Chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù thông minh đến đâu cũng sẽ bị hai chữ tình cảm làm cho té nhào.

Cố Sính có mua cho Diệp Vô Nhiên bao nhiêu cái Miêu kim cũng không làm cho Diệp Vô Nhiên nguôi giận, mặc kệ y liên tục dỗ dành hay ôm ôm hôn hôn cũng không khiến cho tiếng hừ lạnh trong miệng Diệp Vô Nhiên ngừng lại.

Diệp Vô Nhiên cố ý tức giận cho nên không được tự nhiên, hơn nữa hắn cũng không biết nói thế nào mới có thể đem chuyện này chuyển sang vấn đề tài khoản của Cố Sính, quá lộ liễu hắn sợ Cố Sính nhìn ra được, vậy phải làm thế nào mới có thể lấy được tài khoản của Cố Sính đây?

Thật sự là làm cho người khác đau đầu.

"Đừng giận nữa." Đối với việc dỗ dành Diệp Vô Nhiên, Cố Sính đúng là có chút thúc thủ vô sách*, tất cả kiên nhẫn đời này của y toàn bộ đều đặt ở việc dỗ dành Diệp Vô Nhiên

"Ngươi để lửa đốt tóc một lần thử xem!" Diệp Vô Nhiên quay người chỉ vào Cố Sính ra vẻ tức giận nói, bởi vì lực lượng không đủ cho nên rống đặc biệt lớn tiếng.

Thật ra Diệp Vô Nhiên thấy địa đồ Đường Môn bốn về vắng lặng cho nên mới dám rống to với Cố Sính như vậy, nếu đổi lại thành nơi có fan hâm mộ của Cố Sính, nói không chừng hắn liền biến thành tra nam bị người người chửi bới trong bài viết nào đó a.

Cố Sính nhìn dáng vẻ tức giận của Diệp Vô Nhiên, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, tại sao y lại không có cách nào nắm Diệp Vô Nhiên đây?

"Đi, chúng ta trở về." Dứt lời, Cố Sính nắm tay Diệp Vô Nhiên quay trở lại, nếu như đốt một mái tóc có thể làm cho bảo bối của y nguôi giận, y hoàn toàn không có vấn đề.

Diệp Vô Nhiên không nghĩ tới Cố Sính lại đáp ứng sảng khoái như vậy, thậm chí còn chủ động lôi hắn trở về đốt tóc, hắn không khỏi liên tục dùng nắm đấm đấm nhẹ vào lưng Cố Sính.

"Cố Sính, ngươi bị ngốc đúng không? Mái tóc này của ngươi hơn một vạn nhân dân tệ, bảo ngươi đốt ngươi liền liền đốt, ngươi bị bệnh a!!!" Không phải hắn đau lòng Cố Sính, hắn chỉ đau lòng tiền của Cố Sính!

"Tôi biết!" Cố Sính tiếp tục kéo Diệp Vô Nhiên trở về, trong lòng không chút quan tâm đối với giá cả của Nhất đại kim, chỉ cần bảo bối của y có thể nguôi giận, đừng nói Nhất đại kim trên đầu y, tất cả tóc vàng trong ba lô của y, chỉ cần một câu của Diệp Vô Nhiên, đốt toàn bộ cũng được.

"Biết mà ngươi còn muốn đốt?" Diệp Vô Nhiên cảm thấy Cố Sính có chút quá đáng, đây là điển hình cho việc không cần tiền a, không cần tiền thì quyên cho quốc gia được không nào?

Cố Sính dừng bước đem hai tay Diệp Vô Nhiên nâng trong lòng bàn tay: "Bảo bối, tôi không biết phải dỗ dành thế nào em mới vui vẻ, hơn nữa ăn miếng trả miếng mới là biện pháp tốt nhất để em nguôi giận, chỉ cần em không giận tôi, đốt bao nhiêu cũng không quan trọng."

"......." Không cần phải thâm tình như vậy được không? Diệp Vô Nhiên sắp không chống đỡ được rồi.

"Thật ra cũng không cần phải nghiêm túc như vậy, Cố Sính, nếu không ngươi đưa tài khoản của ngươi cho ta để ta tự mình trừng phạt?" Diệp Vô Nhiên ổn định trái tim thiếu niên của mình, nghiêng đầu đảo mắt mấy vòng rốt cục cũng nghĩ ra lý do danh chính ngôn thuận để đòi tài khoản từ tay Cố Sính.

Cố Sính híp mắt nhìn dáng vẻ chột dạ của Diệp Vô Nhiên, liếc mắt một cái liền biết trong lòng bảo bối của y đang tính toán cái gì, thì ra tức giận là có mưu đồ khác.

Ngàn vạn lần không nên đùa nghịch tiểu tâm tư trước mặt người phúc hắc, bằng không thì bạn sẽ bị ăn đến cặn bã cũng không thừa.

Hành động lúc này của Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính nhìn thấu thấu triệt triệt.

"Lão bà muốn trừng phạt thế nào cũng được, tôi nghe hết." Cố Sính cúi đầu để cho hai tay Diệp Vô Nhiên bưng lấy khuôn mặt của y, nhìn thẳng vào mắt Diệp Vô Nhiên đang chột dạ, y rất muốn biết tiểu bảo bối của y sẽ làm gì tiếp theo.

Loại người đơn thuần như Diệp Vô Nhiên không thích hợp đùa giỡn tâm tư, hắn giống như một tấm gương trong suốt, cái gì cũng bị Cố Sính nhìn thấu, hắn thật sự không biết tiếp theo nên làm thế nào để lừa gạt tài khoản của Cố Sính.

"Cố Sính, ngươi buông ta ra trước đi, ta muốn hạ tuyến đi WC a." Diệp Vô Nhiên cái khó ló cái khôn, vội vàng ôm lấy bụng làm bộ gấp gáp muốn đi WC.

Cố Sính nhìn thấu nhưng cũng không vạch trần, y buông Diệp Vô Nhiên ra, đứng yên tại chỗ: "Ừm, tôi chờ em."

Tháo mũ trò chơi xuống, Diệp Vô Nhiên đứng dậy tìm điện thoại gọi cho Lâm Tước.

"Này, Diệp lão đệ, làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tước giống như vừa mới tỉnh ngủ, giọng mũi đặc biệt nặng, giọng nữ thần càng thêm mềm mại.

"Tước tỷ, ca ca ta gọi điện thoại cho tỷ làm gì vậy?"

Diệp Vô Nhiên nghe thấy tiếng nhấc chăn sột soạt cùng với giọng ngái ngủ của muội muội vô lương tâm nhà mình, hắn không kiên nhẫn phàn nàn.

"Lâm Tước tỷ? Tại sao muội muội của ta lại ở chỗ của ngươi?" Diệp Vô Nhiên có chút buồn bực, muội muội hắn cùng Lâm Tước thân thiết đến thế này từ khi nào, giọng nói hắn vừa nghe được là ảo giác sao?

"Tối hôm qua tiểu nha đầu này ở chỗ ta chơi game đến tối muộn, ta sợ một mình nàng trở về không an toàn cho nên lưu nàng lại qua đêm, làm sao vậy?" Lâm Tước đùa giỡn ôm Diệp Tâm Nhiên vào lòng, khoan hãy nói, tiểu nha đầu này ôm siêu cấp mềm, rất thoải mái.

"Ồ, vậy sao, đúng rồi Lâm Tước tỷ ta có việc muốn hỏi ngươi."

Lâm Tước trở mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, thậm chí còn có chút hưng phấn, Diệp Vô Nhiên tìm nàng 80% là chuyện có liên quan đến Cố Sính.

"Thế nào? Diệp lão đệ, ngươi hạ thủ?"

"Cái gì mà hạ thủ hay không hạ thủ, ngươi nghe ta nói hết đã, không phải ta nghe lời ngươi nghĩ cách lấy được tài khoản của Cố Sính sao? Nhưng mà Cố Sính sống chết không chịu nói cho ta."

Diệp Vô Nhiên đem toàn bộ chân tướng nói cho Lâm Tước, nếu Cố Sính cùng hắn tranh cãi hắn còn có thể tiếp tục giả vờ tức giận, kết quả Cố Sính không chỉ ngoan ngoãn nhận sai mà còn chủ động xin được chết, đối với Diệp Vô Nhiên mà nói đây quả thực là một nan đề.

"Không phải rất đơn giản sao, ngươi trực tiếp nháo với hắn a, một khóc hai nháo ba thắt cổ có biết hay không?" Lâm Tước cảm thấy Diệp Vô Nhiên chính là một khối gỗ mục không thể khắc.

"Một khóc hai nháo ba thắt cổ? Đây không phải là chiêu dành riêng cho nữ nhân các ngươi sao?" Diệp Vô Nhiên ghét bỏ phàn nàn hai câu, chẳng lẽ một đại nam nhân như hắn còn phải luân lạc đến tình trạng cùng Cố Sính một khóc hai nháo ba thắt cổ?

Lâm Tước đau đầu che trán.

"Ai nói một khóc hai nháo ba thắt cổ là chiêu dành riêng cho nữ nhân? Nữ nhân bọn ta có xin quốc gia độc quyền sao? Ta nói cho ngươi biết ngươi quản nó là cái chiêu gì, chỉ cần có thể dùng vậy đều là hảo chiêu."

"Thật sao? Chẳng lẽ ta phải trực tiếp khóc lóc với Cố Sính sao?" Diệp Vô Nhiên giống như một con ruồi không đầu, đối với việc cố tình gây sự này hắn thật sự không có cách nào ra tay, chỉ có thể khiêm tốn thỉnh giáo Lâm Tước.

"Đến a, Diệp lão đệ ta nói cho ngươi biết, ngươi phải cùng Cố Sính nháo biết không? Nếu như hắn nói cái gì mà muốn tốt cho ngươi nhưng lại không chịu đưa cho ngươi tài khoản, vậy ngươi liền trực tiếp ra vẻ ủy khuất a, ủy khuất nói Cố Sính không thương ngươi nữa, hiểu không?"

"......" Nghe xong lý do thoái thác này của Lâm Tước, rốt cục Diệp Vô Nhiên cũng hiểu tại sao Cố Sính không thích Lâm Tước.

Lâm Tước chính là Cố Sính phiên bản nữ a!!!

"Diệp lão đệ, đã hiểu chưa?" Lâm Tước không nghe thấy thanh âm của Diệp Vô Nhiên, mở miệng xác định lại lần nữa với hắn.

Diệp Vô Nhiên trầm mặc hai phút, chỗ hiểu chỗ không.

"Giống như đã hiểu lại giống như không hiểu."

"Ai nha, sao ngươi có thể ngốc như vậy a, ta nói ngươi biết, dù sao chỉ cần Cố Sính quanh co lòng vòng với ngươi, một bộ cái gì cũng vì muốn tốt cho ngươi, nếu hắn không đáp ứng ngươi liền nói có phải hắn không thương ngươi nữa hay không, cam đoan trăm phát trăm trúng, đã hiểu chưa?" Những thứ này Lâm Tước đều đã nghiên cứu qua, chỉ tiếc cho tới tận  bây giờ nàng không hề có cơ hội thể hiện trước mặt Cố Sính.

Dù sao những chiêu thức này có tác dụng đối với người yêu của ngươi.

"Biết rồi biết rồi." Diệp Vô Nhiên vẫn cảm thấy có chút không đáng tin, nhưng hắn lại không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể tin vào lời khuyên của Lâm Tước.

Lâm Tước hài lòng gật đầu, vừa nghĩ tới việc Cố Sính sẽ phải khó chịu một thời gian ngắn nàng liền thoải mái vô cùng.

"Diệp lão đệ, hủy hắn."

"Được, hủy hắn." Diệp Vô Nhiên thấy hắn cùng Lâm Tước càng ngày càng giống huynh đệ, chuyện gì xảy ra thế này a? Rốt cuộc tại sao trong lòng hắn Lâm Tước từ nữ thần lại biến thành huynh đệ tốt?

Diệp Tâm Nhiên nằm bên cạnh yên lặng nháy mắt nhìn Lâm Tước vui vẻ, nàng không rõ ràng rốt cuộc Lâm Tước đang đánh chủ ý gì.

"Tước tỷ, rốt cuộc tỷ có tâm tư gì đối với anh rể ta?"

Lâm Tước có thể có tâm tư gì đây? Không phải là của nàng nàng sẽ không cưỡng cầu, chỉ có điều nghĩ tới mấy năm nay bị đối xử lạnh lùng cho nên muốn trả thù một chút mà thôi.

"Bởi vì Cố Sính, ta bị bắt cóc ít nhất hai mươi lần, kết quả hắn lại không thích ta, ngươi nói xem ta có nên trả thù hắn hay không?"

"Cho nên ngươi liền lợi dụng ca ca ta?" Diệp Tâm Nhiên ngồi dậy, trong đáy mắt hiện lên một chút địch ý, mặc dù nàng rất sùng bái Lâm Tước, nhưng nếu như Lâm Tước muốn tổn thương ca ca của nàng lại là chuyện khác.

Lâm Tước cầm ly nước ấm đặt trên tủ đầu giường đưa qua cho Diệp Tâm Nhiên.

"Đến uống chén nước ấm này đi, ngươi yên tâm, nếu Cố Sính bởi vì chuyện này mà gây chuyện với ca ca của ngươi, vậy ta liền xem thường hắn."

"Khó mà đoán được a, nếu thật sự như vậy chẳng phải ca ca ta thương tâm muốn chết sao?" Diệp Tâm Nhiên nàng không phải chỉ dùng một ly nước ấm là có thể đuổi đi được.

Lâm Tước nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao có vài phần tương tự Diệp Vô Nhiên của Diệp Tâm Nhiên, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Yên tâm, đến lúc đó nếu không có ai muốn ca ca của ngươi thì ta muốn được không?"

Diệp Tâm Nhiên khó tin nhìn Lâm Tước, nàng không nói hai lời đem ly nước trong tay đặt lên tủ đầu giường, đứng dậy nói một câu: "Tạm biệt."

"Ha? Ngươi muốn đi đâu a?" Lâm Tước bối rối nhìn Diệp Tâm Nhiên mặc váy ngủ cầm túi xách muốn rời đi.

"Ta về nhà." Diệp Tâm Nhiên không quay đầu lại cầm lấy quần áo của mình mặc vào, giờ phút này nàng không có cách nào tươi cười đối mặt với Lâm Tước.

Lâm Tước từ dưới gối nhấc ra nội y màu trắng của Diệp Tâm Nhiên sau đó nhấc chăn xuống giường: "Ngươi muốn về nhà thì cũng phải mặc nội y vào đã."

"Cảm ơn." Diệp Tâm Nhiên cầm lấy nội y của mình, cúi người mặc vào trong váy, dáng vẻ tức giận làm cho Lâm Tước vô cùng vui vẻ, cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Diệp Tâm Nhiên càng tức giận.

"Không có, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy thật giống như là ngươi đang ghen." Lâm Tước chưa từng ăn thịt heo nhưng vẫn nhìn thấy heo chạy, lúc này trạng thái giữa hai người bọn họ rất giống đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, còn có chút đáng yêu.

Diệp Tâm Nhiên không biết có phải mình ghen tị hay không, dù sao nàng đang rất không thoải mái, vậy mà Lâm Tước còn nói những lời này, nàng hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Lâm Tước, càng nhìn càng ủy khuất.

"Tước tỷ, có phải ngươi cảm thấy ta còn nhỏ cho nên đùa giỡn rất thú vị đúng không?"

Nói đùa gì vậy? Lâm Tước nàng chưa từng có loại ý nghĩ này a.

"Ta chỉ cảm thấy ngươi giận dỗi có chút đáng yêu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro