Chương 158.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì độn giống như Diệp Vô Nhiên, dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm gì để cho Cố Sính tức giận lớn đến vậy, trước kia cậu còn làm ra những chuyện quá phận hơn thế này, không phải mỗi lần Cố Sính đều cười bao dung rồi tha thứ cho cậu sao?

"Tôi còn chỗ nào không tốt?" Cố Sính kéo Diệp Vô Nhiên đến cầu nước nhỏ ở Đạo Hương thôn, trong mắt phần lớn đều là bất đắc dĩ, hắn đã cố gắng đối xử tốt với Diệp Vô Nhiên hết khả năng của mình, thế nhưng bảo bối của hắn giống như một con nhím nhỏ, vĩnh viễn hướng gai nhọn về phía hắn.

Diệp Vô Nhiên tựa vào thành cầu, thấy Cố Sính ngày càng áp sát, rất tức giận, rốt cuộc Cố Sính đã không thể chịu đựng cậu được nữa sao?

Cậu biết trên thế giới này không có người nào vĩnh viễn đối xử tốt và cưng chiều một người cả đời, cảm giác an toàn tìm kiếm được trên người Cố Sính dần dần sụp đổ.

Nói thế nào đây?

Diệp Vô Nhiên rất muốn cười, lại cảm thấy rất thương tâm, cao hứng vì có lẽ lần này Cố Sính sẽ thực sự rời đi, rồi lại ngăn không được thương tâm trong lòng mình mà ôm lấy một tia hi vọng đối với Cố Sính.

"Trả lời tôi." Cố Sính cố chấp muốn nghe đáp án, rốt cuộc hắn còn chỗ nào không tốt để cho Diệp Vô Nhiên bất mãn, cậu không nói ra thì hắn biết sửa thế nào?

"Cố Sính, ngươi đừng gây sự với ta nữa được không? Nếu ngươi đã không chịu được như vậy, vậy chúng ta tử tình duyên đi." Diệp Vô Nhiên vừa nói xong liền hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, không có cách nào thu hồi.

Cố Sính nhíu mày nhìn Diệp Vô Nhiên, cậu luôn đem hai từ chia tay và tử tình duyên đặt ở trên miệng, hắn cẩn thận đối đãi, vui vẻ chịu đựng đoạn tình cảm này, nhưng từ đầu đến cuối Diệp Vô Nhiên vẫn luôn tùy tiện như vậy, tùy tiện đến mức dăm ba câu không hợp sẽ nói ra những lời khiến hắn đau lòng.

"Đến tận bây giờ em vẫn muốn tử tình duyên với tôi đúng không?"

"Không phải!"

Diệp Vô Nhiên phủ nhận theo bản năng, nói xong lại hối hận, cậu chán ghét loại cảm giác phơi bày tâm tư của mình cho người khác biết giống như thế này, rõ ràng trước khi tiến hành lần thăm dò cuối cùng cậu đã hạ quyết tâm, nếu Cố Sính vì điều này mà rời đi, vậy cậu sẽ ra vẻ cao hứng vỗ tay tiễn người ly khai, tuyệt đối không níu kéo, nhưng đến khi mọi chuyện phát triển đúng theo kế hoạch, Diệp Vô Nhiên lại không bỏ được, thật vất vả mới có một người sủng ái nuông chiều cậu như vậy, cậu sao có thể cam lòng?

Lần thăm dò cuối cùng, Diệp Vô Nhiên đã bắt đầu mê mang, rốt cuộc là cậu đang thăm dò Cố Sính hay là tự tìm cho mình một lý do để hoàn toàn tiếp nhận Cố Sính?

Giữa hai người đàn ông thật sự sẽ có tương lai sao?

Đáy mắt Cố Sính hiện lên một tia kinh hỉ, hắn còn tưởng rằng Diệp Vô Nhiên sẽ mở miệng nói một câu đúng thế, không nghĩ tới đáp án lại làm cho hắn kinh hỉ.

"Tôi không biết tại sao em luôn muốn làm cho tôi khó chịu, cũng không biết vì sao em luôn tỏ ra bài xích tôi, nhưng tôi thật sự rất yêu em." Cố Sính làm nhân tinh hai mươi mấy năm, kết quả lại thua trong tay một ngốc bạch ngọt giống như Diệp Vô Nhiên, đúng là người thông sẽ có lúc hồ đồ, Cố Sính có thể đối phó với rất nhiều người đa mưu túc trí nhưng lại bại bởi Diệp Vô Nhiên đơn thuần hoặc có thể nói là ngu xuẩn.

Rõ ràng hai người bọn họ đang cãi nhau tại sao đột nhiên biến thành Cố Sính thâm tình thổ lộ? Diệp Vô Nhiên làm bộ bị Cố Sính làm cho buồn nôn, ôm lấy cánh tay ghét bỏ nói: "Ồ, ngươi thật buồn nôn nha Cố Sính."

"Ừm, tôi còn có thể buồn nôn hơn nữa, em có muốn thử một chút không?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên hài hoà làm cho Diệp Vô Nhiên tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, cậu nghĩ hay là đổi bộ sa y xuyên thấu trên người trước rồi nói sau, Cố Sính vừa online đã đổi lại y phục, còn cậu thì vẫn ăn mặc ngốc nghếch như vậy, Diệp Vô Nhiên đẩy Cố Sính đang tiếp tục dán tới ra.

"Cố Sính ngươi buông ta ra! Ta muốn đổi y phục!"

"Em mặc bộ này rất đẹp." Thời điểm Cố Sính ở trên tài khoản của Diệp Vô Nhiên đã cảm thấy Diệp Vô Nhiên mặc bộ đồ này thật sự rất mê người, tiếc là hắn chỉ có thể ngắm nhìn trong gương, không thể thời thời khắc khắc ngắm nhìn cũng không thể ôm lấy, bây giờ Diệp Vô Nhiên đã online bằng tài khoản của mình, hắn sao có thể cho phép Diệp Vô Nhiên đổi lại, ít nhất phải để hắn ôm ôm hôn hôn một chút thì hắn mới bằng lòng bỏ qua.

"Để cho ta...." Diệp Vô Nhiên toàn tâm toàn lực muốn đẩy Cố Sính ra, không ngờ Cố Sính lại chen chân vào khe hở giữa hai chân cậu, cường thế dùng hai chân chống đỡ hai chân của cậu, để cho cả người cậu đều dẫm trên chân Cố Sính, Diệp Vô Nhiên bị ép không đường thối lui.

"Ngươi thả ta ra!" Diệp Vô Nhiên bại trận chỉ có thể lên tiếng ra lệnh.

"Hôn một cái rồi thả." Hôn nhẹ cuồng ma• Cố quân gia• vừa online đã muốn ôm ôm muốn hôn hôn.

"Không muốn!" Diệp Vô Nhiên không cần đoán cũng biết câu nói tiếp theo của Cố Sinh sẽ là muốn hôn hôn, cậu cự tuyệt theo thói quen.

Tay cũng rất quen thuộc che lên đôi môi đang dần áp sát của Cố Sính.

"Ta nói không muốn!"

Nếu là ngày bình thường đoán chừng Cố Sính sẽ liên tục dỗ dành lừa gạt rồi mới cưỡng ép hôn môi, nhưng hiện tại hắn rất muốn biết nếu hắn mạnh mẽ cưỡng ép liệu có khiến Tiểu Hoàng Kỷ nhà hắn nhu thuận một chút hay không, kết quả chỉ đổi được một câu của Diệp Vô Nhiên.

"Ngươi có thấy phiền hay không hả?"

Cố Sính há miệng cắn lên ngón tay Diệp Vô Nhiên, Diệp Vô Nhiên bị hành động của hắn doạ sợ, vừa rụt tay lại Cố Sính đã cúi đầu chuẩn xác hôn lên đôi môi của Diệp Vô Nhiên.

Diệp Vô Nhiên có thể làm gì?

Ngoại trừ a a a cùng không thể hô hấp, cậu còn có thể làm gì?

Sau một hồi nịnh nọt, cọ qua cọ lại cùng không ngừng vẫy đuôi lắc đầu của tiểu sư tử, cuối cùng chỉ số ghép đôi của nó và tiểu tiên lộc cũng đạt đến xác suất 98%.

Tiểu tiên lộc bị Trầm Thuật nhốt trong ba lô quá lâu, vừa ra ngoài hít thở không khí đã có tiểu sư tử bầu bạn, nó chơi rất vui vẻ, chơi mệt liền cúi người nằm trên mặt đất, tiểu sư tử thế mà rất biết thừa cơ chấm mút làm bộ ngủ gà ngủ gật, nó cúi người nằm vật xuống bên cạnh tiểu tiên lộc, tựa đầu lên người tiểu tiên lộc giả vờ ngủ.

Nếu Trầm Thuật biết tiểu tiên lộc của mình cứ như vậy bị tiểu sư tử nhà Thúc Cửu bắt cóc, chắc chắn sẽ tức điên.

Nếu Thúc Cửu biết tiểu sư tử nhà mình đã ngậm được tiểu tiên lộc vào trong miệng, mà quãng đường truy thê của mình vẫn còn rất xa, đoán chừng khi trở về hắn phải cân nhắc sư tử nướng hay sư tử chiên sẽ ngon hơn.

"Trầm Thuật, chúng ta đi được chưa?" Mộc Tĩnh có chút mệt mỏi, nhỏ giọng nói với Trầm Thuật đang vui vẻ đứng một bên xem đánh nhau, Trầm Thuật không để ý đến Mộc Tĩnh, trong lòng hi vọng Bá Bá này đánh Thúc Cửu thành đầu heo.

Kỳ phùng địch thủ đọ sức dưới tình huống không phân cao thấp như thế này chắc chắn sẽ là một trận chiến lâu dài, Thúc Cửu và Phó Thử đánh từ kỹ năng môn phái chuyển sang quyền cước, lại từ quyền cước biến thành quyền cước và kỹ năng kết hợp, trận chiến này chỉ sợ một ngày một đêm cũng chưa dừng lại.

Phó Thử vì chuyện của Mộc Tĩnh mà tức giận không có chỗ phát, vừa hay đụng phải tên Thương cha thiếu đánh này cho nên liền ra tay trút giận.

Thúc Cửu cũng bởi vì bị Trầm Thuật cự tuyệt mà tức giận không có chỗ phát, đánh một trận tâm tình cũng dễ chịu hơn, chỉ là hai người bọn họ đánh mãi mà vẫn chưa phân cao thấp, hắn không thể nhận thua cũng không thể cố ý thua Phó Thử, tiểu thân ái nhà hắn còn đang nhìn kìa!

Không thể để mất mặt được!

Đại đao và lá chắn va chạm sinh ra tia lửa đỏ chiếu vào mắt hai người, sau khi Thúc Cửu ngăn cản thành công chiêu thức tấn công mạnh mẽ của Phó Thử, thấy Phó Thử lại nhấc chân đá tới hắn lập tức giơ lá chắn lên ngăn cản liên hoàn cước của Phó Thử, đem người đẩy ra xa.

Phó Thử ổn định gót chân, hôm nay hắn không đánh cho tên Thương cha này kêu ba ba, hắn thề không bỏ qua.

Thúc Cửu cảm thấy tên Bá Đao thần kinh này chính là một tên võ si, đánh nhau với hắn lâu như vậy nhưng người này chưa từng liếc nhìn Tán cha xinh đẹp bên cạnh Trầm Thuật lấy một lần, chẳng lẽ không nhận ra đó là ai sao?

Không được, hắn không thể tiếp tục dây dưa với Phó Thử như vậy nữa, phải nghĩ cách để Phó Thử biết Tán cha xinh đẹp kia là ai.

Thúc Cửu nhìn vị trí của Mộc Tĩnh một chút sau đó cầm lá chắn ném về phía Phó Thử.

Phó Thử thấy lá chắn của Thúc Cửu đang bay về phía mình, hắn không tốn chút sức nào nghiêng người né tránh, thời điểm lá chắn lướt qua mặt hắn khoảng một thước, ánh mắt hắn cũng theo lá chắn mà đi, bởi vì lá chắn của Thương Vân có chức năng đổi phương hướng quay lại công kích, không ngờ lá chắn này không hề đổi phương hướng thay vào đó là đánh thẳng về phía Bồng Lai đang xem cuộc vui sau lưng hắn.

Mộc Tĩnh nhìn lá chắn bay nhanh về phía mình, anh hoàn toàn quên mất việc sử dụng kỹ năng né tránh, ngốc ngốc đứng tại chỗ nhìn lá chắn bay tới.

Không tốt!

Phó Thử thấy trận chiến này của bọn họ làm liên lụy đến người vô tội, quay người phóng nhanh về phía Mộc Tĩnh, thời điểm lá chắn cách Mộc Tĩnh chỉ còn khoảng một nắm tay nhỏ, hắn thuận lợi dùng đại đao trong tay cản lại, hơn nữa còn phát lực đem lá thuẫn đánh ngược lại.

Mộc Tĩnh nhìn lá chắn bay tới lại nhìn lá chắn bị đánh ngược trở về trong nháy mắt, anh đây là được cứu sao?

Thúc Cửu tiếp được lá chắn của mình, trong lòng mừng thầm, thành công!!!

Là người chứng kiến tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, Trầm Thuật đảo mắt nhìn về phía Thúc Cửu, tên Thương Vân này đang vì thực hiện được mưu kế của mình mà cười vô cùng xấu xa.

Mộc Tĩnh chuyển mắt nhìn Bá Bá vừa ra tay cứu mình, mặc dù vẫn còn chút không rõ chuyện gì vừa xảy ra nhưng trong tiềm thức vẫn biết lúc này phải nói cảm ơn.

Sự thật chứng minh tức giận thật sự sẽ khiến người ta trở nên mù quáng, Phó Thử nhìn bộ dáng quen thuộc của Tán cha trước mặt còn cho rằng mình bị hoa mắt, tại sao hắn lại cảm thấy Tán cha này chính là nam nhân dịu dàng kia?

"Cảm ơn." Mộc Tĩnh nở nụ cười với Phó Thử, mở miệng nói cảm ơn.

Giọng nói quen thuộc cùng hai từ "cảm ơn" quen thuộc khiến cho trái tim Phó Thử đập mạnh, chính hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực trong lồng ngực mình, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua ID của Tán cha, lúc này mới xác định Tán cha này chính là nam nhân dịu dàng ôn nhu kia.

Sự thật chứng minh, tức giận thật sự sẽ khiến người ta trở nên mù quáng, không nhìn thấy tình yêu của mình.

"Mộc... Mộc tiên sinh."

Mộc Tĩnh sững sờ, anh nhìn Bá Bá trước mắt thêm vài lần, cả kinh nói: "Phó tiên sinh?"

Sự thật chứng minh, Mộc Tĩnh quả thật rất ngốc, anh vẫn nghĩ ID của Bá Bá này chỉ trùng tên với Phó Thử, càng cho rằng ngoại hình giống nhau cũng là trùng hợp mà thôi, dù sao nếu người này thật sự là Phó Thử, hắn không thể nào không nhận ra anh được.

Thúc Cửu thấy cuối cùng bọn họ cũng nhận ra nhau, vui vẻ đốt pháo hoa trong lòng, trước kia trong trò chơi phần lớn thời gian Trầm Thuật đều lẻ loi một mình, lúc nào hắn cũng có thể tới gần, không có bóng đèn nào hết, nhưng sau khi Mộc Tĩnh xuất hiện, hắn chỉ có thể âm thầm rình coi, cảm giác kia muốn bao nhiêu biệt khuất thì có bấy nhiêu biệt khuất, hiện tại xem như giải quyết xong cái bóng đèn này.

Đúng là trời cũng giúp hắn.

Trầm Thuật cảm thấy anh cần phải nói chuyện nghiêm túc với Thúc Cửu một lần, nếu không anh thật sự không chịu được dây dưa của Thúc Cửu.

Ở công ty dùng thân phận lãnh đạo quấy rối tình dục anh coi như xong, trong trò chơi cũng không để cho anh yên bình, nghĩ xong Trầm Thuật ổn định tâm trạng đi về phía Thúc Cửu vẫn đang đốt pháo hoa trong lòng.

Thúc Cửu phát hiện Trầm Thuật đi về phía mình, rốt cuộc tiểu thân ái cũng không muốn làm bóng đèn của hai người kia mà nhào vào trong lòng hắn sao?

Thúc Cửu bày ra một tư thế thật đẹp trai nghênh đón tiểu thân ái nhào đến.

"Theo ta ra đây một chút." Trầm Thuật nhịn xuống xúc động muốn cho Thúc Cửu một cái Bình Sa sau đó ném người xuống nước.

Thúc Cửu nghe xong lập tức nghĩ đây là tiết tấu muốn ở cùng một chỗ nha, hắn thu đao và lá chắn lại, cực kỳ vui vẻ theo sau Trầm Thuật đi về phía rừng cây trong Trường Ca Môn, đừng mà, tiểu thân ái muốn vào rừng làm chuyện mà hắn đang nghĩ đến sao?

Trầm Thuật dẫn Thúc Cửu tới một nơi vắng vẻ trong rừng cây, nhìn Thúc Cửu ngoan ngoãn đứng thẳng sống lưng trước mặt mình, anh ôm cánh tay muốn cùng Thúc Cửu nói chuyện nghiêm túc một phen.

"Ngươi có thể đừng quấn lấy ta nữa được không?"

"Tôi thực sự thích em." Thúc Cửu cảm thấy thổ lộ tình cảm vào lúc này là thích hợp nhất, một câu yêu thích hữu dụng hơn bất cứ câu nói nào.

"Nhưng ta không thích ngươi." Trầm Thuật nhíu mày nói, anh phải nói như thế nào mới làm cho Thúc Cửu ý thức được giữa bọn họ không có khả năng.

Thúc Cửu biết Trầm Thuật không thích hắn, thế nhưng không phải hắn đang cố gắng để cho Trầm Thuật thích hắn sao?

"Em có thể thử xem."

Trầm Thuật nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn thành khẩn của Thúc Cửu, ánh mắt rất nghiêm túc bắt đầu quan sát hắn, thật ra ngoại trừ chút tin tức hoa hoa cỏ cỏ trước kia ra thì Thúc Cửu cũng thuộc hàng đại tình số của Kiếm Tam.

Thúc Cửu thấy tiểu thân ái cẩn thận quan sát mình như vậy, hắn lập tức nắm chặt cơ hội biểu hiện, vô cùng ôn nhu mỉm cười nhìn Trầm Thuật, đùa hả, mặc dù hắn vô sỉ bụng dạ lại xấu xa, nhưng tướng mạo vẫn rất đẹp trai đó.

Sau một phen cẩn thận quan sát, Trầm Thuật thành công bị dáng vẻ tươi cười giả dối này của Thúc Cửu làm cho chán ghét, anh vô cùng chán ghét ánh mắt của người này mỗi khi nhìn mình.

Xin lỗi, anh thực sự không tiếp nhận nổi một Thương cha vừa tự kỷ vừa vô lại như thế này.

Thế nhưng Thúc Cửu vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn dùng ánh mắt phóng điện với Trầm Thuật, cường độ dòng điện lớn đến mức Trầm Thuật phảng phất nghe được âm thanh xì xì xì phát ra giữa không trung, Trầm Thuật nghi hoặc nhìn Thúc Cửu, không phải tên Thương Vân này uống lộn thuốc đấy chứ?

Trong lúc Trầm Thuật nghi ngờ không biết có phải Thúc Cửu uống lộn thuốc thật hay không, liệu anh có nên giúp hắn gọi xe cứu thương của Vạn Hoa đến đây không, Thúc Cửu đột nhiên làm một cái wink với anh.

"......" Trầm Thuật rất muốn biết nếu bây giờ anh ra tay giết lãnh đạo sẽ bị phán mấy năm tù?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro