Chương 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Vô Nhiên lấy cớ đi WC che dấu việc hắn hạ tuyến gọi điện xin Lâm Tước giúp đỡ, hắn ngồi trên ghế tự mình vùng vẫy cả buổi sau đó mới đeo mũ trò chơi lần nữa đăng nhập vào game.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ, không biết có tác dụng gì với Cố Sính hay không.

Sau khi đăng nhập vào trò chơi Diệp Vô Nhiên liền trông thấy Cố Sính vẫn kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ hắn online, người đầu tiên nhân vật trò chơi Diệp Vô Nhiên mở mắt ra nhìn thấy chính là Cố Sính.

"Ngươi bị ngốc sao? Cũng không biết tìm một chỗ ngồi chờ ta."

"Tôi sợ em quay lại không nhìn thấy tôi." Khoảng thời gian gần đây Cố Sính bởi vì chuyện của công ty mà bận rộn rất lâu, y gần như mất liên lạc với Diệp Vô Nhiên, mặc dù y không biết Diệp Vô Nhiên có nhớ y hay không, nhưng y biết rõ y rất nhớ rất nhớ Diệp Vô Nhiên, trong mộng tất cả đều là người này.

Sau khi trở về, y chỉ muốn mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy Diệp Vô Nhiên để bù lại nhớ nhung lúc trước.

Không biết là do tiểu biệt thắng tân hôn hay là do kỹ thuật tán tỉnh của Cố Sính tăng cao, Diệp Vô Nhiên cảm thấy gần đây chỉ cần nói với Cố Sính hai câu liền sẽ bị Cố Sính trêu chọc cho xấu hổ, tim đập nhanh đến mức muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

"Được rồi, ngươi đừng nghĩ rằng ngươi giả vờ ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không tức giận, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu." Diệp Vô Nhiên đưa lưng về phía Cố Sính, hắn sợ đối mặt với Cố Sính lâu thêm chút nữa thì hắn sẽ quên luôn mục đích của mình.

"Ừm, tôi chuẩn bị tốt rồi." Cố Sính  không nghĩ để cho Diệp Vô Nhiên buông tha y, từ trước đến nay y luôn ở bên cạnh làm bạn với Diệp Vô Nhiên để cho Diệp Vô Nhiên làm quen với việc có y ở bên, để công bằng, y cũng nguyện ý vì Diệp Vô Nhiên thay đổi chính mình.

Diệp Vô Nhiên đi ở phía trước, có thể cách Cố Sính xa bao nhiêu thì cố gắng xa bấy nhiêu, bằng không hắn sợ mình sẽ bị lòi đuôi.

"Ta mặc kệ, ta phạt ngươi khẳng định ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, ngươi đưa tài khoản và mật khẩu của ngươi cho ta, ta tự mình làm."

Cố Sính cũng không tiến đến gần Diệp Vô Nhiên, ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Diệp Vô Nhiên, sao bảo bối của y có thể nháo như vậy đây?

Đáng giận hơn là y lại rất yêu thích tính tình khí này của Diệp Vô Nhiên a.

"Em không tin tôi sẽ thành thật sao?"

Vấn đề thuộc về tình cảm này khiến cho Diệp Vô Nhiên không biết trả lời thế nào cho phải, hắn cảm giác mình lập tức sụp đổ a.

"Không phải ta không tin ngươi, ta chỉ là..."

"Tôi không thể khiến em tin tưởng như vậy sao?" Cố Sính lại ném ra một câu hỏi trí mạng.

"......" Diệp Vô Nhiên cảm giác mình đang bị Cố Sính đánh đòn phủ đầu, không được, hắn phải chiếm vị trí chủ đạo mới được.

"Cố Sính, ngươi đừng nói với ta cái gì mà tin tưởng với không tin tưởng, nói thẳng ra là ta muốn tài khoản và mật mã của ngươi, ngươi tìm nhiều lý do để lừa gạt ta như vậy, lừa gạt ta thú vị lắm sao?"

Không phải là cố tình gây sự sao?

Diệp Vô Nhiên hắn mẹ nó có thể vô sự tự thông a.

Ở phía sau, Cố Sính đột nhiên không lên tiếng, điều này khiến cho Diệp Vô Nhiên không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà có chút dương dương đắc ý, vừa rồi tên Cố Sính chết tiệt này chặn ngang lời hắn nói, bây giờ hắn phải nháo đến khi Cố Sính đau đầu nhức óc mới thôi.

"Tôi đâu dám." Cố Sính tiến lên muốn ôm lấy Diệp Vô Nhiên vào trong lòng, lại bị Diệp Vô Nhiên né tránh.

"Sao ngươi lại không dám? Từ lúc bắt đầu ngươi đã trăm phương ngàn kế tìm cách lừa gạt ta, rõ ràng ngươi biết ta ngốc nghếch, cho nên ngươi mới lấy những lời này để ngăn cản không cho ta tiếp tục nói, để ta khó chịu, Cố Sính ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi không còn thương ta nữa đúng không?"

Những lời này của Diệp Vô Nhiên phải gọi là lý thẳng khí hùng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cũng không biết có phải hắn nói xong thuận tiện tẩy não luôn chính bản thân mình hay không, hắn vậy mà lại cảm thấy hiện tại Cố Sính không thương hắn nữa, nếu không tại sao ngay cả tài khoản và mật mã cũng không chịu cho hắn, nói xong liền hai mắt đỏ lên, bộ dáng ủy khuất không chịu nổi, giống như con thỏ nhỏ bị bắt nạt.

"Tôi yêu em." Cố Sính không nghĩ tới bảo bối của y lại bởi vì một cái tài khoản mà đỏ mắt, y đau lòng tiến lên muốn đem người ôm vào trong lòng dỗ dành, nhưng mỗi lần y tiến lên một bước thì Diệp Vô Nhiên sẽ lùi về sau vài bước, thật lòng mà nói Cố Sính sao có thể không thương Diệp Vô Nhiên được, ngay cả tính mạng y cũng nguyện ý cho hắn.

Một câu "tôi yêu em" này của Cố Sính khiến cho toàn thân Diệp Vô Nhiên chấn động, hắn cảm thấy rất thần kỳ, thời gian hắn và Cố Sính ở bên nhau không dài, bọn họ cũng không phải ngươi tình ta nguyện, từ khi bắt đầu là Cố Sính mặt dày mày dạn lại bá đạo theo đuổi hắn, ép buộc tình duyên ép buộc yêu đương.

Bất tri bất giác, từ thích đã biến thành yêu.

"Ngươi đừng đem ba chữ kia ra để lừa gạt ta, vừa rồi ngươi lấy nhiều lý do để lừa gạt ta như vậy, ngươi chắc chắn không thương ta nữa." Mặc dù rung động trong lòng, nhưng Diệp Vô Nhiên vẫn cố gắng ổn định trái tim bởi vì bị Cố Sính trêu chọc mà đập loạn nhịp của mình, bảo vệ mục đích cuối cùng.

Dù một người đàn ông thông minh lý trí đến đâu, đối mặt với việc người yêu cố tình gây sự đều trở nên đần độn giống như heo, Diệp Vô Nhiên chính là một tên phiền phức tinh, dù cho Cố Sính giải thích thế nào cũng bị Diệp Vô Nhiên quở trách sau đó bồi thêm một câu ngươi không thương ta.

"Ngươi trầm mặc lâu như vậy làm gì? Đối mặt với ta ngươi đã bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn rồi đúng không? Được lắm, ta biết ngươi không thương ta, ta lập tức đi ngay."

"Ngươi nhìn đủ chưa? Bây giờ ta lập tức đem tất cả ngoại trang ngươi đưa cho ta trả lại cho ngươi, chúng ta tử tình duyên."

"Tử tình duyên!"

Diệp Vô Nhiên cố tình gây sự với Cố Sính, khoan hãy nói, nhìn dáng vẻ có khổ mà không thể nói này của Cố Sính, trong lòng hắn liền đặc biệt thoải mái a.

Đối mặt với Diệp Vô Nhiên cố tình gây sự như vậy, Cố Sính còn có thể làm gì?

Chỉ có thể sủng ái a.

"Tôi cho, tôi cho em được chưa?"

Diệp Vô Nhiên vận dụng chiêu thức Lâm Tước bày cho vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn phát huy ở một tầng cao mới, hắn bắt lấy câu chữ của Cố Sính, ủy khuất phát tác.

"Được chưa? Được chưa là có ý gì? Cố Sính, bộ dáng này của ngươi thật giống như rất không kiên nhẫn với ta a, quả nhiên, lúc trước thời điểm chưa đuổi được đến tay thì lúc nào cũng dính lấy ta, đến khi đuổi được đến tay rồi, không phải cùng ta mất liên lạc thì chính là lấy cớ lừa gạt ta? Bây giờ ngươi còn làm ra vẻ không kiên nhẫn với ta như vậy, ngươi không thương ta thì cứ nói thẳng ra được không?"

"....." Đừng để Cố Sính biết là kẻ nào dạy bảo bối của y gây sự, bằng không y sẽ khiến cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết.

Trận này vừa xuống, Cố Sính tỏ vẻ có chút không chống đỡ được, hiện tại giống như y làm cái gì cũng sẽ bị Diệp Vô Nhiên chỉ trích, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh vấn đề "ngươi không thương ta".

Cố Sính đau đầu che trán, ra nước ngoài trở về một chuyến, y có cảm giác mình không trị được bảo bối của mình nữa.

"Ngươi che đầu là có ý gì? Có phải bây giờ ngươi rất đau đầu với ta đúng không?" Diệp Vô Nhiên tiếp tục bắt bẻ hành vi của Cố Sính, nội tâm thiếu chút nữa đã cười đến nở hoa, ha ha ha ha ha, nhìn vẻ mặt không có cách nào của Cố Sính mà xem, quá thoải mái rồi.

"Đúng là có rất đau đầu, là do tôi quá yêu em nên mới quan tâm em như vậy." Cố Sính tiếp tục dùng lời tâm tình dỗ dành, kết quả Diệp Vô Nhiên chỉ nghe một nửa, vừa nghe thấy Cố Sính nói thật sự đau đầu liền nhanh như chớp thần hành ra khỏi địa đồ Đường Môn, lưu lại Cố Sính đứng nguyên tại chỗ, dở khóc dở cười.

Bảo bối này rất biết náo loạn a.

"Lợi hại a, Tiểu Hoàng Kỷ, nếu ta là Cố đại thần, bị ngươi nháo như vậy, lão tử lập tức cho ngươi một chùy a." Hôm nay Từ Dã vừa làm xong hằng ngày đã bị Diệp Vô Nhiên gọi tới Thiên Sách phủ tán gẫu, sau khi nghe xong chân tướng không khỏi cảm thán một câu.

Không giống như Từ Dã, Cố Sính đúng là có kiên nhẫn hơn nhiều, đây gọi là không so sánh sẽ không tổn thương, nếu tình duyên của Từ Dã dám cùng nàng nháo như vậy, nàng lập tức tử tình duyên, không cần phải thương lượng gì hết.

"Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi sao, nam nhân bà!" Diệp Vô Nhiên ôm sủng vật môn phái vào lòng, mở miệng nhả rãnh tính cách của Từ Dã, hắn vẫn còn nhớ lúc trước Từ Dã túm hắn vào Thành Đô treo đánh một trận đấy nhé.

"Hừ, nếu ngươi không phải Quân tẩu, hôm nay ta liền đánh cho kỷ kỷ của ngươi ngẩng đầu lên a." Từ Dã thô tục nói.

Đối mặt với Từ Dã thô tục, Diệp Vô Nhiên chỉ có thể giận mà không dám nói, hắn cúi đầu nhìn phế tích dưới tường thành, có phần tự trách tại sao mình lại cố tình gây sự như vậy, nhưng không có biện pháp a, nếu không làm như vậy sẽ không lấy được tài khoản của Cố Sính.

"Ta rất hiếu kỳ tại sao ngươi lại muốn tài khoản của Cố Sính a? Ngươi nghĩ Kiếm Tam vẫn là thời đại bàn phím giống như trước đây sao? Thời đại toàn tức võng du này tùy tiện đưa tài khoản cho người khác rất dễ gặp chuyện không may a." Từ Dã không hiểu vì sao đôi Sách Tàng này không thể an phận mà sống đây?

"Ta biết, bất quá lời nói cũng chỉ là lời nói mà thôi, ta không muốn dễ dàng cùng hắn thuận theo tự nhiên như vậy, trong khoảng thời gian mất liên lạc này ta đã suy nghĩ rất nhiều."

Nếu trước kia Diệp Vô Nhiên làm như vậy, đơn thuần chỉ là không thích Cố Sính, một nam nhân như y vậy mà còn muốn làm tình duyên, làm bạn trai làm lão công của hắn.

Nhưng hiện tại không giống trước kia, mục đích của Diệp Vô Nhiên đã không còn thuần túy như trước nữa, đoạn thời gian trước thái độ của hắn đối với Cố Sính đã bắt đầu hoà hoãn hơn thậm chí còn có chút chủ động, về sau bởi vì Cố Sính bận rộn công tác mà hai người bọn họ mất liên lạc, Diệp Vô Nhiên biết Cố Sính bận rộn, nhưng chẳng lẽ ngày cả thời gian gọi điện thoại nói với hắn vài câu cũng không có sao?

Điều này nói rõ Cố Sính đã không còn coi trọng hắn giống như trước đây, hiện tại thừa dịp tâm tư Cố Sính vẫn còn đặt trên người Diệp Vô Nhiên hắn, hắn thầm nghĩ muốn xác nhận lại một lần cuối cùng, xác nhận tình cảm của Cố Sính đối với hắn.

"Được nha Tiểu Hoàng Kỷ, hoá ra là ngươi sử dụng chiêu dục cự còn nghênh a." Từ Dã rất vui mừng, thì ra Diệp Vô Nhiên cũng không phải ngốc bạch ngọt giống như vẻ bề ngoài.

Diệp Vô Nhiên trợn mắt nhìn Từ Dã.

"Cái gì mà dục cự còn nghênh, đây gọi là thăm dò, xem tìm huống để tìm đường lui a." Diệp Vô Nhiên cũng không phải kẻ ngốc, thừa dịp hiện tại bản thân còn chưa lún sâu vào, hảo hảo cùng Cố Sính nháo một phen sau đó xem kết quả, tránh cho sau này chỉ có mỗi mình hắn là người thương tâm khổ sở.

Nói thẳng ra là cảm giác an toàn quá ít, tâm lý tự ti quấy phá.

"Được được được, vậy nếu ngươi muốn trốn tránh Cố Sính, tại sao không đến địa đồ khác trốn, ngươi trốn ở Thiên Sách phủ không phải là muốn bị bắt lại sao?" Từ Dã đề nghị Diệp Vô Nhiên đổi địa điểm trốn Cố Sính.

Diệp Vô Nhiên lắc đầu: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

Từ Dã nhìn Diệp Vô Nhiên hồi lâu, nàng đột nhiên cảm thấy Tiểu Hoàng Kỷ ngốc bạch ngọt trước kia đã không còn tồn tại nữa, không biết từ lúc nào Diệp Vô Nhiên đã biến thành một tiểu thông minh biết đùa giỡn tâm tư người khác để bảo vệ mình.

"666666666666."

Tiểu Hoàng Kỷ ngốc nghếch đã học được cách lừa gạt, khôn khéo như Cố đại thần cũng bị đùa giỡn xoay quanh, Từ Dã đột nhiên có chút lạnh sống lưng, mẹ ơi, tại sao nàng lại quen biết một Tiểu Hoàng Kỷ tâm cơ như vậy a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro