đồ càng ngày càng âm hiểm.

"Đây không phải là các ngươi bôn hiện hay sao?" Tiêu Đồ hỏi ngược lại, thậm chí còn ghé sát vào tai Diệp Vô Nhiên nói nhỏ.

"Diệp Vô Nhiên, ngươi hỏi xem bên cạnh nam thần còn có bằng hữu nào có tiền giống như hắn hay không? Nếu còn thì giới thiệu cho ta một người, gần đây bạn gái ta tiêu tiền nhiều quá ta có chút không chống đỡ được."

"Phốc!" Miếng thịt trong miệng Diệp Vô Nhiên bị hắn phun trên mặt đất, thằng cháu trai này có ý gì?

Tiêu Đồ là muốn hắn giới thiệu chính mình với nam thần giống như Cố Sính, sau đó dùng tiền mà nam thần cho để nuôi bạn gái mình, khốn nạn, đây không phải là khốn nạn bình thường đâu, nếu thật sự làm ra hành vi như vậy, tại 818 Kiếm Tam khẳng định sẽ bị nước miếng dìm đến chết.

"Tiêu Đồ, có phải đầu óc ngươi bị nước vào không?" Thậm chí Diệp Vô Nhiên còn muốn gọi bác sĩ cho Tiêu Đồ.

Tiêu Đồ nhớ tới chi tiêu gần đây của bạn gái, hôm nay mua một thỏi son mấy trăm tệ, ngày mai than thở mình không có phấn để dùng, mua cho nàng thì tốt, ném vào đó rất nhiều rất nhiều tiền , vậy mà hắn chỉ hôn nàng một cái còn bị ghét bỏ.

Thật chua xót a!

"Diệp Vô Nhiên, anh em cần ngươi cứu mạng a!"

"Cút đi, ngươi nghĩ rằng cao phú soái nào cũng đều mắt mù sao?"

Diệp Vô Nhiên châm chọc một câu sau đó mặc kệ Tiêu Đồ đau khổ, đâu phải muốn có là có biết không hả? Hắn buồn bực ăn đồ ăn của mình.

Tiêu Đồ cũng chỉ nói đùa thôi, đầu năm nay trai thẳng giả làm gay trêu đùa đều là chuyện bình thường, hắn cười ha ha hai tiếng, được rồi, thay vì quản chuyện của Diệp Vô Nhiên không bằng suy nghĩ xem món đồ mà bạn gái vừa ý gần đây có giá bao nhiêu thì hơn.

Đồ ăn trên bàn bị hai người tiêu diệt sạch sẽ, Diệp Vô Nhiên ăn quá no liền ợ một tiếng, bụng nhỏ vốn bằng phẳng vì ăn quá nhiều mà biến thành tròn vo, Diệp Vô Nhiên ăn uống no nê liền lấy lý do đồ ăn là của mình sai bảo Tiêu Đồ dọn dẹp bàn ăn, còn bản thân thì vui vẻ cầm mũ giáp tiến vào trò chơi.

Đã lâu không vào trò chơi, hắn muốn vào trò chơi nhìn một chút.

Mấy ngày nay vì trốn tránh mà hắn không dám vào Kiếm Tam, hệ thống trong trò chơi thay đổi rất lớn, cần phải cập nhật thêm 20GB dữ liệu mới vào trong mũ giáp, Diệp Vô Nhiên phải mất gần một tiếng mới cập nhật xong.

May mà bây giờ game đã đổi thành toàn tức võng du mà không phải là game bàn phím như trước, nếu không cập nhật 20GB một lúc như thế này, Diệp Vô Nhiên dám đánh cuộc phải đợi đến nửa đêm cũng không có khả năng cập nhật xong toàn bộ.

Nhắm mặt lại tiến vào trò chơi, Diệp Vô Nhiên mới online đã nhận được thông báo nhắc nhở tin nhắn mật không ngừng, hắn nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, danh sách tất cả người chơi lạ tìm hắn trò chuyện đều hiện lên.

Đúng như Diệp Vô Nhiên dự đoán, có rất nhiều người đã nhìn thấy tấm hình kia của Cố Sính, người gặp xui xẻo nhất có khả năng chính là hắn.

Xuất phát từ sự hiếu kỳ không biết nội dung mấy tin nhắn mật này là gì, Diệp Vô Nhiên chạy thẳng đến bản đồ Thành Đô tìm NPC Tín Sứ đứng bên cạnh chuồng ngựa nhận tin nhắn mật trong mấy ngày nay, đầu tiên hắn ấn mở kiểm tra số lượng tin nhắn, ừm, hơn một vạn tin nhắn, người chơi Kiếm Tam quả nhiên người người đều là nhân tài.

[Quân tẩu Quân tẩu, có phải kiếp trước ngươi giải cứu cả dải Ngân Hà không? Trời ơi, Cố đại thần quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi.]

Tin nhắn đến từ một vị Quân nương.

[Van xin ngươi buông tha cho Cố Sính a, trò chơi này gọi Cơ Tam chỉ là đùa giỡn thôi, ngươi thật sự cho rằng đây là trò chơi của Gay sao? Ngươi buông tha cho hắn được không?]

Tin nhắn đến từ một vị Độc tỷ nào đó.

[Quân tẩu Quân tẩu, cầu hình ảnh, đại thần bạo hồng rồi, giờ tới lượt ngươi a, ngươi nhất định là tiểu thụ đẹp trai nhất đẹp trai nhất trên thế giới này, ta mãi mãi ủng hộ các ngươi!]

Một Độc la kích động lưu lại.

[Ngươi xem ta quỳ có đạt tiêu chuẩn sao? Ngươi nhận ta làm đồ đệ được không? Ta cũng muốn câu một đại lão làm tình duyên.]

Tin nhắn do một vị Thương cha gửi tới.

Xin lược bớt hơn một vạn tin nhắn mật phía dưới.

Quả nhiên mỗi một sự kiện đều có lợi có hại, đã có người khen ngợi Diệp Vô Nhiên thì khẳng định sẽ có người mắng Diệp Vô Nhiên, đủ loại tin nhắn mật gửi tới mà nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này là do một tấm hình của Cố Sính mà thôi.

Đối với việc này, người trong cuộc Diệp Vô Nhiên vẫn vô cùng bình tĩnh dùng kim Cố Sính cho hắn lúc trước, đi tới cửa hàng mua một bó đuốc sau đó quăng vào hộp thư của mình, hắn đánh dấu toàn bộ tin nhắn mấy ngày gần đây, đốt sạch.

Hắn chẳng muốn quan tâm, sau khi đốt xong tất cả những tin nhắn mật, Diệp Vô Nhiên liền nghênh ngang đi tới Thành Đô nhận nhiệm vụ đại chiến hàng ngày rồi bắt đầu làm nhiệm vụ.

"Tàng Kiếm nên đối chiến với Thương Vân như vậy, hiểu chưa?" Thúc Cửu kiên nhẫn chỉ bảo Lâm Tu Chiêu cách đối chiến với Thương Vân, trong nội tâm có nỗi khổ mà không thể nói ra, hắn là chỉ huy công phòng bên Hạo Khí Minh, còn là một Thương Vân, vì sao phải dạy đồ đệ của chỉ huy công phòng bên Ác Nhân nên đánh Thương Vân bọn họ như thế nào?

"Tu Chiêu, cố lên!" Thẩm Trì ngồi trên tảng đá lớn trong rừng cây cạnh Thành Đô cổ vũ Lâm Tu Chiêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngốc manh của Lâm Tu Chiêu khẽ nhăn lại, rất chăm chú, nội tâm vô cùng khẩn trương nhưng vẫn một mực nhớ kỹ kỹ năng đối chiến với Thương Vân mà Thúc Cửu thúc thúc vừa dạy, còn có trình tự đánh ra kỹ năng hữu hiệu nhất.

Thúc Cửu vòng con mắt nhìn về phía Thẩm Trì, rõ ràng là hắn để cho Thẩm Trì đánh vào bên trong Cố Sính, đem tiểu Kỷ Kỷ này ngậm vào trong mồm rồi chuồn đi chọc giận thằng cháu trai Cố Sính kia, kết quả bây giờ hắn lại có cảm giác đồ đệ mình làm phản rồi.

Cả nhà cũng chỉ có mỗi tiểu Kỷ Kỷ này là ngây ngô dễ bị sói ngậm đi nhất a.

Nhắc đến đôi phu phu nhà Cố Sính đúng là ngoan độc, không vào trò chơi không nói, thậm chí ngay cả dạy dỗ đồ đệ cũng không đến nơi đến chốn, vốn dĩ hắn cũng không muốn quản, nhưng ngày đó gặp Thẩm Trì cùng tiểu Kỷ Kỷ này bị mấy kẻ hay làm việc ác bên Hạo Khí đuổi giết mới không đành lòng ra tay giúp đỡ.

Dù sao trước kia cũng là đồ đệ của mình, dù sao cũng là lão bà của đồ đệ trước kia của mình, Thúc Cửu cứ như vậy thay thế Cố Sính và Diệp Vô Nhiên làm bảo mẫu vài ngày nay.

"Nhớ rõ trước khi ta ra Trảm Đao thì phải giải trừ khống chế." Thúc Cửu dốc lòng dạy bảo, luôn luôn nhường nhịn Lâm Tu Chiêu, lại phát hiện đứa nhỏ Lâm Tu Chiêu này đánh nhau rất có bản lĩnh, từng chiêu từng chiêu đều dựa theo trình tự hắn nói, cuối cùng dứt khoát ra mạnh tay, muốn xem Lâm Tu Chiêu có thể kịp thời phá giải kỹ năng hay trốn thoát hay không.

Lá chắn bay tới quấn lên thân thể nhỏ bé của Lâm Tu Chiêu, Thúc Cửu rất nhanh kéo ngắn khoảng cách sau đó không chút do dự lựa chọn Trảm đao.

"Đậu xanh! Tên nhân yêu chết tiệt nhà ngươi! Ngươi mau thả đồ đệ của ta ra!" Diệp Vô Nhiên làm hết nhiệm vụ đại chiến liền giải tán đội ngũ sau đó trực tiếp truyền tống đến đây, không ngờ chưa đi được mấy bước đã phát hiện tên nhân yêu dùng nữ hào trêu chọc hắn lần trước đang đánh đồ đệ của hắn, vội vàng xông lên ngăn cản.

Thế nhưng một khi đã sử dụng Trảm đao thì không có cách nào thu hồi, một tiếng rống giận này của Diệp Vô Nhiên lại khiến cho Lâm Tu Chiêu phân tâm, hắn vui mừng nhìn về phía Diệp Vô Nhiên, hoàn toàn quên mất thanh máu của mình chỉ còn một tia ít ỏi.

Lãnh trọn một cái Trảm đao mà Thúc Cửu đánh qua, thanh huyết của Lâm Tu Chiêu lập tức trống rỗng, cả người ngã xuống đồng cỏ, y phục trên người dính đầy bùn đất.

"Đồ đệ." Diệp Vô Nhiên xông tới, đem Lâm Tu Chiêu nằm trên mặt đất ôm vào trong lòng, mặt mũi hầm hầm nhìn Thúc Cửu mặt đầy vô tội.

Thúc Cửu thu hồi lá chắn và đao, trận cắm cờ luận bàn này bởi vì Lâm Tu Chiêu thua mà chấm dứt, hắn giương mắt nhìn về phía Lâm Tu Chiêu, lại phát hiện Diệp Vô Nhiên đang dùng ánh mắt muốn giết người nhìn hắn.

Không đúng, tình huống gì đây? Hắn dạy bảo tiểu Kỷ Kỷ này đánh nhau cũng sai sao?

Thẩm Trì cũng phát hiện tình huống không đúng liền đứng dậy đi tới sau lưng Diệp Vô Nhiên.

"Sư mẫu, người đừng tức giận."

Mặc dù Diệp Vô Nhiên là một tên cá mặn, nhưng hắn cũng là một tên cá mặn có tình cảm, từ khi hắn bắt đầu chơi Kiếm Tam đến nay cũng chỉ có mấy thân hữu, nhưng đồ đệ thì chỉ có một, ở trước mặt hắn khi dễ đồ đệ hắn như vậy thì khác gì khi dễ hắn?

"Nhân yêu chết tiệt! Ngươi bắt nạt đồ đệ của ta thì tính là hảo hán cái gì? Có bản lĩnh thì ngươi đánh với ta đây này!"

Bởi vì Diệp Vô Nhiên là tình duyên của Cố Sính, cho nên thuộc tính tay tàn này của hắn hầu như tất cả người chơi đều biết, Thúc Cửu bị tên tay tàn này khiêu khích liền không khách khí cười nhạo.

"Ồ, ý của ngươi là để cho ta bắt nạt ngươi phải không?"

"Sư mẫu, người đừng hiểu lầm, sư phụ của con không bắt nạt Tu Chiêu! Ngài ấy đang dạy Tu Chiêu cắm cờ mà thôi!" Thẩm Trì sợ xảy ra hiểu lầm lập tức vội vàng giải thích, nhưng lại bị Thúc Cửu cắt ngang.

"Tiểu tử ngươi ít nói nhảm, bắt nạt chính là bắt nạt, thế nào? Diệp Nhị thiếu có phải muốn gọi lão công của ngươi đến đánh ta phải không?"

Thúc Cửu này hả, rất không thích việc phải giải thích với người khác. Dù sao thì trong mắt người ta hắn chính là kẻ xấu, có làm chuyện tốt thì người ta cũng sẽ cho rằng chồn đến nhà gà chúc tết, đã vậy thì hà tất phải lãng phí nước bọt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro