Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua đôi má làm cho mái tóc dài của Lâm Tước càng trở nên phiêu dật, nàng ngồi trên ban công thưởng thức rượu ngon dưới hầm rượu của Cố Sính, khuôn mặt trang điểm tinh xảo khiến cho nàng giống như một mỹ nhân lạnh lùng.

Tầm mắt nàng rơi vào tấm ảnh trên bàn thủy tinh, đáy mắt lộ ra vui vẻ mang theo chút hàm ý sâu xa, nàng đặt chiếc ly thủy tinh đế cao trong tay lên mặt bàn, cầm lấy tấm ảnh lắc lắc trước mặt, ánh mặt trời chiếu xuống người thiếu niên trong tấm ảnh khiến người nọ càng thêm lộ ra hương vị thanh xuân.

"Diệp Vô Nhiên." Lâm Tước nhỏ giọng thì thầm gọi tên của thiếu niên trong tấm ảnh, sự vui vẻ trong đáy mắt ngày càng đậm.

Có cái gọi là hạng người gì thì sẽ có bằng hữu dạng đó, giống như Cố Sính vậy, người bình thường không dám chọc đến y, người bên cạnh y cũng không phải là người mà kẻ khác có thể trêu chọc, Lâm Tước tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ ngày nàng được Cố Sính cứu ra từ trong tay bọn bắt cóc, trong ba ngày này, Lâm Tước không biết Cố Sính đã dùng biện pháp gì để giải quyết tên đại ca ngu xuẩn của bọn cướp kia, nàng chỉ biết vì Cố Sính mà nàng bị bắt cóc, mà thái độ của Cố Sính đối với nàng cũng không có bất luận biến hóa gì.

Vẫn xem nàng trở thành không khí như trước, vẫn bỏ qua tất cả hỉ nộ ái ố của nàng.

Lâm Tước vốn là một nữ nhân có lòng báo thù rất mạnh, nếu Cố Sính đã đối xử với nàng như vậy, tất nhiên nàng cũng sẽ không để cho Cố Sính có ngày nào tốt lành, thiếu niên trong tấm ảnh này chính là cơ hội báo thù tốt nhất của nàng lúc này.

"Cố Sính, ngươi đợi đó."

Trên bàn nhỏ trong ký túc xá lại một lần nữa xếp đầy những món ăn tinh xảo thơm nức, Diệp Vô Nhiên đứng cạnh cửa buồn bực nhìn mấy người đàn ông đưa đồ ăn tới, còn có chị gái phục vụ quen thuộc kia.

"Có phải Cố Sính kêu các ngươi đưa đồ ăn đến đây hay không?"

Diệp Vô Nhiên suy nghĩ trong những người mà hắn quen biết cũng chỉ có một mình Cố Sính mới có năng lực làm việc này, mỗi ngày đều để cho người ta đem những món ăn xa hoa đến cho hắn.

"Diệp tiên sinh, chúc ngài dùng cơm vui vẻ, nếu có món ăn không hợp khẩu vị ngài có thể viết vào giấy dán tiện lợi đưa cho ta, hoặc là ngày mai ngài muốn ăn món gì cũng có thể ghi lại đưa cho ta." Chị gái phục vụ mỉm cười, lễ phép đem cuốn giấy dán tiện lợi đưa cho Diệp Vô Nhiên.

"Không phải, ngươi trả lời vấn đề của ta trước được không? Đây có phải là do Cố Sính kêu các ngươi đưa đến cho ta không?" Diệp Vô Nhiên nhận lấy cuốn giấy dán tiện lợi, vội vàng hỏi lại, cũng không biết mấy ngày nay Cố Sính bận cái quỷ gì, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon sau đó liền ngoẻo, hôm nay hắn nhất định phải bắt chị gái này hỏi cho rõ ràng.

Trên mặt chị gái phục vụ vẫn treo nụ cười lễ phép như trước, ôn nhu nói với Diệp Vô Nhiên: "Diệp tiên sinh, Cố tổng đã quy định, mỗi ngày phải chuẩn bị bữa trưa của ngài cho tốt."

"Ah." Diệp Vô Nhiên gật đầu, đảo mắt nhìn về bàn nhỏ chứa đầy món ngon, nội tâm có chút tư vị không phải, tại sao hắn cứ có cảm giác bản thân đang bị bao dưỡng.

Bị bao dưỡng trong trò chơi hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng đổi lại là ở hiện thực, hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận việc này, mặc dù bây giờ hắn chỉ là một sinh viên nghèo, tiền sinh hoạt vẫn phải dựa vào cha mẹ cung cấp, nhưng hắn cũng có cốt khí có được không?

"Các ngươi đem tất cả những thứ này trở về đi, ta không cần, này! Các ngươi đừng đi a!! Này!" Diệp Vô Nhiên mới nói được một nửa, chị gái phục vụ liền với vàng mang theo mấy người đàn ông bưng thức ăn rời đi, tốc độ vô cùng nhanh, cho dù Diệp Vô Nhiên có nói to hơn nữa bọn họ cũng không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng rồi đi của bọn họ, Diệp Vô Nhiên tức giận đá một cái lên tường, con mẹ nó đây chính là tự ý làm loạn đúng không, cảm giác bị bao dưỡng thật mẹ nó đáng ghét.

"Diệp Vô Nhiên, thì ra ngươi thật sự bám vào đại gia a." Tiêu Đồ đứng ở cửa phòng nở nụ cười vô cùng kỳ quái, như là cười nhạo lại giống như có chút hâm mộ, dựa vào giá tiền của những món ăn trên bàn nhỏ, nếu thực sự đi nhà hàng ăn một bữa như vậy, tiền sinh hoạt mấy tháng của bọn họ gộp lại cũng không đủ.

Diệp Vô Nhiên quay đầy quẳng cho Tiêu Đồ một ánh mắt sắc như dao.

"Ngươi mẹ nó mới bám vào đại gia, tính ra thì mấy ngày nay Tiêu Đồ ngươi ăn còn nhiều hơn ta, ta thấy kẻ bám vào đại gia kia là ngươi mới đúng a."

"Ôi, Diệp tiểu ca, ngươi bình tĩnh một chút, đây không phải là ta nói, việc ngươi cùng nam thần bôn hiện còn cả chuyện mỗi ngày đều có một nhóm người đưa đồ ăn đến cho ngươi, chủ đề này đã đứng đầu diễn đàn của trường chúng ta mấy ngày hôm nay rồi, là bọn họ nói ngươi bám vào đại gia a, không phải ta nói."

"Cái gì?" Diệp Vô Nhiên bối rối cầm điện thoại di động mở diễn đàn của trường ra xem.

[Lầu 1: Nam thần đến ký túc xá nam bôn hiện với tình duyên!]

[Lầu 2: Hoa khôi của trường chủ động đến anh chàng đẹp trai!]

[Lầu 3: Hot! Nam thần đẹp trai vậy mà lại là Gay! Nam thần đến tìm bạn trai bôn hiện!]

[Lầu 4: Đến đến đến, đánh cược a, ta cược một cái quần lót, nam thần và hoa khôi trường có một chân!]

[Lầu 5: Nhan sắc đỉnh cao của nam thần! Liếm màn hình n lần!]

Diệp Vô Nhiên liên tục xem xét gần mười năm trang trên diễn đàn, hầu như bài viết nào cũng đang thảo luận về Cố Sính, có quỳ liếm nhan sắc của Cố Sính, có bát quái Cố Sính có quan hệ với hoa khôi trường, cũng có bài viết mờ ám nói rằng hắn bị nam thần bao dưỡng.

Cảm giác giống như toàn bộ mọi người trong trường đều biết hắn bị bao dưỡng, quả thật là mất mặt mất đến tận nhà, Diệp Vô Nhiên càng xem tâm trạng càng không tốt, hắn vẫn luôn cho rằng những bài viết trên diễn đàn của trường chỉ dựng chuyện nói bừa một chút mà thôi, nhưng hiện tại những bài viết thảo luận về hắn rất nhiều, thật hay giả thì cũng đã nói thành sự thật luôn rồi.

May mắn Diệp Vô Nhiên ở trong trường học chỉ là một nhân vật trong suốt không có người nào để ý đến,  hắn chính là loại người mà ném vào trong đám đông cũng không ai nhận ra, cho nên những bài viết hoài nghi hắn bị bao dưỡng đều bị người ta chê cười.

Dù sao thì khi so sánh giữa việc Diệp Vô Nhiên bị nam thần bao dưỡng và việc nam thần và hoa khôi trường có một chân, tất cả mọi người đều tin rằng việc Cố Sính có một chân với Trương Ninh là có khả năng hơn.

Diệp Vô Nhiên không biết mình nên may mắn vì bản thân mình quá tầm thường hay nên cảm thấy thế nào, bởi vì không ưu tú lại quá tầm thường nên tránh được một kiếp, dù đó là sự thật thì cũng sẽ khiến người ta có chút khó chịu.

"Không có việc gì, bọn họ đều tin rằng Cố Sính và Trương Ninh có quan hệ với nhau." Diệp Vô Nhiên yên tâm nói, trong lòng âm thầm cảm ơn Trương Ninh, may mắn ngày đó Trương Ninh chủ động đến gần Cố Sính, nếu không bây giờ có khi tất cả mọi người đều nói Diệp Vô Nhiên hắn là Gay a, còn bị nam thần bao dưỡng gì gì đó nữa chứ,  vậy thì hắn nhất định sẽ bị nước miếng của những người này dìm chết.

"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta đã nói với ngươi việc ngươi bị nói có một chân với nam thần kia so với việc bị người khác suy đoán lung tung còn tốt hơn nhiều, nếu để cho bọn họ biết mỗi ngày đều có người đem bữa trưa xa hoa đến cho ngươi, ngươi cho rằng trên mạng sẽ nói như thế nào?"

Tiêu Đồ tốt bụng nhắc nhở, hắn tiến lên gõ vào đầu Diệp Vô Nhiên rồi tiếp tục nói: " Ngươi suy nghĩ một chút a, đến lúc đó bọn họ sẽ nói ngươi ỷ vào bản thân trẻ tuổi mà ra ngoài bán mông kiếm tiền, nói ngươi bị đại thúc mập mạp lớn tuổi nào đó bao dưỡng, thật quá thê thảm."

Dù sao đây cũng là thế giới nhìn vào mặt người, người có nhan sắc luôn luôn được người ta khoan dung.

"Không phải chứ, những người này nhàm chán như vậy sao?" Diệp Vô Nhiên thật sự không hiểu được mạch não của những người này.

Tiêu Đồ thở dài một tiếng.

"Tóm lại ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu trên mạng xuất hiện mấy bài viết linh tình gì gì đó, ngươi liền viết một bài làm sáng tỏ chuyện này, nói nam thần kia chính xác là đến tìm ngươi sau đó giữa hai người không hề xảy ra bất cứ chuyện gì khác, nói không chừng lúc đó sẽ có rất nhiều em gái theo đuổi ngươi a."

"Không phải chứ? Chỉ như vậy mà ta có thể có em gái theo đuổi sao?"Diệp Vô Nhiên không tin nói, sau đó xoay người đi đến đóng cửa phòng lại.

"Ngươi cũng không phải không nhìn thấy, người nọ chỉ đứng dưới ký túc xá nam một hồi đã khiến diễn đàn của trường hot như vậy, mười bài viết thì có chín bài viết khen hắn đẹp trai, đến lúc đó ngươi nói rằng bản thân quen biết hắn, khẳng định sẽ có rất nhiều rất nhiều em gái muốn kết bạn với ngươi ý đồ muốn phương thức liên lạc của hắn a."

Tiêu Đồ không hổ danh là tình thánh, tình huống này mà vẫn có thể nghĩ  cách theo đuổi em gái, nhưng lọt vào mắt lại là cái liếc mắt khinh thường của Diệp Vô Nhiên.

"Ngươi có thể thử a, bây giờ ta đã không cầu bạn gái, chỉ cầu Cố Sính đừng đến tìm ta gây phiền toái là tốt rồi."

Diệp Vô Nhiên nghĩ lại liền tức giận, Cố Sính đang nắm trong tay nhược điểm của hắn, hắn làm gì còn tâm tư tán tỉnh em gái a, huống hồ hắn đã đáp ứng kết giao với Cố Sính, bây giờ hắn chính là một bông hoa đã có chủ.

Hắn không phải là Gay, nhưng hắn lại có một người bạn trai, cái này con mẹ nó nên gọi là gì? Thẳng nam tìm bạn trai? Quả thực là chê cười.

Tiêu Đồ đột nhiên cảnh giác nhìn Diệp Vô Nhiên.

"Diệp Vô Nhiên, không phải ngươi thất sự là Gay chứ?"

"Ta Gay mẹ ngươi!" Diệp Vô Nhiên vung nắm đấm làm bộ muốn cho Tiêu Đô nếm thử sự lợi hại.

Tiêu Đồ xoay người né tránh, lập tức nở nụ cười.

"Dù sao thì ngươi nên nhớ kỹ, nếu quả thực bị những người kia YY, ngươi phải lập tức đính chính, nói không chừng còn có thể phát hỏa trên diễn đàn của trường ấy chứ."

Diệp Vô Nhiên ghi ở trong lòng, cầm ghế dựa máy tính đem đến trước bàn cơm nhỏ, dù sao những món ăn này cũng không thể trả lại, cũng không thể không ăn a, như vậy quá lãng phí.

"Xét thấy ngươi suy nghĩ cho ta như vậy, cho phép ngươi ăn cùng đó."

"Anh em tốt." Tiêu Đồ lập tức nở nụ cười chân chó, kéo ghế đẩu ngồi trước bàn nhỏ cùng Diệp Vô Nhiên giải quyết bữa cơm ngon lành này.

Diệp Vô Nhiên vừa ăn vừa xoát diễn đàn của trường, hắn muốn xem bái quái về Trương Ninh và Cố Sính, không ngờ lại xoát đến một bài viết rất mới, lâu chủ chính là Trương Ninh.

[Lầu 1: Ta là Trương Ninh, ta và người đàn ông này không có quan hệ bạn bè nam nữ, ta thậm chí còn không có phương thức liên lạc của hắn, ai có thể nói cho ta biết phương thức liên lạc với hắn không? Vô cùng cảm ơn!]

"Đậu má! Trương Ninh vậy mà trực tiếp viết bài hỏi phương thức liên lạc của Cố Sính." Diệp Vô Nhiên gặm chân gà kích động nói, hắn không dám tin tưởng vào con mắt của mình.

Phải biết rằng trong trường học của bọn họ Trương Ninh nổi tiếng là thanh cao, bất kể là nam sinh đẹp trai nhà giàu tỏ tình với nàng tất cả đều bị cự tuyệt, còn nói cái gì mà chỉ muốn tập trung vào việc học không muốn nói chuyện yêu đương, hết thảy chờ đến khi tốt nghiệp đại học lại nói.

Kết quả chính là nữ thần chủ động hạ mình tìm kiếm phương thức liên lạc của Cố Sính, Diệp Vô Nhiên cảm thấy có lẽ hắn đang nằm mơ.

"Rất bình thường a, ngày đó là Trương Ninh chủ động đến gần hắn, muốn biết phương thức liên lạc với hắn không phải rất bình thường sao?" Tiêu Đồ kiên nhẫn ăn đồ ăn, dáng vẻ giống như thấy mà không thể trách, đây có lẽ gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu đi.

"Cái rắm ấy! Rốt cục thì Cố Sính tốt ở chỗ nào?" Diệp Vô Nhiên bĩu môi ghét bỏ, nội tâm rất không thoải mái, vì cái gì mà tên Cố Sính xấu xa này lại được nhiều người xem như báu vật như vậy? Hắn suy nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

"Diệp Vô Nhiên, ngươi tự nhìn lại bản thân mình một chút đi, nam nhân chúng ta nhìn thấy ngày đó ấy hả, vừa đẹp trai dáng người lại tốt, lại còn có xe xịn nữa, đến cùng thì không tốt ở chỗ nào? So với hai người chúng ta thì cách biệt giống như trời với đất vậy đó."

Giờ phút này Tiêu Đồ giống như một tên cẩu xu nịnh nói ra những lời tán dương, khiến cho Diệp Vô Nhiên không nhìn được muốn ói một câu, cẩu xu nịnh cẩu xu nịnh, đến cuối cùng cẩu xu nịnh cũng chỉ có hai bàn tay trắng thôi, hừ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro